Chương 12. Hình ảnh
"Bố mẹ, bà ơi, con về rồi nè. Bà thấy con về có vui không nè." Phương Phỉ vui vẻ nhảy đến bên cạnh bà cụ, khoác tay bà rồi dụi đầu vào vai bà làm nũng.
Khi bà Lý còn trẻ có thể gọi là bậc cân quắc chẳng kém đấng mày râu, ông nội Phương Phỉ qua đời trong một vụ tai nạn giao thông lúc bố nàng mới 5 tuổi, để lại cho cô nhi quả phụ một cơ ngơi khổng lồ. Ngay sau khi tin tức được truyền ra thì giá cổ phiếu của công ty lên xuống thất thường, suýt nữa thì phá sản. Trong cơn khủng hoảng đó, bà nội nàng cũng không có thời gian để đau buồn, bà ngăn cơn sóng dữ lật ngược tình thế, rồi lại đè ép những người họ hàng thèm muốn quyền lực xuống. Một lần mất đến mấy chục năm, có thể nói là bà đã cống hiến những năm tháng quý giá nhất của mình cho gia đình này. Mãi đến khi bố nàng có thể tự mình lo liệu thì mới tiêu sái phủi tay từ chức, giao lại toàn bộ xí nghiệp cho bố nàng, còn bản thân bà thì một thân một mình thong thả đi du lịch khắp thế giới để bù đắp lại khoảng thời gian đã mất. Lần này là mới vừa đi Ý về, cả khuôn mặt rạng rỡ, tinh thần xán lạn, lại bảo dưỡng tốt nên không hề nhìn ra là bà đã 70 tuổi rồi.
"Phỉ Phỉ về rồi đó à, đã lâu không gặp Phỉ Phỉ, để bà nhìn thử xem nào. Chà, bảo bối của bà ngày càng trổ mã xinh đẹp hẳn ra, hẳn là khiến mấy đứa con trai mê lắm đây." Bà cụ kéo Phương Phỉ qua ngó trái ngó phải, vui mừng vô cùng.
"Tất nhiên rồi, cháu là cháu gái ai chứ." Phương Phỉ đắc ý ngẩng đầu lên, hệt như chim công vậy.
"Cái miệng của con đó." Bà cụ cười cười chọt miệng nàng.
"Rốt cuộc con cũng chịu về rồi, lại đi long nhong chỗ nào rồi? Càng ngày càng kỳ cục." Sau khi hai bà cháu trò chuyện xong thì Lý Trọng Niên xụ mặt dạy dỗ.
Lý Trọng Niên, bố nàng, ngày thường thì nghiêm túc ít nói, có đôi khi nghiêm túc đến mức khiến nàng sợ hãi, ở trước mặt ông thì không dám to gan lớn mật được. Phương Phỉ rất tò mò, tính tình của bố nàng như vậy thì làm sao theo đuổi được mẹ nàng vậy, hai người quả thực rất là tương phản.
Theo như lời mẹ nàng nói thì hai người bọn họ quen nhau khi du học ở Anh, chuyện bọn họ quen nhau thì hệt như phim thần tượng vậy. Lúc đó ngoại hình bà nổi bật, nên tuy là Hoa kiều thì vẫn có rất nhiều người theo đuổi, như lời mẹ nàng nói chính là nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh quốc, người theo đuổi bà có thể kéo dài cả một con phố. Có một lần, bà ấy bị một gã nhà giàu phóng đãng dây dưa không buông, lại vô tình thấy Lý Trọng Niên lịch thiệp im lặng đang đọc sách ở bên cạnh. Thế là bà nảy ra một kế, kéo Lý Trọng Niên đến trước mặt người nọ tỏ ra là mình đã có bạn trai rồi, vất vả lắm mới đuổi được người nọ đi, không ngờ là lại bị người này bám lấy, bám một lần thì bám đến tận bây giờ.
"Đâu có long nhong gì đâu, con chỉ ra biển chơi với bạn mấy ngày thôi mà."
"Bạn? Con đừng có nói là Trương Thiều đó, trước đó mẹ gọi con bé hỏi rồi, nó nói là nó không có đi với con. Con ra ngoài với ai vậy?" Vương Uyển Đình nghi ngờ.
