Vì Sao Đưa Ai Tới - Miêu Liễu Cá Mễ

Chương 18: Khẩu giao trong lớp học (H)




Chương 18. Khẩu giao trong lớp học (H)

Sao còn chưa tới vậy?

Tuy là dưới bàn khá rộng, nhưng có người ở bên dưới lâu thì vẫn có hơi khó chịu. Phương Phỉ bắt đầu chịu không nổi, mấy bận đã tính chui ra ngoài, nhưng lại ngại mọi người ở đây, lúc này mà chui ra thì không biết xấu hổ đến cỡ nào, chẳng lẽ nói là mình trốn phía dưới sửa máy tính? Bình tĩnh nào, phải chịu được cái khổ thì mới thành kẻ đứng trên mọi người, chỉ còn một bước nữa thôi, bình tĩnh lại, vì tương lai A Cẩn thần phục ở dưới thân mình, hãy tiến lên vì mục đích nào!

Trong lúc Phương Phỉ đang củng cố niềm tin trong lòng, thì một cặp đùi đẹp xuất hiện trước mắt, nàng chỉ thấy đùi này thon dài bóng loáng, trong trắng mịn lộ ra sự khỏe mạnh, bề ngoài trông có vẻ rất yếu ớt yểu điệu, nhưng bên trong lại ẩn chứa sức lực khiến người ta run rẩy, khiến nàng có cảm giác muốn quỳ bái.

Ngọc Cẩn vừa ngồi xuống bàn thì thoáng thấy dưới bàn có người, mơ hồ ngửi được hơi thở quen thuộc, cô nhếch miệng lộ ra một nụ cười giảo hoạt, tựa như hoa mai nở rộ vào mùa đông. Lúc này ở dưới lớp vô tình có một nam sinh thấy được cảnh tượng kinh diễm này, ngây ngốc bất động, nội tâm vô cùng kích động. Cô Tần nở nụ cười đó, là có ý với mình sao ta? Thôi xong, hồi chiều khi ra ngoài quên soi gương, bây giờ đầu tóc không bị rối đó chứ?

Nam sinh đó dùng khuỷu tay chọc người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Tóc tao sao rồi? Có rối không?"

Người nọ bĩu môi: "Tóc mày giờ rối như ổ gà vậy đó, cô sẽ không thích đâu. Nhưng mà theo tao thì tóc mày bù xù rất có phong cách đó, rất ngầu, tao thích!" Nói xong còn tiện tay sờ cái mông rắn chắc của cậu ta.

Nam sinh kia bị dọa đến mức run người, nụ cười vỡ vụn, nhanh chân đi về phía chỗ ngồi.

"Mày đừng chạy nhanh thế, tao chỉ đùa chút thôi mà, lát nữa tao mời mày ăn cơm được không?..." Một số người nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ thì huýt sáo, xúi giục người bạn kia đuổi theo. Nói tóm lại, người của khoa nghệ thuật vẫn rất khoan dung đối với tình yêu đồng giới, bọn họ theo đuổi sự tự do của con người, không muốn bị trói buộc.

Phương Phỉ đang trốn dưới bàn không biết nên xuống tay từ đâu, đương nhiên là nàng đã bỏ cảnh tượng này. Nếu không thì nàng đã đứng dậy chống nạnh, trợn mắt với kẻ dám thèm muốn người phụ nữ của mình, sau đó lại cổ vũ bạn của cậu ta dũng cảm theo đuổi, còn thuận tay tặng cho người đó một video mới nữa đấy.

Chuông vang vào lớp, Ngọc Cẩn bắt đầu giảng bài, tuy rằng khi giảng thì giọng cô khá trầm thấp, nhưng không hiểu sao lại rất thu hút. hẳn là có dùng chút kỹ xảo. Sinh viên dưới lớp nghe rất nghiêm túc, thi thoảng sẽ có vài sinh viên đặt ra vấn đề, Ngọc Cẩn trả lời tự nhiên, bầu không khí của cả lớp rất tốt đẹp.

Phương Phỉ ở dưới bàn ngửa cổ nhìn Ngọc Cẩn, cảm thán đúng là không có chuyện gì mà A Cẩn không làm tốt cả. Nhưng mà A Cẩn đứng đây lâu vậy rồi, vẫn không phát hiện nàng trốn ở dưới bàn sao? Không đâu, chỗ này rõ ràng như thế, chỉ cần đứng ở trên bục liếc một cái là thấy rồi, sao vẫn chưa ngồi vậy? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì thời gian nàng ngồi ở đây không phải đã bị lãng phí rồi sao? Không được, nàng phải nghĩ cách.

