Giọng nói trầm thấp ám muội, đầu ngón tay khẽ xoa khóe môi mang theo cường độ tán tỉnh, có lẽ là vì gió điều hòa, bàn tay ấm áp nắm lấy cằm cô hơi lạnh.
Sự va chạm giữa nóng và lạnh, bùng lên phản ứng hóa học kỳ diệu.
Cô không chỉ cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, ngay cả lỗ tai nhạy cảm cũng sắp nổi da gà rồi.
“Anh… anh…” Thậm chí cả lời nói của Khương Như Vũ cũng không còn lưu loát nữa, trong giọng nói còn nhuộm âm thanh run rẩy không cách nào khống chế được: “Sao anh không dùng khăn giấy…”
Nói thế nào thì trực tiếp dùng tay cũng quá…
Dù sao bây giờ bọn họ chẳng là gì của nhau aaaaaaa!!!
Phó Ý ngồi về chỗ cũ, nghe vậy liền cong môi, đôi mắt đào hoa tựa như chứa tình ý, cong lên nhìn cô: “Khăn giấy quá phiền phức.”
Nếu không phải lo dọa cô sợ, anh còn muốn trực tiếp dùng miệng đây.
“Phó, Phó Ý…” Khương Như Vũ đặt tay lên đùi, dùng sức chặt, lắp bắp lên tiếng: “Em cảm thấy anh như này không tốt lắm…”
“Sao?” Anh thoải mái đặt tay lên mặt bàn, nghe vậy hừ lạnh một tiếng: “Thế nào là không tốt lắm?”
“Em cảm thấy cứ coi như là anh dạy em, cũng không cần thân mật như vậy…” Nói đến câu sau, giọng cô càng lúc càng nhỏ: “... Nếu không sẽ khiến người khác hiểu lầm.”
Câu cuối kia Phó Ý không nghe thấy, chỉ cảm thấy nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ ngượng ngùng đến mức không biết phải làm sao thì thấy tâm trạng cực tốt, cố tình nói lời vô cùng ngả ngớn: “Nếu như không thực hành, sao tính là tận tay chỉ dạy được?”
“Học lý thuyết cũng được.” Đôi đũa trong tay cô vô thức chọc vào giữa đĩa phở cuốn.
Biết chắc trêи mặt mình nhất định đã ửng hồng rồi, Khương Như Vũ cúi mặt, không muốn để anh nhìn thấy vẻ thất thố của mình.
Phó Ý nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ ửng của cô hồi lâu rồi mới dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn một cái, khẽ cười đáp: “Nếu như em còn không ăn sẽ đến muộn đấy.”
Cuối cùng Khương Như Vũ vẫn đến muộn.
Phó Ý khăng khăng muốn đưa cô đến tận phòng học, cô nói hết lời, cuối cùng dứt khoát dùng sức chạy đi mới thoát khỏi anh.
Kết quả khi đến lớp học, vừa vặn gặp đội kỷ luật đang điểm danh được một nửa, công chính nghiêm minh, một xíu châm chước cũng không được, một hai phải cầm bút viết tên cô đến muộn lên sổ trực ban.
Thở hồng hộc ngồi xuống chỗ ngồi Lương Hi chiếm trước cho, cô căm hận đập quyển sách giáo trình lên bàn, phát ra tiếng vang không lớn không nhỏ.
Thừa dịp giáo sư quay đầu viết bảng, Lương Hi xích lại gần bên tai cô hỏi: “Sao rồi? Cãi nhau với đàn anh Phó nên không vui à?”
Khương Như Vũ tức giận nói: “Bây giờ cậu đừng nói gì về anh ấy với tớ!”
Thời điểm mười phút trước, khi Khương Như Vũ cầm balo chuẩn bị bước vào tòa giảng đường thì bị Phó Ý cản lại, bắt cô đáp ứng đi ăn cơm trưa với anh thì mới đồng ý cho cô đi.
Nếu không phải lúc đó anh đột nhiên chặn cô lại, cô cũng sẽ không bị ban kỷ luật ghi đến muộn, nghĩ đến đây, ngay cả ý muốn giết anh Khương Như Vũ cũng có.
