Có những cô gái rất ghét bị người khác nói mình mít ướt, bởi vì khi ấy họ sẽ bị xem như là loại con gái hay mè nheo và khó bảo. Tôi cũng là một cô gái như vậy.
Nhưng hôm nay, trước mặt bao nhiêu người, tôi đã khóc nức nở như một đứa trẻ. Tôi mặc kệ cái gọi là mít ướt kia, bởi vì tôi xem đây chính là sự nhạy cảm của một nhà văn. Tôi phát hiện ra mình rất dễ cảm động, đến mức chỉ cần có một hạt cảm xúc như hạt tiêu cũng làm lòng tôi lay động.
Lá thư của Quân Ngôn tuy nghe qua không có gì đáng buồn lắm, nó chỉ toàn chan chứa những tiếc nuối mà thôi. Nhưng nó lại khẳng định với tôi rằng, cậu ấy cũng là người đang đợi tôi chứ không phải mỗi tôi đơn phương đợi cậu ấy. Điều đó làm tôi cảm động đến phát khóc.
...
"Tiền bối Thẩm, nếu tôi thích một người, thích vô cùng mà họ lại từ chối tôi. Chị nghĩ tôi phải làm sao?"
Đỗ Chử miệng vừa nhai bánh nướng vừa hỏi, nhìn qua thì giống như tùy tiện hỏi vậy, nhưng cậu ta lại cứ như ngậm trong miệng mãi miếng bánh, không thể nhai được.
Tôi đang chơi game, cũng thản nhiên trả lời: "Cậu cứ bắt cóc cô ta đi."
Đỗ Chử không hiểu: "Để làm gì?"
Tôi có lòng giải thích: "Rồi sau đó cậu sẽ trở thành một người xấu, để cô ta nghĩ vậy rồi cậu sẽ dùng mọi cách ép cô ta làm bạn gái cậu."
"Tôi thật không ngờ. Một nhà văn không thể nghĩ ra cách nào nhẹ nhàng mà đỡ tốn thể lực hơn sao?"
Tôi mím môi vẻ suy nghĩ, rồi đắc ý trả lời: "Nhẹ nhàng mà không tốn thể lực, chỉ có một cách!" Hai mắt cậu ta nhìn tôi chăm chăm, tôi vội dập tắt hi vọng cậu ta đi: "Nằm mơ đi!"
Gương mặt sáng rỡ của Đỗ Chử tắt ngúm, trên trán hiện lên vài vệt đen, cái miệng méo xẹo nói: "Vậy cũng nói."
Tôi nhún vai, tỏ ra vẻ "lực bất tòng tâm": "Người mà cậu thích, không phải là một cô gái có tính khí bình thường như người ta. Cô ta nhất định là thuộc dạng tiểu thư đài các, có mộng tưởng nằm yên trong lồng kính chờ bạch mã hoàng tử đến rước về. Thế nên không hề thích hợp với một người phóng túng như cậu. Với lại tôi thấy, lúc cậu và cô ta quen nhau, cô ta làm nhục cậu, xem cậu như người hầu của mình. Thật lúc đó tôi không hề nhìn thấy một chút nam nhi chi chí gì cả! Chỉ thấy một tên tiểu nhân chỉ biết vâng dạ bên cạnh một đại phu nhân chỉ biết kiêu căng."
Đỗ Chử có vẻ rất khó chịu. Cũng phải thôi, nói xấu người mình thích thật là nguy hiểm trùng trùng. Tôi tuy khẩu khí hùng hồn nhưng lại còn sợ cậu ta nhất thời tức giận quay sang cho tôi ăn một đấm mới đau.
Nhưng hình như Đỗ Chử cũng hiểu cô gái kia là người thế nào. Nên cậu ta quyết định chọn im lặng.
Tôi lại cắm đầu vào màn hình điện thoại. Thật là, Đỗ Chử hại tôi thua hơn mười mấy lần rồi. Tức giận, tôi mặc kệ cậu ta có ra sao, game vẫn quan trọng hơn.
