Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O

Chương 29: Chương 29





Kim tiêm ghim vào mu bàn tay gầy gò, sắc mặt Bạch Đường tái nhợt, hàng mày thanh tú cau lại, cậu nghiêng người ngồi trên ghế truyền dịch của bệnh viện, cả người ủ rũ chẳng có một chút sức sống.
Thật sự quá ốm, ốm đến nỗi trên mu bàn tay chỉ có một lớp da mỏng manh, gân xanh nổi lên có vẻ hơi rợn người, Tưởng Vân Thư nhìn một lúc rồi yên lặng lấy áo khoác vẫn luôn cầm trên tay nhẹ nhàng khoác lên người Bạch Đường.
Bạch Đường lập tức hé nửa mắt, có chút cảnh giác mà nhìn anh.
"Xin lỗi, làm cậu giật mình rồi." Tưởng Vân Thư đưa tay kê lên lưng tựa kim loại lạnh lẽo, ý bảo Bạch Đường ngủ trên tay anh đi, "Không có gì, cậu ngủ đi."
Dạ dày hoàn toàn trống rỗng, thế nhưng cậu vẫn có cảm giác có gì đó đang quay cuồng ở bên trong, lật tung hết lục phủ ngũ tạng lên, cảm giác buồn nôn vọt lên cổ họng, Bạch Đường dùng sức kìm xuống, khó chịu đến choáng đầu, sức đề phòng cũng theo đó mà giảm xuống.
Là một omega, Bạch Đường có thể cảm nhận được xung quanh có rất nhiều alpha xa lạ, bất luận thế nào thì cũng là mối uy hiếp đối với cậu, thế nên cho dù người ở bên cạnh là Tưởng Vân Tô thì cậu cũng phải bất chấp tất cả mà kéo lấy người duy nhất mà mình quen thuộc trong thế giới rộng lớn này.
"Anh...!Đừng đi, có được không?" Bạch Đường cau mày, nhỏ giọng hỏi.
Tưởng Vân Thư nói: "Tôi không đi, cậu ngủ đi."
Bạch Đường cuộn người trên chiếc ghế lạnh lẽo, dùng dáng vẻ yếu ớt cầu xin chút ít cảm giác an toàn.
Người xung quanh càng lúc càng thưa dần, ánh đèn điện trên đỉnh đầu chiếc xuống càng khiến phòng truyền dịch thêm quạnh quẽ, trong lòng Tưởng Vân Thư vô cùng tự trách, lần này quả thật là do anh, rõ ràng đã biết nếu ăn thịt ngay thì dạ dày sẽ không tiêu hóa được, thế mà còn cố ý băm nhỏ thịt, nhưng mà không ngờ dạ dày Bạch Đường lại yếu đến thế.

Quá gấp gáp, vì để Bạch Đường nhanh chóng hấp thu chất dinh dưỡng mà lại quên mất việc cơ bản nhất, là một bác sĩ, vậy mà lại...!Quá thất trách, Tưởng Vân Thư nhìn sắc môi trắng bệch của Bạch Đường, cắn chặt răng.
"Ưm..." Bạch Đường khó chịu mê man phát ra tiếng cắt ngang màn tự kiểm điểm của anh, Tưởng Vân Thư đưa mắt nhìn qua, đợi một lát rồi nhẹ nhàng nâng đầu của cậu vào lòng bàn tay của mình.
Bạch Đường thật sự ngủ không yên, rõ ràng cậu chẳng tin câu "Tôi không đi" của alpha, có lẽ lúc trước đã có quá nhiều trường hợp như thế, một tên alpha như Tưởng Vân Tô lại bỏ omega yếu ớt đang bị bệnh ở lại bệnh viện một mình, hoặc là một nơi tùy tiện nào đó.
Thế nên sau khi truyền dịch xong đã hơn ba giờ sáng, Bạch Đường bị động tác rút kim của y tá đánh thức, lúc cậu mở mắt ra thấy Tưởng Vân Thư vẫn còn bên cạnh, trên mặt không khỏi toát lên vẻ ngạc nhiên.
"Khó chịu sao?" Tưởng Vân Thư rút tay về, trên đó hằn vết đỏ do bị tóc đè và ứ máu do bị đè một thời gian dài, một mảng đỏ tím.
Thoạt nhìn Bạch Đường vẫn ủ rũ như cũ, cậu chầm chậm lắc đầu, chợt khựng lại một chút rồi nói, "...!Cảm ơn anh."
"Không có gì." Tưởng Vân Thư vẫy vẫy cánh tay tê dại, cầm lấy áo khoác trên người Bạch Đường, "Về nhà thôi."
Dọc đường xe chạy rất êm, Bạch Đường ôm dạ dày, lại bắt đầu mơ màng muốn ngủ.
"Cậu khoan hãy ngủ," Tưởng Vân Thư nói, "Sắp tới rồi, về nhà tôi sẽ nấu cho cậu một bát mì, ăn xong rồi ngủ."
Bạch Đường nghe thấy giọng alpha, hai mắt lập tức mở to, vô thức ngồi thẳng người dậy, hai ba giây sau cậu mới phản ứng lại, thả lỏng người một lần nữa, "...!Dạ."

