Vì Sao Đưa Ai Tới - Miêu Liễu Cá Mễ

Chương 38: Say rượu (H)




Chương 38. Say rượu (H)

"Nói, cô là ai?" Phương Phỉ xoay người đè lên cơ thể Ngọc Cẩn, mắt say lờ đờ nắm lấy bả vai của người dưới thân, hét một tiếng vào tai cô.

Ngọc Cẩn nghiêng đầu theo phản xạ, bất lực nhìn bé hổ cọ lung tung trên người mình, vừa bực mình vừa buồn cười, biết thế đã không cho cô nhóc này uống rượu rồi, "Là cô, A Cẩn đây."

"Ha ha, A Cẩn, là A Cẩn của em đó nha, em cắn cô nè, đồ người xấu nè, chỉ biết bắt nạt em thôi." Vừa dứt lời, nàng nhắm ngay  vào đôi môi mỏng kia, bao bọc toàn bộ cánh môi, gặm cắn.

"Ưhm..." Ngọc Cẩn kêu lên một tiếng, tuy là có hơi đau, nhưng cũng không vì thế mà đẩy nàng ra.

Mềm mọng ghê, nàng đang cắn thạch trái cây sao? Lạnh lạnh ngọt ngọt, nhịn không được lại dùng đầu lưỡi liếm lên "thạch trái cây", nhấm nháp bề ngoài thơm ngọt, sung sướng đến mức híp mắt lại, giống như cún con liếm đồ ăn yêu thích của mình, cầm lòng không đậu bèn dùng sức gặm gặm, sau đó lại không tha buông ra liếm liếm, như sợ mình tham ăn sẽ nuốt hết ngay.

Phương Phỉ được ăn thạch trái cây mềm ngọt thì vui vẻ cực kỳ, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, nàng vặn người vì kích thích, trong lúc cử động, đôi chân dài của nàng chạm vào làn da non mịn bên trong đùi của Ngọc Cẩn. Ưm, thật là thoải mái, khiến Phương Phỉ cảm thấy kích động, như thể đói khát da thịt, bất giác đưa chân mình vào trong đùi Ngọc Cẩn, dây dưa dán sát như rắn.

Bị Phương Phỉ gây rối vừa hôn vừa cọ như thế nên Ngọc Cẩn nhanh chóng có cảm giác. Vốn dĩ Phương Phỉ uống say nên cô đã tính ôm nàng ngoan ngoãn ngủ một đêm, nhưng nào biết cô bé này lại phóng hỏa khắp cơ thể cô, chơi vô cùng vui.

Ngọc Cẩn luôn rất bá đạo về phương diện tình dục, chưa từng bị động như bây giờ. Nếu Phỉ nhi đã khơi dậy dục vọng của cô, thì em hãy phụ trách dập tắt nó đi. Ngọc Cẩn ấn mạnh vào cổ nàng, khiến đôi môi hai người hòa quyện vào nhau.

"A, má ơi, thạch trái cây ăn thịt người kìa." Phương Phỉ kinh hãi rụt lưỡi lại, sợ hãi la lên.

Ngọc Cẩn dở khóc dở cười, vỗ mạnh vào bờ mông căng tròn của nàng, chà, đừng tưởng cô nàng này ngày thường trông rất gầy, nhưng chỗ nào cần có thịt thì có ngay, xúc cảm thật tốt, cầm lòng không đậu, lại nhéo nhéo. Sau đó trực tiếp vén váy ngủ của nàng lên, chui vào mảnh vải nhỏ vuốt ve nhẹ nhàng.

Đầu lưỡi lại càng hung hãn hơn, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, mở khớp hàm, trực tiếp tìm được cái lưỡi bướng bỉnh đang ẩn náu kia, ngậm lấy mút vào. Cẩn thận nhấm nháp, có thể nếm được mùi cồn trong khoang miệng, ngọt lành ngon miệng, giống như quỳnh tương ngọc dịch, khiến người say mê.

Uh uh, "thạch trái cây" mời vừa rồi vẫn còn ngọt thanh ngon miệng giờ đây lại trở trở nên hung hiểm dị thường, bá đạo liếm mút. Khiến Phương Phỉ không chỉ bị mất nước bọt, mà còn cả ý thức mờ mịt còn sót lại của nàng. Đầu óc nàng ngày càng choáng váng, cả người trở nên khô nóng lên, từng luồng nước ấm mất khống chế tràn xuống hạ thể.

