Vì Sao Bé Nhỏ

Chương 57: 57: Phiên Ngoại 2





 
Tần Lỵ sinh ra trong một gia đình bình thường.

Có một điều không bình thường duy nhất là từ nhỏ bà đã vô cùng xinh đẹp.

Dù điều kiện gia đình không tốt nhưng trời sinh bà đã xinh đẹp hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng trang lứa.

Đáng tiếc là cho dù ngoại hình xinh đẹp thì cũng không thay đổi được sự thật cha mẹ bà trọng nam khinh nữ.
 
Bà là chị cả, dưới bà còn có hai em trai và một em gái.

Mặc dù cha mẹ coi nhẹ con gái, nhưng em gái nhỏ tuổi nhất, lại sinh sau hai em trai nên mặc dù cha mẹ đối xử với em gái không tốt như hai em trai nhưng mà vẫn tốt hơn so với bà một chút.
 
Thành tích học tập của bà cũng không tệ lắm, nói thực ra là chỉ cần cố gắng một chút thì có thể học đại học, cho dù là trường đại học bình thường.

Mà học đại học, đối với những đứa trẻ nông thôn mà nói thì tuyệt đối là con đường tốt nhất, đặc biệt là con gái.

Nhưng cha mẹ bà chỉ cho bà học đến cấp ba, không có khả năng chu cấp cho bà học đại học.

Mà cho bà học tới cấp ba cũng không phải vì yêu thương bà, mà chẳng qua cảm thấy con gái xinh đẹp, nếu như có trình độ một chút thì sau này lấy chồng có thể chọn một gia đình có tiền, đến lúc đó yêu cầu sính lễ nhiều một chút, giúp nuôi dưỡng tốt cho hai đứa con trai.
Sự thật chứng minh, ý tưởng của cha mẹ Tần Lỵ đã thành sự thật.
 
Tần Lỵ xinh đẹp, tính cách cũng không tệ, lại có trình độ cấp ba, có rất nhiều người thích bà, người tới nhà cầu hôn cũng không ít.

Cha mẹ Tần đều rất vui vẻ, vì thế, thậm chí còn đối xử tốt với đứa con cả này nhiều hơn.

Nhưng bọn họ không vội vàng gả con gái đi, mà lựa chọn trong số những người tới nhà cầu hôn, chọn tới chọn lui cuối cùng chọn được một ông chủ than đá lớn hơn Tần Lỵ mười tuổi.
 
Ông chủ than đá này cũng không có ngoại hình quá chênh lệch, là loại bình thường, trình độ cũng chỉ tới cấp hai nhưng mà ông ấy có vận khí tốt, làm ăn phát đạt, cũng được coi là nhà giàu mới nổi.

Ông ấy nhìn trúng Tần Lỵ, cảm thấy Tần Lỵ xinh đẹp lại có văn hóa, sau này kết hôn sinh con, trung hòa với ông ấy thì có thể làm tăng giá trị nhan sắc của con cái nhà họ Hàn.

Ông ấy có tiền, đương nhiên cũng muốn cưới vợ đẹp, sinh ra một đứa con xinh đẹp.
 
Thế là, Tần Lỵ cứ như vậy bị gả cho ông chủ Hàn.
Nói gả, không bằng nói là bán, dù sao ông chủ Hàn đã đưa một sính lễ lớn, sau khi Tần Lỵ lấy chồng thì cũng trở thành người nhà họ Hàn.
 
Sau khi lấy chồng, cuộc sống của Tần Lỵ thậm chí còn tốt hơn so với trước kia.

Chồng rất yêu bà, cũng sẵn lòng tiêu tiền vì bà, bà thật sự rất biết ơn và thỏa mãn khi sống cuộc sống của bà Hàn.

 
Cho đến khi bà mang thai, sinh ra một đứa con gái.

Con gái rất xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn bà.

Nhưng chồng bà lại muốn con trai.

Bởi vì bà sinh con gái, chồng lập tức lạnh nhạt với bà, hơn nữa sau khi sinh, dáng người có chút thay đổi cho nên chồng bà bắt đầu ăn vụng bên ngoài.
 