Quy định trong khoa bọn cô, cho dù chỉ là vi phạm kỷ luật một lần, đều phải phạt chép sổ tay sinh viên, chép bao nhiêu lần căn cứ vào số tuần để quyết định.
Khương Như Vũ nghĩ tới nội quy này, nhất thời xanh mặt; dùng khuỷu tay huých Lương Hi, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay là tuần thứ mấy?”
“Tuần thứ 9.” Lương Hi nhìn chương trình học trêи di động trả lời.
Biểu cảm Khương Như Vũ trong nháy mắt cứng đờ, rất lâu sau từ trong ngăn kéo lấy di động ra, mở khung trò chuyện với Phó Ý, căng mặt kéo vào danh sách đen.
Nếu sau này cô còn đồng ý ăn cơm với Phó Ý, đầu cô cũng cắt xuống cho anh làm bóng đá luôn.
Phạt chép chín lần sổ tay sinh viên, đối với Khương Như Vũ mà nói không thể nghi ngờ đây là sự đả kϊƈɦ vô cùng to lớn.
Sau khi tan lớp, cô bảo Lương Hi giúp cô dọn đồ vào trong balo rồi như một cơn gió chạy ra khỏi phòng học, thậm chí không nhìn thấy Phó Ý dựa người bên ngoài lớp học.
Lương Hi chậm rãi thu dọn xong đồ đạc rồi đi ra ngoài, nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Phó Ý, ánh mắt cực kỳ hả hê cười trêи nỗi đau của người khác: “Đàn anh, chín lần sổ tay sinh viên.”
Phó Ý: “???”
Tiểu công tử Phó Ý nhà họ Phó chưa từng bị khuất nhục phải chép phạt, sau khi trở thành sinh viên năm ba, đen mặt đi mượn khắp toàn bộ ký túc xá, cuối cùng dùng tiền mua được mấy bản chép trong tay đám sinh viên năm nhất.
Liên tiếp ba bốn ngày sau đó Phó Ý chưa từng tham gia cuộc chơi nào, mỗi ngày đều cần cù chăm chỉ ở ký túc chép sổ tay sinh viên.
Chép đến trời đất mịt mù, chép đến mức ngay cả Kiều Sâm cũng cho rằng anh muốn hoàn lương.
Cho đến tận khi anh mang quầng thâm mắt có thể kéo dài tới cằm, tự tay đem một tá bản chép tay đưa cho Lương Hi, ngay cả lời khách sáo cũng chưa kịp nói ra, dự định tìm nơi nào đó phát tiết một chút thì Lương Hi đã gọi anh lại.
“Đàn anh.” Lương Hi chớp đôi mắt to tròn, ánh mắt cực kỳ giống người vô tội: “Hai ngày trước em giúp Vũ Vũ hỏi trong nhóm làm thay một lượt, chép thay 10 bản sổ tay sinh viên chỉ tốn 85 tệ.”
Phó Ý: “...”
Khương Như Vũ tìm giảng viên hướng dẫn hai ngày, sau đó mới biết giảng viên hướng dẫn đi công tác rồi, thứ năm mới trở lại trường học.
Chuyện này quấy nhiễu cô đến buổi trưa hôm nay hẹn ăn cơm cùng Kiều Sâm và Lương Hi mà tâm tình cũng không yên.
Nửa đường khi Lương Hi đi toilet, Kiều Sâm hỏi tới chuyện của cô và Phó Ý, Khương Như Vũ đi đến xuất thần, vô thức liền đáp lại anh ấy.
Đang lúc Kiều Sâm nhướng mày nói với cô Phó Ý từng nói với anh là cô thích mình, Khương Như Vũ càng nghĩ càng phiền lòng, thẳng thắn kể rõ đầu đuôi câu chuyện, cuối cùng xin anh đừng nói cho Phó Ý biết.
Tinh thần bất ổn mấy ngày liền, mãi cho đến chiều hôm nay, nghe bạn cùng phòng nói giảng viên hướng dẫn đã về.
Cô ấy nghe người ta nói giảng viên hướng dẫn khóa bọn họ là một người rất hòa nhã, chưa đi đến văn phòng cô còn ôm một tia may mắn.