Phương Phỉ say xỉn theo bản năng nhận thức được sự nguy hiểm, hai tay hoảng loạn quơ quào, muốn tìm một vật gì đó làm chỗ dựa để thoát khỏi miệng hổ. Trong lúc khẩn trương, hay tay nàng nắm được hai cục thịt có độ đàn hồi rất tốt, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, chưa kịp suy nghĩ thì đã dùng sức bắt lấy nó, coi đây là điểm dựa, dùng sức chỗ đỡ cơ thể để thoát khỏi hiểm cạnh

"Ứm..." Ngọc Cẩn như bị sét đánh, lập tức cứng người, hai tay đang giữ nàng cũng buông lỏng.

Không hiểu vì sao, nàng lại chạy trốn rất dễ, Phương Phỉ tò mò cúi đầu xuống nhìn xem thử chuyện gì đang xảy ra, lại bắt gặp một đôi mắt đỏ tươi đáng sợ, bên trong chưa đầy sóng dữ khiến Phương Phỉ run rẩy không thôi.

Ở trong tình cảnh nguy cấp thường hay kích thích tiềm năng vô hạn của con người, mặc dù não của Phương Phỉ bây giờ như bị kẹo bông gòn bịt lại, hoa mắt chóng mắt, nhưng may mắn thay là ý thức cầu sinh của nàng rất ngoan cường, đại não nhanh chóng hoạt động, đôi mắt láo liên nhìn xung quanh, đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Nàng nhanh chóng cúi người, bắt lấy hai tay Ngọc Cẩn, kéo qua đỉnh đầu, rồi bịt kín môi đỏ của cô lại, ở bên trong sông cuộn biển gầm, xuất một chiêu hồi mã thương đầy bá đạo, làm đối phương không kịp trở tay. Ngay khi Ngọc Cẩn đang kinh ngạc trước động tác của nàng, thì tay trái của Phương Phỉ đã âm thầm mò xuống dưới gối, mò mẫm lấy một vật gì đó đang tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, sau đó nhanh chóng...

Chỉ nghe "Rắc" một tiếng, một cảm giác lạnh lẽo phát ra từ cổ tay. Ngọc Cẩn kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn, cổ tay cô lại đang bị còng lại bởi một chiếc còng tay, quay đầu lại, nhìn Phương Phỉ đang ngồi trên bụng nhỏ mình mà không thể tin nổi.

"Ha ha, muốn bắt nạt cô lại, lần này ở trong tay em thì xem em ức hiếp cô như thế nào nha, hừ!" Khóe mắt Phương Phỉ phiếm hồng, nhiễm rõ men say, trên mặt không giấu được chút kiêu ngạo bé nhỏ, sau khi nói xong thì lại càng hưng phấn nhích mông xuống, hí hí, cưỡi lên tiểu bạch mã của nàng.

Do động tác cưỡi ngựa của Phương Phỉ mà cặp vú căng đét run lên bần bật trong bộ đồ ngủ vì không mặc áo ngực, khiến người ta miệng lưỡi khô khốc. Thậm chí, do hành động ép xuống của Phương Phỉ mà vùng đất tam giác giữa hai chân nàng dán sát vào người Ngọc Cẩn, Ngọc Cẩn có thể cảm nhận rõ ràng được sự ẩm nóng từ nơi đó.

Ngọc Cẩn lặng lẽ nhìn mỹ nhân trên người mình một lát, đáy mắt sâu không thấy đấy, biểu cảm đắc ý của cô gái nhỏ này hệt như tiểu hồ ly trộm được gà vậy, vừa hồn nhiên lại đáng yêu, so với hành vi cố tình quyến rũ, thì việc vô tình làm các hành vi quyến rũ lại càng câu nhân hồn phách, nhiếp nhân tâm thần hơn.