Từ bản thân, bà đã biết phận là con gái khổ sở thế nào, cũng đã từng nghĩ tới nếu như mình có con gái, bà nhất định phải đối xử tốt với con bé, để con bé vui vẻ lớn lên.

Cho nên, dù chồng không thích con gái nhưng bà vẫn chăm sóc con gái rất cẩn thận, cũng đặt tên con là Hàn Tinh Tinh, hy vọng cuộc sống sau này của con gái sẽ tỏa sáng như những vì sao.
Con gái bà không chỉ xinh đẹp mà còn vô cùng nghe lời và rất dễ dỗ.
 
Nhưng mà như thế cũng không đủ để cho chồng bà thích, đồng thời ông ấy không còn ăn vụng sau lưng bà nữa mà trắng trợn ra ngoài chơi đùa với người phụ nữ khác.

Suy cho cùng, đối với ông ấy, nhà mẹ đẻ của cô vợ trẻ căn bản không phải là chỗ dựa của bà, ông ấy sẵn lòng nuôi bà, để cho bà trải qua cuộc sống làm vợ nhà giàu là đủ với bà rồi.
 
Tần Lỵ cũng từng khổ sở, cũng từng đau lòng, cũng đã níu lại, thậm chí muốn sinh con trai để níu kéo chồng mình.

Nhưng mà bà mới sinh con gái không bao lâu, không có cách nào mang thai lại nhanh như vậy được, càng không biết làm gì với thói hư tật xấu ẩn bên trong của người đàn ông.
 
Nhưng tính tình của bà mềm mỏng, cũng quen với việc chịu ấm ức phải cố kìm nén, dù sao thì cũng sẽ không có ai ra mặt vì bà.

Sau khi bà lấy chồng, nhà mẹ đẻ không phải chưa từng liên lạc với bà, nhưng mỗi lần gọi đều chỉ để đòi tiền.

Nhưng mà chi phí ăn mặc của bà đều do chồng đưa, trong tay bà làm gì có tiền.

Nhiều lần, cha mẹ, em trai đều xem thường bà, còn mắng bà là đồ vô dụng.
Bà tứ cố vô thân, chịu ấm ức thì ngoại trừ cắn răng chịu đựng, nuốt hết vào trong bụng thì còn có thể làm thế nào nữa?
 
Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì là vì con gái, bà cũng có thể nhẫn nhịn, không có chồng thì bà còn con.
 
Nhưng khi con gái được hai tuổi, người phụ nữ bên ngoài đã sinh con trai cho chồng bà, bắt đầu không quen nhìn bà chiếm vị trí bà Hàn, chẳng mấy chốc đã mang con trai tới cửa.

Cuối cùng, Tần Lỵ và con gái bị đuổi ra khỏi nhà.
 
Có con trai, ông chủ Hàn căn bản không thèm quan tâm tới con gái.

Đương nhiên, cũng xem như bà đã đi theo mình mấy năm, ông ấy đưa cho bà một khoản tiền rồi đuổi ra khỏi nhà.


Nhưng khi đưa tiền, điều kiện tiên quyết là sau này bà không được tới nhà quấy rối nữa, mang đứa nhỏ cút càng xa càng tốt.
 
Cứ như vậy, Tần Lỵ và con gái bị nhà họ Hàn đuổi ra ngoài.
Bà không có công việc, chỉ có một khoản tiền và một đứa con gái, chỉ có thể có hai lựa chọn, một là mang con gái về nhà ngoại, hai là một mình thuê phòng ở bên ngoài rồi kiếm việc làm.

Thật sự bà có khuynh hướng chọn cái sau.

Dù sao bà cũng biết nhà mẹ đẻ của bà có đức hạnh gì, mang con về nhà ngoại thì sẽ không có gì tốt cả.
 
Nhưng không biết vì sao nhà mẹ đẻ của bà lại biết tin nhanh như vậy, sau khi bà thuê phòng không bao lâu thì bọn họ chủ động tìm tới, dùng lời lẽ ngọt ngào khuyên bà về nhà.