Đường Đen cũng rất lo lắng chờ mãi ở cửa, cửa vừa mở ra, nó liền lén chui ra ngoài, dùng cái mũi ướt nhẹp dụi dụi vào lòng bàn tay chủ nhân.
Tưởng Vân Thư luộc chín mì, đập trứng gà vào rồi đảo đều, sau đó múc vào bát đặt lên bàn ăn, "Tôi không canh được nên nấu hơi nhiều, ăn nửa chén lửng bụng là được rồi."
"Cảm ơn anh.." Bạch Đường nhận lấy đũa, đã ba năm trôi qua, cậu lại nhận được sự chăm sóc của alpha, tâm trạng vô cùng phức tạp, nhưng tuyệt đối không hề vui mừng, cậu không phải thánh mẫu, đối mặt với một kẻ đã tổn thương mình đến vậy, cậu không thể tha thứ, cũng không thể thoải mái.
Mặc dù alpha đã mất trí nhớ, thế nhưng làm thì đã làm rồi, những thương tổn cũng không thể biến mất, chỉ là đã bị quên lãng mà thôi.

Không phải ai cũng là nạn nhân, vốn dĩ không thể hiểu cảm giác tuyệt vọng thống khổ đến cùng cực khi đó của cậu, cho dù giờ đây chỉ cần nhớ lại một giây cũng khiến cậu sợ hãi không thôi.
Bây giờ Bạch Đường chỉ cầu mong bọn họ vẫn cứ như hai người xa lạ ở chung với nhau, nếu cậu nhận lấy sự che chở của alpha thì cậu cũng sẽ thực hiện nghĩa vụ tương đương.
Đêm nay, gần năm giờ sáng hai người mới trở về phòng, lần này Bạch Đường rút chìa khóa trên cửa ra, lúc đóng cửa lại cũng "Lạch cạch" khóa lại.
Tưởng Vân Thư hết sức vui mừng.
Nhưng chưa tới chín giờ sáng, đồng hồ sinh học đã réo cho Tưởng Vân Thư thức dậy, anh chớp chớp hai mắt chua xót, cam chịu rời giường, sau khi vệ sinh cá nhân rồi uống một ly nước, anh đi ra ban công bắt đầu học từ vựng tiếng Anh.

