Vì Sao Đưa Ai Tới - Miêu Liễu Cá Mễ

Chương 6: Đạo cụ (H)




Chương 6. Đạo cụ

Ngọc Cẩn để Phương Phỉ ngồi trong lòng mình: "Haizz, bảo bối lợi hại ghê, cô yêu em đến chết đi sống lại luôn đó." Cô vén tóc ra sau tai nàng rồi nhẹ nhàng hôn lên vành tai.

Ngọc Cẩn không nói thì thôi, vừa nói dứt lời thì Phương Phỉ liền không nghe lời. Cái đồ xấu xa này lại dám làm chuyện đó ở thư viện, có giống với lời cô đã nói không hả? Nàng giãy giụa mấy lần nhưng cũng không thoát khỏi vòng tay cô được, ngược lại còn khiến sự ma sát của hai người tăng nhanh, làm cho tiểu Cẩn nhi vốn đã hơi mềm xuống lại lên tinh thần.

"Ngồi ngoan nào, đừng lộn xộn, bảo bối muốn làm thêm một lần hả? Cô là cô không ngại đâu nha." Ngọc Cẩn chơi xấu đẩy đẩy hạ thân, lại khuấy động hồ xuân thủy.

"Không, không, không" Phương Phỉ sợ Ngọc Cẩn nhìn không thấy nên lắc đầu như trống bỏi.

"Ha ha, không muốn thì cũng được, nhưng em phải đồng ý với cô một điều kiện." Một tia tính toán hiện lên trong mắt Ngọc Cẩn, Phương Phỉ cẩn thận hỏi: "Là gì vậy. . ."

"Em xem bụng em chứa đầy chất lỏng nè, cô mà rút ra thì chắc chắn sẽ rơi ào ào đầy đất đó, đến lúc đó mà bị nhìn thấy thì sẽ không tốt đâu."

"Cô cũng biết là không tốt à, tất cả là do ai tạo nghiệt chứ." Phương Phỉ đảo mắt nói vu vơ, sao lúc làm không nghĩ vậy đi.

"Cho nên cô sẽ bít cái "cửa" kia lại, không cho nó chảy ra."

"Cái gì! ! ! Khụ khụ "

Thế là Ngọc Cẩn đỡ Phương Phỉ suy yếu ra khỏi thư viện, bên ngoài chỉ còn vài bóng người thưa thớt. Vì để phòng ngừa chất lỏng chảy ra, nên không biết Ngọc Cẩn biến từ đâu ra một vật hình trụ có kích cỡ tương đương với côn thịt của cô để bít nhục huyệt của Phương Phỉ lại.

Vật hình trụ trong nhục huyệt Phương Phỉ cũng liên tục di chuyển theo từng bước đi của nàng, chất lỏng trong bụng nàng chảy ngược chảy xuôi.

"Ưm. . ." Phương Phỉ thầm hận, nàng lại bị con c* làm mù con mắt rồi, sao lại đồng ý yêu cầu này chứ!? Tự đào mồ chôn mình rồi, hiện giờ đã trèo lên lưng cọp thì khó mà leo xuống được.

Ánh mắt nàng hung ác, tức giận vươn Cửu Âm Bạch Cốt Trảo chộp về phía nghiệt căn kia, nhưng lại bị Ngọc Cẩn nhẹ nhàng ngăn lại: "Bảo bối à, thói quen này không tốt đâu em, em cũng không thể tàn nhẫn chặt đứt tính phúc* như thế chứ." Ngọc Cẩn sờ tay nàng một cách xấu xa,

*hạnh fuck hay hạnh phúc td

"Cô . . , cô" Phương Phỉ nhấc chân hung hăng đá về phía Ngọc Cẩn nhưng cô cũng nhẹ nhàng né được không có gì bất ngờ. Nàng ra lực quá mạnh khiến vật trong huyệt thịt chọc lung tung, kết quả lại đâm vào một nơi non mềm.

"Ứ... á" Phương Phỉ bị kích thích đến cong người lại, lảo đảo về phía Ngọc Cẩn. Ngọc Cẩn cũng rất tự nhiên vui vẻ đón nhận cái ôm của người đẹp.

"Huhu, em không đi nổi nữa rồi."

"Phỉ nhi không đi được à, hay là cô cõng em về nhé."

"Không không, cô đỡ em đi là được rồi." Đùa à, cõng nàng về là tư thế mờ ám đến cỡ nào chứ, như vậy không phải là thông báo cho cả trường là hai người đang quen nhau sao? Tuy nói là bản thân nàng không ngại để người khác biết về tình yêu của hai người, nhưng nhiều miệng nhiều người nói tới xói cả vàng, bây giờ xã hội vẫn còn chưa hoàn toàn tiếp nhận loại tình yêu đặc biệt này. Quá phô trương sẽ dẫn tới việc phiền hà không cần thiết, sao phải làm thế.