Thi thoảng bắt gặp ánh mắt của Ngọc Cẩn, Phương Phỉ cố gắng đỏ mặt, ngoắc ngón tay với cô, bắn qua một ánh mắt quyến rũ mê người. Ngọc Cẩn buồn cười, biểu cảm này của Phương Phỉ không hề quyến rũ, trái lại có vẻ ngây thơ đáng yêu.

"Các bạn, tiếp theo tôi sẽ phát một đoạn video, mọi người chú ý xem đi, có khi sẽ có trong kỳ thi đó." Mọi người nghe xong cao hứng vô cùng, cô Tần nói có thì chính là có, liên tục lấy notebook ra để chuẩn bị.

Ngọc Cẩn tranh thủ lúc ngồi xổm xuống mở CPU thì đến trước mặt Phương Phỉ, hôn lên đôi môi đỏ hồng của nàng, trong mắt tràn đầy ý cười.

"Sao Phỉ nhi lại trốn dưới bàn vậy?"

"Em tìm đồ."

"Vậy tìm được chưa?"

"Tìm được rồi." Có hơi chột dạ, như thể bị cô ấy nhìn thấu rồi vậy.

"Bảo bối muốn chơi trò chơi với cô sao? Cô sẽ cố gắng phối hợp với em nha." Ngọc Cẩn không khỏi cao giọng hơn, trong mắt dần hiện ra tinh quang.

"..." Lạ ghê, sao nàng lại có cảm giác dê vào miệng cọp, lấy đá đập chân mình vậy ta? Nhưng việc đã đến nước này, bây giờ chỉ thiếu một bước nữa thôi, không thể lùi bước, nếu không sau này ở trên giường ngẩng đầu còn không được chứ đừng nói đến chuyện chinh phục, hơn nữa với tình hình trước mắt thì mình đang có lợi mà.

Ngọc Cẩn mở máy chiếu lên, sau khi phát video về lịch sử của điệu Jazz thì ngồi xuống ghế, hưng phấn nháy mắt với Phương Phỉ, ý bảo mình đã chuẩn bị tốt.

Phương Phỉ cảm giác như vai diễn đã thay đổi, bản thân đã trở thành người bị đè. Nhất định là ảo giác, không thể bị ngộ nhận được, phải biết rằng mệnh căn của cô ấy đang lồ lộ trước mắt mình, nhìn kiểu gì cũng thấy là mình đã nắm chắc thắng lợi, tiểu Ngọc Cẩn chớ có trách ta lạt thủ tồi hoa đó nha.

Ổn định cảm xúc xong, tay Phương Phỉ run run rẩy rẩy hướng về phía giữa chân Ngọc Cẩn, chậm trãi kéo chiếc váy dài màu đen của cô lên, vén tới đùi cô, lại run rẩy mất vài lần mới kéo được quần lót cô xuống hết, quá trình chậm chạp này làm Ngọc Cẩn ngứa ngáy khó nhịn.

Hiện ra ở trước mắt nàng là một tiểu nhục côn màu hồng cỡ ngón tay cái, nép vào giữa hai chân chủ nhân như một con tằm, mềm mại đến mức không hề có chút khí thể dọa người đáng sợ như trong quá khứ, đáng yêu ghê, trong nháy mắt chạm vào trái tim thiếu nữ của Phương Phỉ

Tiểu Ngọc Cẩn nhìn như không có chút sát thương, đã thành công dùng bộ mặt thiên sứ của mình bắt được trái tim của Phương Phỉ. Ai đó đã quên đi vết sẹo, buông cảnh giác tò mò nhìn, thầm nghĩ sao vật nhỏ này lại có thể biến thành quái vật khổng lồ được.


Nhịn không được đưa tay sờ thử, một khoanh tay bọc lấy vật nhỏ này còn dư, mềm ghê, xúc cảm tốt khiến Phương Phỉ vô thức nhẹ nhàng xoa ấn. Mà động tác này dường như đã khởi động cơ quan nào đó, tiểu nhục côn run rẩy ngẩng lên giữa hai chân, hơi nhếch lên, như thể đang mơ màng vì bị người ta đánh thức khỏi giấc ngủ.

Phương Phỉ chọt chọt mã nhãn trên quy đầu, ngón tay bị hút vào một chút, nàng sợ tới mức buông lỏng tay ra. Côn thịt hồng phấn bị khinh bạc hoàn toàn tỉnh táo lại. Nó như gặp lại người quen cũ, liên tục run rẩy, mã nhãn tràn ra một chút dịch đục, bắt đầu biến thân thành dã thú.

Côn thịt hung hăng phồng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường để trở thành một côn thịt có hình dạng khác. Tận mắt nhìn thấy hiện tượng thần kỳ này khiến Phương Phỉ kinh ngạc đến mức há hốc miệng.