Kết quả giảng viên hướng dẫn thật sự rất hòa nhã, cô ấy chớp đôi hàng mi giả nhẹ nhàng nói với cô: “Bạn học này, tôi thật sự không thể vì em mà phá quy định, viện trưởng khoa chúng ta đã nói rồi, chính là đến muộn một giây cũng phải phạt.”
Sau khi ra khỏi văn phòng, trái tim Khương Như Vũ tựa như tro tàn, gửi kết quả cho Lương Hi xong, vừa mở nhóm làm thay chuẩn bị tìm một người chép hộ thì nhận được tin nhắn của Lương Hi.
Nội dung là một tấm hình, trêи đó là một xấp giấy, tiêu đề là bốn từ ‘sổ tay sinh viên’ vô cùng rõ ràng.
Khương Như Vũ gửi một dấu ‘?’ cho cô ấy, nhưng mà mãi cho đến khi hết giờ học môn tự chọn Lương Hi mới trả lời cô.
[Đàn anh Phó nhà cậu tự tay chép cho cậu đấy.]
Bước chân cô dừng lại, rõ ràng nghi ngờ 11 từ Lương Hi vừa gửi, nhìn lại cả dấu chấm câu cùng trong ngoài trêи dưới mấy lượt, sau đó hỏi.
[Cậu khẳng định không phải anh ấy dùng 85 tệ mua sao?]
Lần này tốc độ trả lời của Lương Hi rất nhanh.
[Tớ khẳng định hahahaha! Cậu không nhìn thấy sắc mặt của anh ấy khi nghe tớ nói mua một tập hết 85 tệ đâu, tớ thật sự cho là thiếu chút nữa anh ấy sẽ giết rồi băm thây tớ ra! Tớ vốn định để về ký túc xá tự mình nói cho cậu nghe, không nghĩ tới cậu đã gửi tin nhắn cho tớ trước.]
Cô sững người nhìn màn hình chằm chằm hồi lâu, bỗng dưng bật cười.
Kéo Phó Ý từ trong danh sách đen ra, Khương Như Vũ đang do dự gửi tin nhắn gì cho anh để hâm nóng quan hệ thì chợt bị bạn học cùng lớp gọi lại: “Khương Như Vũ, dưới lầu có đàn anh đang đợi cậu đấy.”
Ánh mắt cô ấy ám muội đảo quanh người Khương Như Vũ: “Dáng vẻ không chỉ là hơi đẹp trai đâu nha!”
Khương Như Vũ ngẩn người, sau đó lập tức nghĩ ra đàn anh khóa trêи ‘dáng vẻ không chỉ là hơi đẹp trai’ kia là ai.
Niềm hân hoan từng chút một cháy lên trong lồng ngực, cô nhanh chóng chạy xuống dưới lầu.
Dưới tòa giảng đường có một khoảng đất trống rộng rãi, hai bên trồng thảm thực vật rất dày, giữa đó mở một con đường nhỏ, có thể hướng đến nhà ăn.
Khương Như Vũ chạy xuống dưới lầu, đứng tại chỗ nhìn xung quanh một vòng, không thấy bóng dáng quen thuộc.
Xung quanh mặc dù người đi lại nhiều nhưng với mức độ quen thuộc của cô với Phó Ý, trêи cơ bản liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Cảm giác hân hoan nảy sinh lúc đầu cùng vui mừng dần dần mất đi, cảm giác mất mát từ từ hiện lên mặt.
Có phải không kịp đợi cô nên đã đi rồi không?
Cô có hơi mất mát, cực kỳ không vui oán hận anh không kiên nhẫn; đứng ngốc tại chỗ ngơ ngác hồi lâu, Khương Như Vũ lấy di động ra, tức giận đi về phía nhà ăn.
Ban đầu cô còn xoắn xuýt có nên nhanh chóng xóa Phó Ý khỏi danh sách đen không, bây giờ thì hay rồi, xoắn xuýt con khỉ, anh ấy nên nằm đó vĩnh viễn đừng bao giờ đi ra.
Nhìn chằm chằm danh sách đen trêи màn hình rồi thoát ra, còn chưa đi qua khúc rẽ thì bị ai đó kéo lại, cũng chưa kịp thấy rõ là ai, người nọ liền đặc biệt sốt ruột lôi cô đi về hướng bên trong tòa giảng đường.
