Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi

Chương 81: "Đây đã là kết thúc tốt đẹp nhất mà anh có thể nghĩ ra rồi."




Edit: Lune

Nha Thấu ngồi trên lưng sói khổng lồ màu bạc, gió tạt mạnh vào mặt, còn lùa vào trong quần áo làm tóc cậu rối tung, không thể mở nổi mắt.

Cậu cảm giác được máy truyền tin trong túi mình rung lên, nhưng để giữ thăng bằng nên cậu không thể thả tay ra được.

Thi Lâu: “Nằm sấp xuống.”

Nha Thấu nghe lời nằm xuống núp sau đám lông, mãi đến khi Thi Lâu giảm tốc độ mới lặng lẽ ngửa mặt lên.

“Đến nơi rồi à?” Cậu hỏi.

Thi Lâu chở cậu đi vào trong: “Vẫn chưa, nhưng sắp rồi.”

Đây không phải là nơi giao tranh kịch liệt nhất, nhưng dù vậy thi thể trên mặt đất cũng không ít, tứ chi đứt gãy trải dài một đường khiến tim Nha Thấu đập nhanh dữ dội.

Móng vuốt của Thi Lâu giẫm trên mặt đất, lún sâu vào trong vũng bùn, vuốt dính đầy máu, còn thiếu niên trên lưng hắn vẫn sạch sẽ như cũ.

Suốt dọc đường, hắn không hề hỏi ý kiến thiếu niên mà chỉ im lặng cõng cậu đi.

Tiền tuyến là nơi nguy hiểm nhất, từ trường hình thành do các loại năng lượng va chạm với nhau có thể hất tung một người bình thường, cũng may các chỉ số cơ thể của Nha Thấu trong phó bản này đều được tăng cường, ngoài việc hơi khó chịu ra thì không có gì không ổn.

Con sói khổng lồ trên chiến trường là một tấm bia sống, sau khi đưa thiếu niên đến một chỗ được che chắn tương đối an toàn, Thi Lâu bảo thiếu niên quay mặt đi, còn mình thì biến về hình người rồi nhanh chóng mặc quần áo vào.

Thi Lâu là Người sói, là thiên địch của Ma cà rồng, hơn nữa hiện giờ hắn đang là Thủ lĩnh Người sói, cho nên thời điểm hai người còn chưa tiến vào tiền tuyến, đám dơi nhỏ trên đường đã báo cáo lại cho nhóm Ma cà rồng bên kia rồi.

Đám dơi nhỏ bay tới bay lui trên bầu trời, tránh né sự tấn công của Thợ săn dưới mặt đất, bọn chúng rất tò mò về thân phận của thiếu niên ở bên cạnh Người sói kia.

Trước đó cậu luôn vùi mặt vào lông trên lưng Thi Lâu nên bọn chúng không dò xét được, giờ cuối cùng con sói cũng thả cậu xuống, chúng lập tức bay vòng quanh muốn xem dáng dấp của thiếu niên, thế nhưng vừa bay đến gần đã bị Thi Lâu hất văng ra.

Bọn chúng hơi kiêng kị Người sói nên vỗ cánh bay lên, sau khi gửi toàn bộ thông tin thu thập được cho vị Thân vương bên kia, chúng mới lần lượt bay đi.



Nơi đây tuy là tiền tuyến nhưng không phải trung tâm của trận chiến.

Nha Thấu nhìn thấy đám dơi nhỏ kia, biết chúng có liên quan đến Ma cà rồng nên muốn đi theo, có điều lại bị Thi Lâu túm về.

“Em vào đó làm gì?” Thi Lâu nói: “Nơi đó nguy hiểm lắm.”

Hắn nhìn Nha Thấu một lúc, nói ra suy đoán trong lòng: “Tìm Lucifer?”

Nha Thấu biết mình không giấu được nên chần chờ gật đầu.

“Không sợ hắn làm em bị thương à?” Thi Lâu hỏi.