Bỗng dưng Đỗ Chử đột ngột hỏi tôi một câu: "Bà chị chưa gặp lại ông anh kia lần nào sao?"
Tôi nghe xong, đúng kiểu "có tật giật mình" nhưng lại vờ hỏi: "Ông anh nào?"
Đỗ Chử liếc tôi một cái, nhưng rất kiên nhẫn trả lời: "Người hâm mộ của bà chị ở Hàng Châu đó!"
"Ở đâu? Làm gì có!"
Không nhớ tên thì không nhớ luôn cả chuyện cũ đi. Bỏ sót như vậy người ta xem là loại người vô trách nhiệm đấy!
"Đừng có giả bộ như không biết gì. Hôm trước tôi còn nghe được chị đọc lá thư của anh ta đấy!"
Tôi giật mình, hai mắt nhanh chóng chuyển sang hướng khác, cứ như kẻ bị bắt gian vậy. Đỗ Chử không chừa tôi đường sống nào: "Sao hả? Nói trúng tim đen rồi chứ gì!"
Tôi vẫn im thin thít, không dám hó hé một tiếng. Muốn biện minh cái gì đó, nhưng những gì cậu ta nói đều đúng, còn biện minh cái gì nữa? Bây giờ tôi có nói gì đi chăng nữa thì nhất định sẽ bị cho thành ngụy biện. Chính vì thế tôi đành dùng quyền im lặng vậy.
Đỗ Chử hỏi tôi: "Không gặp không thấy hối hận sao?"
Tôi nhẹ lắc đầu một cách vô thức.
"Ồ, vậy chị thoải mái hơn tôi nhiều rồi." Tôi nghe thấy cậu ta thở dài, sau đó lại nói tiếp: "Chị không phải hàng ngày lo lắng rằng, người đó liệu có yêu mình không? Cũng không cần phải tự cảm thấy buồn bã khi người ta chẳng quan tâm đến mình. Tiền bối Thẩm à, chị nên cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian đi!"
Sau lời tâm sự như oán trách của cậu ta, tôi suy nghĩ rất nhiều thứ. Tôi không thấy mình hạnh phúc nhất thế gian ư? Tôi đã từng thấy điều đó. Khi mà tôi còn ở Hàng Châu, khi mà tôi còn có thể ngửi được mùi lá trà Long Tỉnh, khi mà tôi còn có thể ngồi trên thuyền nhẹ nhàng xuôi theo dòng Tây Hồ, khi mà tôi còn có... Quân Ngôn bên cạnh.
Xin lỗi cậu, không nhắc đến tên cậu là việc khó nhất tôi không thể làm được, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng đi nữa, nó vẫn vững như Vạn Lý Trường Thành.
Tôi nhớ trong "Nghe nói anh yêu em" của Thuấn Gian Khuynh Thành có một câu: "Ký ức là liều thuốc đắng giày vò người ta, nhưng nếu không có ký ức cuộc đời sẽ rất vô vị. Theo thời gian, dần dần nó cũng trở nên nhạt nhòa, những hình ảnh rõ ràng trong đó rồi cũng sẽ bị xé thành những mảnh vụn, chỉ riêng nỗi đau là người ta vẫn nhớ."
Tôi không mong hình ảnh trở nên nhạt nhòa, cũng chẳng mong nỗi đau hằn sâu vào tiềm thức, tôi chỉ mong ký ức vĩnh viễn là ký ức, là món đồ quý giá mà tôi có thể bao bọc nó trong một cái rương to lớn không cách nào lấy ra được.
...
Để chúc mừng tiểu thuyết của tôi được top 6 Best Seller của tuần, Đỗ Chử và Đồng Nhiên rủ tôi cùng mở một bữa tiệc nhỏ. Và điều tôi hi vọng không muốn thấy nhất, đó chính là tự mình biến mình thành mặt dày để chứng kiến cái gọi là ân ân ái ái của Đồng Nhiên và Hàn Cẩn.
Nhưng mà ông trời không thấu hiểu cho thân phận cô quạnh của tôi, ông thích được xem phim ngôn tình lãng mạn hơn nên đã dẫn dắt hai người họ cùng bước vào buổi tiệc nhỏ của tôi.