Bà thực sự không phải là người có ý chí kiên định, rõ ràng đã ngã vô số lần, nhưng vẫn bị những lời ngon ngọt của cha mẹ khuyên trở về.
 
Lúc đầu cũng không sao, gia đình vẫn còn muốn giữ mặt mũi.
 
Trong tay bà có tiền, mua đồ cho con gái thì không khỏi phải chu cấp cho người nhà một lần.

Cha mẹ và các em luân phiên lấy tiền của bà, đợi đến khi muốn moi tiền nhưng trong tay bà đã không còn tiền thì lập tức thay đổi sắc mặt.
Bọn họ bắt đầu cảm thấy bà mang đứa bé này ở nhà, chiếm dụng tiền của trong nhà.  Hơn nữa, cha mẹ lại bắt đầu tìm đối tượng cho bà.

Người đàn ông trước đã không còn thì bọn họ lại tìm một người khác.

Bà vẫn còn xinh đẹp, dáng người sau sinh cũng khôi phục hoàn toàn, mặc dù người đàn ông đó sẽ không tốt như người đàn ông đầu tiên nhưng tóm lại sẽ không quá kém.

Đến lúc đó lại có thể lấy thêm một ít sính lễ, không có gì có thể kiếm lời dễ dàng hơn chuyện này.
 
Tần Lỵ sững sờ.
 
Khi người nhà họ Tần cho là bà sẽ ngoan ngoãn chờ sắp xếp thì bà khó có khi kiên cường một lần, trộm hết tất cả tiền mà cha mẹ đã giấu, số tiền này hơn phân nửa là cha mẹ lấy từ chỗ bà, chỗ giấu tiền cũng là bà vô tình nhìn thấy được.
 
Sau khi trộm tiền, bà ôm con gái bỏ chạy, thậm chí chạy tới thành phố khác, rời xa quê hương.
 
Người nhà sau khi phát hiện sẽ phát điên và chửi rủa thế nào thì bà không quan tâm.
Sau khi chạy trốn, Tần Lỵ dành thời gian tìm nhà thuê, bắt đầu suy nghĩ chuyện phải làm gì để nuôi sống bản thân.

Nhưng mà ngoại trừ có thể chịu được cực khổ thì bà chẳng có bản lĩnh gì.

Lấy chồng sớm, sau khi sinh con cũng không làm gì để kiếm tiền, thậm chí mấy năm qua còn sống an nhàn sung sướng, năng lực sinh tồn đã bằng không.


Một mình chạy xa như vậy, không có kỹ năng sống, không bao lâu bà đã bắt đầu lo nghĩ, khủng hoảng bởi tiền trong tay càng ngày càng ít, mà cũng không thể cứ để miệng ăn núi lở.
 
Bà bắt đầu tìm một vài việc vặt để làm, nhưng tiền kiếm được không nuôi nổi bà và con gái.
 
Khi tiền tiết kiệm trong tay càng lúc càng giảm dần, sau khi có người ở nơi thuê trọ phát hiện bà một mình nuôi con, không có chồng thì bắt đầu giới thiệu đối tượng cho bà.
 
Chính bà cũng nói với người ngoài là bà không có chồng, dù sao lúc này không có nhiều người ly hôn, bà không phải nghe người ta nói xấu.
 
Vẫn là câu nói kia, bà còn tuổi trẻ lại xinh đẹp, tìm đối tượng không hề khó, cho dù bà có mang theo con gái bên người.
Sau rất nhiều lần xem mắt, Tần Lỵ phải lòng một người đàn ông tên Trịnh Nghĩa.

Người đàn ông này có tướng mạo hơn chồng trước của bà nhiều, tính cách cũng ôn hòa, tình huống cũng không khác nhiều so với bà, cũng ly dị và có một đứa con gái.
 
Sau khi tìm hiểu rõ, Tần Lỵ cảm thấy cùng gầy dựng gia đình với người đàn ông này cũng không tệ.

Nhưng đối phương lại đưa ra một điều kiện, ông ấy có thể cưới bà nhưng bà không được mang con gái theo, sau khi cưới, con gái của ông ấy chính là con gái của bà, quyền quyết định kinh tế trong nhà cũng giao cho bà một nửa.
 
