Chương 53. “Con không thích người làm kinh doanh.”
“Một cậu con trai, nhìn qua xấp xỉ tuổi Tiểu Hòe, trông rất đẹp trai.” Bà nội Khương cười híp mắt nói: “Là bạn trai của Tiểu Vũ hay là bạn trai mà Tiểu Hòe muốn giới thiệu cho Tiểu Vũ?”
Miếng bánh mì của Khương Như Vũ nghẹn ở cổ họng: “Sao mọi người suốt ngày đều quan tâm chuyện chung thân đại sự của con thế? Con mới lớn bao nhiêu đâu…”
Nói xong liền mở di động, quả nhiên nhìn thấy một cuộc gọi chưa nhận và một tin nhắn Wechat chưa đọc.
Không vội vàng trả lời Phó Ý, cô đá Khương Như Hòe một cước, ra hiệu anh nhìn Wechat.
Mới sáng sớm Khương Như Hòe đã trúng một cước, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu xem tin nhắn.
[Chủ nợ đầu thai làm em gái tôi: Giúp một chuyện.]
Buzz rung một tiếng.
[Con trai ngốc của nhà địa chủ: Cầu xin anh.]
[Chủ nợ đầu thai làm em gái tôi: Anh ơi anh quá đẹp trai rồi dáng người lại đẹp tính cách cũng tốt hu hu hu bạn trai em mà so sánh với anh chỉ là đống cặn bã dáng người tính tình cũng kém dáng dấp lại còn xấu!!!]
[Chủ nợ đầu thai làm em gái tôi: Nếu không phải chúng ta là lσạи ɭυâи, em nhất một cước đạp bay anh ấy theo đuổi anh!!!]
Khương Như Hòe ấn nhẹ vài cái, cất điện thoại, đứng lên nói: “Là bạn của cháu tới tìm cháu, bà nội, cháu ra ngoài trước đây.”
Kỳ thực Phó Ý đợi cũng không lâu, khoảng gần nửa tiếng.
Thậm chí nhìn thấy Khương Như Hòe ra tìm anh trước thì tâm tình cũng rất tốt rất bình tĩnh.
Cho đến khi Khương Như Hòe nhiệt tình chào đón anh, gọi anh tiếng ‘em rể’ ngọt ngấy.
Sau đó lấy di động ra, mở Wechat.
[Chủ nợ đầu thai làm em gái tôi: Anh ơi anh quá đẹp trai rồi dáng người lại đẹp tính cách cũng tốt hu hu hu bạn trai em mà so sánh với anh chỉ là đống cặn bã dáng người tính tình cũng kém dáng dấp lại còn xấu!!!]
[Chủ nợ đầu thai làm em gái tôi: Nếu không phải chúng ta là lσạи ɭυâи, em nhất một cước đạp bay anh ấy theo đuổi anh!!!]
Lông mày Phó Ý rung nhẹ.
Tâm tình vui vẻ nhanh chóng thu về: “Anh họ, anh xem xem dẫn em đi đâu để đợi chủ nợ của anh?”
Trong lòng Khương Như Hòe hết sức vui sướиɠ: “Tùy tiện tìm một quán cà phê đi.”
Khương Như Vũ ở nhà chậm rãi ăn xong bữa sáng, thay một bộ quần áo khác còn tỉ mỉ trang điểm rồi mới ra ngoài.
Đợi khi cô đến quán cà phê Khương Như Hòe gửi định vị thì đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Bạn trai và anh trai của cô ngồi đối diện nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ, xung quanh bật ca khúc tiếng Pháp êm dịu và lãng mạn, nhưng càng đệm thêm cho bầu không khí này sự quỷ dị và âm u.
Khương Như Vũ làm như không có chuyện gì xảy ra ngồi bên cạnh Phó Ý, dừng hai giây, hướng về người đối diện nói: “Khương Như Hòe, anh có thể đi rồi.”
Cô cho rằng nói thế nào thì Khương Như Hòe khi thật sự muốn rời đi cũng sẽ trào phúng cô vài câu.
Không thể tin được lại là Khương Như Hòe lại có thể gật đầu ngoan ngoãn rời đi.
