Vì Sao Đưa Ai Tới - Miêu Liễu Cá Mễ

Chương 40: Bại lộ




Chương 40. Bại lộ

Trước đó, sau khi Lục Sanh giao thủ với Ngọc Cẩn ở trong bệnh viện thì cô đã sai người điều tra bối cảnh của cô ấy, cô cứ nghĩ rằng dựa vào mạng lưới tình báo của băng đảng lớn mạnh thì chỉ cần một ngày là đã có thể tra xét gia cảnh Ngọc Cẩn từ a tới á. Nhưng nhiều ngày sau đó, thứ được đưa tới lại chỉ là tư liệu vô cùng sơ sài, lãnh đạo bí ẩn của tập đoàn Cảnh Đạt có tuổi đời trăm năm, giảng viên dạy múa của một đại học trường tư thục nổi tiếng, còn những thông tin cụ thể thì lại trống rỗng.

Lục Sanh sau khi nhận được tư liệu thì nổi trận lôi đình, mất bình tĩnh trong một thời gian dài, nhưng khi cơn giận lắng xuống thì cô ấy bắt đầu cảm thấy việc này rất bất thường. Đầu tiên là từ lúc Cảnh Đạt được thành lập cho tới nay, tổng giám đốc đã đổi mới không ít, nhưng ngoại trừ một quy tắc vẫn được duy trì tới bây giờ, đó là phân công nhiệm vụ thông qua thư ký. bởi vậy nên có thể bên ngoài hoàn toàn không biết gì về người cầm lái tập đoàn này cả, thẳng đến lúc Tần Ngọc Cẩn xuất hiện. Nhìn dáng vẻ trẻ tuổi đó, mọi người đều nghĩ là phú tam đại kế thừa gia nghiệp. Nhưng sao trước giờ luôn che giấu, nhưng hiện tại lại đột nhiên xuất hiện công khai? Hơn nữa thời đại bây giờ internet đáng sợ như vậy, chỉ cần có chút danh tiếng thôi thì đã bị bóc tách hết tất cả rồi, vậy mà lại không tìm được một tấm ảnh nào của bất kỳ người lãnh đạo của tập đoàn này, rõ ràng là có người cố tình xóa sạch dấu vết, thật sự là kín tiếng đến mức kỳ quái.

Lục Sanh lại nghĩ tới sự xuất hiện đột ngột của Tần Ngọc Cẩn trong bệnh viện được canh phòng nghiêm ngặt, sau đó lại nghĩ tới việc bản thân như bị điều khiển nên không thể cử động được. Lục Sanh cân nhắc, hạ lệnh: "Trích xuất camera hôm Tần Ngọc Cẩn tới bệnh viện mau."

Chỉ chốc lát sau đã có thuộc hạ tới đây, run giọng báo cao, "Thiếu bang chủ, lúc ấy đột nhiên tất cả các máy quay đều bị nhiễu, cho nên không có..."

Lục Sanh liếc nhìn thuộc hạ Tiểu Dương bằng biểu cảm khó dò, nhìn đến mức khiến hắn phát run. Cô xoay người đi đi lại lại ở ban công, nhìn xuống hoa viên dưới lầu, suy tư một lát, bỗng nhiên nói: "Tôi nhớ là cây đa trên đối diện cổng bệnh viện có lắp máy quay, anh đi kiểm tra thử đi." Lần trước sau khi vết thương ổn hơn thì cô có tản bộ trong sân, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, xem xét hoàn cảnh xung quanh nên tình cờ phát hiện được một camera bị giấu khuất trên cây.

Tiểu Dương như trút được gánh nặng, lập tức gọi điện thoại cho bệnh viện, kiểm tra chiếc máy quay đó, rất nhanh đã nhận được được một đoạn video.

Do máy quay khá xa tiền sảnh nên người trong video không nhìn rõ lắm. Quan sát hình ảnh giám sát thì thấy, sau khi Tần Ngọc Cẩn tiến vào bệnh viện thì bảo vệ ở bên trong như không hề thấy cô ấy, vẫn nghiêm túc đứng thẳng như cũ. Lục Sanh nhíu mày, liên tục xem lại video, sau đó tạm dừng ở khoảnh khắc Tần Ngọc Cẩn bước vào bệnh viện, chậm rãi chuyển từng khung hình một, chỉ thấy Tần Ngọc Cẩn nhìn camera trong đại sảnh, sau đó lại lướt nhìn những người trong đại sảnh một cách rất khó bị phát hiện, mà bọn họ lập tức ngẩn người ở phía xa, đồng loạt nhìn thẳng phía trước, đến tận lúc Tần Ngọc Cẩn rời đi.

