"Cô Tần, chào buổi sáng." Một tốp sinh viên tràn đầy sức sống chào hỏi một mỹ nữ tóc dài mang váy xếp ly màu trắng quá đầu gối cùng áo cánh dơi, mỹ nữ cười nhàn nhạt tỏ ý đáp lại.
Tần Ngọc Cẩn, nhân vật phong vân của đại học S, nhìn qua thì khoảng chừng 25 tuổi, nhưng khó có thể tin được là cô lại dùng thân phận tiến sĩ đa ngành nhận lời mời làm giảng viên múa của đại học S. Điều này khiến cho hiệu trưởng khi đó cũng phải ngã mũ thán phục. Thật sự là 25 tuổi sao? À, lúc đó còn đang thương thảo.
Phía sau có một cô gái trong sáng lôi kéo một cô gái khác trông có vẻ vô tư, lặng lẽ nói vào tai cô gái kia: "Lão đại, lão đại, cậu xem, cô Tần kìa. Wow, đẹp ghê luôn! Giơ tay nhấc chân đều có cảm giác của một vũ công, dù mình là nữ thì cũng bị cô ấy làm cho mê muội!" Cô gái bày ra vẻ mặt hoa si, thỉnh thoảng còn dùng khuỷu tay cọ cọ người bên cạnh.
Không sai, đây là đội phó độ văn nghệ của hội sinh viên, Trương Thiều. Là một người tính tình cởi mở, phóng khoáng có sở thích thu thập trai xinh gái đẹp của đại học. Mà Tần Ngọc Cẩn lại có nhan sắc tuyệt mỹ tự nhiên, cho dù là nhìn từ góc độ nào thì cũng sẽ trở thành đối tượng chú ý của Trương Thiều. Mà lão đại đứng ở bên cạnh cô ấy, Lý Phương Phỉ, lại là đội trưởng của đội văn nghệ, nhìn vẻ mặt hoa si của Trương Thiều đầy ghét bỏ, hét lên:
"Mau bỏ cái bản mặt mê gái đó đi, đúng là ném mất mặt mũi của đội văn nghệ chúng ta mà...".
Sáng nay cô dạy "Lịch sử múa hiện đại Âu Mỹ", sau khi tiếng chuông vang lên thì Tần Ngọc Cẩn điểm danh như thường lệ. Điểm danh được hơn 50 người thì cô phát hiện có một số giọng điểm danh giống nhau. Tuy là có giọng hồn hậu, cũng có giọng nhỏ bé yếu ớt, nhưng Tần Ngọc Cẩn rất nhạy cảm với âm điệu nên có thể vẫn dễ dàng phân biệt được.
Thế là Tần Ngọc Cẩn ngẩng đầu lên, gần như không cần tìm là đã có thể định vị được nơi đó, mỉm cười rồi bỏ qua một cái tên, cô dùng giọng vẫn đầy dịu dàng mà rõ ràng đọc tên "Lý Phương Phỉ" lên.
Mọi người dưới bục cũng phản ứng lại vì đây không phải là thứ tự điểm danh như thường lệ, sau một khoảng lặng kỳ quái thì một giọng nói đầy bối rối vang lên: "Có".
Tần Ngọc cẩn nhìn về phía Lý Phương Phỉ rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý với nàng. Đột nhiên mặt Lý Phương Phỉ đỏ bừng đầy khó hiểu, chẳng lẽ cô ấy đã phát hiện là mình điểm danh giùm người khác rồi sao? Trương Thiều ngồi bên cạnh thì lại như thấy kỳ cảnh:
"Trời ơi, lão đại đỏ mặt kia, lần đầu tiên thấy luôn đó nha." Giọng của Trường Thiều vốn rất lớn, nên vừa nói xong liền khiến mọi người cười vang lên.
Lý Phương Phỉ đỏ mặt đến mức không đỏ được nữa, "Hét gì mà hét, mình sợ nên đỏ đó, không được sao?" Nói xong câu này thì nàng nhanh chóng liếc về phía bục giảng, thầm than trong lòng. Sau đó nàng âm thầm nhéo đùi Trương Thiều, kẻ khiến nàng mất mặt ở trước mặt cô Tần, khiến Trương Thiều lại hét lên một tiếng thảm thiết, cả phòng học lại cười toáng lên lần nữa.
Thật ra người vô tư như Lý Phương Phỉ cũng có tâm sự bí mật, đó là nàng thích Tần Ngọc Cẩn. Từ lần đầu tiên thấy cảnh Tần Ngọc Cẩn hướng dẫn một nhóm sinh viên trong phòng tập nhảy thì nàng đã bị cô ấy hấp dẫn rồi. Người đó tựa như một con thiên nga trắng xinh đẹp nổi bật trong đám đông, vừa ưu nhã lại đoan trang, nàng đã bị hãm sâu vào thân ảnh yêu kiều đó mà lại không thể thoát ra được. Nhưng mà cô ấy lại là giảng viên, mà bản thân nàng lại chỉ là một sinh viên, cho nên phần tâm ý này chỉ có thể chôn sâu dưới đáy lòng, chỉ có thể lặng lẽ gặm nhấm ở nơi không ai biết được, giống như một mối tình thầm mến.
------