Vì Sao Đưa Ai Tới - Miêu Liễu Cá Mễ

Chương 9: Dấu tích mộng xuân (H)




Chương 9. Dấu tích mộng xuân (H)

Ngày đầu tiên vào nhà Ngọc Cẩn thì đã bị ngất xỉu, nên sau khi xong việc Phương Phỉ liền đưa ra kháng nghị, không ngờ Ngọc Cẩn lại chép miệng, thẳng thừng nói là lúc đó cô chỉ mới hơi no mà thôi, Phương Phỉ còn cần phải rèn luyện khả năng chịu đựng thêm nữa. Xỉu up xỉu down, nghe thử đi, đây là lời mà con người sẽ nói sao? Nhưng mà cái người này cũng không phải là con người thật.

Ban ngày thì Ngọc Cẩn dẫn Phương Phỉ ra biển chơi lướt sóng, câu cá, rồi các hoạt động dưới nước khác, còn có rất nhiều trò chơi mới lạ mà Phương Phỉ chưa từng tiếp xúc bao giờ. Thế là nàng hưng phấn cả ngày lôi kéo Ngọc Cẩn chơi đủ loại trò chơi. Tới tối thì lại bị Ngọc Cẩn kéo lên giường vận động, nói văn vẻ là muốn giúp nàng cải thiện thể lực.

Phương Phỉ lười biếng nằm trên bãi cát hơi ướt, gió biển từ từ thổi vào hòa chung vào sự ẩm ướt tươi mát của bãi biển, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống người nàng, mọi thứ đều vừa vặn, rất là thoải mái, nàng nhắm mắt lại hưởng thụ sự thoải mái đến từ khắp nơi. Bọt sóng mềm mại vỗ về đôi chân ngọc của nàng, Phương Phỉ rất thích xúc cảm này, vô cùng thoải mái.

Sóng dần lớn hơn, nước biển tràn lên, như một đôi tay khéo léo từ tốn lướt qua hai chân nàng, chỉ cần một vòng tay thôi cũng có thể ôm hết vòng eo con kiến của nàng, sau đó đi qua ngọn núi cao cao, như là cố ý khiêu khích, cứ quanh quẩn ở chỗ kia, hệt như một đàn cá con liên tục bú mút cặp vú của nàng, chăm sóc vô cùng chu đáo, tựa như đang làm ở spa, làm thể xác và tinh thần nàng đều rất thoải mái.

Nhưng mà dần dần, ánh nắng ngày càng nóng lên, Phương Phỉ cảm giác bản thân mình cũng bị ảnh hưởng theo, nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao theo. Sóng biển không còn dịu ngoan nữa, từ ngoài khơi xa cuồn cuộn tiến vào, hết đợt này tới đợt khác, đợt sau lại cao hơn đợt trước, điên cuồng tấn công, như thể phải phá hủy hết tất cả.

Phương Phỉ vô ý bị cuốn vào trong cơn sóng, nàng ở trong biển nước cầu cứu, nhưng mỗi lần mở miệng thì lại bị sóng biến nuốt chửng. Nổi sợ tử vong ập đến, ý thức cầu sinh khiến nàng không ngừng giãy giụa, nhưng không có nơi nào để nàng dựa vào, cuối cùng cũng mất hết sức lực, ý thức dần dần trôi đi. Đột nhiên có một đôi tay ôm chặt lấy nàng, cứu nàng ra khỏi biển sâu, ôm nàng lên bờ.

Giờ phút này Phương Phỉ cảm thấy rất khó chịu nhưng vẫn không cử động được, cảm giác có người đang gấp gáp vuốt ve khuôn mặt của nàng, sau đó có một đôi môi hơi lạnh dán lên môi nàng, làm hô hấp nhân tạo cho nàng, tiếp theo là ấn lên ngực nàng, hẳn là đang làm hồi sức tim phổi. Phương Phỉ loáng thoáng thấy được một vài thứ, chỉ thấy Ngọc Cẩn sốt ruột đang làm cấp cứu, đổ mồ hôi đầy đầu. Nàng muốn động viên cô, thì đột nhiên lại thấy Ngọc Cẩn móc cây gậy thịt to tướng từ quần bơi ra đâm vào hạ thể nàng.

"Ưm a. . ."

Cú va chạm này làm Phương Phỉ hoàn toàn tỉnh táo lại, tim nàng đập thình thịch, nhìn quanh bốn phía. Đây có phải là biển lớn gì đâu, đây rõ ràng là đang trên chiếc giường quen thuộc mà, hóa ra đó chỉ là một giấc mộng. Mà còn là mộng xuân! Mà kẻ đang ở trên người nàng chính là kẻ gây ra cơn sóng lớn kia.

Nghĩ đến vừa nãy suýt bị ngạt thở ở trong mơ, cái tên hư hỏng xấu xa này, Phương Phỉ xấu hổ buồn bực dùng sức kẹp một cái.

"Shhh, Phỉ nhi tỉnh rồi à, đây là lại muốn nữa rồi sao? Hả ~" Ngọc Cẩn nói xong liền đong đưa một cách mạnh mẽ trước khi nàng kịp lên án, Phương Phỉ rất nhanh liền rơi vào dục vọng.