Khương Như Vũ lảo đảo mấy lần, lúc này mới nhìn ra cái gáy của người nào đó.
Dắt cô đi vào sâu trong tòa giảng đường, cổ tay cô bị sức lực như gông cùm của anh làm hơi đau, thế mà cô vừa định mở miệng bảo anh nới lỏng sức một chút, bước chân Phó Ý hơi dừng lại, đá văng cửa một phòng học.
Một trận trời đất quay cuồng, sau lưng bị người nào đó đặt mạnh lên cánh cửa đóng chặt.
“Ông đây khổ cực giúp em chép phạt, em báo đáp tôi như vậy?” Giọng nói của anh tràn đầy giận dữ.
Trêи mặt nhuộm vẻ lạnh lùng rõ rệt, không hề che đậy sự tức giận trong đáy mắt, cau mày, dáng vẻ này với dáng vẻ thường ngày cô thấy khác nhau một trời một vực.
Chưa đợi Khương Như Vũ trả lời, anh ép giọng cười lạnh một tiếng: “Em gái, coi tôi là lốp xe dự phòng hả?”
Tiếng em gái này không có ý trêu đùa như mọi ngày, chỉ còn dư lại ý tứ lạnh lùng tận xương tủy.
“Anh có ý gì?” Lần đầu tiên Khương Như Vũ trông thấy dáng vẻ anh như vậy, giống như là dã thú bị giam đã lâu có một ngày rốt cuộc cũng được thả ra, cũng giống như lớp ngụy trang cho đến bây giờ không thể che giấu được bản tính thật nữa, dự định xé đi vẻ giả dối để cô thấy rõ bản thân anh là một người như nào.
Cô có hơi ngỡ ngàng, cố gắng nhớ lại bản thân mấy ngày nay ngoại trừ kéo anh vào danh sách đen thì còn làm chuyện gì có lỗi với anh không.
Nhưng mà Khương Như Vũ ngẫm lại toàn bộ cuộc sống của mình những ngày qua ngang dọc trêи dưới đủ kiểu, cũng không thể nghĩ ra mình đã làm chuyện gì có lỗi với anh.
Còn có lốp xe dự phòng, lại là trò đùa gì vậy? Trêи dưới cả người cô rốt cuộc có điều gì nói cho Phó Ý biết cô coi anh là lốp dự phòng?
Có lẽ là cảm thấy vẻ mặt vô tội này của cô chướng mắt, sự nhẫn nại luôn treo trêи mặt Phó Ý cuối cùng hầu như biến mất không còn gì.
Anh mở điện thoại, tìm ra từ trong đó một khung trò chuyện, giơ ra trước mặt cô.
Khương Như Vũ khó khăn từ phía sau sát lại gần, mới miễn cưỡng có thể từ việc sắp oán giận đến nhìn ánh sáng màn hình trước mặt cô tìm xem Phó Ý muốn cô biết chuyện gì.
Trêи đó ghi lại cuộc nói chuyện giữa Trần Ngạn và anh.
[Tôi suy nghĩ cả ngày cũng không hiểu, không phải hai ngày trước cậu còn vui vui vẻ vẻ cắm đầu chép phạt sao? Sao vừa mới vào lớp đã làm bộ dạng như mới kiểm tra ra bị ‘bất lực’ vậy?]
[Trưa nay tôi rốt cuộc tìm được đáp án rồi.]
[Cậu bị anh em đoạt vợ sao?]
Kèm theo bức ảnh lúc trưa nay cô và Kiều Sâm Lương Hi đi ăn.
Bức ảnh chụp vừa đúng thời điểm Lương Hi đi toilet.
Cô gái mặc váy ngắn, dáng vẻ cúi xuống thẹn thùng mà chàng trai mặt mũi tuấn tú ngồi đối diện cười như gió xuân.
Cực kỳ giống hình ảnh tỏ tình.
Thấy cô ngẩn người, Phó Ý chỉ coi là cô khϊế͙p͙ sợ vì bị vạch trần, giọng điệu càng lạnh hơn: “Em và Kiều Sâm ở bên nhau rồi?”