"Ài, là một người bạn con mới quen thôi đó mà." Không xong, quên thông đồng với Trương Thiều rồi.
"Bạn mới? Nam hay nữ?" Tiếp tục hỏi.
"Phỉ Phỉ có bạn trai sao? Khi nào mang đến đây cho bà xem với nha." Hai mắt bà cụ tỏa sáng, hiển nhiên rất có hứng thú.
"Bà, không có mà, sao giờ bà cũng buôn chuyện rồi vậy?"
Bà cụ có vẻ hơi thất vọng.
Thấy mẹ nàng vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt nghi ngờ như cũ, Phương Phỉ cảm thấy như là mình bị nhìn thấu, nàng vội nói sang chuyện khác: "Thôi, con mệt rồi. Con muốn nghỉ ngơi, con lên trước nha."
"Gần ăn cơm rồi, con lên làm gì nữa?"
"Con mới ăn rồi, bà và bố mẹ ăn đi nha." Phương Phỉ ôm bà cụ rồi cọ vào mặt bà, xong liền xoay người bay lên lầu, nhanh chóng thoát khỏi nơi nguy hiểm này, kẻo muộn chút nữa là phải đối mặt với hiểm cảnh lục quốc vây Tần nha.
*Lục quân vây Tần: Cuối thời Chiến Quốc, để tránh nước Tần thôn tính 6 nước còn lại thì Tô Tần đã bày ra chiến lược Hợp tung - 6 nước liên minh chống Tần, nhưng đã thất bại.
"Con bé này ngày càng kỳ cục."
"Được rồi, Phỉ Phỉ ra ngoài chơi mệt rồi mà, con để con bé nghỉ ngơi đi. . ."
Phương Phỉ về đến phòng mình, vừa đóng cửa lại thì lập thức thở phào nhẹ nhõm, mới đặt lưng xuống giường một chút mà đã đi gặp Chu Công thật rồi.
*Chu Công: tên thật là Cơ Đán, là công thần khai quốc nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Người ta thường hay ví von việc ngủ say là gặp được Chu Công.
Mấy ngày như vậy cứ thế mà qua, nháy mắt liền đến năm mới rồi, lại vừa hay trùng với đại thọ của bà Lý. Một gia tộc lớn như nhà họ Lý khi Tết đến tự nhiên không thể thiếu khách khứa lui tới được, huống chi còn là tiệc mừng thọ của cụ bà nữa, nên rất nhiều người nghĩ cách để tới được đây. Nhưng mà bà cụ chỉ thích yên tĩnh chứ không thích phô trương, để tránh bị quấy rầy, bà từ chối hết tất cả những người muốn tranh thủ tới tiệc mừng thọ của mình, chỉ mời những người họ hàng ruột thịt mà bà thích tới dùng bữa tối.
Hôm nay thời tiết trong xanh, ánh nắng chiếu xuống người rất ấm áp dễ chịu. Mấy năm gần đây khí hậu có xu hướng nóng lên, nên khi Tết đến thì mọi người chỉ cần khoác thêm một cái áo khoác là được, cũng coi như là cái độc đáo ở phương Nam.
Bầu không khí trên bàn cơm rất hoà thuận vui vẻ, mọi người lần lượt nâng ly chúc mừng cụ bà, nói lời hay ý đẹp chúc mừng sinh nhật. Cụ bà được những đứa cháu trẻ trung đầy sức sống vây quanh thì có vẻ rất là thoải mái, hàn huyên cùng bọn họ thường bị trêu đùa đến mức cười rộ lên.
Như vậy thật tốt, chờ mình già rồi, mình cũng muốn được như vậy, nhưng mà. . . . Nghĩ đến A Cẩn thì Phương Phỉ vui vẻ lại có chút sầu não, haizz, đúng là nan đề mà.
Đột nhiên điện thoại trong túi áo rung lên, nàng vừa lấy điện thoại ra thì thấy Ngọc Cẩn gửi tin nhắn đến: "Phỉ nhi, chúc mừng năm mới."
"Chúc A Cẩn năm mới vui vẻ nè, mấy ngày này cô có khỏe không, có nhớ em không? Mau nói là cô nhớ em đi."