Lục Sanh xem xong đoạn video này, trong đầu bỗng dưng thoáng hiện lên hai chữ "Thôi miên", nhưng có người có thể thôi miên nhiều người chỉ trong tích tắc sao? Đủ loại dị tượng, Lục Sanh đột nhiên cảm thấy người này hơi khó giải quyết, nhưng vì Phương Phỉ nên cô sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu. Thế là cô lại tiếp tục sai người tìm kiếm thông tin về Tần Ngọc Cẩn, khi sắp kết thúc lại bổ sung thêm một câu: "Sẵn tiện điều tra xem thử trong những năm gần đây có xảy ra hiện tượng siêu nhiên nào không." Nói xong thì đi thẳng, để lại Tiểu Dương với vẻ mặt ngơ ngác ngây người ở tại chỗ.

Mấy ngày đi điều tra thông tin này làm Tiểu Dương thấy đầu mình sắp trọc rồi, tuy là tìm kiếm thông tin về Tần Ngọc Cẩn có hơi khó khăn nhưng vẫn có phương hướng mục tiêu, miễn cưỡng vẫn thu được một số tin tức từ các cơ sở ngầm. Nhưng mấy hiện tượng siêu nhiên mà thiếu bang chủ bổ sung vào vế sau là cái gì??? Chẳng khác gì đang mò kim đáy bể, lòng hắn thật héo hon. Nhưng ngẫm lại, liên hệ đến việc đồng thời tìm kiếm tư liệu, thì ý của thiếu bang chủ là muốn hắn tìm những sự kiện siêu nhiên có liên quan tới Tần Ngọc Cẩn nhỉ? Hẳn là ý này đó.

Chịu quá nhiều áp lực, đã mấy ngày hắn không có một giấc ngủ ngon rồi. Một cặp mắt oán hận nhìn vào màn hình máy tính, click mở cơ sở dữ liệu, tìm kiếm những tin tức liên quan đến hiện tượng siêu nhiêu, xem từng cái một. Gì mà [Cô gái nhờ vào giấc mơ đã tìm được thi thể em trai], rồi lại [Một người đàn ông chỉ dùng một quyền đã đánh chết ba con bò], thậm chí có cả [Một cô gái có đôi mắt hệt như tia X-quang, có thể nhìn rõ được các cô bộ phận trong cơ thể người], vân vân và mây mây, hắn xem mà hoa cả mắt. Hắn đã đọc hàng ngàn tin tức từ thời sự, tạp chí, hình ảnh tư liệu, dân gian đồn thổi, tìm rất nhiều nhưng lại không thấy có chút liên quan nào, không khỏi có chút nản lỏng, nhưng dù có như thế nào thì cũng phải có cái để nộp lên, nếu không thì chính là làm việc vô dụng đó!

Tiểu Dương kéo dài thời gian tìm kiếm lên đến gần 50 năm, đồng thời đẩy nhanh tiến độ, đột nhiên có một bóng hình quen thuộc đập vào mắt hắn, hắn lập tức quay lại trang thông tin đó.

Đó là một tin tức được đăng trên một tờ báo cách đây 40 năm, đặt ở một góc nhỏ. Nội dung đại khái là vào ngày làm lễ hạ thủy của một con tàu lớn, đã có một cô bé nhất thời ham chơi chạy ra mép boong thuyền, nhưng không ngờ thân thuyền bất ngờ rung chuyển khiến cô bé không may trượt chân rơi xuống. Mắt thấy cô bé sắp rơi xuống mặt nước cách boong thuyền tận 8 mét, đúng lúc này có một bóng đen từ trên boong tàu lướt đến, chỉ trong nháy mắt thì trên bến tàu đã xuất hiện thêm hai bóng người, một cô gái mảnh mai đang ôm lấy bé gái hoảng loạn. Cô gái đặt cô bé xuống rồi lập tức biến mất, toàn bộ quá trình chỉ có mười mấy giây ngắn ngủn, nếu như không để ý thì có vẻ như nó chưa từng xảy ra. Nhưng tình cờ cảnh tượng này lại lọt vào mắt một phóng viên tới quan sát lễ hạ thủy để viết tin gì đó, phóng viên vô cùng khiếp sợ nhanh chóng bấm máy, nên mới có tin này. Chỉ là lúc ấy cũng không có sự cố gì lớn, trong bài báo cũng chỉ có một tấm ảnh bình thường, mọi người xem nó như chí dị quái đàm, cũng không gây nên sóng gió gì.

Nhưng bức ảnh thời đó không được rõ nét, lại còn đăng lên báo nên càng mờ hơn, chỉ có thể nhìn được đường nét khái quát. Nhưng người đã nhìn qua vô số ảnh chụp của Tần Ngọc Cẩn, dây dưa đến cả trong mơ như Tiểu Dương có thể khẳng định, nếu đây không phải là một người thì chính là hai người có diện mạo giống hệt nhau. Để kiểm chứng ý tưởng của mình, hắn lập tức tìm ảnh gốc của nguyên chủ, lại nhìn ảnh chụp, tức khắc thở phào nhẹ nhõm, nước mắt lưng tròng, rốt cuộc cũng có thể báo cáo kết quả công tác rồi.