Nhưng lực chú ý của Khương Như Vũ hoàn toàn bị câu cuối cùng của Trần Ngạn hấp dẫn: “Trần Ngạn nói vợ là có ý gì…?”
Anh chỉ cảm thấy đến lúc này rồi Khương Như Vũ vẫn còn giả ngốc, trong tim lạnh đi, cười nhạt: “Em còn muốn giả bộ đến khi nào?”
Những lời này thành công kéo Khương Như Vũ từ câu ‘người vợ bị anh em đoạt đi’ ra ngoài.
Có điều kéo ra cũng không thể khiến tâm tình cô tốt hơn bao nhiêu, ngược lại bắt đầu một trận phẫn nộ mới.
Hít sâu một hơi, cô học dáng vẻ lạnh lùng của Phó Ý giễu cợt nói: “Em nhớ hình như ngay từ đầu đã nói với anh người em thích là đàn anh Kiều Sâm.”
Khương Như Vũ cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, đồng thời cũng thấy khó tin.
Đây chẳng qua chỉ là một tấm hình, anh không thể hỏi thử Kiều Sâm hay Lương Hi sao? Lại nói, một mình cô cùng Kiều Sâm ăn bữa cơm, trai chưa vợ gái chưa chồng, cũng không thể nói rằng quan hệ bọn họ có gì mờ ám phải không?
Sao anh có thể không hỏi rõ ràng đã chạy tới đây chất vấn cô?
Còn có Trần Ngạn, cái tên khốn khϊế͙p͙.
Không thể chăm chỉ học hành cho tốt được sao? Khuấy vũng nước đục lên còn giả làm anh em tốt???
Đủ mọi suy nghĩ lung tung xuất hiện trong lòng, trêи mặt cô không thể tránh khỏi hiện lên vẻ buồn bực.
Những lời này của Khương Như Vũ như một chậu nước lạnh, tạt vào cái đầu đang bốc hỏa tức giận của Phó Ý.
Lực nắm lấy cổ tay cô chợt nới lỏng ra.
Biểu cảm của Phó Ý dần thu lại, đến cuối cùng không còn biểu cảm nào dư thừa.
“Ý của em là tôi mặt dày không có lòng tự trọng đúng không?” Trong giọng anh không mang theo chút tình cảm nào: “Là tôi chủ động đối xử tốt với em, chủ động suốt đêm chép phạt giúp em, tất cả mọi thứ đều là tôi chủ động.”
“Hình như cũng phải.” Khóe môi Phó Ý cong lên tự giễu: “Cho tới nay đều là tôi trêu chọc em, rõ ràng em cũng nói với tôi là thích Kiều Sâm rồi, tôi còn ngây thơ cho rằng tôi có thể thay đổi em, cho rằng ở trong lòng em tôi có thể có một vị trí khác biệt.”
Anh lùi về phía sau một bước, trong đôi mắt đào hoa nhìn cô không còn ý cười quen thuộc, chỉ còn lại vẻ hờ hững vô tận: “Bây giờ tôi đã hiểu rồi.”
Lúc đầu khi mới nhận được tin nhắn của Trần Ngạn anh đang vội vàng đưa Lương Hi bản chép phạt, chỉ kịp vội vã liếc mắt một cái, không để ý.
Coi như là sau khi nghe được trong lời nói của Lương Hi rõ ràng có chút hả hê, Phó Ý cũng không nghĩ tới phương diện này.
Kết quả khi quay về ký túc xá, nghe Hoàng Lâm nói Kiều Sâm lại cũng Lương Hi đi ăn, có mảnh trống rỗng nhất thời xuất hiện trong tâm trí.
Tiếp đó anh không thể tin được rút điện thoại ra, mở tin nhắn Trần Ngạn gửi tới.
Trong đầu không ngừng hiện lên câu nói của Khương Như Vũ, cô nói cho anh biết mình thích Kiều Sâm.
Hiểu được mọi chuyện, anh thấy vừa mỉa mai lại nực cười.
Kiều Sâm biết hết tất cả.
Cậu ta cũng không phải là người đạo đức giả, đã xác định thì sẽ không phủ nhận.