Khởi đầu chính là giọng nói dịu nhẹ của Đồng Nhiên: "Chào An Châu, tôi đến trễ một chút!"
Tôi mỉm cười: "Không sao. Còn có người đến trễ hơn cô nữa."
Đồng Nhiên liếc nhìn xung quanh căn phòng, hình như nhận ra người đến trễ đó là Đỗ Chử nên liền cười.
Sau đó là âm giọng nam tính chưa từng có: "Nhiên Nhiên, em đi nhanh thế?"
Tôi vừa nghe xong, cứ như sẽ sợ gặp phải người mà tôi không muốn gặp, liền liếc mắt nhìn về phía cửa. Người đó thấy tôi, cười một cái: "Chào cô, lâu lắm rồi không gặp!"
Lúc đó tôi chỉ muốn nói: "Phải, phải đấy! Hôm nay anh lại cùng với Đồng Nhiên đến trêu ngươi tôi đấy phải không?" Nhưng tôi chỉ biết tươi cười đáp lễ.
Đồng Nhiên nắm lấy tay Hàn Cẩn, nồng nhiệt giới thiệu với tôi: "Đây là Hàn Cẩn, không biết cô còn nhớ hay không!"
Tôi gật đầu chắc chắn: "Nhớ chứ nhớ chứ!" Sau đó đến trước mặt anh ta: "Lâu rồi không gặp anh!"
Hàn Cẩn rất tự nhiên túm lấy tay tôi vẫy vẫy. Làm tôi ngơ ngẩn đứng nghệt ra đó chẳng biết làm gì. Đúng lúc đó tiếng Đỗ Chử vọng vào: "Xin lỗi bà chị! Tôi đến trễ mất rồi!"
Trời ơi! Lần đầu tiên trong đời tôi thấy biết ơn Đỗ Chử đến vậy! Không kịp để chuyện gì xảy ra, tôi vội vã đi nhanh tới trước mặt Đỗ Chử, miệng thều thào cảm ơn. Cậu ta mặt ngẩn mặt ngơ không hiểu gì cả.
Đỗ Chử đột nhiên nói với tôi: "Có ít người quá không?"
Tôi quay sang thuận miệng: "Ít nhưng đủ là được rồi!"
Sau đó Hàn Cẩn cũng đệm thêm: "Phải đó! Đồng Nhiên cũng không thích ồn ào cho mấy!"
Tôi, à không, còn có thêm nhân vật mới là Đỗ Chử nữa, đều tối mày tối mặt.
Người như tôi thật sự rất biết lường trước tính sau, cái gì biết mình nên nói thì nói không nên thì thôi. Nhưng ngược với tôi thì lại là Đỗ Chử, cậu ta vừa nghĩ gì thì liền thành lời cái đấy. Thế nên khi cậu ta phát ngôn câu này, tôi tự nhiên cảm thấy rùng mình: "Đây là tiệc của tiền bối Thẩm, đâu phải chốn hẹn hò của hai người đâu. Tôi không dám, không dám xen vào!"
Cách nói ngông cuồng của cậu ta thật khiến người nghe muốn kiếm chuyện. Nhưng may mắn thay, Đồng Nhiên và Hàn Cẩn hiểu rõ tính cách của cậu ta, cũng biết thừa cậu ta không ác ý, thế nên liền cười: "Chúng tôi xin lỗi cậu nhé!"
Tôi cười miễn cưỡng rồi quay sang thì thầm với Đỗ Chử: "Cậu còn ăn nói kiểu đó thì đừng trách sao sau này không có nơi chôn thân."
Kết quả bị cậu ta liếc cho một cái.
Hàn Cẩn và Đồng Nhiên cũng rất biết điều. Sau khi bị Đỗ Chử cho một cú nhắc nhở, hai người họ chỉ toàn bàn về chuyện công việc, gia đình và các mối quan hệ xung quanh, hạn chế nói đến chuyện tình cảm của bản thân đến mức thấp nhất. Nhưng cuối cùng, chủ đề đó lại chuyển qua cho tôi và Đỗ Chử.
