Vì Sao Đưa Ai Tới - Miêu Liễu Cá Mễ

Chương 22: Dưới ánh trăng (H)




Chương 22. Dưới ánh trăng (H)

Hôm nay Ngọc Cẩn mặc một chiếc váy ren liền thân màu đen rất quyến rũ, càng tôn lên khí chất cao quý của cô. Chỉ là hiện tại Phương Phỉ không có tâm trạng để thưởng thức, nàng vội vã kéo váy cô lên, đưa một tay vào chiếc quần lót C.Gilson của cô xuống để thăm dò, bắt được vật đang ngủ say ở giữa hai chân cô một cách chính xác, bắt đầu vuốt ve thô bạo.

"Ưm ưm..." Côn thịt còn chưa ướt át đột nhiên bị đốt cháy giai đoạn, sự cọ xát thô bạo này có chứa một ít đau đớn, nhưng so với khoái cảm mà nàng mang lại thì không đáng là bao, khoái cảm càn quét toàn thân Ngọc Cẩn làm cô nhịn không được rên rỉ ra tiếng.

Cảm giác côn thịt ở trong tay mình nhanh chóng sưng lên, tâm trạng của Phương Phỉ bình tĩnh lại rất nhiều, giảm tốc độ vuốt ve lại. Tay còn lại trèo lên người cô, nắm lấy một nửa ngọn núi, xúc cảm thật sự rất tốt, mềm mềm co dãn, thường xuyên khiến nàng yêu thích không buông tay. Người ngoài hành tinh này không sợ lạnh, ban đêm trời lạnh mà chỉ mặc một chiếc áo hơi mỏng, xuyên qua lớp áo lụa mỏng manh có thể chạm vào điểm nào đó cương cứng, nàng trợn mắt, đúng là muốn phong độ chứ không cần nhiệt độ mà, cái đồ yếu mà còn ra gió.

Côn thịt màu hồng nhạt không ngừng phát triển mạnh mẽ dưới sự vuốt ve của nàng, một bàn tay bắt đầu cầm không hết, hai tay đành phải bắt đầu bận rộn làm việc. Chỗ mã nhãn liên tục phun ra sương trắng cuồn cuộn dính đầy thân gậy, trơn nhẵn, rất là thuận tay, tốc độ vuốt ve cũng càng nhanh hơn. Hai nơi nhạy cảm nhất đều được quan tâm chăm sóc, Ngọc Cẩn bị khiêu khích đến mức toàn thân thoải mái, cô nhắm hai mắt, cẩn thận tận hưởng cảm giác này, thỉnh thoảng nơi mẫn cảm bị chạm vào thì không nhịn được ngửa đầu lên.

Đêm tối đặc biệt làm người ta say mê, hoặc có lẽ là say mê vì một người đặc biệt nào đó. Ánh đèn chiếu xuống ánh mắt mê ly của Ngọc Cẩn, mày đẹp nhíu lại, biểu cảm như khổ sở mà lại sung sướng, cổ thon như hạc ngẩng lên thanh nhã, tóc như thác nước đong đưa theo từng động tác, tựa như tiên nữ hạ phàm. Phương Phỉ chăm chú nhìn mỗi lần cô hô hấp, mỗi một động tác biểu cảm, đôi tay cũng vỗ về nhẹ nhàng hơn, chỉ sợ biên độ hơi lớn sẽ nhiễu mất cảnh đẹp.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, hoa anh đào rào rạt rơi xuống, có một cánh hoa vô tình rơi xuống cái trán trơn bóng của Ngọc Cẩn, trượt xuống theo làn da mềm mại rồi vương lại nơi khóe mắt, bị lông mi hơi nhếch lên nhẹ nhàng giữ lại, tăng thêm vẻ mỹ lệ cho cô, đúng là người còn yêu kiều hơn hoa.

Hình ảnh trước mắt làm trái tim Phương Phỉ run lên, miệng lưỡi bắt đầu khô khốc, trong cơ thể đột nhiên sinh ra cảm giác trống rỗng khó tả, cần có một thứ gì tới lấp đầy, nàng biết thứ gì có thể xoa dịu sự khát vọng trong lòng nàng.

