Vì Sao Đưa Ai Tới - Miêu Liễu Cá Mễ

Chương 7: Phú bà ẩn mình




Chương 7. Phú bà ẩn mình

Học kỳ một năm hai rất nhanh đã kết thúc, bắt đầu chào đón kỳ nghỉ đông ngắn ngủi.

"A Cẩn, bên này bên này, đến đây, cô có mệt không, uống miếng nước nè." Phương Phỉ ở ngoài cửa phòng học chờ Ngọc Cẩn dạy xong. Đám sinh viên vừa học xong tiết cuối của kỳ này liền chen chúc ùa ra, đôi mắt sắc bén của nàng lập tức nhận ra được bóng dáng của Ngọc Cẩn trong đám người. Dù sao thì dáng người Ngọc Cẩn cao gầy, khí chất thì lại xuất chúng như vậy, nên mỗi lần thấy đều khiến Phương Phỉ sững sờ hồi lâu. Đến tận bây giờ nàng vẫn thấy có chút không chân thật, người hoàn mỹ này thật sự là của mình sao? Của mình, nghĩ thế thì Phương Phỉ cảm thấy thật mỹ mãn, vô tình nở một nụ cười ngây ngô

"Nghĩ gì vậy? Ngơ ngác thế. . ." Ngọc Cẩn thấy vẻ mặt ngơ ngác đáng yêu đó của nàng thì nhịn không được mà xoa xoa.

"Nghĩ về cô đó." Nàng buột miệng thốt ra. Có đôi khi những lời đơn giản lại càng khiến con người rung động hơn là mấy lời xuân hoa thu nguyệt kia. Lời nói rung động thường được xuất phát từ nội tâm, nếu không có tình cảm thì dù từ ngữ có văn thơ đến đâu thì cũng chỉ là một tác phẩm kinh điển, mượn ép văn thơ để nói lên, chỉ bắt chước bừa mà thôi. Khóe miệng Ngọc Cẩn hơi cong lên, nở ra một nụ cười ấm áp.

"Không phải là mỗi ngày đều thấy sao?"

"Ngày nào cũng thấy nhưng ngắm không đủ."

"Không sợ nhìn mãi thì mắt chán sao?"

"Không đâu, em muốn ngắm cô cả đời, hì hì."

Cả đời, nghĩ đến đây thì Phương Phỉ lại có chút bi sầu. Ngọc Cẩn đã trải qua sự thăng trầm của lịch sử, mà nàng thì chỉ có vài chục năm ngắn ngủi. Đợi đến lúc tóc mình bạc trắng thì cô vẫn sẽ xinh đẹp như cũ, vậy thì nàng phải bầu bạn với cô thế nào đây? Cảm xúc của nàng không khỏi tụt xuống.

Cảm giác được cảm xúc của người thương biến hóa, Ngọc Cẩn liền hiểu rõ. Cô nâng cằm Phương Phỉ lên, nhìn khuôn mặt u sầu não nề của nàng, nghiêm túc hỏi: "Nếu em có thể trở thành người như cô thì em có muốn không?"

Nhìn khuôn mặt đầy chân thành tha thiết kia, Phương Phỉ đột nhiên tự ngẫm, có lẽ là trong tiềm thức nàng trốn tránh nó, chỉ muốn cùng cô ấy sống hết đời này. Nhưng Ngọc Cẩn đột nhiên nói là nàng có thể trở thành giống cô ấy, Phương Phỉ do dự, nguyện ý sao? Không biết, thoát khỏi thân phận nhân loại, nhìn người bên cạnh dần dần già đi, không ngừng ly biệt. Nếu hỏi nàng có muốn ở bên Ngọc Cẩn hay không thì không cần phải nghi ngờ đáp án là gì, nhưng hỏi nàng có muốn giống như Ngọc Cẩn không thì không xác định được. Thậm chí là có chút kháng cự, nhưng nhìn đến Ngọc Cẩn kia vẻ mặt nghiêm túc lại không đành lòng làm cô thương tâm, khó quá à.