Ngọc Cẩn ôm chặt lấy nàng, lần sau so với lần trước thì càng vào sâu hơn, càng mạnh hơn, như thể muốn đi tới nơi tận cùng của linh hồn nàng, muốn hòa làm một với nàng, vĩnh không chia lìa. Ngọc Cẩn ngẩng đầu lên, cô thấy Phương Phỉ cau đôi mày đẹp, đôi mắt sáng đang khép hờ, hàng mi bị sương mù trong mắt làm ướt, hàm răng trắng tinh cắn môi dưới, môi dưới bị cắn đến mức hơi trắng bệch, khi dục vọng lên tới đỉnh điểm thì không kiềm chế được mà rên rỉ ra tiếng, dáng vẻ đó thật khiến người ta say mê. Lòng cô co rút lại, tìm được môi anh đào kia, hung hăng hôn xuống.

Môi lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau, răng môi quay cuồng, mũi của cả hai trao đổi oxi cho nhau. Hai thân thể nõn nà mảnh khảnh dán sát vào nhau không chừa một khe hở nào, hai bộ ngực đẫy đà mềm mại khó phân cao thấp đè ép lấy nhau, những sợi tóc quấn lấy nhau, trong em có tôi, trong tôi có em, tán loạn trên giường trắng. Hình ảnh đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở, sợ rằng chỉ một hơi thở thôi cũng sẽ thổi tan cảnh đẹp này.

Mãi đến khi Phương Phỉ cảm thấy mình sắp ngạt thở, cái miệng nhỏ bị tàn phá hơi sưng đỏ lên thì Ngọc Cẩn mới không nỡ mà đành buông tha cho nó.

Cái miệng trên thì được tha, nhưng cái miệng dưới thì vẫn còn đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng. Thế công ngày càng mãnh liệt, lần sau so với lần trước lại càng cuồng dã hơn. Phương Phỉ như chiếc thuyền con lênh đênh giữa biển rộng, mặc cho mưa rền gió dữ đánh vào, khoái cảm và đau đớn cùng đánh thẳng vào chỗ sâu nhất, nàng bị tấn công tới mức không ngừng lắc đầu, những tia lý trí gần như bị đứt đoạn.


"Cẩn. . . Em không được. . . Muốn hỏng. . . Hỏng rồi."

Ngọc Cẩn đang hãm sâu trong dục vọng, cô vẫn cảm thấy không đủ. Để dễ dàng hoạt động hơn nên cô nâng chân trái nàng lên cao, đặt lên vai phải mình, chân phải của nàng thì cong lại vòng qua eo cô, tư thế này có thể giúp côn thịt dễ dàng đi vào nơi sâu nhất.

"A. . . , Cẩn, Cẩn. . . Chậm một chút, nhanh quá. " Cơ thể Phương Phỉ liên tục phập phồng theo nhịp điệu ra vào nhanh chóng của cô, kéo theo cặp "hung khí" trước ngực cũng liên tục co giãn nảy lên theo.

Ánh mắt Ngọc Cẩn tối sầm, miệng lưỡi khô khốc, cô nuốt nước bọt, đột nhiên rời khỏi Phương Phỉ, chỉ để lại phần quy đầu ở bên trong, sau đó lại lợi dụng kỹ năng kéo Phương Phỉ dập về phía mình một cái thật mạnh.

"Á. . . , Ớ, mạnh quá." Vách thịt trơn mềm như ngàn cái miệng nhỏ tham lam hút lấy cô.

Ngọc Cẩn chịu đựng cảm giác da đầu tê dại, lại lần nữa đẩy Phương Phỉ ra, rồi lại đẩy vào, lặp lại liên tục như là xô đẩy. Tiếng rên rỉ cao thấp quanh quẩn bên tai cô, bầu vú dưới tác dụng của lực quán tính thì như là thạch trái cây, lắc qua lắc lại trong không trung. Trái ba vòng, phải ba vòng, lắc đến mức làm mắt của Ngọc Cẩn ngày càng đỏ thêm, cô lập tức dừng động tác lại, cặp vú kia liền về lại vị trí cũ. Tác dụng của trọng lực khiến toàn bộ trọng tâm của cặp vú đổ về phía dưới, sau đó lại nảy lên, quả hồng nhỏ trên cặp vú gật đầu lia lịa.

"Fuck!" Ngọc Cẩn thô tục, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cúi người gặm lấy quả mật đào đỏ tươi, tay kia thì lại nắn bóp bên còn lại để tìm kiếm lối thoát cho dục vọng dâng tràn của mình.

"Á, đau." Cơn đau đớn khiến Phương Phỉ phải đẩy Ngọc Cẩn đang nằm trên người nàng ra, nhưng cô lại không hề nhúc nhích. Cảm nhận được sự phản kháng của Phương Phỉ nên Ngọc Cẩn cố gắng kiềm chế dục vọng khát máu của mình, cô liếm đầu vú yếu ớt kia, sau đó lại hút thật mạnh khiến Phương Phỉ trở tay không kịp, cơ thể nàng không chịu khống chế nhẹ nhàng run rẩy. Cửa vào mở ra rồi lại đóng lại, vách thịt nhanh chóng co rút nghiền ép, mà Ngọc Cẩn cũng bị xoắn đến mức khó nhịn, tinh quan nới lỏng, hăng hái bắn chất lỏng trắng đục nóng hổi vào trong.

"A. . ." Hai âm thanh rên rỉ yêu kiều đồng thời vang lên.

-----