Nha Thấu hơi khựng lại, cậu nhìn Thi Lâu đăm đăm, không biết là nói cho hắn nghe hay là cho mình nghe nữa: “Anh ấy sẽ không làm tôi bị thương đâu.”

Từ lâu Thi Lâu đã nhận ra mình rất thích giọng nói của thiếu niên, vô cùng trong trẻo, nên hắn rất thích nghe thiếu niên nói chuyện.

Hắn thích Nha Thấu vui vẻ chứ không phải như bây giờ, cả người từ trên xuống dưới đều tỏa ra những cảm xúc tiêu cực.

Giờ thiếu niên hệt như một cây cung đã được kéo căng hết cỡ, nếu lúc này có ngoại lực tác động vào, e là cây cung sẽ gãy.

“Cho đến giờ anh vẫn rất tò mò, hình như NPC trong phó bản này tốt với em đến mức khác thường.”

Vì lý do chiến tranh giữa các phe nên sự ác ý của NPC trong phó bản này không ác liệt như những phó bản khác, có điều chưa đến nỗi được gọi là tốt đẹp.

Ví dụ như bây giờ, dù hắn đã trở thành Thủ lĩnh Người sói nhưng vẫn có một số con sói không phục, luôn lẩn trốn trong bóng tối theo dõi hắn.

Nhưng thiếu niên thì khác, trong số những phó bản mà Thi Lâu đã vào, hắn chưa từng thấy NPC nào lại xông vào khu vực trung tâm của phe địch một mình chỉ để đưa một Người chơi ra ngoài cả.

Rõ ràng chỉ mới vào phó bản bốn ngày, bọn họ cũng chỉ ở chung với nhau bốn ngày, nhưng lại như thể đã quen biết nhau hàng trăm năm rồi.

Có lẽ là do Vé mời của NPC, Thi Lâu hờ hững nghĩ.

Hơn nữa, lúc trước tên kia đã bất chấp mọi thứ để giành thiếu niên về, giờ người hắn muốn tìm đã đến tiền tuyến, thế nhưng Lucifer lại không hề làm gì, cũng không có ý xuất hiện.

Không thể có chuyện hắn không biết Nha Thấu đã đến được.

Nhưng tại sao hắn lại không xuất hiện?

Thực ra Thi Lâu đã mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng hắn không dám vội vàng kết luận. Dù sao hắn cũng chưa bao giờ gặp phải trường hợp như vậy, hơn nữa suy đoán này cũng cực kỳ hoang đường.

Đúng lúc này, máy truyền tin mà Nha Thấu vẫn luôn mang theo bỗng reo lên, là số của Lucifer, nhưng giọng nói truyền đến vẫn không phải là của hắn.

Thập Thân vương thở dài: “Cháu vẫn đến.”

“Thực ra chỉ cần chờ thêm chút nữa là trận chiến này sẽ kết thúc.”

Nha Thấu sững sờ: “Là sao?”

Trận chiến này đã diễn ra từ hôm qua cho đến bây giờ, thời gian kết thúc phó bản cũng chỉ còn một ngày nữa, trận chiến này sắp kết thúc… là có ý gì?

Thập Thân vương không trả lời câu hỏi của cậu mà chỉ nói: “Nha Nha bé nhỏ, Vương đã chuẩn bị một món quà cho cháu.”

Nha Thấu vừa định nói thì đối phương đã cướp lời: “Đi tìm hắn đi.”

Tiếng tút tút vang lên bên tai, Thập Thân vương vẫn cái kiểu nói xong là tắt máy, để mình Nha Thấu ngơ ngác cầm máy truyền tin trong tay, mãi vẫn không có phản ứng.

Có lẽ vì có quá nhiều thông tin ập đến nên Nha Thấu lúc này hơi mờ mịt, cậu hỏi 001: “Tại sao anh ấy lại muốn tặng quà cho ta vào lúc này?”