Còng tay đối với cô mà nói cũng chỉ một món đồ trang trí, phá nó là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng đêm nay Phương Phỉ thật sự khiến cô rất bất ngờ. Sau khi Phương Phỉ say thì vô cùng nhiệt tình, làm lòng cô ngứa ngáy khó nhịn, cô không khỏi chờ mong không biết tiếp theo Phương Phỉ sẽ "ức hiếp" cô như thế nào. Chỉ là người trước mắt quá mê người, Ngọc Cẩn chỉ có thể cố nén sự dao động từ thể xác và tinh thần, quay đầu đi.

Ở trong mắt Phương Phỉ thì động tác nghiêng đầu của Ngọc Cẩn chính là biểu hiện của sự xấu hổ, nàng cười lớn nắm cằm Ngọc Cẩn, mạnh mẽ hôn xuống. Mật dịch trong miệng Ngọc Cẩn tựa như rượu nếp được ủ lâu năm, chỉ cần nếm một chút thì đã muốn say. Phương Phỉ nheo mắt lại, ngậm lấy đầu lưỡi cô, nhẹ nhàng mà bú mút, thoáng nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Cẩn nổi lên màu hoa anh đào cực nhạt, như thể từ trong tim vẽ ra từng cánh hoa mềm mại đỏ tươi, mái tóc đen dài xõa tung trên gối, như là cánh chim giữa trời đêm. Phương Phỉ ngắm nhìn mà cổ họng phát khô, cảm thấy cơ thể càng ngày càng nóng, đặc biệt là chỗ kia, như muốn tan ra, cảm giác trống rỗng cũng nồng đập hơn.

Phương Phỉ nôn nóng dời trận địa, môi lưỡi cắt mút cần cổ của Ngọc Cẩn, sự mát lạnh nơi đó rất hấp dẫn đối với nàng, bèn hôn hít lên đó liên tục, sau đó một hôn thẳng xuống xương quai xanh tinh xảo của Ngọc Cẩn, như phong cảnh bên trong lại bị áo ngủ che mất.

Dưới sự hợp tác của Ngọc Cẩn, nàng vội vàng cởi áo ngủ của Ngọc Cẩn ra, bởi vì cơ thể khô nóng vô cùng, nên nàng cũng lột sạch đồ của mình ra. Phương Phỉ cúi người đè xuống, dán cơ thể trần truồng của mình lên người Ngọc Cẩn, không có một khe hở nào. Sự đụng chạm tinh tế mát lạnh này khiến Phương Phỉ thoải mái rên một tiếng, không khỏi dụi dụi hạ thể trần trụi của mình vào người Ngọc Cẩn.

"Hừ, thoải mái ghê!" Bởi vì say rượu, nên chút rụt rè thường ngày của Phương Phỉ cũng bị vứt lên chín tầng mây. Khoái cảm đến đến từ hạt đậu nhỏ đang sưng tấy do da thịt va chạm làm nàng muốn ngừng mà không được, để tạm thời giảm bớt sự nôn nóng của cơ thể, nàng chỉ đơn giản vặn vòng eo thật sung sướng, cọ qua cọ lại trên bụng dưới của Ngọc Cẩn theo tiết tấu của mình. Cửa động đã sớm ướt đẫm lộ ra bãi nước trong suốt, dưới sự nhiệt tình lắc lư cọ sát vào bụng Ngọc Cẩn của Phương Phỉ đã kéo theo một quỹ đạo ẩm ướt chảy về phía ao nhỏ trên bụng Ngọc Cẩn, nháy mắt tích thành một dòng suối trong, hình ảnh dâm loạn không gì sánh được.

Cái miệng nhỏ ẩm ướt hút lấy bụng dưới Ngọc Cẩn từng chút một, tràn ngập lực hấp dẫn. Ngọc Cẩn hít sâu một hơi, ánh mắt sáng quắc nhìn Phương Phỉ ngồi trên người mình đang rất hạnh phúc, vẫn còn trầm mê trong sự sung sướng đến tự việc cọ xát, cả người tỏa ra vẻ quyến rũ mị hoặc, vui mừng khấp khởi.

Nhưng vì lợi ích ở phía sau, cô cực lực kiềm chế dục vọng của mình, đặc biệt là ở nơi hưng phấn kia, sưng tấy đến mức làm cô phát đau, bàn tay nắm chặt rồi lại buông ra. Giãy dụa mấy bận, cuối cùng vẫn là nhịn không được, đành nâng hai tay đang bị còng lại của mình vòng qua cổ Phương Phỉ, kéo đầu nàng xuống, ngậm lấy cánh môi nàng, nhẹ nhàng cắn từng chút một, nhưng loại cắn mút này không làm cô bớt đau.

