Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O

Chương 22: 22: Đệt





Chủ nhật, 8 giờ sáng.

Lâm Bạch Trú mang vẻ mặt bực bội ngồi trên sô pha trong văn phòng Tưởng Vân Thư, cậu ta quạu quọ vò vò mái tóc, ngáp một cái rồi rít từng chữ: "Aaa —— Mẹ nó mình điên thật rồi ——"
"Bác sĩ Lâm," Tưởng Vân Thư lọc ra từ then chốt trong đề bài rồi nhanh chóng ghi chữ C vào khung đáp án, "Giám thị thì phải giữ yên lặng.

"
"Ha ha," Lâm Bạch Trú không muốn nghe theo, hả hê nói, "Đề bài này chính là do thầy của tao tự soạn ra, nếu mày học thuộc đáp án của mấy năm trước thì nên bỏ cuộc đi thôi, đừng lãng phí thời gian của tao!"
Tưởng Vân Thư nhàn nhạt nói: "Yên lặng đi bác sĩ Lâm.

"
"Hừ.

" Cả người Lâm Bạch Trú đều khó chịu, "Nếu gian lận thì mày chết chắc.

"
Tưởng Vân Thư có hơi buồn cười, mấy thiết bị điện tử đều bị Lâm Bạch Trú tịch thu hết, trên bàn trống không chẳng có cái gì ngoài bài thi và bút, thậm chí dây điện trong văn phòng cũng bị rút ra hết, anh gian lận kiểu gì đây.

Đệt, tuy Lâm Bạch Trú bày ra vẻ mặt vô cảm nhưng trong lòng đã nổi điên, cậu ta có lẽ cũng bị bệnh luôn rồi, gì mà sống lại, linh hồn, chuyện này sao có thể xảy ra được, mẹ nó, vậy mà cậu ta lại lãng phí ngày chủ nhật tươi đẹp để ở đây với một tên điên —— Lâm Bạch Trú càng nghĩ càng thấy mình ngu, nguồn gốc của thế giới là vật chất màaaa —— 23 năm đi học của mày sao vậy hả Lâm Bạch Trú ——
Cậu ta đang muốn bộc phát thì thấy dáng vẻ nghiêm túc tập trung của Tưởng Vân Thư, vậy nên đành nghẹn khuất đặt mông ngồi xuống, phát ra tiếng động lớn.


Tưởng Vân Thư không nhịn được mà cong cong khóe môi, mặc dù tính cách của Lâm Bạch Trú không giống với Lâm Bách Chu nhưng hai người vẫn thú vị như nhau.

120 phút đã qua, đồng hồ báo thức vang lên, Lâm Bạch Trú cộc cằn giật lấy bài thi của Tưởng Vân Thư, lấy viết đỏ ra gấp gáp đối chiếu đáp án.

Đề bài riêng này số lượng không nhiều nhưng lại rất chất lượng, vậy nên câu hỏi mang tính khái niệm khá ít mà thay vào đó là phần thực hành, Tưởng Vân Thư rất tự tin.

"Vãi, vãi chưởng! " Lâm Bạch Trú vừa xem vừa hô lên, đôi mắt càng trợn to.

Gần như đúng hết.

Sau lưng Lâm Bạch Trú toát ra một lớp mồ hôi mỏng, có vài câu cậu ta còn chưa chắc có thể làm được, dù sao chuyên ngành cũng không giống nhau.

"Hả?" Tưởng Vân Thư rướn người qua muốn nhìn thử, "Đề sai sao?"
"Đệt," Lâm Bạch Trú túm lấy bài thi lùi vài bước, hoảng sợ nhìn anh, "Mày bị mất trí nhớ thì quên hết mọi chuyện trước đây hay chỉ quên một phần nào đó thôi?"
Cậu ta không tin lời anh, Tưởng Vân Thư bất đắc dĩ nói: "Tôi đã nói với cậu rồi, tôi không phải là Tưởng Vân Tô, từ trước đến nay không có bị mất trí nhớ.