Vừa không muốn nói chuyện với mình, lại vừa muốn tặng quà cho mình, thực sự quá bất thường.

Nỗi bất an trong lòng cậu càng lúc càng dày đặc, sự ngập ngừng của 001 khiến cảm xúc ấy lên đến đỉnh điểm, suy đoán kia đã nảy mầm, chỉ cần rắc thêm chút phân bón đặc biệt là nó sẽ có thể mọc thành cây đại thu trong chớp mắt.

001:【Cái này hơi khó nói.】

“Nói đi.” Cậu ngoan cố nhìn 001 chằm chằm, nhất quyết phải hỏi cho ra đáp án.

001 đành đáp:【Để lại di ngôn xong thì đến di sản.】 Bị Hệ thống Tình Yêu tát cho một cái, nó lập tức sửa lại:【Tôi nói bừa đó, ký chủ đừng tin là thật.】

“…”

Bất ngờ thay là thiếu niên không hề suy sụp, cậu chỉ nói một câu: “Ta muốn đi tìm anh ấy.”

Cậu cất máy truyền tin đi, lúc thoát khỏi giao diện gọi thì phát hiện trong điện thoại có một tin nhắn mới được gửi từ một số lạ. Tin nhắn không có nội dung, chỉ có một dấu chấm giống như tin nhắn rác.

Nha Thấu lờ nó đi.



Đi qua chiến trường nguy hiểm là một việc hết sức khó khăn, với cậu mà nói cũng không phải là chuyện dễ dàng, chỉ có thể đi bộ hoặc bay qua.

Răng nanh giờ đã mọc dài, nhưng đôi cánh sau lưng chỉ nóng lên thôi chứ chưa có ý định nhô ra.

Phải làm sao để đi qua?

Thi Lâu vỗ cậu: “Lúc này em nên nghĩ đến cộng sự của mình trước tiên chứ.”

Nha Thấu chần chờ: “Được không?”

“Được.” Thi Lâu nói: “Nhưng anh có một điều kiện.”

Nha Thấu thắc mắc nhìn hắn.

“Nói địa chỉ và thông tin liên lạc của em trong căn cứ cho anh biết.”

Nha Thấu nhỏ giọng nói: “Tôi chưa có chỗ ở, cũng chưa có thông tin liên lạc.” Lần này cậu nói thật, không hề lừa dối.

“… Đây không phải là phó bản thứ hai em vào à?”

Nói xong Thi Lâu mới nhớ ra, muốn ở trong căn cứ phải nộp điểm tích lũy mỗi ngày. Một số người chơi không đủ điểm sẽ phải vào phó bản liên tục.

Rất rõ ràng, trong mắt Thi Lâu, Nha Thấu thuộc nhóm Người chơi này.

Nhưng trên thực tế là cậu có đủ điểm tích rồi, chẳng qua là vì một số lý do nên bị buộc phải vào phó bản này thôi.

Thi Lâu rút một tờ giấy ra, viết thông tin liên lạc của mình lên đó: “Sau khi ra ngoài, anh sẽ chờ em ở Sảnh chờ.” Tiện thể đưa em bé đáng thương này về nhà.

Nên dù là Lucifer hay Ly Vân thì ra khỏi phó bản cũng đâu còn liên quan gì đến bọn hắn.

Thi Lâu rất rộng lượng, dẫn thiếu niên đi về phía trung tâm.



Thi Lâu dừng lại giữa đường, nhìn chằm chằm vào vùng giữa lĩnh vực màu đen và lĩnh vực màu bạc bị xé rách, một sức mạnh vô hình nào đó đang bài xích hắn bên ngoài.

Cuộc chiến giữa các lĩnh vực cũng là cuộc chiến giữa Lucifer và Ly Vân.

Liều mình xông vào lĩnh vực là chuyện không thể, Thi Lâu thử đưa tay ra thì cảm thấy có năng lượng cuồng bạo bên trong đang ập về phía mình.