Thế là nàng vội vã vuốt ve côn thịt đỏ bừng đáng sợ đó vài cái, sau đó cởi quần lót của mình ra, lại vỗ về cự vật đó rồi đặt nó trước cửa thủy động, muốn nuốt vào trong. Chỉ là kích cỡ của ranh con này quá lớn, tiểu huyệt non mềm vẫn còn chưa đủ ẩm, hoàn toàn không thể một phát vào ngay, khó khăn lắm mới cọ qua hạt đậu nhỏ ở ngoài cửa.

"A..." Toàn thân Phương Phỉ run lên vì va chạm này, cả người rơi thẳng xuống, sự thay đổi đột ngột làm nàng trở tay không kịp, hoảng loạn muốn nắm lấy thứ gì đó để bám vào, tay dùng sức quơ quào.

"Huh huh..." Một tiếng kêu rên phát ra, thương thay cho hạ thân Ngọc Cẩn bị đau ê ẩm, vật cứng vốn đang đằng đằng sát khí lập tức trở nên suy yếu mềm nhũn, rũ xuống rồi lại ngẩng đầu nhìn. Đúng là ra quân chưa kịp đánh thì đã mất mạng, nước mắt trưởng sử A Cẩn lăn dài trên má.

*Một chức quan lớn thời phong kiến.

Phương Phỉ ổn định cơ thể xong thì cảm giác vật cứng trong tay mình đã mềm xuống, hoảng sợ lập tức buông tay, côn thịt đau đớn ngã xuống giữa hai chân Ngọc Cẩn. Việc này làm nàng hoàn toàn hoảng loạn, có trời mới biết vì sao nàng lại hoảng loạn.


*Phỉ nhi đã tự tay chặt đi tính phúc của mình. 🤣🤣🤣

"Trời ơi, bảo bối em sao thế, em mà thế thì chị phải làm sao bây giờ, em đừng làm chị sợ nha, chị thổi cho em nha, không đau ha." Phương Phỉ nhìn đứa nhóc mềm oặt kia, lần này nàng không dám xuống tay nữa, chỉ sợ nó bị nặng thêm, đành phải thổi thổi.

Ngọc Cẩn mất một lúc lâu mới thoát khỏi cơn đau, cô cảm thấy rất may vì mình không phải là nhân loại, nếu là nhân loại bình thường, dựa vào sức lực từ ma trảo của Phương Phỉ thì nó sẽ không lìa đời sao? Đương nhiên cô sẽ không để điều này xảy ra. Nhưng lực đạo này cô chịu đủ rồi, nghĩ đến điều này thì sống lưng ớn lạnh, xem ra phải nghiêm túc dạy dỗ nàng một chút, khắc sâu vào trí nhớ của nàng, bằng không thì sau này người khổ rốt cuộc vẫn là mình.

Phương Phỉ đang ngồi xổm hà hơi vào cục thịt mất tinh thần giữa hai chân cô, đột nhiên nàng bị bế lên rồi đặt xuống bàn đá, hơi lạnh của bàn đá truyền thẳng vào da thịt nàng.

"Lạnh quá." Người Phương Phỉ hơi co rúm lại, giãy giụa muốn bước xuống đất.

"Không được cử động!" Ngọc Cẩn hù dọa rất có khí thế.

Phương Phỉ méo miệng, nhìn cô đầy đáng thương: "Người ta biết sai rồi mà, lần sau không dám dùng sức thế nữa, nếu. . . Nếu vật đó của cô không dùng được thì em cũng không để ý đâu, cô có thể dùng ngón tay mà, tuy là hơi nhỏ..."

Câu trước còn đỡ, câu sau..., thái dương giật giật, xem ra người nào đó thèm ăn đòn thật rồi.