Nhìn biểu cảm rối rắm của Phương Phỉ khiến Ngọc Cẩn không nỡ, cô vẫn quá nóng vội rồi. Thế là cô nói sang chuyện khác: "Không biết Phỉ nhi đã lên kế hoạch nghỉ đông chưa?"

A, điên quá, không nghĩ ra được đáp án thì không nghĩ nữa vậy. Phương Phỉ tự nhiên vui vẻ tiếp nhận đề tài mới này: "A, để em suy nghĩ nha, nếu không chúng ta đi ra biển chơi đi? Bây giờ thời tiết đang đẹp, ra bãi biển phía Nam hẳn là rất thoải mái đó."

"Ồ, nghe hay đấy, như vậy đi, cô dẫn em tới một chỗ."

"Nơi nào?"

"Em đi rồi sẽ biết."

Sau đó Ngọc Cẩn lái xe chở Phương Phỉ đến một chỗ bên bãi biển. Biển rộng mênh mông vô bờ, mặt biển xanh thẳm gợn sóng phập phồng, mấy đàn hải âu bay lượn trong gió, gió biển thổi vào từng đợt lại khiến người ta vui vẻ thoải mái cực kỳ.

Phương Phỉ vội cởi giày, cuốn ống quần lên rồi chạy chân trần về phía biển, vui vẻ chạy theo bọt sóng. Ngọc Cẩn nhìn chăm chú vào thân ảnh sinh động của Phương Phỉ, bản thân cô cũng vui theo người kia, rõ ràng là khung cảnh đã nhìn chán lại trở nên đặc biệt chỉ vì một người. Cô cũng cởi giày chạy về phía Phương Phỉ, hai người mãi chơi đùa bên bờ biển mà không biết là trời đã về chiều.

"Hô, mệt quá, em chạy không nổi nữa, cô cõng em đi ~" Người nào đó làm nũng.

"Được, được, được" Vợ mệt thì đương nhiên mình phải hầu hạ rồi.

Cả người Phương Phỉ mềm nhũn nằm lên lưng Ngọc Cẩn.

"Ha, vui quá, nếu có thể qua đêm ở đây thì tốt rồi, tiếc là hình như không có ai ở đây cả."

"Ha ha, vẫn có chỗ ở nha, bờ biển này chỉ là một góc thôi, để cô dẫn em đi, lát nữa là em thấy liền."

Phương Phỉ tìm một vị trí thoải mái, nàng gục đầu vào vai Ngọc Cẩn rồi nhắm mắt lại, lười biếng không muốn động đậy: "Ưm, có chỗ ở thì tốt. . ." Sau đó nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, đúng là một chú heo con mà.

"Phỉ nhi, tới rồi." Ngọc Cẩn quay đầu hôn cái miệng đang hé mở kia, cô dùng đầu cọ cọ khuôn mặt ửng đỏ kia. Phương Phỉ mơ mà mở to mắt, ơ, đây là nơi nào??? Nhìn kỹ lại thì nàng líu lưỡi, chỉ thấy ngay trước mắt là một căn biệt thư xa hoa nằm trên đỉnh núi.

"Wow, biệt thự cao cấp đó nha, mà chúng ta tới đây làm gì, không phải là cô nói tìm chỗ ở sao? Sao vậy? Ồ, hay là cô quen chủ căn biệt thự này?"

Ngọc Cẩn bất lực đặt Phương Phỉ lúc thì kinh ngạc lúc thì giật mình xuống, kéo nàng vào trong biệt thự cao cấp.

"Quào, cô xem khí thế của căn phòng này nè, so với nhà bà em còn xa hoa hơn đó, chậc chậc." Phương Phỉ hệt như già Lưu* chuyển thế, đôi mắt xoay tròn di chuyển một vòng "Của ai, của ai vậy?" Phương Phỉ hưng phấn bắt lấy cánh tay của Ngọc Cẩn.

*Già Lưu là nhân vật bà nhà quê lên thăm phủ lớn, nhìn đâu cũng lóa mắt trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.