"
"Đệt.


" Lâm Bạch Trú nói.

Qua mười mấy giây, Lâm Bạch Trú lại thốt lên: "Đệt.

"
Những gì chiếu trong phim truyền hình như sau khi bị mất trí nhớ thì trở nên thông minh, đột nhiên thành thạo một kỹ năng nào đó đều là lừa người.

Mất trí nhớ chẳng khác nào thiết lập lại đầu óc.

Nguyên buổi tối hôm qua cậu ta đến hỏi bác sĩ chủ trị của Tưởng Vân Tô, dĩ nhiên không thu hoạch được gì, không tiết lộ bệnh án của bệnh nhân là một trong những việc phải làm của mỗi một bác sĩ.

Nhưng trùng hợp là có một y tá kể ra một việc lạ, cô nói: "Bệnh nhân mới bị mất trí nhớ thì đều sẽ luôn mơ màng giống nhau, luôn hỏi đi hỏi lại một câu hỏi, nhưng tôi nhớ rõ bệnh nhân Tưởng Vân Tô đó không hề hoang mang, còn rất lịch sự mượn điện thoại của tôi, có điều lúc nhập số điện thoại thì đều ấn số 1 trước, kỳ lạ lắm.

"
"Đệt.

" Tâm trạng của Lâm Bạch Trú hiện giờ rất rối loạn, nói không suy nghĩ, câu trước mâu thuẫn với câu sau, "Cái, cái này cũng không lạ gì, nói không chừng trước khi mày mất trí nhớ thì đã có học qua y, rồi trong một tháng này gấp rút học lại, đúng rồi, có lẽ như vậy! " Nhưng cậu ta biết rõ, những tri thức toàn diện như thế này thì một tháng không thể học hết được.


Tưởng Vân Thư cũng biết trong thời gian ngắn Lâm Bạch Trú không thể tiếp thu được, ngay cả bản thân anh cũng tốn mất ba ngày mới chấp nhận sự thật này, anh từ tốn nói: "Không sao, tôi tin năng lực tiếp thu của cậu, nếu cậu còn muốn tôi chứng minh thì chúng ta có thể tiếp tục.

"
"Rè rè rè rè rè ~~~"
Bạch Đường ngồi quỳ trên sô pha, cái mũi ửng đỏ, cậu không chớp mắt mà nhìn người máy quét dọn chở cún con chạy rè rè từ đây qua kia, sau đó rè rè chạy về.

Cậu mặc rất dày, lớp đầu tiên là đồ trong, lớp thứ hai là áo len, bên ngoài còn tròng thêm một cái áo khoác lớn, bên dưới là quần len ở nhà và vớ, tất cả là do buổi sáng alpha nhìn chằm chằm cậu mặc vào, áo khoác vừa dài vừa rộng, phủ qua đầu gối nên khi cậu ngồi quỳ trên sô pha thì bị trùm hết lại, tay và chân cũng không ló ra, nhìn từ xa thì hệt như một cục bột trắng ngoan ngoãn.

Đường Đen thè lưỡi, đôi mắt đen long lanh có thần, người máy quét dọn rung liên tục khiến hai cái lỗ tai lớn của nó cũng rung theo.

Máy quét dọn chạy tới góc tường, quét thấy có chướng ngại vật phía trước nên nó dừng lại, sau đó đổi hướng, Đường Đen theo quán tính bị vạ lây, nó nghiêng người ngã lăn xuống đất, bốn chân chổng vó để lộ ra cái bụng mềm mại, đệm thịt co lại.

"Ha ha ha Đường Đen, em ngốc thật ha ha! " Bạch Đường bị nó chọc cười, chầm chậm chạy qua ôm Đường Đen lên, dùng mặt cọ cọ cái bụng mềm mại ấm áp của cún con, giọng cậu đã khàn hoàn toàn, mũi cũng bị nghẹt, chỉ có thể hé miệng thở.