Khương Như Hòe đi rồi, Khương Như Vũ ngồi vào vị trí ban đầu của anh ấy.
Cô không nghĩ tới hóa ra tối qua Phó Ý cố tình, hiện giờ cười đến mức mặt mày đều cong lên: “Anh ăn sáng chưa?”
Phó Ý nâng cằm, hướng về phần bánh sừng bò trêи bàn ra hiệu.
“Tối qua em còn cho rằng đã phát hiện ra anh thuộc kiểu thẳng nam.” Cô uống một ngụm cà phê của Phó Ý, flat white, vị đắng trong nháy mắt tràn ngập khoang miệng, đắng đến mắc khiến cô không nhịn được líu lưỡi: “Cái này của anh cũng quá đắng rồi đấy, em phải đi chọn một ly khác.”
Khương Như Vũ đi đến trước quầy gọi đồ chọn một ly caramel macchiato, lấy hóa đơn trở lại mới từ từ nhận thấy vẻ mặt Phó Ý không đúng lắm.
“Anh sao thế?” Cô vươn tay chọc chọc vào má anh: “Làm gì mà trưng bộ mặt buồn bực như bị người khác bắt nạt vậy? Khương Như Hòe lại ức hϊế͙p͙ anh hả?”
Phó Ý nghe vậy ngước mắt, giọng điệu nhàn nhạt: “Không, cậu ta không có gan ức hiệp anh.”
“Vậy bộ dạng anh như này là thế nào?” Khương Như Vũ không hiểu vì sao.
Khuôn mặt cô ngây thơ, vì yêu cầu tốc độ nên trang điểm nhẹ, không kẻ mắt, nhìn qua giống như đóa hoa trong nhà kính không rành thế sự vừa mới vào đời, cố ý dẫn bạn cắn câu còn muốn làm bộ oan ức tố cáo: “Sao anh có thể nghĩ xấu về em như thế?”
Đột nhiên không hiểu Phó Ý làm sao mà bật cười.
Trước biểu cảm bị dồn ép đến mơ hồ của Khương Như Vũ, anh uống một ngụm cà phê nhuận giọng, sau đó mới như cười như không nói mở miệng nói rõ từng chữ: “Bạn trai em tính tình kém lại không có vóc dáng, bộ dáng còn xấu?”
Khương Như Vũ chợt ngồi thẳng, sống lưng cứng ngắc.
“Nếu không bận tâm đến lσạи ɭυâи đã sớm một cước đá bay anh theo đuổi Khương Như Hòe.”
Khương Như Vũ: “...”
Anh cười lạnh nói: “Lá gan của em cũng lớn nhỉ?”
“...” Cô cười gượng hai tiếng: “Chẳng phải là vì em muốn anh ấy giúp em đón anh thôi sao…”
“?” Phó Ý mặt không đổi sắc: “Là bạn trai chính thức của em, anh còn không có tư cách gặp người nhà em?”
“Có hơi sớm quá, hơn nữa bây giờ chúng ta mới yêu đến tháng thứ ba.” Cô cười phụ họa: “Hiện tại em còn chưa chuẩn bị tâm lý.”
Nhìn qua Phó Ý không hài lòng lắm, nhưng cũng không quấn lấy chủ đề này không buông nữa, bắt đầu ăn sáng.
Những ngày đầu năm rất nhiều cửa hàng kinh doanh còn chưa mở cửa, hai người chỉ có thể chọn phim Tết để tiêu hao thời gian.
Bộ phim này lúc xem giới thiệu còn khá hài hước, không ngờ lúc thật sự xem thì lại nhàm chán như thế; sau khi xem được một nửa, Khương Như Vũ dựa vào vai Phó Ý ngủ thϊế͙p͙ đi, không thể cảm nhận được ‘hẹn hò ở rạp chiếu phim’ trong truyền thuyết.
