Chương 7. "Anh A Ý?"
Supreme
Cũng rất phổ biến, sao anh có thể không biết.
Quần áo đang mặc đã là kiểu lỗi thời từ 800 năm trước, nếu không phải tối qua high quá muộn, sáng sớm không thể dậy nổi, khi Kiều Sâm đưa cho anh sao có thể không nhìn kỹ liền mặc đi luôn.
Càng không thể ở trêи taxi ngủ say như chết, ngay cả thời gian tìm cái gương ngắm xem bản thân mặc gì cũng không có.
Ở trong lòng thầm mắng Kiều Sâm, Phó Ý làm bộ dạng hơi ‘mù mờ’: “Vậy sao? Tôi không biết nhãn hiệu này, bộ quần áo này là tháng trước lên mạng mua về.”
“Taobao sao?” Lông mày thanh tú của Khương Như Vũ nhíu lại, có chút bất mãn: “Thầy Phó, lần sau mua cái gì vẫn nên nhìn kỹ, không nên mua đồ vi phạm bản quyền thì tốt hơn.”
Nghe vậy, Phó Ý nghẹn họng, ngẩn người một lúc không tiếp lời.
Không phải anh nói quá, lúc này nếu không phải Kiều Sâm gây chuyện, anh dám thề rằng Phó Ý anh đời này sẽ không mặc hàng vi phạm bản quyền, đồ chính hãng có đắt đi nữa anh cũng có thể nhắm mắt quẹt thẻ đến tùy tâm sở ɖu͙ƈ.
Cô gái nhỏ trước mặt vẫn đang dùng giọng nói mềm mại nhẹ nhàng giải thích cho anh mua hàng vi phạm bản quyền là một trong những hành vi đáng xấu hổ nhất, Phó Ý hơi đau đầu, lập tức ngăn lời cô: “Đã biết, sau này tôi sẽ chú ý, tuyệt đối không để cho sự nghiệp vi phạm bản quyền phát triển.”
Lúc này Khương Như Vũ mới dừng miệng.
“Hôm trước mẹ em có nói cho tôi một chút tình hình của em.” Phó Ý dựa vào ghế tựa, khuỷu tay đặt trêи đỉnh lưng ghế, lại trở về vẻ mặt ung dung trước sau như một: “Nghe nói mỗi tuần các em đều có bài kiểm tra?”
Khương Như Vũ gật đầu, lại phát hiện không phải là anh đang hỏi, chần chừ đáp: “Anh… có ý định muốn xem bài thi sao?”
“Bằng không thì sao?” Ánh mắt Phó Ý nhìn về phía bài thi 69 điểm trêи bàn mà Khương Như Vũ quên chưa cất đi, khẽ cười: “Chẳng lẽ kém đến mức không dám cho tôi nhìn?”
“Sao có thể chứ!” Khương Như Vũ không chút nghĩ ngợi liền phản bác, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Cũng không kém đến mức không thể cho người khác thấy…”
Nói đến câu cuối, không còn nhiều tự tin.
Phó Ý: “Vậy em còn nói nhảm cái gì.”
Khương Như Vũ xoay người, lề mề kéo khóa cặp, rút bài thi kẹp ở trong sách giáo khoa ra.
“Em nói thầy nghe.” Cô vừa mở bài thi vừa chậm chạp nói: “Thật ra mấy cái điểm số này, ở lớp em còn ổn.”
Sau đó, Phó Ý liền nhìn thấy hai chữ số chói mắt ở phần trêи cùng bài thi.
35.
35 điểm.
Cứ coi như điểm tối đa của bài thi là 100 điểm.
Phó Ý ngồi thẳng người.
“Em nói với anh điểm số này ở lớp em được coi là ổn?” Anh khẽ “A” một tiếng: “Hôm đó nếu thi được 60, có phải em sẽ nói với anh là em đứng đầu trong lớp không?”