"Phỉ nhi, tiểu Ngọc Cẩn đau kinh khủng, em ăn nó đi, nha ~" Ngọc Cẩn nghiêng đầu khó nhịn nói vào tai Phương Phỉ, khi nói đến khúc sau thậm chí còn lộ ra chút đáng thương.

"Tiểu Ngọc Cẩn? Tiểu Ngọc Cẩn ở đâu?" Men rượu làm tư duy của nàng mềm nhũn, như là tan thành một bãi rượu, đó là gì? Nó ở đâu? Phương Phỉ mở to đôi mắt mê mang, nhìn xung quanh.

Cái dáng vẻ quay vòng vòng khờ khạo này của Phương Phỉ, nếu là ngày thường thì phỏng chừng Ngọc Cẩn đã cười ra tiếng, nhưng hôm nay nàng chỉ có thể bất lực nói: "Nó ở ngay sau em đó."

Phương Phỉ ngơ ngác lùi về phía sau, cái miệng nhỏ lầy lội dưới hạ thể nàng vẫn tiếp tục bôi đầy dâm dịch lên người Ngọc Cẩn, sau khi đi qua phần xương mu của cô thì đột nhiên bị một ngón núi lửa chặn đường đi, một cái đầu to cách lớp vải chọc vào hoa tâm, hơi đâm vào trong.

Cô bàng hoàng vội xoay người kiểm tra, cột trụ to lớn đang ngẩng đầu run rẩy dưới lớp vải, dựng thành một cái lều trại cao cao, như muốn thoát khỏi xiềng xích của quần lót. Phương Phỉ như là phát hiện bảo bối thần kỳ, vội vàng kéo mảnh vải nhỏ duy nhất trên người Ngọc Cẩn xuống, một cục thịt to lớn bất ngờ nảy lên, đánh vào mặt cô một phát trầm đục kèm theo đó là vài giọt chất lỏng trong suốt bị vẩy ra.

Đột nhiên bị tập kích, Phương Phỉ còn chưa kịp phản ứng, thì mặt đã bị đánh một cái, nhất thời sững sờ, nàng chớp chớp mắt, nhìn chăm chú kích thước kinh khủng của nhục trụ ở trước mặt.

Tiểu Ngọc Cẩn gắng gượng một lúc lâu bị sưng tấy đỏ bừng, gân xanh nổi lên cuồn cuộn dữ tợn quấn quanh bề mặt côn thịt, mã nhãn giận dữ, phun ra vài giọt sương, tháo bỏ khuôn mặt đáng yêu mềm mại, tựa như một vị tướng quân vĩ đại.

"Khúc giăm bông lớn ghê!" Ở trong đôi mắt ngây thơ say xỉn của Phương phỉ, thì đây là một khúc giăm bông béo mập ngon lành, hơn nữa còn có nhân nữa đó! Nàng vô thức liếm liếm môi, nếm thứ chất lỏng trong suốt dính trên miệng, ưm, mùi vị cũng không tệ lắm.

Tiểu Ngọc Cẩn: "..." Run bần bật.

Ngọc Cẩn nghe xong, suýt nữa đã không ngăn được cơn giận, nghĩ đến tính phúc tương lai của bản thân nên lại không thể nói được, thế là cô run giọng dụ dỗ: "Cục cưng ngoan, dùng miệng nhỏ dưới người em nuốt nó đi."

Dùng phía dưới sao? Phương Phỉ khó hiểu nhìn xuống hạ bộ mình, cái miệng nhỏ hồng diễm dính đầy nước tinh, đang gào khóc mở miệng đòi ăn, run rẩy mấp máy, bên trong đã sớm chuẩn bị đầy đủ dịch bôi trơn, rất muốn được thứ gì đó lấp đầy, lấp đầy. Nàng lại nhìn tiểu Ngọc Cẩn ngang nhiên đứng thẳng, là dùng miệng nhỏ này để ăn nó sao? Trong ấn tượng của nàng thì đúng là có chuyện như thế thật, nhưng kích cỡ của hai thứ này không hợp nhau lắm thì phải? Thôi, mặc kệ, giăm bông thật sự quá ngon miệng, cứ ăn rồi tính tiếp.

