Anh mặc áo sơ mi trắng với quần tây đen dài, chắc là phục trang trong phim, nghĩ tới tạo hình khác xa tối qua, tóc đen được chải cẩn thận ra sau đầu, lộ ra vầng trán trơn bóng.
Cách ăn mặc này là của những người có sự nghiệp thành đạt, có điều con người thật của anh vẫn lười nhác như vậy, ngay cả ngủ cũng không chịu nằm cẩn thận.
Cô nhìn đến mê mẩn, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại. Tròn Ung Ủng đã nhảy lên bàn làm việc, ghé vào cạnh chân Giang Ngật, cái đuôi lông xù khoác lên giày da thượng hạng của anh, quét qua quét lại.
Giản Duy từng bước một đến gần, đứng trước Giang Ngật.
Trong phòng có thể nghe được âm thanh rất nhỏ, như là điều hòa thổi hơi lạnh ra ngoài. Cô vẫn đứng yên, tiếp tục nghe một lát, cuối cùng cũng phân biệt được, là tiếng hít thở của anh.
Tiếng hít thở của anh gần trong gang tấc.
Cằm dưới của người đàn ông có màu xanh nhàn nhạt, Giản Duy nhớ tới đêm qua, sống mũi của chính mình đã từng cọ sát qua chỗ đó như thế nào, rồi lại cùng anh bốn mắt nhìn nhau ra sao.
Tim bỗng nhiên đập nhanh hơn, cô cảm thấy không thể đợi tiếp nữa, cúi người muốn ôm mèo đi. Tròn Ung Ủng yên lặng nhìn cô, Giản Duy dùng dáng vẻ niềm nở thể hiện sự khích lệ, mặc niệm trong lòng: Đúng, cục cưng ngoan, cứ như vậy đừng động, ngàn vạn lần đừng cử động…
“Meoo!”
Con mèo nhỏ đột nhiên nhảy dựng lên, một giây sau né ra khỏi bàn tay cô, đập thật mạnh vào ngực Giang Ngật.
“Aizz…”
Người đàn ông rên lên như sấm sét giữa trời quang, làm sắc mặt cô nhất thời trắng bệch. Giản Duy ngơ ngác tại chỗ, ngay cả hít thở cũng quên.
Cô định mở cửa chạy trốn, nhưng đã không kịp.
Giang Ngật chậm rãi mở mắt, nhìn Giản Duy.
Có vài giây, hình như anh còn chưa tỉnh táo, lông mày khẽ nhíu lại, nói bằng giọng khàn khàn của người vừa mới tỉnh ngủ: “Chu Bội Bội?”
Hai giây sau, anh phát hiện ra có gì đó không đúng, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc: “… Là cô?”
Giản Duy muốn khóc: “Là, là em…”
Giang Ngật đưa tay, sờ đến một đám lông mượt mà, là con mèo nhỏ đánh thức anh. Giang Ngật càng thêm hồ đồ, Giản Duy nhào tới ôm lấy mèo, tư thế nhanh như hổ đói vồ mồi.
Hai người hai mặt nhìn nhau, chưa kịp nói thêm gì, hành lang lại truyền đến tiếng bước chân.
Giày cao gót đạp trên sàn, từ xa đến gần, càng ngày càng rõ ràng. Giản Duy cảm thấy, mỗi một bước giống như giẫm trong lòng mình, đau đến mức cả người cô cũng căng thẳng.
Không thể bị phát hiện! Nhất định không thể bị phát hiện!
Cô vô ý thức đi sờ khẩu trang, lại chụp hụt, khẩu trang không biết rơi từ lúc nào ở đâu. Đầu óc Giản Duy nóng lên, quét mắt qua khắp nơi, mục tiêu rõ ràng chui vào khe hở dưới mặt bàn làm việc.
Giang Ngật: “…”
Hai chân anh tách ra, nhìn xuống cô.
Giản Duy ôm mèo trốn ở bên trong, vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy đôi chân thon dài được bao bọc trong chiếc quần tây của anh, cùng với chỗ hơi phập phồng khó thể xem nhẹ giữa hai chân.
Giản Duy: “…”
HẾT CHƯƠNG 5
Tác giả có lời muốn nói: Giản Duy hai mươi, Giang Ngật hai mươi lăm, Chu Bội Bội hai mươi ba.
Hoàn thành lời hứa với bạn thuyquynh247 rồi ^^ Chúc mọi người cuối tuần vui nhé.