Trong màn đêm mờ ảo, Ngọc Cẩn thong thả cõng Phương Phỉ đi về ký túc xá. Bởi vì bụng căng rất khó chịu nên Phương Phỉ cố tình để bụng mình không chạm vào lưng Ngọc Cẩn. Nhưng cái người lòng dạ hiểm độc kia lại biết rõ ý đồ của nàng nên lại cố ý ấn mông nàng để nàng áp người vào lưng cô.

"Ưm. . . Cô, cô cố ý!" Phương Phỉ nghiến răng nghiến lợi, huhu, tức quá, cảm giác này giống như là nhịn tiểu lâu lắm rồi nhưng lại không tìm thấy toilet, cảm giác khó chịu đó thì khỏi phải nói nữa.

Trên đường tuy nói vắng người nhưng vẫn có ít người chăm chỉ nên giờ mới về. Đa số mọi người khi thấy Ngọc Cẩn cõng người thì cũng chỉ là vội vàng đi qua, rốt cuộc thì cũng không liên quan gì đến mình. Cũng có vài người thấy người quen thì hướng ánh mắt tò mò về phía đó, chỉ là không mấy quen thuộc với cô giáo Tần, hơn nữa vị giảng viên này lại quá mức lạnh lùng nên chỉ đứng nhìn từ xa, người cô ấy cõng sau lưng là ai vậy? Ai cũng có tâm hồn hóng hớt cả.


Nhưng trong đó cũng không thiếu người to gan lớn mật.

"Cô Tần, chào buổi tối, ơ, cô cõng ai vậy? Ớ, không phải là đội trưởng đó sao? Đội trưởng, cậu bị làm sao vậy."

"Đội trưởng của cậu tham ăn, ăn căng cả bụng nên giờ khó chịu, không đi nổi."

"Ha ha, không hổ là đội trưởng đại nhân của chúng ta, quả nhiên là dũng cảm!"

Gì, ăn đến mức căng cả bụng! Cặn bã, chiếm tiện nghi của người ta xong còn muốn bôi nhọ hình tượng của mình nữa. Thế là nàng nhân lúc Ngọc Cẩn không để ý liền vươn ngũ chỉ sơn dùng sức véo da thịt non mềm bên hông cô.

Nhìn đàn em của đội trưởng ở trước mặt mình, Ngọc Cẩn không chút đổi sắc nhanh chóng đưa tay phải vào giữa hai chân Phương Phỉ, cô duỗi ngón giữa ra, đâm chuẩn xác vào hoa tâm của nàng.

"Ưmm ~" Vật trong nhục huyệt lại nhích thêm một bước, vách thịt lại càng vui vẻ bao bọc nó. Khoái cảm bất ngờ ập đến khiến Phương Phỉ nhịn không được mà cong lưng lại, một tay vỗ vỗ bụng, nàng cau mày có vẻ hơi khó chịu.

"Trông đội trưởng có vẻ hơi khó chịu, cô muốn em giúp cô cõng cậu ấy đi đến phòng y tế không? Cô cõng lâu như thế chắc cũng mệt rồi, dù sao thì đội trưởng cũng không nhẹ mà." Đàn em nịnh nọt hỏi han, ơ, cô Tần vừa nhìn qua mà thấy như gió lạnh thổi là sao.

Được lắm, tôi nhớ kỹ cậu rồi, cậu chờ đó, dám nói là chị đây nặng à. Đột nhiên vị đàn em này thấy sống lưng lạnh toát, trời hạ nhiệt ư?

"Không cần, tôi cõng không mệt, dù sao cũng muộn rồi nên em về đi."

"Vậy cũng được." Cậu ta nhận thấy ánh mắt sắc bén của đối trưởng liền rụt lưng lại, ánh mắt của đội trưởng quá kỳ lạ, vẫn nên đi trước thì tốt hơn. Thế là cậu ta nịnh nọt trả lời, "Vậy cô và đội trưởng cứ đi thong thả, em có việc nên đi trước đây."

"Ừm. "

Sau này, vị đàn em kia liền phát hiện mình bận đến mức mặt mày tối tăm, hệt con quay không ngừng vận chuyển thiết bị sân khấu. Hỏi lý dó thì đội trưởng nở nụ cười tà ác, nói: "Nghe nói là cậu thích làm việc nặng "

"Hả?"

-----