Mở đầu là màn hỏi thăm rất vô tư của Hàn Cẩn: "An Châu không biết có người bạn đời chưa nhỉ?"
Tôi dở khóc dở cười: "Trông thế thôi, chứ tôi còn trong sạch lắm!"
Rồi anh ta lại vô tư cười, vô tư hỏi: "Hôm bữa tôi và Đồng Nhiên có cùng nghe một lá thư nào đó rất đặc biệt gửi cho cô hôm họp báo. Sau khi nghe tôi thấy thật đáng ngưỡng mộ. Nhà văn đã có một người hâm mộ dễ thương đến vậy sao?"
Lúc này tôi bị mọi thứ dồn về phía mình, cả Đỗ Chử cũng hỏi tôi: "Nhắc mới nhớ! Đó là của cái ông anh ở Hàng Châu đúng không?"
Đồng Nhiên bàn luận: "Nhưng nó là đến từ Thâm Quyến mà!"
Đỗ Chử tiếp tục: "Có ẩn tình!" Sau đó cậu ta quay sang hỏi dồn tôi: "Chị và anh ta rốt cuộc là có chuyện gì? Lúc ở Hàng Châu, tôi thấy hai người rất thân. Sau khi trở về Thâm Quyến, chị tuyệt nhiên không nhắc đến tên anh ta một chút. Cũng không kể với ai về chuyến du lịch của mình. Chị định giấu giếm bạn bè cái gì đây hả?"
Tôi vừa lo sợ, vừa ngại ngùng lại vừa buồn bã.
Chính tôi đã không còn niềm tin, hi vọng rằng mình sẽ gặp lại, chính tôi đã tự cố gắng quên đi những gì vô cùng đẹp đẽ, chính tôi đã tự ép mình làm những việc tự ngược đãi bản thân. Vậy thì, kết quả đau buồn này là do tôi hay sao? Nếu vậy tôi còn trách cái gì nữa? Những người này cũng không có lỗi, lỗi là do bản thân tôi tự cho rằng những điều đó nên quên đi, cho vào dĩ vãng.
Từ Quân Ngôn chưa bao giờ nói không muốn gặp tôi, cũng chưa từng tránh né tôi. Vậy cớ làm sao tôi lại phải từ bỏ? Tôi sẽ không làm như vậy nữa! Cho dù số phận đã định hai ta chỉ có thể gặp một lần, tôi vẫn sẽ không phục, cho đến khi nào chính miệng cậu nói rằng, An Châu, tôi không muốn gặp cô nữa. Chắc chắn lúc đó, tôi mãi mãi cũng không muốn gặp cậu.
Đỗ Chử trầm ngâm: "Anh ta tên gì ấy... Tôi chỉ nhớ anh ta họ Từ thôi."
Đồng Nhiên đột ngột kêu lên: "Họ Từ sao? Từ Quân Ngôn?"
Tôi miên man suy nghĩ, nghe đến lúc cô bạn nói tên ra mới giật bắn mình.
Đỗ Chử gật đầu thật mạnh: "Đúng rồi! Chị làm sao biết được hay vậy?"
Tôi định quay sang bịt miệng Đồng Nhiên lại, kết quả là chậm một giây nên đành mặt dày lắng nghe: "Lúc trước, khi An Châu mới đi du lịch về. Tôi có thấy cô ấy ghi cái tên đó trong bản thảo trống. Có vẻ là ghi trong vô thức."
Dứt lời, cả sáu con mắt quay sang nhìn tôi một cách dò xét.
Đồng Nhiên lên tiếng: "Hóa ra là cái người viết thư cho cô hôm họp báo. Khai mau đi! Cô và anh ta có ẩn tình gì?"
Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Ẩn tình cái gì chứ? Tôi đối với Quân Ngôn mười phần là cảm động, hoàn toàn không có gian tình.
"Các người thích suy diễn lung tung thôi. Chúng tôi chỉ là mối quan hệ bình thường. Nếu có thì cũng chỉ là mối quan hệ giữa một tác giả và một độc giả."