Ăn cơm trưa xong, buổi chiều vốn định tìm một khu vui chơi để chơi một lát, kết quả khi thang máy xuống tới tầng hai ở trong trung tâm thương mại, khi liếc vào cửa hàng thời trang nữ, Khương Như Vũ bỗng nhiên nhận được tin nhắn Wechat của Lâm Xảo Nghiên, bước chân dừng lại, chuyển hướng dẫn Phó Ý vào ngắm quần áo.
Phát hiện ra nơi Khương Như Vũ đưa mình vào khóe mắt Phó Ý giật giật: “Em muốn mua quần áo mới cho bà nội em sao?”
Cô vừa lấy ngắm nghía vừa lơ đãng đáp lại một câu.
Tốc độ của Khương Như Vũ rất nhanh, trong chốc lát đã chọn xong một bộ, trực tiếp đi đến quầy thanh toán trả tiền.
Phó Ý ở sau lưng cô, thấy cô trả tiền nhanh chóng, nhướng mày nói: “Thẩm mỹ của bà em cũng rất đặc biệt.”
“Tàm tạm.” Cô vẫn lơ đãng như cũ, trong đầu có lẽ là tính toán gì đó, vô cùng qua loa có lệ nhón chân hôn vào má anh một cái: “Bạn trai, em về nhà trước đây, trưa mai ra ngoài ăn cơm với anh.”
“?” Phó Ý cảm thấy cuộc hẹn ngày hôm nay làm anh không chỉ bực mình một chút: “Cứ đi như vậy?”
“Hả?” Cô ngoảnh lại, vẻ mặt hơi mờ mịt: “Còn chưa đủ sao?”
Phó Ý: “???”
“Được rồi được rồi, em biết rồi.” Cô thở dài, nhìn ánh mắt anh giống như đứa trẻ nghịch ngợm không hiểu chuyện trong nhà mình, không thể làm gì khác hơn là hôn lên môi anh: “Em đi đây, tối lại gọi video nói chuyện với anh.”
Phó Ý: “...”
Khương Như Vũ đóng cửa phòng, mở hệ thống sưởi, thuận tay cởi áo khoác ngoài ném đi, nhanh chóng chui vào trong chăn sưởi ấm.
Tầm mắt tập trung cố định vào hoa đào trêи chăn trải giường, trong đầu cô không ngừng phát lại cuộc đối thoại ở phòng khách lúc trước.
Người đầu tiên đụng phải khi về nhà là Khương Như Hòe, hiếm khi không trêu đùa cô, ngược lại đồng tình vỗ vỗ bả vai cô.
Kỳ thực sau khi Khương Như Vũ nhận được tin nhắn đã làm đủ công tác chuẩn bị tâm lý, cho nên đối với sự thương hại của anh ấy nội tâm cũng không chút gợn sóng.
Trong phòng khách, chú ba thím ba đều không ở đây, ông bà nội và Lâm Xảo Nghiên đang ngồi trêи sofa xem phát lại Xuân Vãn.
Thấy Khương Như Vũ, trêи mặt bà nội Khương lộ vẻ vui mừng, vẫy tay về phía cô: “Tiểu Vũ, đến đây…”
Khương Như Vũ ngoan ngoãn ra đấy ngồi.
“Tiểu Vũ, nghe mẹ cháu nói chưa?” Bà nội Khương tháo kính lão xuống, nắm tay Khương Như Vũ trong lòng bàn tay mình.
“Mẹ cháu gửi Wechat cho rồi ạ.” Khương Như Vũ gật đầu: “Bảo rằng muốn dẫn con đi ăn cơm gặp bạn bè vào ngày mai.”
Biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn, thật ra trong lòng dốc sức oán thầm.
Lâm Xảo Nghiên muốn dẫn cô đi gặp bạn bè đều là nói với cô ngay trong ngày hôm đó, lần này báo trước nhiều ngày như vậy, chuẩn không cần chỉnh là tiệc xem mắt.
“Vậy cháu cần phải biểu hiện cho tốt nhé.” Bà nội Khương vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Đầu tiên là cần phương thức liên lạc, làm bạn bè xã giao trước, nếu không vừa ý thì cháu lại, lại… Ôi trời mấy thanh niên các cháu nói sao ý nhỉ?”