8:47, Bạch Đường mơ màng trở mình, mười phút sau lại trở mình thêm một lần nữa, hoàn toàn không ngủ lại được.
Cái đồng hồ sinh học này...!Bạch Đường đành phải mở mắt ra, nhìn thấy cún vẫn còn ngủ dưới đất, cậu xốc chăn lên rồi mặc quần áo vào, âm thanh sột soạt vang lên.
Một cái lỗ tai màu đen chợt dựng lên, giật giật.
"Chào buổi sáng, Đường Đen." Bạch Đường cong cong đôi mắt, cậu mang đôi dép lông xù vào, mở cửa phòng ra, đối mặt với Tưởng Vân Tô, cậu vẫn có chút căng thẳng lẫn sợ hãi, cũng không biết alpha đã dậy chưa...
Bạch Đường lo lắng ló đầu ra, nghiêng người nhìn thấy cửa phòng alpha đối diện đã mở, còn chưa biết làm gì thì Đường Đen bên cạnh đã nôn nóng đẩy cửa ra, tiên phong đi ra ngoài.
Bạch Đường đành phải đi theo, khi gần tới nhà vệ sinh thì cậu bỗng nghe thấy ngoài ban công truyền đến tiếng "gamble", còn đọc tận ba lần.
Bạch Đường nghe thấy giọng của alpha thì lập tức sợ run lên, sau đó mới dần bình tĩnh lại.
Từ vựng tiếng Anh? Cậu tò mò đi đến gần, nhìn thấy alpha còn đang mặc đồ ngủ đứng bên lan can, tay cầm một quyển sách.
"Gangster." Lại một từ khác.
Hóa ra Tưởng Vân Tô nói tiếng Anh êm tai như vậy sao? Hình như còn phát âm theo giọng Mỹ nữa...!Không, không đúng, không hề dễ nghe một chút nào hết, khó nghe muốn chết!
Bạch Đường mạnh mẽ lắc đầu, muốn gạt bỏ suy nghĩ kỳ quái này, nhưng ngay sau đó cậu chợt cau mày, không đúng...! Trước đây Tưởng Vân Tô từng nói hắn dở tiếng Anh nhất mà.
Nghĩ đến đây, Bạch Đường đột nhiên phát hiện điểm không thích hợp, khoan đã, không phải đã nói là chuyện lúc trước đều quên hết sao? Vậy thì những kiến thức này cũng phải quên luôn chứ nhỉ? Một năm ngắn ngủi, không lẽ alpha muốn học hết kiến thức của cấp hai cấp ba đại học sao? Không thể nào, hay là thật ra Tưởng Vân Tô không bị mất trí nhớ? Hay hắn đã nhớ lại rồi? Nhưng mà không đúng, kết quả đã chứng minh với bác sĩ Lâm đã xác định alpha mất trí nhớ vĩnh viễn rồi mà...

Nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Đường đã nổi hết da gà, khí lạnh theo lòng bàn chân mà truyền khắp cả người.
Đường Đen đang vẫy đuôi bên cạnh không chịu nổi sự yên lặng, nó thè lưỡi với Tưởng Vân Thư: "Gâu gâu!"
Đang tập trung suy nghĩ về ngõ cụt kinh khủng nhất, một tiếng chó sủa vang vọng này đã trực tiếp dọa Bạch Đường sợ chết khiếp.
Tưởng Vân Thư nghe tiếng thì xoay người lại, thấy tay Bạch Đường đang bám vào cửa kính, đôi mắt mở to, dáng vẻ chưa hoàn hồn, anh tưởng cậu bị phát hiện nhìn trộm nên mới mỉm cười: "Chào buổi sáng."
Bạch Đường bị nụ cười này dọa sợ đến mức lùi về sau một bước, cậu hoảng hốt nhìn chằm chằm alpha, trong phút chốc chẳng thể cử động được, chẳng lẽ alpha đã mua chuộc bác sĩ Lâm và bệnh viện để lừa cậu sao...
"Cậu sao thế?" Tưởng Vân Thư cũng phát hiện ra điều không ổn, cau mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Bạch Đường bị những tưởng tượng u ám của mình dọa sợ, nếu như là thật...!Là thật thì...!Alpha thật đáng sợ.
Một lúc lâu sau, cậu mới tìm thấy giọng nói của mình, run rẩy hỏi: "Ngài, không phải ngài đã nói...!đã quên hết mọi chuyện trước đây rồi sao? Không phải đã nói mất trí nhớ, vĩnh viễn sao? Vậy thì sao ngài vẫn còn nhớ được mấy kiến thức này, còn muốn thi lên thạc sĩ?"
Tưởng Vân Thư nghe thế thì sửng sốt, anh hoàn toàn quên mất chuyện này, hàng mày nhíu chặt, vô cùng khả nghi mà yên lặng.
Cả nửa ngày cũng không nhận được câu trả lời, sắc mặt Bạch Đường lập tức thay đổi, tay chân run rẩy như bị co giật, không đứng vững được nữa mà ngã xuống đất, còn giãy giụa lùi về.
Cậu sụp đổ, nước mắt như hạt đậu mà rơi xuống sàn, cậu quỳ gối nức nở nói: "Xin, xin lỗi ngài ạ...! Em sai rồi, là em, em sai rồi...".