“Cũng không đến mức đứng đầu.” Khương Như Vũ thành thật mà khiêm tốn: “Chỉ có thể xem như là không tệ thôi.”
Phó Ý lười phản ứng lại lời cô, lướt nhanh từ trang thứ nhất đến trang cuối cùng mất hai phút.
Sau khi xem xong, lúc mở miệng âm thanh đã lạnh đi: “Thời gian thi em đã làm gì?”
Khương Như Vũ bị nói đến mức chột dạ muốn chết, quay mặt ra chỗ khác không dám nhìn anh: “Thì làm bài thi ạ, còn có thể làm gì khác nữa.”
Còn rất cứng đầu.
Anh mỉm cười, chỉ vào câu 1 trang đầu tiên: “Tập hợp A chứa hai phần tử 0 và 2, tập hợp B chứa -1, 0, 2, tìm giao của hai tập hợp. Dạng đề này mà em chọn -1.”
Khương Như Vũ cúi đầu xuống thấp hơn: “Viết, viết nhầm…”
“Được, đề xác suất phía dưới cũng là viết nhầm?”
“Chẳng qua em chỉ ngủ một lát!” Rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, Khương Như Vũ ngẩng đầu, một tay lấy lại bài thi từ trong tay anh trở về: “Anh đừng xem nữa, không có gì hay, thật sự. Bài thi này quá đơn giản, nếu không phải em ngủ thϊế͙p͙ đi thì nhất định có thể đạt điểm cao.”
Cô gái nhỏ mặc chiếc váy ngủ in phim hoạt hình, mái tóc búi lại thành một cái bánh bao trêи đỉnh đầu, tóc mai hai bên rũ xuống, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mà tinh xảo; có thể là do tuổi còn nhỏ nên da mặt mỏng, trêи mặt bao phủ bởi vẻ ngượng ngùng, cũng có chút giấu đầu hở đuôi thẹn quá hóa giận, khi tức giận, khuôn mặt giống như một chú cá nóc nhỏ, xem ra bất cứ lúc nào cũng có thể bắn gai nhọn ra ngoài, thật ra càng giống như tức giận làm nũng hơn.
Phó Ý nhìn thấy dáng vẻ này của cô, muốn giả bộ nhéo má dọa cô một chút cũng không làm nổi nữa.
“Được rồi, đúng là không có gì hay.” Anh cười như không cười: “Tôi cũng cảm thấy bài thi này quá đơn giản___”
Khương Như Vũ vô cùng phối hợp gật đầu như giã tỏi.
“___ Vậy giờ học hôm nay, em làm lại một lần nữa bài thi đơn giản đến không có gì thú vị này đi.”
Khương Như Vũ: “...”
Qua nửa giờ, Khương Như Vũ đặt cằm lên bàn, thở dài.
Bài thi này đối với cô mà nói, gần như là một đề hoàn toàn mới, đề này cô đã ngắm qua một lần, nhưng chưa từng tính toán qua, thật sự là nhắm mắt chọn bừa đáp án.
Có lẽ bởi vì hôm nay là cuối tuần, cô vừa nhìn thấy những đề này đã thấy buồn bực, không muốn viết gì.
Quá gian nan rồi.
Nếu như ban đầu đừng ngủ, cố gắng hoàn thành bài thi này, hôm nay để anh giảng lại những đề sai cho mình thì sẽ không đau khổ như bây giờ.
Nghĩ tới đây, cô lại thở dài.
Tiếng thở dài của cô như là cố ý vì nó vừa trầm vừa nặng, cả người ủ rũ, không có chút sức sống.
Phó Ý liếc cô một cái: “Làm xong rồi?”
“Mới được nửa tiếng.” Khương Như Vũ bĩu môi, sau đó đứng dậy: “Thầy Phó, em đi uống ngụm nước.”
Lề mề mấy phút sau Khương Như Vũ mới từ phòng bếp quay lại, trong tay còn đem theo lon Coca.