Bà nội vỗ mu bàn tay cô suy nghĩ một hồi, sau đó chợt hiểu ra: “A! Kéo vào danh sách đen, là kéo vào danh sách đen.”
“Bà ơi, không nghiêm trọng như vậy.” Khương Như Vũ bật cười hì hì: “Cũng không phải là kẻ thù, tại sao phải kéo vào danh sách đen.”
“Cháu gái bà dáng vẻ xinh đẹp như vậy, tính tình lại tốt!” Bà nội Khương kiêu ngạo đứng dậy: “Bà sợ mấy thanh niên bị cự tuyệt kia còn luôn quấn quýt lấy cháu.”
Khương Như Vũ bị trêu đùa đến vui vẻ.
Nhưng mà, rất nhanh cô cười không nổi nữa.
Bời vì sau một khắc, Lâm Xảo Nghiên nữ sĩ tiếp lời bà nội Khương nhắc nhở cô: “Tiểu vũ, con nhớ chuẩn bị một chút, bữa trưa ngày mai, sau khi ăn xong sẽ đến nhà người ta ngồi một chút.”
Khương Như Vũ: “???”
“Ngày mai?” Cô sửng sốt chừng một phút đồng hồ: “Nhanh như vậy?”
“Thế nào mà nhanh?” Lâm Xảo Nghiên: “Vốn là năm trước nên gặp mặt rồi, kết quả trong nhà người ta có chuyện mới liên tục kéo dài tới bây giờ. Ngày mai mẹ đi uống trà cùng dì Tạ trước, đợi đến buổi trưa con tự mình bắt xe qua.”
“...” Khương Như Vũ kìm nén một lúc lâu, mới bất đắc dĩ hỏi: “Nhà anh ấy làm gì ạ?”
“Không khác bố con là mấy, đều làm kinh doanh. Ngày mai người gặp mặt là cái cậu sau này sẽ tiếp quản chuyện kinh doanh của gia đình.”
“Con không thích người làm kinh doanh.” Mặt nhỏ Khương Như Vũ suy sụp lầm bầm: “Ngoại trừ bố con làm kinh doanh bên ngoài đều là người hung ác, nếu không thì mẹ đổi cho con người khác đi.”
“Không thích người làm kinh doanh?” Lâm Xảo Nghiên hơi suy nghĩ một chút: “Cậu ấy còn có một người anh hơn mình ba tuổi, chênh lệch năm tuổi so với con, tự mình khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng mở quán cà phê, gần đây còn đang lập kế hoạch làm mở nhiều chi nhánh, chờ mẹ nói thử với dì Tạ, đổi anh này cho con.”
Khương Như Vũ: “...”
Mẹ à, con thật sự không có ý này đâu!
…
Khương Như Vũ nặng nề thở dài, bắt đầu gửi tin nhắn cho Phó Ý.
[Bạn trai, cuộc hẹn trưa mai có khả năng bị hủy bỏ rồi.]
[Sao vậy?]
Động tác ở đầu ngón tay dừng lại, cô giống như một bà lão thở dài, mới tiếp tục gõ chữ.
[Mẹ muốn dẫn em đi chúc Tết, nhất định phải đi.]
[Vô cùng tủi thân.jpg]
Đợi đến khi cô tắm rửa xong ra ngoài, Phó Ý mới trả lời một chữ ‘được’.
Làm tổ trong chăn, Khương Như Vũ cảm thấy bản thân sắp sụp đổ rồi.
Thật ra cô cảm thấy mình và Phó Ý yêu đương chưa tới ba tháng, còn không biết sau này sẽ như thế nào, hình như đưa mối quan hệ này ra ánh sáng quá sớm không tốt lắm.
Chẳng may xảy ra chuyện gì rồi chia tay, hai bên phụ huynh lại nhìn chằm chằm, chẳng phải là rất lúng túng sao.
Nhưng quả thực cũng không muốn đi xem mắt!!!
Sau khi lấy bộ quần áo mua ở trung tâm thương mại vào buổi trưa, ánh mắt cô đau thương nhìn bàn trang điểm, khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ.
Ai ya, hình như chỉ còn lại cách này thôi.