Vốn Lục Sanh cũng không ôm hy vọng gì vào việc điều tra này, nhưng không ngờ lại tìm ra được manh mối thật. Người trong bức ảnh thật sự là Tần Ngọc Cẩn hay chỉ là người giống cô ấy? Tổng hợp lại những điều khó tin đã xảy ra trước đó, Lục Sanh càng nghiêng về suy đoán đầu tiên, nhân vật chính trong sự kiện xảy ra 40 năm trước chính là Tần Ngọc Cẩn.

Nhưng mà nhìn khuôn mặt trong bức ảnh giống Tần Ngọc Cẩn như đúc, thật sự có người bảo dưỡng tốt đến vậy sao?

Một đáp án mơ hồ dần dần xuất hiện ra, theo ý cô ấy, thì Tần Ngọc Cẩn đã dùng tà thuật mê hoặc Phương Phỉ, nếu không thì Phương Phỉ sẽ không thờ ơ với cô ấy. Nghĩ đến đấy, Lục Sanh không khỏi kích động muốn gọi điện thoại, nhưng đột nhiên không kịp phòng bị bị đánh một cú mạnh.

-------------------------

"Chủ nhân, tôi thấy gần đây ngài có vẻ dễ mệt mỏi, ngài có khỏe không? Nếu không..." Đới Vũ lo lắng nhìn Ngọc Cẩn qua gương chiếu hậu, có ý muốn nói lại thôi. Cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng suy yếu của chủ nhân trong quá khứ, thậm chí là trong cảnh bom đạn khói lửa, gặp phải tuyệt cảnh, thì ngài ấy vẫn có thể duy trì trạng thái chiến đấu mạnh mẽ, nhưng mấy ngày gần đây có vẻ ngài ấy đang kiềm chế thứ gì đó, có vẻ kiệt sức.

Ngọc Cẩn ngồi băng ghế sau khẽ nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi, làn da tái nhợt như người bệnh, nhưng dáng ngồi ngay ngắn đó, cả người toát ra khí chất uy nghiêm, khiến người ta cảm giác sự yếu đuối mà mình vừa thấy chỉ là ảo giác mà thôi.

"Gần đây có chuyện gì xảy ra không?" Nhắm mắt dưỡng thần một lát, Ngọc Cẩn lười nhác hỏi.

"Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là gần đây có kẻ lén lút điều tra gốc gác của công ty, nhưng đã bị tôi xử lý rồi, đối phương cũng chỉ lấy được chút bề nổi mà thôi." Những năm gần đây có không ít người bên ngoài lén lút điều tra tập đoàn nên Đới Vũ cũng quen tay thạo việc, trước kia chỉ nghĩ là chuyện tầm thường nên không để ý lắm. Nhưng bây giờ lại là thời kỳ đặc biệt, cô không thể không cẩn thận. Đối phương có mục đích gì? Việc thu thập có tổ chức như vậy là muốn cạnh trạnh hay là kiếm lời?

Đối với năng lực làm việc của Đới Vũ, Ngọc Cẩn tất nhiên chẳng nghi ngờ gì, chuyện khiến cô phiền lòng là một chuyện khác, nhưng lại không thể nói được, không khỏi não nề.

Xe hơi chạy đều đặn vững vàng trên con đường lớn ở ngoại ô, vừa chuẩn bị tới ngã rẽ lên đường cao tốc thì bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một chiếc ô tô, tốc độ chậm rãi, dù Đới Vũ có chuyển làn như thế nào thì chiếc xe đó vẫn luôn chắn ở phía trước, có vẻ là cố ý.

"Chủ nhân, phía trước có biến."

Đới Vũ đột nhiên giảm tốc độ, kéo giãn khoảng cách với chiếc xe đằng trước, khi cô đang định vòng qua thì phía sau lại xuất hiện một chiếc xe, đâm mạnh vào đuôi xe, xe bắt đầu rung chuyển, hai chiếc xe bày thế vây trước khóa sau. Đúng lúc này, bên cạnh lại xuất hiện hai chiếc xe hơi màu đen, cố ý bao vây, tình thế trở nên hung hiểm.

Nhưng mà cảnh tượng như này, hay hung hiểm gấp mấy lần thì hai cô cũng đã trải qua rồi, huyết mạch chiến đầu chạm vào là bùng nổ ngay, Ngọc Cẩn lạnh lùng nói: "Lướt qua bọn chúng!"