Phương Phỉ choáng váng dùng tay dùng tay giữ chặt tiểu Ngọc Cẩn cũng đang đập nhanh như nàng, hướng nó vào lỗ nhỏ của mình, sau nhiều lần trầy xước, con sò bị ngã trái ngã phải, viên ngọc trai cũng không thoát khỏi kiếp nạn, bị cào mạnh một cái, Phương Phỉ giống như bị điện giật, tê dại không thôi, một dòng nước ấm tiết ra từ người nàng.

"..."

"Tiểu yêu tinh giày vò này." Thử vài lần, tiểu Ngọc Cẩn vẫn là không cắm vào được, trán Ngọc Cẩn đổ một lớp mồ hôi mỏng, nhưng cô khen ngược rồi, cứ thế mà tiết ra à...

Ngọc Cẩn nhịn hết nổi, không bị động nữa, nâng mông lên, cắm chính xác vào cái miệng nhỏ kia.

"Huhhh..." Ngọc Cẩn động tình thở dài, rốt cuộc cũng vào được, bên trong vừa khít vừa trơn, mới vừa vừa tiến vào đã bị hàng ngàn hàng vạn cái miệng nhỏ mút lấy, nơi này quả thực là thiên đường của cô mà, tiểu Ngọc Cẩn hưng phấn nở thêm một vòng trong lỗ nhỏ.

"Ứ ứ... Nuốt vào đi... Thật lớn... Á á... Sao nó lại to ra... A... Căng quá... Sướng quá..." Trong miệng Phương Phỉ không ngừng phun ra những từ ngữ dâm đãng khiến người ta sôi sục lên. Cảm giác sung mãn do lỗ thịt bị lấp đầy làm Phương Phỉ có hơi khó chịu, nhưng lại càng sung sướng thấu xương hơn, nàng khó nhịn mà dùng tay đè lên bụng dưới Ngọc Cẩn, bắt đầu tự mình hoạt động.

Hai mắt Ngọc Cẩn đỏ bừng phối hợp với động tác của Phương Phỉ, rụt người khi nàng nâng lên, đâm mạnh khi nàng hạ xuống, tìm kiếm điểm G của Phương Phỉ, sau đó đâm vào điểm đó một cách mãnh liệt, hưởng thụ sự mấp máy rung động của tiểu huyệt, dùng sức cuốn lấy nhục trụ của cô, kẹp chặt sảng khoái. Tiểu tướng quân đấu tranh anh dũng lại căng thêm một vòng.

"A... Căng quá... Sắp hỏng rồi... Á..." Giăm bông trong người nàng không chịu sự kiểm soát của nàng, không ngừng lớn dần ở bên trong, mạnh đến mức làm nàng sợ hãi, như thể tiểu Phương Phỉ sẽ bị xé rách ngay lập tức. Không biết là do dục vọng mãnh liệt hay là hoảng sợ, tim nàng vọt tới cổ họng, trong đầu trống rỗng, Phương Phỉ dứt khoát thoát khỏi tiểu Ngọc Cẩn thô to, bắt lấy nó, hung dữ nói với nó: "Không được to hơn nữa!" Sau đó nhanh tay lấy một dây lụa đỏ không biết kiếm ở đâu ra, buộc tiểu Ngọc Cẩn vài vòng từ dưới lên trên, cuối cùng buộc một chiếc nơ xinh xắn gọn gàng nơi mã nhãn.

Ngọc Cẩn: "..."

Chỉ có vài giây thôi mà tiểu Ngọc Cẩn đang lưu thông máu đều đặn đã chuyển sang màu đỏ tím.

"..."

Sau đó, trong phòng không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết của Phương Phỉ, đến tận khi bị đ!t đến ngất xỉu. Ngọc Cẩn xong việc ăn uống no đủ phủ phê ôm lấy người nhỏ bé đang nép vào lòng mình ngủ say, không khỏi suy nghĩ, say rượu gì đó vẫn là bỏ đi.

------