"Ha ha, cô rất nhớ em đó nha. Khi em không ở đây thì cô thấy tim mình như bị khuyết mất một mảnh vậy, làm cái gì cũng không hứng thú, tối đến thường xuyên gặp cảnh chăn đơn gối chiếc khó ngủ lắm."
"Hihi, em biết ngay là cô không thể thiếu em mà. Có phải bây giờ đang tương tư thành bệnh rồi không?" Khuôn mặt Phương Phỉ tràn ngập ý cười, cũng không thể ngăn khóe miệng nàng đang cong lên.
"Có, nhớ em tới phát điên luôn, cả nó cũng rất nhớ em đó nha."
"Nó?" Nhà Ngọc Cẩn nuôi thú cưng từ khi nào vậy?
Đang lúc khó hiểu thì có một tấm ảnh được gửi qua. Phương Phỉ nhấn vào theo bản năng, một bức ảnh côn thịt đang được phóng đại đập thẳng vào mắt nàng. Là một cây gậy thịt thô dày màu hồng, gần như choán hết toàn bộ màn hình. Trong sự dữ tợn lại có hơi đáng yêu, ngạo nghễ đứng thẳng giữa đôi chân thon dài trắng nõn, từng mạch máu to quấn quanh thân gậy, có thể cảm nhận được khi sờ lên thì sẽ đàn hồi tới mức nào, gậy thịt quấn đầy mạch máu như muốn thoát khỏi màn hình. Đầu khấc to bằng trứng vịt trông có vẻ hơi đáng sợ, chỗ mã nhãn lại có ít khí đục rỉ ra như là đang khóc, khơi gợi sự yêu thương trong lòng người.
Phương Phỉ như bị ma xui quỷ khiến nhìn chằm chằm côn thịt quen thuộc này trong gần 1 phút.
"Phỉ Phỉ nhìn gì vậy con? Còn cười ngây ngô ngốc nghếch nữa." Vương Uyển Đình nhận ra sự thay đổi trên nét mặt của Phương Phỉ. Con nhỏ này giấu mình cái gì rồi, thế là nghiêng người nhìn thử.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên ở phía bên phải khiến Phương Phỉ giật mình run tay.
"Bộp". Điện thoại rơi thẳng xuống đất. Vương Uyển Đình chỉ mới thấy một vệt màu hồng trên điện thoại lướt qua không trung, bà dang muốn nhìn rõ hơn thì lại bị Phương Phỉ tay lanh mắt lẹ giành trước một bước.
"À, không có gì hết á, mẹ làm con sợ gần chết đó, đi đứng gì mà không có chút tiếng gió, hệt như Mai Siêu Phong, làm trái tim bé bỏng của con vô cùng sợ hãi đó."
*Mai Siêu Phong: Một nhân vật trong tác phẩm "Anh hùng xạ điêu" của nhà văn Kim Dung, nổi tiếng với chiêu "Cửu âm bạch cốt trảo" (nôm na là bấm xì sọ 😨).
Khóe miệng Vương Uyển Đình giật giật, "Nếu mẹ mà là Mai Siêu Phong thì việc đầu tiên mẹ làm là đem con đi luyện công đó."
"Mẹ, mẹ nỡ?" Phương Phỉ ra vẻ đáng yêu.
"Có cái gì mà không nỡ chứ, nếu biết là sẽ sinh ra con như thế thì mẹ đã nhét con vào bụng lại rồi." Hiển nhiên là mẹ Lý đã có sức miễn dịch, không màng quan tâm.
"Ò, vậy hoy. Mẹ, bên kia đang có bánh kem kìa, chúng ta qua đó đi." Phương Phỉ cũng đã sớm có sức miễn dịch với sự ghét bỏ này rồi, hihi, phải dời sự chú ý của bà ấy thôi.
Khoảng thời gian sau, tấm hình đó vẫn cứ lởn vởn trong đầu Phương Phỉ, không thế xóa được. Như thể nàng càng cố gắng quên nó, thì cây gậy thịt màu hồng nhạt đó lại xuất hiện từ nhiều góc độ khác nhau ở trong đầu nàng. Khi nhìn thấy cục giăm bông màu đỏ đó thì không biết Phương Phỉ nghĩ đến cái gì nữa, nàng xấu hổ tới mức đỏ mặt, âm thầm phỉ nhổ tên sắc ma đã dạy hư nàng.
----------