Tất nhiên Tần Lỵ không đồng ý.

Bà nuôi con gái hai năm, có tình cảm sâu nặng với con gái, thậm chí sẵn lòng vì con gái mà chạy xa cái nhà luôn muốn bóc lọc bà.

Bây giờ đối tượng hẹn hò lại nói chỉ đồng ý tiếp nhận bà, mà không muốn con gái, nhà mẹ bà cũng không đáng tin cậy, con gái lại còn nhỏ, nếu như bà không cần con gái thì con gái bà sẽ đi theo ai đây?!
Tần Lỵ vốn cho là sau khi từ chối đối phương thì chuyện của hai người coi như xong.

Nhưng mà sau đó lại xảy ra một đống chuyện, người phụ nữ sống một mình còn mang theo con cái thì thực sự không dễ dàng gì, so với tưởng tượng của bà thì khó khăn rất nhiều, mà Trịnh Nghĩa cũng không có bởi vì bà từ chối mà từ bỏ, thậm chí giúp bà không ít việc.
 
Cũng không biết đến một ngày nào đó, Tần Lỵ đột nhiên không muốn kiên trì nữa.

Không có người thân, không có bạn bè, mỗi ngày không chỉ khổ sở mang theo con, mà còn phải kiếm ăn, bà rất yêu con, nhưng bà cũng yêu chính bản thân mình.

Cuối cùng, không ngoài dự liệu, bà đã quyết định bỏ con gái của mình.
 
Bà dành ra một ngày để chọn một viện mồ côi có danh tiếng tốt, rồi bỏ lại con gái hai tuổi ở đó.

Nhìn con gái nho nhỏ, ngây thơ ngoan ngoãn đứng ở cổng viện mồ côi đợi bà, Tần Lỵ che miệng im lặng khóc, cho dù không nỡ, bà vẫn tàn nhẫn rời đi.
 
Bà phải thừa nhận rằng, bà không phải là người mẹ tốt, cũng không làm được một người mẹ tốt!
Không có tình yêu nào không bị đánh bại bởi thực tế!
 
*
 
Gần đây Trịnh Duyệt đang theo dõi chương trình《Chúng ta hẹn hò đi!》.

Cô theo dõi chương trình này không phải vì cảm thấy ngọt ngào, cũng không phải là fan CP, cô đơn thuần cảm thấy khách mời Hàn Tinh Tinh kia quá may mắn.

Sau khi tìm hiểu lý lịch của cô ấy thì cô vừa hâm mộ vừa ghen tị với cô ấy.


Rõ ràng chỉ sinh ra trong một gia đình bình thường, cũng nhờ vẻ ngoài xinh đẹp mà đã có được tất cả mọi thứ như hiện tại, nào là sự nghiệp thành công, đối tượng hẹn hò hoàn mỹ, làm cho mỗi ngày Trịnh Duyệt nhìn thấy thì trong lòng lại muốn bất bình một lần.
 
Theo lý mà nói, cô ghen tị, ghen ghét với Hàn Tinh Tinh thì hẳn là cô không thích nhìn thấy cô ấy mới đúng, nhưng mà hết lần này tới lần khác cô đều không bỏ sót bất kỳ tập nào của chương trình, càng ghen tị lại càng thích xem, xem xong lại cảm thấy bất bình, cứ một vòng luẩn quẩn như vậy.

Bởi vì trong lòng thực sự quá kìm nén, cho nên cô đã bắt đầu nhắc đến Hàn Tinh Tinh ở trong nhà, chủ yếu là khi nói chuyện phiếm với người nhà, phát ti3t bất bình trong lòng một chút, nếu có người cùng mình ghét đối phương thì sẽ cảm thấy tốt hơn.
 
Cha mẹ đều thích em trai hơn.

Mẹ cô thì không cần phải nói, vốn là mẹ kế, nhưng cha cô lại thích em trai hơn cô, cái này thôi cũng đủ làm cho người ta tức giận và bất bình.