Ngọc Cẩn rất hài lòng với biểu cảm này của nàng, cô nắm hai tay nàng, cùng nhau bọc lấy côn thịt màu hồng của mình, tay cầm tay dạy nàng nên tuốt gậy như thế nào.

Dần dần Phương Phỉ cũng nắm được một số kỹ xảo, bắt đầu tự mình tuốt gậy, Ngọc Cẩn chậm rãi buông tay để nàng tự phát huy. Phương Phỉ cảm nhận được côn thịt trong tay mình không ngừng lớn lên nhờ sự cố gắng của mình, rất có cảm giác thành tựu, tốc độ tuốt cũng càng ngày càng nhanh hơn.

Tuy là thi thoảng Phương Phỉ sẽ bị ngượng tay không nắm bắt được sức lực nên sẽ làm tiểu Ngọc Cẩn đau, nhưng vẫn dần dần bị đẩy lên một cực khoái nhỏ, run rẩy phun ra chất dịch trắng đầu tiên trong ngày.

Sau khi phát tiết xong thì tiểu Ngọc Cẩn lại vẫn như kim thương không ngã, mạnh mẽ đứng thẳng ở nơi đó, hiển nhiên là còn chưa được thỏa mãn, rung đùi đắc ý gật đầu qua lại.

Ngọc Cẩn ghé sát vào tai Phương Phỉ, khàn khàn nói: "Phỉ nhi ngoan, ngậm nó vào trong miệng đi em."

Phương Phỉ nhìn cự vật khổng lồ vẫn đang có dấu hiệu tiếp tục bành trướng, nàng nuốt nuốt nước bọt, ở bên nhau lâu rồi mà vẫn chưa thử mùi vị của nó bao giờ. Hai tay nàng tạo thành vòng cầm lấy ngọc bổng, căng da đầu mở cái miệng nhỏ nhắn ra, cố gắng nuốt nó vào trong miệng mình.

"Ưm" Nàng không ngậm miệng lại được, miệng nhỏ cố gắng mở ra, cơ miệng có hơi đau nhức, quy đầu vẫn chưa vào hết, nước bọt trong suốt chảy xuống dọc theo khóe miệng nàng.

Khoang miệng ấm nóng có cảm giác khác hẳn với tiểu huyệt, Ngọc Cẩn thoải mái đến mức da đầu tê dại, cô nhịn không được mà dùng sức đẩy vào.

"Ứm ứm." Miệng căng đau quá, Phương Phỉ miễn cưỡng đẩy ra, đầu lưỡi chống lên quy đầu, muốn đẩy nó ra ngoài, lại bị mã nhãn hung dữ hút một cái, kích thích đến mức chảy nước mắt.

Do chống đẩy kịch liệt nên tiểu Ngọc Cẩn mỏng manh bị hàm răng hơi sắc mài qua, khiến Ngọc Cẩn lập tức đỏ bừng mắt, hai tay giữ chắc cái đầu nhỏ đang lắc lư kia, côn thịt không chịu không chế phá phách ở bên trong, thỉnh thoảng còn cố ý tới gần hàm răng để ma sát một chút, cảm giác đó thì sướng khỏi phải bàn, Ngọc Cẩn nhịn không được nheo mắt phượng lại hưởng thụ.

Lúc này video đang đến đoạn Michael Jackson nhảy một điệu Jazz nhanh mà rất nhịp nhàng, một số sinh viên mất tập trung trong giờ học đang ngắm nhìn giảng viên, lại phát hiện giảng viên của mình đang thất thần lắc lư cơ thể của mình rất nhịp nhàng, nhìn vẻ mặt rạng rỡ kia, không khỏi cảm thán cô Tần thật sự rất chuyên nghiệp, tình yêu với vũ đạo khiến cô ấy có thể hòa nhịp mọi lúc mọi nơi.

Hơi thở của Ngọc Cẩn ngày càng nhanh hơn, cô cố gắng kiềm nén tiếng rên rỉ muốn thốt ra, gân xanh nổi đầy trán, sắc mặt lạnh lùng nhìn thẳng phía trước, cả người tản ra luồng khí lạnh, các sinh viên mất tập trung sợ tới mức nhanh chóng quay đầu tập trung xem video, không dám nhìn lung tung nữa, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa, dùng sức đẩy một cái, xộc thẳng vào cuống họng, phóng thích bản thân ở trong miệng Phương Phỉ.

Phương Phỉ suýt nữa bị sặc bởi dịch đục bất ngờ bắn ra, bị ép buộc nuốt vào không ít chất lỏng màu trắng, cuối cùng chịu không nổi nữa nên dùng sức mượn lực đẩy ra, mở miệng thở dốc.