"Chị nói dối với ai chứ đừng nói dối với tôi. Tôi nói thẳng ra luôn, bộ dạng của chị là thích anh ta rồi!"
Tôi trừng mắt: "Cậu đừng có nói bậy! Tôi không có!"
Đồng Nhiên lại có chút đồng tình với Đỗ Chử: "Thật ra thì... cũng có khả năng đó! Cô biết sao không? Thường đối với một người, người ta hay không biết rằng mình đang yêu, đang thương hay đang thích ai đó. Có thể cô cũng vậy! Hoặc chỉ là cảm động thôi!"
Tôi nghe nói, cũng không phải là không hiểu. Ba mươi phần trăm của tôi đã bay theo ý nghĩ là mình thích Quân Ngôn mất rồi. Bởi vì tôi chưa bao giờ vì một người con trai nào mà hơn sáu tháng vẫn nhớ đến vậy, cũng chưa từng vì ai mà phải cố gắng quên như vậy.
Cứ dở dở ương ương như thế quả thật rất khó chịu!
"Ngày mốt tôi đi Hàng Châu đấy! Chị đi không?" Đỗ Chử đột ngột chuyển chủ đề.
Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó liền gật đầu: "Đi chứ!"
"Chị Nguyên cho chị đi không? Tôi sợ là chị ấy sẽ dẫn chị đi đâu đấy gặp mặt fan rồi lại tổ chức tiệc tùng đủ kiểu nữa."
Tôi nhún vai, chép miệng: "Không biết nữa. Tôi mấy bữa nay rất lười biếng, chỉ sợ chị Nguyên không cho."
Đồng Nhiên cũng đồng ý: "Dạo này Nguyên Diệp khó tính cực kỳ, đến mức quản chúng ta như quản ngục vậy."
Tôi trầm tư suy nghĩ: "Không lẽ nhà xuất bản có chuyện?"
Đỗ Chử lắc đầu: "Không thể nào. Nếu có chuyện chắc chắn chị Nguyên sẽ nói, không thì báo chí cũng sẽ đưa tin thôi."
Thế là chúng tôi từ những chuyện trên trời dưới đất, bỗng dưng chỉ một câu đã thành chuyện quan trọng của nhà xuất bản. Và ngày mai, tôi, Đồng Nhiên và Đỗ Chử đã quyết định lên gặp chị Nguyên hỏi chuyện xem sao. Còn tôi, tôi cũng muốn đến Hàng Châu hỏi chàng trai họ Từ đó xem sao.
...
Tôi thấy chị Nguyên đang rất căng thẳng ngồi trên chiếc ghế xoay. Không riêng gì tôi, tôi nghĩ ai cũng thấy vậy.
Bỗng dưng chị quay phắc lại hỏi chúng tôi: "Các em đến đây để làm gì mà đông thế?"
Bản tính nóng vội của Đỗ Chử không cho phép mình im lặng, liền xông về phía trước: "Chị Nguyên! Có phải nhà xuất bản mình có chuyện không?"
Chị Nguyên cười, một cách hết sức là miễn cưỡng: "Không có, các em nghĩ xa quá rồi." Còn rất khẩn trương đuổi chúng tôi về: "Các em mau về đi! Ở đây không có chuyện gì phiền các em đâu."
Đỗ Chử lên tiếng phản bác: "Nhưng mà..." Liền bị Đồng Nhiên bước lên kéo về.
Tôi đứng đó như một người qua đường xem mọi chuyện từ từ diễn ra. Ba chúng tôi cùng bước tới cửa thì đã nghe tiếng quát tháo rất khó chịu của người phụ nữ nào đó: "Chị Nguyên à! Tôi đã nói với chị rồi, tôi không muốn tiếp tục viết bản thảo này nữa. Sao cái giấy báo cứ gửi đến nhà tôi hoài vậy?"
Cô gái lạ mặt nọ đặt thật mạnh lá thư màu trắng đó lên bàn chị Nguyên. Dường như lá thư đã bị nhàu nát một cách tội nghiệp và đáng thương!