Cô cảm thấy cha mình trọng nam khinh nữ, chờ có cơ hội sẽ ăn hiếp em trai, tính cách cũng càng ngày càng khó chịu.

Nhưng bây giờ em trai đã là một chàng thanh niên to lớn, cô không thể nào ăn hiếp cậu như khi còn bé được.

Thế là quan hệ của hai chị em vẫn luôn không thân thiết.
 
Bởi vậy khi Trịnh Duyệt phàn nàn về Hàn Tinh Tinh, trong lời nói thể hiện rõ sự ghen tị, ghen ghét thì Trịnh Nam hết lần này tới lần khác đều trái ý cô, sau khi xem chương trình còn khen Hàn Tinh Tinh, khen cô ấy xinh đẹp, khen cô ấy tính tình tốt, tóm lại là khen hết tất cả mọi khía cạnh mà Trịnh Duyệt không có.
Bởi vì vấn đề này, hai chị em trong nhà ầm ĩ không chỉ một lần.

Trong đó có một lần đúng lúc mẹ của bọn họ là Tần Lỵ nghe được.
 
Lúc đột nhiên nghe thấy cái tên Hàn Tinh Tinh, thậm chí Tần Lỵ có chút hoảng hốt, chờ đến khi phản ứng lại, thì bà không nói gì cả, chỉ trực tiếp cầm điện thoại tìm kiếm Hàn Tinh Tinh trên mạng, và phát hiện đối phương là ngôi sao đang nổi, chương trình giải trí của đối phương hiện đang được phát sóng.
 
Tần Lỵ cho là mình đã quên chuyện đã từng có một đứa con gái từ lâu, nhưng mà khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia thì cả người vẫn không khỏi bối rối!
 
Thậm chí bà còn xem hết tất cả các tập của chương trình《Chúng ta hẹn hò đi!》.

Yêu thích đến mức làm cho cả chồng và con trai đều không hiểu, thậm chí chồng bà còn trêu, nói bà như vậy rồi mà cũng học mấy cô gái theo đuổi thần tượng, rõ ràng đã sớm quên mất chuyện năm đó bà đã vứt bỏ đứa con gái kia!
Kết hôn nhiều năm như vậy, thật sự chồng bà đối xử với bà không hề tệ tý nào, mặc dù không có tiền như chồng trước nhưng lại mạnh hơn chồng trước rất nhiều.

Bà cũng không trách đối phương bắt bà phải bỏ con gái, một người đàn ông, không muốn nuôi con của người khác cũng là chuyện bình thường, cuối cùng không phải người quyết định chính là bà đó sao?!
 
Cho nên Tần Lỵ không nói gì, chỉ là sau khi xem xong chương trình giải trí, bà đọc hết tin tức của Hàn Tinh Tinh từ khi ra mắt đến bây giờ một lần, bao gồm cả chuyện cô quay phim truyền hình và tạp chí.
 
Sau đó, bà thấy con gái của mình sống rất tốt.
Lúc phim điện ảnh của Hàn Tinh Tinh khởi chiếu, thậm chí bà đã cố ý mua vé xem phim vào rạp chiếu phim xem.

Bà đi một mình, ngồi trong rạp chiếu phim, nhìn con gái xinh đẹp sống động trên màn hình lớn, nghe người xung quanh hạ giọng nói cô bé kia thật xinh đẹp thì nước mắt lại một lần nữa lặng lẽ rơi xuống.
 
Đứa con gái bị bà vứt bỏ vẫn sống tốt khi không có bà!
Nửa đời trước bà không thể bảo vệ con bé, vứt bỏ con bé, vậy thì nửa đời sau này, bà chỉ có thể cho con bé tình thương của người mẹ bằng việc không quấy rầy con bé, chỉ cần đứng xa xa nhìn con bé hạnh phúc là đủ rồi!
 
Phim kết thúc, bà đi theo đoàn người xem ra khỏi rạp chiếu phim, sau đó không hề đề cập với bất kỳ người nào trong nhà về mối quan hệ giữa mình và Hàn Tinh Tinh.
 
------oOo------