Chân vừa khỏi, cậu đã xin Tưởng Vân Tô cho mình làm việc nhà, nhưng nhà mới có máy rửa chén và máy quét dọn nên lượng việc giảm đi, hơn nữa có Đường Đen bầu bạn, bây giờ cậu có làm gì thì cũng không còn buồn chán tẻ nhạt nữa.

"Đường Đen!" Bạch Đường xoay người chạy ra vườn hoa, mái tóc mềm mại bay bay, cuối cùng gương mặt ốm yếu cũng đã có chút sức sống, "Mau tới đây đi!"
Mùa đông phía nam lạnh lẽo ẩm ướt, khí lạnh có thể thấm tới tận xương cốt, với lại dạo này thời tiết không được tốt lắm, nhiệt độ lại thấp xuống, mới hơn bốn giờ chiều mà sắc trời đã âm u.

Bạch Đường vừa mở cửa ra, gió lạnh lập tức ập vào khiến tóc cậu lộn xộn, mũi cậu càng khó chịu hơn, khó khăn hô hấp, từng luồng khí trắng bị thổi ra, cậu giũ giũ nước rồi treo đồ mới giặt lên sào phơi đồ, quần áo ướt nhẹp nhanh chóng tê cóng đôi tay vốn chẳng ấm áp của cậu.

Vậy nên khi Tưởng Vân Thư bước vào nhà thì nhìn thấy một cảnh này: Bạch Đường với khuôn mặt tái nhợt, chỉ có đôi môi mang sắc hồng diễm lệ, omega gầy yếu hắt hơi năm cái liên tục, hàm răng run run va vào nhau, hai tay thì đang chà xát.


"Bạch Đường," Tưởng Vân Thư bước tới, trầm giọng hỏi, "Cậu sốt rồi?"
Bạch Đường hoảng sợ, theo bản năng mà lùi một bước, quần áo rớt xuống đất, cậu run rẩy khàn giọng trả lời: "Không, không phải! Xin lỗi ngài ạ.

"
Tưởng Vân Thư khom người nhặt đồ lên, thở dài một hơi, "Xin lỗi cậu, là tôi nặng lời, nhưng việc đầu tiên cậu cần làm là phải chăm sóc tốt bản thân mình, hôm qua không phải tôi đã nói cậu không cần làm việc nhà rồi sao? Còn chạy ra đây để hứng gió.

"
Alpha cao lớn vừa đứng trước mặt cậu, dường như cơn gió đã bị chắn đi, Bạch Đường cúi đầu không dám nhìn vào mắt Tưởng Vân Tô, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi ngài! Em thấy đồ mới giặt xong! "
Mấy câu lải nhải của Tưởng Vân Thư đều bị một câu phản bác nho nhỏ này dập tắt, anh chợt nhận ra hình như đây là lần đầu tiên Bạch Đường ngoại trừ xin lỗi thì nói thêm câu khác, cho dù cái này chẳng phải câu biện giải gì.

Bạch Đường cũng kịp nhận ra, cậu hoảng loạn nhận sai: "Em xin lỗi ngài! Là em, em sai rồi, em không nghe lời ngài! Em! "
"Không sao hết, cậu làm tốt rồi.

" Tưởng Vân Thư hệt như đang khen Đường Đen đã nhặt banh về, "Để tôi phơi đồ cho, cậu vào trước đi, uống một ly nước ấm, phải ấm.

"
"Nhưng! " Trên mặt Bạch Đường mang theo vẻ lo lắng, chân như bị đóng đinh trên cỏ, sao cậu có thể để Tưởng Vân Tô phơi quần áo được chứ?!
"Nhanh lên," Tưởng Vân Thư bày ra vẻ mặt vô cảm, giọng nói không chút phập phồng, bình tĩnh nói, "Tôi sẽ tức giận đó.

".