Cô chìa tay đưa lon Coca lạnh đến buốt tay cho Phó Ý: “Thầy Phó, uống Coca không?”
Phó Ý cười như không cười nhận lấy: “Sao? Muốn lấy lòng tôi? Không muốn làm bài thi nữa?”
Khương Như Vũ vốn không có ý này, lúc này sau khi nghe xong lời anh nói bỗng chốc tinh thần tỉnh táo, vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ: “Thật sự có thể sao?”
“Không được đâu em gái nhỏ.” Ngón tay anh gập lại, dùng lực, mở nắp lon rồi thờ ơ nói: “Nhiệm vụ hôm nay chính là giải quyết bài thi này.”
“Nếu hôm nay em không làm xong thì làm sao bây giờ?” Cô lại nằm bò lên bàn, buồn bực muốn chết.
“Làm không xong tôi sẽ xin phép mẹ em, kéo dài thời gian học thêm 2 giờ, khi nào làm xong thì lúc đó mới ăn trưa.”
Tại sao anh có thể xấu tính như thế
“Em đã mời anh uống coca rồi!” Khương Như Vũ chợt ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, nhưng đúng lúc thấy anh đang vuốt nhẹ thân lon, sau khi nghe được lời nói như khiêu khích của cô thì nhướng mày, tiếp đó giơ lon đưa lên bên miệng, ngửa đầu.
Có thể thấy được chiếc cổ dài của anh, yết hầu chuyển động lên xuống
Nhẫn nhịn một lúc càng nghĩ càng giận.
“Tại sao anh có thể đối xử với em như vậy?” Cô phẫn nộ dùng ngòi bút đâm vào giấy nháp, lực càng lúc càng lớn: “Được, vậy anh uống nhiều một chút, dù sao coca là đồ uống giết tinh trùng...”
“...”
Khương Như Vũ lời còn chưa dứt, động tác uống nước của Phó Ý chợt khựng lại, vẻ mặt cứng đờ, ngay sau đó bắt đầu ho khan, kịch liệt đến mức lồng ngực cũng rung dữ dội.
Vất vả lắm mới ổn định lại, Phó Ý chỉ thấy ngạc nhiên: “Em còn nhỏ tuổi học được mấy thứ linh tinh này từ đâu vậy”
“Mấy bạn nam lớp em ngày nào cũng nói.” Cô còn chưa hết buồn bực, nhăn mặt, cũng không thèm nhìn anh lấy một cái: “Còn muốn vừa nói vừa tiếp tục uống.”
Anh cười nhẹ một tiếng: “Bọn trẻ bây giờ quan tâm chuyện này cũng nhiều nhỉ.”
“Anh cũng không hơn chúng em bao nhiêu tuổi đâu.” Cô không phục ngẩng đầu: “Cũng chỉ cách em 2-3 tuổi, em không gọi là thầy cũng được.”
“Không gọi là thầy vậy nên gọi tôi là gì?” Phó Ý sờ cằm suy nghĩ hai giây: “Anh trai A Ý.”
Lời nói này của anh cực kỳ thiếu nghiêm túc, giọng nói hơi trầm xuống, âm cuối hơi lên cao; bên ngoài cửa sổ, ánh nắng hơi chiếu vào trong phòng, lại bao phủ lên cơ thể anh, bình thường cặp mắt đào hoa đã đẹp vô cùng bây giờ như nhuốm chút ánh sáng vụn vặt, môi mỏng khẽ nhếch, cực kỳ giống như một yêu tinh câu hồn.
“...”
Khương Như Vũ trầm mặc mấy giây, bỗng nhiên “a” một tiếng bật dậy, đi tới trước cửa sổ kéo rèm.
Phòng sách của cô chỉ có một cửa sổ, sau khi kéo rèm, trong phòng thiếu đi ánh nắng, tối đi không ít.