"Vâng." Đới Vũ sau khi nhận được mệnh lệnh thì lập tức tăng mã lực, va chạm với chiếc xe ở bên canh, bằng vào kỹ năng lái xe tuyệt với, cô đã xé toạc ra một khe hở trong hoàn cảnh xấu này, sau đó bỏ xa những xe đó. Nhưng lái không được bao lâu thì lại bị rào chắn đầu đinh ở phía trước chặn lại.

Đối phương hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, Ngọc Cẩn cũng không có gì phải sợ hãi, trực tiếp xuống xe chờ người đến.

Chẳng mấy chốc, phía sau có mấy chiếc xe nối đuôi nhau chạy tới, người trên xe lần lượt xuống xe, ước chừng có khoảng mười mấy hai người, toàn bộ mang vest đen, thân thể cường tráng, xếp thành hai hàng, đồng loại khom lưng cúi người 90 độ về một hướng, cuối cùng có một cô gái cao gầy bước ăn mặc chỉnh tề bước ra từ giữa. (Đường nhà nước mà như đường mình, lấn chiếm lòng đường)

"Ồ, hóa ra là Lục tiểu thư, không biết bày ra trận thế lớn như vậy là muốn nói gì với tôi? Nhưng hình như chúng ta không thân thiết lắm đâu, có việc gì thì có thể liên hệ qua điện thoại..." Nói xong lời cuối cùng, Ngọc Cẩn lộ ra nụ cười tà ác.

Lục Sanh mím chặt môi, ra hiệu cho thủ hạ đứng cạnh mình. Ngọc Cẩn và Đới Vũ nhanh chóng bị mười mấy gã mặc vest đen bao quanh, tuy là người đông thế mạnh nhưng những người này cũng không dám tự ý ra tay, dường như sợ hãi theo bản năng, mãi đến khi có người ra tay trước thì mới bắt đầu hành động.

Nhưng cuộc giao tranh này chỉ duy trì được vài phút, một đám đàn ông con trai thảm bại nằm la liệt trên đấu, nhưng bọn hắn đã nhận lệnh chỉ giao đấu chứ không được nổ súng, nên chỉ có thể cắn chặt răng tiếp tục kiên trì, rất nhanh lại bị đánh bại lần nữa. Lục Sanh đứng một bên quan sát trận chiến cũng không ngạc nhiên gì với kết quả này, thậm chí còn cảm thấy thấp hơn mong đợi của cô ấy. Bằng vào kinh nghiệm đối chiến hàng năm, tuy rằng Tần Ngọc Cẩn đánh rất tuyệt nhưng Lục Sanh phát hiện nhịp thở của cô ấy không ổn định, có chút quá sức, khác xa trạng thái giao đấu với cô lúc trước.

Lúc này một gã mặc vest đen đỏ mắt, móc một khẩu súng lục từ trong ngực ra, hung tợn bắn một phát đạn về phía Ngọc Cẩn. Cơ thể Ngọc Cẩn chậm lại trong giây lát, thân ảnh nhoáng lên, khó khăn lắm mới tránh thoát.

Một đôi mắt đỏ như máu khóa chặt gã đó, khí tức tàn nhẫn làm hắn toát mồ hôi hột, bàn tay đang cầm súng không tự chủ được mà chĩa họng súng vào đùi mình, sau đó kèm theo tiếng súng, là tiếng rên rỉ đau đớn của người đàn ông. Những người xung quanh thấy vậy cũng chần chừ.

Nhìn thoáng qua Lục Sanh đang nhàn nhã quan sát ở phía sau, Ngọc Cẩn lướt đến cạnh cô ấy như một bóng ma, giơ tay chém xuống. Lục Sanh không kịp né, chịu một đòn mạnh, liên tục lùi vài bước mới đứng vững được, sau đó tuy có đỡ được mấy chiêu nhưng nhanh chóng bị bại lui. Một kích cuối cùng trực tiếp đánh bay Lục Sanh vào hàng cây xanh bên đường, cô rên một tiếng rồi quỳ rạp xuống đất, máu chảy ra từ khóe miệng cô ấy.

Ngọc Cẩn nhìn cô từ trên cao xuống, như là vương giả đứng trên đỉnh cao thắng lợi, lạnh lùng nói: "Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi và Phỉ nhi nữa." Dứt lời nghênh ngang rời đi.

Kỳ dị thay, cùng với sự rời đi của Ngọc Cẩn, trí nhớ của mọi người về khoảnh khắc này dần dần mờ nhạt, chỉ còn lại câu nói  "Sau này không cần xuất hiện trước mặt tôi và Phỉ nhi nữa" lạnh như băng vang lên bên tai Lục Sanh.

Lục Sanh tối tăm nheo hai mắt lại, ngực nghẹt thở, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi. Cô ấy cúi đầu nhìn hàng cúc áo, nở một nụ cười khó hiểu. Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện có ánh phản quang màu đen từ một lỗ nhỏ trên cúc áo.