Hắn nhanh chóng rút tay về, nhưng vì chậm một bước nên đầu ngón tay vẫn bị mất một mảng thịt nhỏ. Có điều máu còn chưa kịp chảy ra thì đầu ngón tay vốn bị thương đã lập tức hồi phục như ban đầu.

Dường như có một bức tường được dựng lên ở chỗ này, ngăn Thi Lâu và Nha Thấu ở bên ngoài, còn hai người kia thì bị nhốt ở bên trong, đang hăng say đánh nhau cho đến khi phân được kẻ thắng người thua mới thôi.

Nếu có ai dám xông vào sẽ bị năng lượng tràn ra bên trong truy sát cho đến chết.

“Không vào được.” Thi Lâu bình tĩnh nói.

Nha Thấu đưa tay ra, cũng muốn sờ thử nhưng bị Thi Lâu nhanh tay tóm về.

“Em định làm gì? Anh nhanh như thế còn không tránh được, em không cần bàn tay này nữa à?”

Giọng điệu của Thi Lâu hơi cao, vì sốt ruột nên nghe khá hung dữ, khiến Nha Thấu rụt cổ lại: “Tôi chỉ muốn thử một lần thôi.”

Lúc này cậu không còn tâm trạng nào mà cãi cọ với Thi Lâu nữa, sau khi đến đây, tâm trạng cậu chìm thẳng xuống đáy vực. Cậu giãy giụa muốn nhảy xuống khỏi vòng tay của Thi Lâu.

“Anh trai!!”

Nha Thấu cao giọng gào một tiếng, vì cố sức quá nên cổ họng cảm giác như bị xé rách, ho dữ dội.

Không ai đáp lại, lĩnh vực vẫn tiếp tục xao động bên trong bức tường, không hề lan đến gần thiếu niên.

Cậu không biết Lucifer đang ở đâu, cũng không hiểu vì sao hắn nói muốn tặng quà cho mình nhưng bây giờ lại không muốn gặp mình.

Nha Thấu cắn răng, ngước mắt nhìn bức tường năng lượng trước mặt. Cậu siết chặt tay, nhân lúc Thi Lâu không để ý thì nhảy thẳng vào bên trong.



Bên trong còn khó chịu hơn bên ngoài nhiều, gần như ngay khoảnh khắc cậu bước vào, năng lượng đang đấu đá bên trong như phát hiện thấy mục tiêu, từng sợi năng lượng vô hình hệt như những mũi tên sắc bén, lập tức bắn về phía cậu.

Ngay khi mũi tên đầu tiên sắp trúng đích, chiếc vòng trên cổ tay cậu bỗng nhiên lóe sáng, đỡ một đòn cho cậu.

Vô số mũi tên đã xếp hàng xung quanh cậu, chúng đồng loạt lao vút về phía cậu mà chẳng hề có dấu hiệu báo trước nào!

Cậu sẽ bị bắn thành con nhím mất!

Cậu sợ, nhưng lúc này cậu không thể cử động được.

Nha Thấu cắn răng đứng yên đó, khi những mũi tên kia sắp lao đến trước mặt, cuối cùng năng lượng cũng dao động, sau đó cả người cậu được ôm vào lòng.

Đằng sau là tiếng thở dốc nặng nề phả vào tai, cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy eo cậu, hơi thở quen thuộc quanh quẩn bên cạnh chứng tỏ cậu đã thắng trong ván cược này.

Từ trường năng lượng xung quanh đã giảm đi hơn nửa khi Lucifer xuất hiện, chờ đến lúc Ly Vân dừng lại thì hoàn toàn trở nên yên tĩnh.

Nha Thấu hít mũi một cái, cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với những năng lượng mất khống chế vừa rồi, cậu quay người muốn hỏi Lucifer cho ra nhẽ, nhưng khi thấy tình trạng của hắn thì lập tức sững sờ.