Làm người bên gối nên Phương Phỉ đương nhiên quen thuộc chi tiết này, nàng vẫn luôn có biện pháp khơi gợi cảm xúc của cái người ít nói tẻ nhạt này, biểu cảm nhỏ như thế cũng thấy nhiều rồi. Sau đó chính là những chuyện không thể miêu tả, nhưng lần nào thì kết cục của nàng cũng khá là thảm, tới tận trưa hôm sau mới dậy nổi. Thế là nàng nhanh chân lấy lòng, hôn lên môi cô.

"Honey nè, ra ngoài dạo lâu như này chắc cũng mệt rồi ha, hay là chúng ta về đi!" Còn lộ ra vẻ mặt tự giác ngây thơ nhất, chớp chớp mắt.

"Cô không thấy mệt, cưng à." Ngọc Cẩn vô cảm bế nàng lên, lấy một chiếc thảm lông từ trong nhẫn trữ vật ra, trải lên bàn đá, hạ thấp người nàng xuống, để nàng thẳng lưng nằm trên đó.

"Phỉ nhi nè, tiểu Ngọc Cẩn bị thương rồi, em muốn bồi thường nó thế nào đây?" Ngọc Cẩn nhìn người dưới thân đầy thâm ý.

"..." Phương Phỉ nuốt nước bọt, yêu nghiệt.

"Ồ, cô biết rồi, đáp án là bồi thường bằng thịt đó." Cô vừa dứt lời thì lập tức xốc quần áo nàng lên, cho đến khi thấy được nơi cần tìm, chỗ sâu nhất trong rừng đào. Cô dùng môi bao lấy hai cánh hoa, vươn chiếc lưỡi thần kỳ lang thang trong những khe hở, thỉnh thoảng lại gõ nhẹ lên cửa. Sau đó lặng lẽ mở cửa để vài giọt nước trong suốt chảy ra đón cô vào, rồi cô lại như chính nhân quân tử qua cổng mà không vào, quy đầu đùa giỡn hạt đậu đỏ kia.

Phương Phỉ bị trêu chọc đến mức dục hỏa đốt người, lúc cao lúc thấp, mỗi khi nàng nghĩ rằng cô sắp tiến vào thì hết lần này đến lần khác lại không như ý nàng, làm nàng nhịn không được rên rỉ ra tiếng. Đáng giận, cái người xấu xa thù dai này, thôi được, dù em có sai, nhưng. . . Hừ, em có cốt khí đó nha, em sẽ không khuất phục dưới dâm uy của cô đâu, em nhịn!

Tối nay vừa hay là ngày mười lăm âm lịch, trăng ngày rằm vừa to vừa sáng. Dưới ánh trăng, trông quần áo nàng vẫn còn rất chỉnh tề, nếu bỏ qua cái đầu đen giữa hai chân nàng thì thoạt nhìn nàng như đang nằm trên bàn tắm ánh trăng. Nhưng nàng tự biết là không phải, nàng là thức ăn trên bàn, muốn khóc quá đi.

Tiếng rên rỉ êm tai đột nhiên gián đoạn, trở nên an tĩnh, Ngọc Cẩn đang vùi đầu ở giữa hai chân tò mò ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy dáng vẻ Phương Phỉ cắn môi quật cường, cô nhịn không được bật cười. Cô giương mắt nhìn ánh trăng sáng ngời trên trời cao, ý muốn trêu đùa nỗi dậy: "Rừng thông trăng tỏ lung linh sáng, ghềnh đá suối trong chảy lửng lờ. Trăng sáng, suối trong rất phù hợp với khung cảnh này đó." Nói xong còn liếm liếm ái dịch dính trên khóe miệng.

*Hai câu thơ trong bài "Đêm thu trên núi" của Vương Duy.

"Trời ơi, thơ của Vương Duy được dùng như vậy sao? Đây là ký thác tình cảm cao cả và sự khát vọng cố chấp theo đuổi lý tưởng sống của nhà thơ, giờ bị cô dùng làm dâm từ như thế chỉ e ngay cả nắp quan tài cũng không giữ được Vương Duy tiền bối đâu." Người nào đó nhịn không được phỉ nhổ.