Kéo rèm cửa sổ xuống, Khương Như Vũ nghiêng đầu đưa mắt về phía anh, bình bịch chạy về phía cửa phòng bật đèn lên.
Ánh đèn chiếu sáng cả phòng, ngay cả tia sáng chiếu lên người Phó Ý cũng đồng đều hơn nhiều.
Làm xong những việc này, sau khi cô quay lại ghế ngồi, cuối cùng người đàn ông trước mặt nhìn cũng thuận mắt hơn nhiều.
Mím môi, Khương Như Vũ đưa coca cho anh: “Thầy Phó, uống trước một ngụm đi.”
Cô gái nhỏ ngồi xếp bằng ngay ngắn, lúc đưa lon nước cho anh, cũng không biết có phải vì quá nóng, hay bởi vì xấu hổ, gương mặt ửng hồng nhàn nhạt lan đến tận mang tai.
Anh thật sự muốn biết cô gái nhỏ này trong hồ lô bán thuốc gì*, vì vậy thuận tay nhận lấy, uống một ngụm.
*Cụm từ dùng để chỉ không rõ đối phương đang có âm mưu gì. Ở đây Phó Ý đang tò mò không biết ý định của Khương Như Vũ là gì.
Coca lạnh theo khoang miệng từ trong cổ họng chảy xuống, đúng là có thể khiến người mát lạnh không ít.
“Bây giờ anh có cảm thấy bản thân tỉnh táo, minh mẫn hơn không?” Vẻ mặt Khương Như Vũ nghiêm túc mà chăm chú.
“Ừm.” Phó Ý cực kỳ phối hợp, cũng thu lại ý cười.
Khương Như Vũ: “Vậy bây giờ anh có cảm thấy bản thân vô cùng giống mấy tên biến thái trong phim?”
Phó Ý: “???”
Sợ anh không hiểu, Khương Như Vũ có lòng tốt giải thích cho anh một lần.
“Chính là mấy bộ phim kiểu, chú già bỉ ổi bắt cóc nữ chính, hầu như đều sẽ tự xưng ‘anh trai’.” Cô nghiêm chỉnh nói: “Còn cực kỳ thích gọi người ta là ‘em gái nhỏ’.”
Phó Ý: “...”
Vẻ mặt Phó Ý tựa như một lời khó nói hết, giống như có chút kinh hãi?
Nhưng trong mắt Khương Như Vũ, biểu cảm này giống như bị cô chọc đúng tim đen.
Vẻ mặt cô cũng trở thành một lời khó nói hết.
Dần dần chuyển sang vẻ không thể tin được, cánh môi chuyển động hai cái, ngay cả âm thanh cũng có chút thay đổi.
“Em, em không phải là nói anh biến thái, cũng không nói anh là chú già bỉ ổi, chính là câu nói kia hơi khó tiếp nhận…” Cô thấy Phó Ý thu lại ý cười, trêи mặt hoàn toàn không có biểu cảm dư thừa, trong lòng dần hoảng sợ: “Cũng không phải khó tiếp nhận, chính là, chính là,...”
Phó Ý chống tay, vươn người qua mặt bàn.
Khương Như Vũ vừa giải thích lộn xộn vừa dịch ʍôиɠ về phía sau ghế, vẻ mặt sắp khóc đến nơi: “Anh sẽ không thực sự là tên biến thái chứ!!!”
Sau khi lấy mắt kính xuống, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông thu lại toàn bộ ý cười, lúc cúi người ghé sát vào cô, ngay cả mùi thuốc lá nhàn nhạt cũng thành cảm giác áp bức vô hình.
Trêи trán chợt đau xót, Khương Như Vũ giật mình mở to mắt, đối diện với khuôn mặt mỉm cười tràn ngập vui vẻ của anh, bên tai toàn là giọng nói lười biếng lại hàm chứa ý cười:
“Lần này trước tiên tha cho em, lần sau nếu em lại chọc tôi, tôi sẽ cân nhắc làm vài chuyện biến thái.”