Cả người hắn đầy máu, cánh tay trái bị rạch một vết dài, máu lam chảy dọc cánh tay xuống đầu ngón tay rồi nhỏ vào mặt đất.

Trong đôi mắt đỏ như máu kia là vẻ mặt hoảng hốt của cậu, cậu chưa bao giờ thấy Lucifer chật vật đến vậy.

Không chỉ hắn mà Ly Vân đang đánh nhau với Lucifer cũng chẳng tốt hơn là bao. Ly Vân đứng giữa không trung, đuôi tóc bạc nhuộm đỏ màu máu, máu màu lam đan với máu màu đỏ nở rộ thành những đóa hoa máu trên chiếc áo choàng trắng của hắn.

Tay hắn đang vặn vẹo theo một tư thế quái dị, hắn thản nhiên vặn lại.

Ngay khoảnh khắc đối mặt với Ly Vân, cả người Nha Thấu cũng run lên.

Máu của Lucifer thấm vào lòng đất, những mảng bóng đen lớn đột ngột trồi lên, chỉ trong chớp mắt đã kéo bọn họ trở lại lĩnh vực.

Nha Thấu dùng điểm của mình đổi lấy vật phẩm trị thương, định dùng cho Lucifer song lại bị hắn nắm lấy cổ tay.

Lucifer ngước mắt: “Vô ích thôi.”

“Vô ích cũng phải dùng.” Nha Thấu cắn môi, muốn rút tay ra nhưng lại bị Lucifer siết chặt.

“Lucifer, em không đùa với anh đâu!” Giọng Nha Thấu rất gấp gáp, loáng thoáng nghe thấy tiếng nức nở.

Đây là lần đầu tiên Nha Thấu gọi tên hắn, vừa vội lại vừa tức, còn có một nỗi sợ hãi không thể kìm được.

Máu lam trên người Lucifer chảy ngày càng nhiều, đây là máu của Ma cà rồng, tuy không ảnh hưởng đến tính mạng của hắn nhưng Nha Thấu vẫn cảm thấy tim mình đau nhói.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy Lucifer chật vật như vậy, một cảm xúc nào đó đang len lỏi khắp cơ thể cậu, nhưng dù thế nào thì cậu cũng không thể nắm bắt được nó.

Tay Nha Thấu dính dầy chất lỏng ẩm ướt, nhìn mà khiếp, chúng chảy dọc theo lòng bàn tay cậu xuống, thấm vào bộ quần áo mà Lucifer đã chuẩn bị cho cậu vào ban sáng, nhuộm toàn bộ phần tay áo thành màu xanh lam.

“Cuối cùng Nha Nha vẫn đến.” Lucifer nói.


Nha Thấu níu tay Lucifer lại, cậu cảm thấy cổ họng mình căng cứng, cậu muốn nói gì đó, nhưng khi mở miệng lại chỉ còn tiếng nức nở.

“Sao lại khóc?’ Đầu ngón tay lạnh buốt của Lucifer chạm vào má thiếu niên, dịu dàng lau nước mắt cho cậu.

Nha Thấu nắm chặt lấy tay còn lại của Lucifer: “Máu…” Lucifer chảy rất nhiều máu: “Tại sao không để em dùng vật phẩm?”

Máu chảy xuống đất, thấm sạch vào lòng đất như thể đang thực hiện một giao dịch kỳ quái với thứ gì đó trong bóng tối.

“Lucifer, rốt cuộc anh muốn làm gì…”

Câu nói sau cùng của Nha Thấu gần như không thể thốt ra, ngắc ngứ mãi mới có thể biểu đạt rõ ý của mình: “Em không muốn anh chết.”

Đôi mắt đỏ rực của Lucifer lúc này gần như ứa máu, hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào thiếu niên trước mặt mình, im lặng hồi lâu mới giơ bàn tay không bị thiếu niên nắm lên.