"Cô." Một câu trả lời đơn giản đầy súc tích.


"A. . ." Phương Phỉ ngạc nhiên tới mức cả lỗ mũi lẫn miệng nàng đều biến thành chữ O.

"Biểu cảm đó của em là sao." Ngọc Cẩn cười cười vỗ rớt biểu cảm buồn cười của Phương Phỉ.

"Ái chà chà, hóa ra em đã trèo lên người của một phú bà nha. Ha ha, a Cẩn, a Cẩn, không phải cô là giáo viên dạy múa sao? Sao có nhiều tiền quá vậy?"

Câu hỏi đơn giản.

"Em phải biết là cô đã ở đây suốt 200 năm rồi, kiểu gì cũng sẽ tích lũy được một khoảng của cải. Hơn nữa cô cũng không phải luôn dạy múa từ đó đến giờ, chỉ là để bớt nhàm chán nên mấy năm gần đây cô mới tiếp xúc với vũ đạo thôi, trước kia thì cô có làm qua vài ngành sản xuất."

"Ra là vậy, thế thì cô chính là phú bà ẩn mình trong truyền thuyết rồi. Phú bà ơi phú bà à, cô bao nuôi em đi, em dễ nuôi lắm, bao ăn bao ở bao chơi là được."

"Honey nè, em còn thiếu một cái nữa đó." Ngọc Cẩn nở nụ cười quyến rũ, cô cúi người hà hơi lên vành tai của Phương Phỉ khiến nó đỏ ửng lên. Phương Phỉ run giọng: "Cái, cái gì vậy?"

"Bao ngủ. . ." Nói xong thì cô còn cố ý sờ lên cặp mông của Phương Phỉ để ám chỉ, rồi kéo nàng vào trong lòng mình, cuối cùng là phong tỏa nàng bằng một nụ hôn. Phương Phỉ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, để mặc đôi môi hơi lạnh của Ngọc Cẩn ép chặt, đầu lưỡi cô chậm rãi lướt tới, cạy hàm răng nàng ra, chạm vào lưỡi, cùng nhảy cùng múa với nó. . . . Hôn xong, khuôn mặt Phương Phỉ đỏ bừng, nép vào lòng Ngọc Cẩn thở hổn hển.

"Chủ nhân, đồ ăn và các vật dụng khác đã chuẩn bị xong, ngài cùng phu nhân có thể an tâm hưởng dụng rồi ạ." Đột nhiên nghe được một giọng nói lạnh lùng làm Phương Phỉ giật mình. Nàng xoay người lại, chỉ thấy một cô gái có mái tóc đen dài được cột lên gọn gàng đang đứng thẳng tắp, trên mũi là một cặp kính gọng đen, cả người cô ấy mặc đồ đen, trông có vẻ khá xinh nhưng khuôn mặt nghiêm nghị có phần bảo thủ của cô ấy lại khiến người ta thấy gò bó, làm nàng nghĩ tới chủ nhiệm lớp hồi cấp ba.

"Được rồi, cô lui xuống đi." Người nọ nghe xong thì cúi đầu với hai người rồi lui xuống.

"Làm em hết hồn à, người vừa rồi là ai vậy? Quản gia nhà chị à? Sao lại kêu chị là chủ nhân?" Người nào đó vô cùng tò mò.

"Cô ấy tên là Đới Vũ, cô ấy và cô đều đến từ hành tinh Hazard. Khi đó xã hội rối ren, cô đã cứu mạng cô ấy trong chiến tranh, cô ấy vì muốn báo ơn nên vẫn luôn ở bên cạnh cô. Bởi vì cô ấy rất có tài năng về phương diện kỹ thuật máy móc nên cô đã mang cô ấy lên phi thuyền trong đợt chiến tranh đó, không ngờ là lại cùng nhau lưu lạc tới Địa Cầu này. Còn cách gọi chủ nhân này, thì cô đã nhiều lần nói với cô ấy là gọi tên cô là được rồi, nhưng mà cô ấy rất cố chấp về việc này nên cô cũng đành mặc kệ cô ấy vậy."