Tôi quan sát kĩ cô gái kia. Hai từ đầu tiên hiện lên trong đầu: không tồi! Tuy gương mặt không có gì nổi trội nhưng bù lại dáng người rất đẹp. Phải nói là khá quyến rũ nhưng nó vẫn toát lên khí chất kiêu ngạo mà thanh tao.
Tôi ngước xuống nhìn lại mình, thật không biết đường nào mà chui.
Chị Nguyên có vẻ rất nhường nhịn cô gái đó. Chỉ cần nhìn sơ qua, không cần biết rõ nội tình bên trong là gì cũng có thể đoán ra được: vấn đề khiến chị Nguyên phải buồn phiền không gì khác là có liên quan đến cô gái này.
Cả ba người chúng tôi vẫn đứng chờ xem diễn biến gì đang xảy ra. Bất ngờ, cô gái kia hét lớn: "Chị nghĩ chị là ai mà kêu tôi phải viết tiếp? Tôi sẽ khiến cho cái nhà xuất bản này không còn tăm hơi nữa đấy!"
Tôi nghe xong, theo chính bản năng của mình, tỏ vẻ không hài lòng với lời nói miệt thị lúc nãy. Cô ta đang cho mọi người ở đây thấy cái gì vậy? Thấy cô ta là con nhà quyền thế nói gì phải nghe hay thấy cô ta là đại diện cho phe chính nghĩa bảo vệ quyền lợi của cô ta? Tôi không thấy gì hết, hoàn toàn không biết cô ta làm vậy được gì.
Đỗ Chử tất nhiên cũng không vừa mắt với việc này. Với tính cách của cậu ta, nhắm chừng sẽ lên cãi tay đôi với cô gái này mất.
Vừa dứt dòng suy nghĩ, tôi nghe giọng của người đàn ông trung niên nào đó, nó cứ ồm ồm lạo xạo: "Mộ Vy! Không có cha ở đây, con muốn làm gì thì làm sao?"
Âm giọng uy quyền kia bắt chúng tôi phải ngước nhìn bằng đôi mắt kinh ngạc.
Tôi hơi nheo mày.
Mộ Vy? Cái tên nghe rất quen. Thật kì lạ, hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu đó rồi!
Nhưng vì cốt truyện hay ho kịch tính đang ở trước mắt nên tôi đành bỏ đi cái mơ hồ về tên cô gái kia.
Cô gái tên Mộ Vy dùng dằng, tỏ vẻ mình oan ức: "Con không muốn tiếp tục viết bản thảo này nữa. Chị Nguyên cứ bắt ép con, nói con nếu không làm tiếp phải đền bù."
Người đàn ông mà Mộ Vy gọi là cha, vẫn cứ giữ âm giọng đó mà đều đều: "Ngay từ đầu nếu con không xác định được con có hoàn thành truyện đó hay không thì sao con dám chắp bút viết? Đây chính là lỗi của con, không thể đổ lỗi cho ai hết."
Tôi thấy người đàn ông này cũng nhẹ nhàng quá thể, tưởng như ông ta sẽ mắng con mình một trận, đâu ngờ rằng ông ta chịu khó đến mức đứng đây nói lẽ phải với con gái mình.
Mộ Vy giống như một đứa con nít, đợi cha mẹ dạy dỗ mới biết lắng nghe: "Nếu vậy thì tùy cha thôi."
Sau đó, cha của Mộ Vy bước đến trước mặt chị Nguyên, mỉm cười cúi đầu, chị Nguyên như cảm thấy mình không đáng được xin lỗi như vậy nên liền đứng dậy, cúi đầu lại. Ông ta nói: "Tôi xin lỗi vì việc con gái mình, lần sau có việc gì cô cứ nói với tôi."
Chị Nguyên cúi đầu vẫn chưa ngẩng lên: "Phiền ông quá!"
Sau đó ông ta mỉm cười quay người đi, tôi nhìn thấy ông ta khi vừa quay phắt người lại thì nụ cười trên môi cũng tắt ngúm, trở lại với gương mặt nghiêm túc. Mộ Vy thấy vậy cũng bước theo sau; trước đó, tôi thấy cô ta dùng ánh mắt đáng ghét tặng cho chị Nguyên một cái. Tôi cũng tặng lại cho cô ta một cái như thế.