Có vẻ như muốn xoa đầu Nha Thấu như mọi khi, nhưng khi trông thấy máu trên tay mình, cuối cùng hắn vẫn bỏ tay xuống, chỉ nói một câu đáp lại câu hỏi của thiếu niên:

“Không sao, anh sẽ không chết mà.”

Lucifer rút tay ra khỏi tay Nha Thấu, vuốt ve má cậu.

Bàn tay to lớn ấm áp dán vào má cậu, mắt Nha Thấu đỏ hoe nhìn chằm chằm vào hắn, tiếng hai hệ thống cãi nhau ầm ĩ bên tai đã không còn nghe thấy nữa.

Lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt đỏ thẫm của Lucifer, nó giống như một cái vực thẳm không đáy, chẳng thể thấy được cảm xúc bên trong. Mà giờ đây, nó vẫn như một cái vực thẳm không đáy, chỉ khác là có một loại cảm xúc yêu thương nào đó đã tràn ra ngoài.

“Nha Nha sau này nhớ sửa tư thế ngủ, ăn uống đầy đủ.” Giọng Lucifer trầm xuống, trong lòng bàn tay là khuôn mặt mềm mại của thiếu niên: “Xấu tính cũng được, tùy hứng dữ dằn cũng được, đừng để bản thân mình chịu ấm ức.”

Lucifer dừng lại, nhìn động tác của thiếu niên.

—Cậu đang ghé đầu lại, dụi vào lòng bàn tay hắn, như đang trút toàn bộ sức lực của mình ỷ lại hắn. 

Cậu không chịu ngẩng đầu nhìn hắn, những giọt nước mắt ướt át dính vào đầu ngón tay của Lucifer.

Lạnh, nhưng lại nóng khiếp người.

Thiếu niên khóc không thành tiếng, cậu úp mặt vào lòng bàn tay hắn, không muốn ngẩng lên để hắn nhìn thấy. Thỉnh thoảng tiếng nức nở khe khẽ cùng thân hình run rẩy mới hé lộ trạng thái hiện giờ của cậu.

Lúc trước, những lần Nha Thấu khóc đa phần đều có mục đích, kể cả khi ở trước mặt Thẩm Thính Bạch cũng chỉ là để hắn tha cho mình.

Cậu phát hiện ra những người này hình như rất sợ cậu khóc.

Còn lần này, cậu không rõ nữa. Từ khi đoán được điều kiện vượt ải, sự bất an và lo lắng tích tụ trong lòng bỗng chốc vỡ òa, cảm xúc tranh nhau chen lấn tràn ra ngoài, chỉ cần thêm chút lực nữa thôi là con đập này sẽ bị sụp đổ hoàn toàn.

Lucifer lau bàn tay dính máu vào người, sau đó nhẹ nhàng xoay thiếu niên lại.

Cậu cắn môi, khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm nước mắt, lúc bị ép ngẩng đầu lên, cậu định ngoảnh sang bên nhưng lại bị Lucifer giữ chặt.

Thiếu niên khóc cũng rất ngoan, giống hệt như nhiều năm về trước, hắn đi đến đâu thì cục bông trắng cũng đi theo đến đó, ngoan ngoãn gọi hắn là anh trai, đôi mắt xanh biếc lạc lõng giữa trang viên Ma cà rồng.

Do có trận pháp triệu hồi và Thẻ mời của NPC nên độ khó của phó bản này đã giảm đi rất nhiều. Thiếu niên là báu vật mà Lucifer vất vả mãi mới tìm về được, cho nên phó bản này cực kỳ đơn giản với cậu.

Nhưng sau này thì sao?

Ngoan như vậy thể nào cũng hay bị bắt nạt.

Ánh mắt Lucifer lập lòe, trong mũi toàn là hơi thở ấm áp của thiếu niên, còn có mùi hương độc nhất thuộc về cậu, hết thảy như dệt nên một giấc mộng đẹp đẽ nhất.