"Cô ấy trông rất xinh đẹp, nhưng mà nghiêm túc quá." Người nào đó tiếp tục không biết sống chết nói tiếp.

"Sao rồi, em thấy hứng thú với cô ấy à?" Ngọc Cẩn híp mắt phượng lại, bình tĩnh hỏi han.

"Không, không, hihi, nào có chuyện đó. Hay là cô dẫn em đi tham quan dinh thự này trước đi?" Mỗi sinh vật đều có ý thức cầu sinh rất mạnh, cảm nhận được hơi thở nguy hiểm thì lập tức cười haha, nhanh chân kéo Ngọc Cẩn đi dạo khắp nơi để dời dời sự chú ý của cô ấy đi, Ngọc Cẩn không nói gì, chỉ đi theo nàng.

Toàn bộ căn biệt thự này chiếm một diện tích rất rộng, phóng tầm mắt ra xa cũng không thấy được những căn nhà khác. Nhà này chính là một tòa nhà rất hiện đại, không, phải nói là so với hiện đại còn hiện đại hơn. Bởi vì Phương Phỉ cũng chưa từng thấy cái nào tương tự như thế, có thể là bản sắc ở quê nhà Ngọc Cẩn, kỳ lạ nhưng lại rất hợp với phong cảnh nơi này, cao lớn lại lộ ra quý khí. Nhà chính có bốn tầng, lầu một là phòng khách lớn, được trang bị cả phòng bếp, giữa phòng còn có cả sàn nhảy. Nhưng nếu xét theo tính cách Ngọc Cẩn thì nơi này hẳn là rất ít được sử dụng, nhưng mà lại mới tinh, nhìn qua thì có vẻ là được lau chùi thường xuyên. Lầu hai là lầu dành cho việc giải trí thư giãn, hứng thú yêu thích các loại, có thư viện cỡ nhỏ, rạp chiếu phim, phòng gym, thậm chí còn có sân bóng rổ.

Phương Phỉ nhìn xong, chậc, hứng thú của người này rộng lớn thật đấy, tạo ra nhiều thứ như vậy. Lên đến lầu bốn thì Phương Phỉ không thể không cảm thán Ngọc Cẩn là người rất biết tận hưởng cuộc sống, ban công lầu bốn hướng ra bên ngoài kiến tạo một vườn hoa trên không vô cùng nổi bật, bên trong trồng rất nhiều hoa cỏ xinh đẹp hiếm có, giữa vườn hoa lại có thêm một hồ bơi nhỏ. Nội thất trong phòng hầu như đều được thiết kể tổ hợp, được bài trí rất đẹp mắt, để tiện nghi cho cuộc sống nên nó còn được trang bị thêm một phòng bếp nhỏ. Lầu bốn lại được chia làm hai tầng, tầng dưới không nhiều phòng lắm, chỉ có một căn cho khách, một phòng làm việc, mà phòng ngủ chính còn lại thì được xây ở tầng trên, giữa hai tầng hai tầng được nối liền bằng một cầu thang gỗ, Đây là một căn phòng rất sang trọng, nằm ở nơi trung tâm cao nhất của cả dinh thự này, có một vách kính lớn hình cong, có thể ngắm bình minh và hoàng hôn ở ngoài biển, hơn nữa còn có thể mở mái điện để ngắm bầu trời đầy sao mà không có bất kỳ sự cản trở nào.

Phương Phỉ háo hức lăn qua lăn lại trên giường lớn, quay tới quay lui rất là vui vẻ. Ngọc Cẩn nhìn nàng đầy cưng chiều, đi đến mép giường, duỗi tay xoa xoa đầu Phương Phỉ: "Thích đến thế sao, em có đói không, hay là chúng ta đi ăn cơm trước đi, cơm nước xong xuôi rồi em muốn ngủ cỡ nào thì ngủ."

"Ưm. . ." Là do nàng suy nghĩ nhiều quá sao? Sao lời này có chút sắc dục vậy?

--------