Một mớ hỗn độn và một cuộc nói chuyện khách sáo vừa chấm dứt, Đỗ Chử phóng đến trước mặt chị Nguyên, nói giọng trách cứ: "Chuyện lớn như vậy mà chị không nói bọn em nghe."
Chị Nguyên mệt mỏi thở dài: "Chuyện cũng không lớn mấy, với lại thấy mấy em cực khổ như vậy chị không muốn nói."
Tôi nãy giờ mới mở miệng được một câu: "Không sao, chuyện của nhà xuất bản cũng như là chuyện nhà em mà."
Chị Nguyên nhìn tôi cười một cách miễn cưỡng rõ rệt. Tôi nhận thấy, nhưng không suy nghĩ nhiều, chắc chị rất mệt.
Đồng Nhiên hỏi: "Người đàn ông lúc nãy, là Mộ Hình Tư phải không?"
Tôi và Đỗ Chử nghe xong, hai đứa cùng giật mình quay sang nhìn nhau. Thật ra, giật mình là vì nghe tên rất quen mà tôi lại không nhớ ra thôi, chứ tôi cũng chẳng biết rõ thân phận Mộ Hình Tư là ai.
Nhưng chị Nguyên gật đầu rất chắc: "Đúng vậy!"
Tôi cảm thấy Đồng Nhiên đúng là siêu phàm, ai trên đời này cô ấy cũng biết, còn tôi trên đời này chẳng biết ai.
Lúc tôi đang trên đường từ công ty bước ra, tôi có nghe một vài nhân viên nữ ở phòng nhân sự tán gẫu. Họ nói về một vấn đề rất hot trên mạng hiện nay, một luồng tìm kiếm được rất nhiều người chú ý tới, với từ khóa "tiểu tam". Vấn đề này thật sự rất hot, nhưng tôi thì lại không thích lắm. Tôi còn nhớ, mình trước đến giờ chỉ vô tình xem một bài báo nói về một cô tiểu tam thôi. Nếu không lầm cô gái đó trông rất xinh đẹp, từng hot một thời vì dám cả gan ngang nhiên ôm tay người tình đứng trước mặt bạn gái người ta, miệng mồm cũng rất hống hách ngang ngược. Hình như cô ta cũng thuộc dạng con nhà có tiền chứ không vừa, ấy thế mà...
Tôi như bất ngờ nhận ra một bí mật được che giấu, mắt chữ O, mồm chữ A đứng sững người trước phòng nhân sự. Chắc tôi không lầm, cô tiểu tam năm đó lại chính là Mộ Vy, thảo nào nghe tên quen đến thế!
Giám đốc phòng nhân sự bước ra, thấy tôi đứng sững người tưởng rằng tôi có cần gì giúp đỡ, đẩy vai tôi một cái.
Tôi giật mình, thu hồi ảo tưởng, ngước mắt nhìn chàng thanh niên mới trẻ người mà đã làm giám đốc rồi. Nhìn một lúc lâu, thấy ngượng ngượng nên đành cười: "Anh kêu tôi hả?"
Anh ta gật đầu: "Đúng vậy! Cô có gì cần giúp đỡ sao?"
Tôi ngập ngừng: "À không, không có không có, xin lỗi anh quá!"
Sau đó tôi cúi đầu định lủi đi, nhưng bị anh ta níu tay lại, nhíu mày nhìn vào mặt tôi: "Cô là Thẩm An Châu đó hả?"
Tôi hơi ngạc nhiên, cũng không biết vì sao lại ngạc nhiên vậy, nhưng liền gật đầu thật mạnh.
Anh ta cười ấm áp, trông giống hệt Quân Ngôn, buông cánh tay đang nắm lấy tay tôi ra: "Trời ơi, thảo nào tôi thấy cô rất quen. Xin chào, tôi tên là Gia Mạch."
Tôi cũng cười đáp lễ: "Xin chào Gia Mạch."