“Thế nhưng anh không muốn Nha Nha bị bắt nạt.”

Nha Thấu ngẩn ra, không biết Lucifer làm gì mà khóe miệng hắn bỗng trào ra máu tươi.

Người kia cúi đầu, bóng tối bao trùm xuống, hai mắt Nha Thấu mở to không thể tin được.

Cảm giác lạnh buốt truyền đến từ môi, máu tươi theo đầu lưỡi tràn vào, cậu bị ép phải há miệng, cảm nhận được sự xâm lược từng phút từng giây, trong mơ hồ nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống.

【Hệ thống thông báo: NPC "Lucifer" chuyển nhượng kỹ năng thiên phú "Truy Lùng Vạn Vật" cho ——】

【Khóa chặt đối tượng: Nha Thấu.】

—— Đây là món quà mà Lucifer đã chuẩn bị.

Ngay lập tức, Nha Thấu cũng hiểu ra, cậu bắt đầu giãy giụa, túm lấy áo Lucifer, nước mắt tuôn rơi lã chã.

Máu thấm xuống lòng đất cuối cùng cũng hoàn thành trận pháp, ngay cả bên trong lĩnh vực cũng bắt đầu chịu ảnh hưởng.

Trận pháp “Phong ấn” mà cậu cất ở hậu trường kia đột nhiên bốc cháy, thoáng cái biến mất tăm, Nha Thấu nức nở đập lưng hắn, sức lực yếu ớt tựa như mèo con gãi ngứa.

Lucifer buông cậu ra, lau nước mắt cho cậu: “Đừng khóc.”

Nha Thấu được tự do, thời điểm bản vẽ “Phong ấn” kia biến mất, Nha Thấu đã chứng thực được suy đoán trong lòng mình.

Trên mặt thiếu niên ướt đẫm, hai mắt đỏ hoe, cậu hỏi một câu: “Bên ngoài là phong ấn sao?”

Thập Thân vương đã nói, nếu Lucifer không muốn gặp cậu thì cậu sẽ không thể tìm được hắn, cho nên lúc biết Lucifer đang ở tiền tuyến, Nha Thấu đã biết thực ra Lucifer vẫn luôn chờ mình đến.

Dụ mình tới đây, vừa nãy lại không chịu gặp mình, đến khi thấy mình sắp bị thương thì mới xuất hiện, thực sự quá mâu thuẫn, khiến Nha Thấu không hiểu nổi.

Lucifer không trả lời, trái lại còn đến gần hơn, hắn hôn vết máu bên môi thiếu niên, khẽ hỏi: “Thích mặt trăng trong trang viên không?”

“Tiếc là bây giờ không phải ban đêm.”

Nha Thấu nhớ đến Mặt trăng luôn tỏa sáng bất kể ngày đêm kia, trong phút chốc không biết Lucifer định nói gì.

Nhưng bây giờ cậu không quan tâm đến mặt trăng mặt trời gì hết, cậu kiễng chân lên, muốn nhìn thẳng vào mắt Lucifer: “Đừng có đổi chủ đề! Bên ngoài là phong ấn phải không?”

Lucifer im lặng hồi lâu, cảm nhận được sức kéo từ lòng đất, cuối cùng nói: “Ừ.”

Chỉ một chữ ừ đã khiến những giọt nước mắt mà Nha Thấu vất vả mãi mới nín được tràn mi lần nữa, chúng lăn dài trên má cậu, nhỏ hết xuống lòng bàn tay hắn.

“Sao lại khóc nữa rồi?” Giọng Lucifer rất nhẹ nhàng, hắn cẩn thận lau nước mắt cho cậu, nhưng làm sao cũng lau không hết.

Hắn dừng lại: “Anh rất vui vì Nha Nha đã lưỡng lự.”

Có phải điều này đại biểu rằng anh rất quan trọng trong lòng em không? Lucifer không dám kết luận.

Cuối cùng hắn thở dài: “Anh từng nói rồi, anh sẽ đưa em đến nơi em muốn đến.”

Lĩnh vực rút về, để lộ cảnh tượng bên ngoài.

Trên mặt đất nứt ra một cái khe hở khổng lồ, giống như vực sâu không đáy, độ rộng của nó dần tăng lên theo thời gian, tựa như hai lục địa vốn liền nhau phải tách ra vì lý do đặc biệt nào đó.

Từ khe hở khổng lồ đó nứt ra vô số khe hở nhỏ, chúng điên cuồng lan rộng ra xung quanh, cuối cùng giống như cành cây trơ trụi, rễ cây nối liền với thân cây.

Các Thợ săn và Người sói ở xung quanh vì không biết bay nên liên tục tránh né khắp nơi, một luồng sức mạnh quấn quanh eo thiếu niên, từ từ đưa cậu rời khỏi vòng tay của Lucifer, bay bổng lên không trung.

Nha Thấu bay lên, trong thoáng chốc, cậu nhìn thấy một cái trận pháp màu lam bên trong khe hở, là “Phong ấn”.

Cậu muốn lên tiếng, cố gắng vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi sự khống chế của luồng sức mạnh kia, chỉ biết trơ mắt nhìn Lucifer chậm rãi rơi xuống khe hở như vực thẳm kia.

“Đừng khóc.”

Lucifer nhìn chăm chú vào bóng hình thiếu niên đang bay xa, hắn há to miệng, cuối cùng chỉ có thể nói ra những lời này.

Vào đêm ánh trăng sáng tỏ, thiếu niên từ trên trời rơi xuống ngã vào lòng hắn, đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, hình ảnh ấy đã được in sâu vào trong tâm trí hắn bao lâu nay.

Thiếu niên đột ngột xuất hiện đêm ấy tựa như Mặt trăng, mỉm cười với hắn, sau khi biết Ma cà rồng không thích Mặt trời, cậu còn nghiêm túc nói rằng mình cũng không thích Mặt trời.

Cậu nói, so với Mặt trời thì cậu thích Mặt trăng hơn.

Cho nên sau khi thiếu niên rời đi, Lucifer đã tìm kiếm rất lâu, cuối cùng hắn đã trao đổi với hệ thống để lấy được một Mặt trăng nhân tạo rồi treo nó lên trên đỉnh tòa lâu đài.

— Nơi đó được gọi là "Lâu đài Ánh Trăng".

Vị trí cực kỳ bắt mắt, chỉ cần thiếu niên trở về là có thể nhìn thấy nó ngay.

Lời nói của Anvile không chỉ thể hiện ý muốn của riêng cô mà còn mang theo quyết định của Lucifer.

Vấn đề này quá khó chọn, thiếu niên lưỡng lự không thể đưa ra quyết định, thế nên Lucifer đã điền sẵn câu trả lời cho cậu.

Hắn không muốn người khác ra tay, nên hắn tự phong ấn mình trước.

Quả nhiên đến phút cuối, Lucifer vẫn muốn được thấy Nha Nha của hắn một lần.

Hắn vẫn không nỡ.

Ánh trăng rọi vào người hắn, nhưng nó không bao giờ thuộc về hắn. Từ lúc thiếu niên biến mất, Lucifer đã hiểu rõ điều này rồi.

Hắn chỉ nghĩ rằng mình được ôm cậu lần nữa, dù ngắn ngủi nhưng thế đã đủ rồi, sau đó hắn sẽ trả lại Mặt trăng về với bầu trời.

“Đây đã là kết thúc tốt đẹp nhất mà anh có thể nghĩ ra rồi.”

Nếu sớm biết mọi chuyện sẽ phát triển đến mức này thì lần tổ chức giao lưu hữu nghị năm ấy, hắn nhất định sẽ đến. Đến trước mặt Nha Thấu lúc bấy giờ và nói một câu “Rất vui được gặp em”.