Nhưng Kiều Sâm chẳng những không nói gì, mỗi lần gặp mặt còn làm bộ làm tịch để lại không gian cho hai người.
Chỉ tiếc là bản thân giống như kẻ ngốc bị trêu đùa.
Giống như con chó bị người anh em lén lút vụng trộm cùng cô gái mình thích đùa giỡn một vòng.
Sau đó có vật gì đấy, tựa như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực nhưng lại quay trở về, rồi vỡ thành từng mảnh.
Cuối cùng anh liếc nhìn người vẫn đang đứng ngốc tại chỗ, xoay người rời đi.
Phó Ý anh vốn không phải là người có lòng kiên nhẫn.
Không nghĩ tới chưa đi lên được vài bước, phía sau đột nhiên truyền tới giọng nói của Kiều Sâm.
“Đàn em?” Âm thanh của Kiều Sâm vang lên trong không gian mênh ʍôиɠ của phòng học.
“Ừm, là em.” Giọng Khương Như Vũ có hơi khàn khàn.
Phó Ý quay người lại, lạnh nhạt nhìn xem cô muốn giở trò gì.
“Có chuyện gì không?”
“Em muốn hỏi anh chuyện này.” Sắc trời dần trở tối, ánh mắt cô lại như vượt qua đêm đen, nhìn về phía anh: “Trưa nay có phải em cùng anh và Lương Hi ăn cơm không?”
“Đúng thế.” Đầu bên kia điện thoại mỉm cười: “Sao vậy?”
“Đàn anh còn nhớ anh hỏi em chuyện gì không?”
Có lẽ là vì trong lớp học rất yên tĩnh, Kiều Sâm cho rằng có mình Khương Như Vũ nên lập tức không cố kỵ điều gì, nói thẳng: “Anh hỏi em rốt cuộc là thích anh hay A Ý, tại sao A Ý lại nói em thích anh.”
“Vậy anh còn nhớ em trả lời thế nào không?”
“Ừ, nhớ chứ.” Kiều Sâm đại khái đã hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Em nói em thích Phó Ý, tuy rằng không biết bắt đầu từ lúc nào, nhưng vẫn luôn rất thích rất thích.”
Anh hơi dừng lại: “Em còn nói em biết Phó Ý không thích em, chỉ luôn coi em như em gái.”
Trầm mặc trong chốc lát, Khương Như Vũ khàn giọng đáp: “Cảm ơn anh.”
Kiều Sâm không nói gì thêm, cúp điện thoại.
Điện thoại ngắt trong nháy mắt, tiếng tút tút từ trong loa truyền tới, Phó Ý cảm giác trong đầu mình có một dây cung, đột nhiên đứt đoạn.
Trái tim vỡ nát được ai đó nhặt lên từng mảnh, cẩn thận ghép trở lại rồi trong nháy mắt đập nát.
Đau đớn tột cùng.
…
Mũi Khương Như Vũ chua xót vô cùng, cảm giác tủi thân dâng lên mãnh liệt.
Tầm nhìn mơ hồ bởi nước mắt, cô dùng tay lau qua loa nước mắt, trong lòng còn sức lực cầu may hẳn là Phó Ý đã đi rồi, nếu không sẽ thấy dáng vẻ nhếch nhác của cô.
Ngay sau đó, bả vai và bàn tay lau nước mắt bị ai đó đồng thời nắm lấy, đôi môi bất ngờ bị thứ gì đó chạm vào.
Ấm áp, mềm mại, còn có hương thuốc lá không nhẹ không nặng nhưng khá dễ ngửi.
Giống như bị nguồn lực mạnh mẽ khắc chế, nhưng lại không hề có tác dụng, đầu lưỡi của anh cạy hàm răng cô, mãnh liệt tấn công vào trong.
Ý đồ chiếm cô cho riêng mình.
Trong nháy mắt cô quên mất hô hấp như thế nào, ngay lúc cô cho rằng mình sắp ngạt thở, môi được buông lỏng, người đè ép môi cô chợt buông cô ra.
Trong bóng tối, đôi mắt anh vô cùng sâu thẳm, lúc nhìn chằm chằm cô như là muốn ăn sạch cô vào bụng.
“Khương Như Vũ.” Phó Ý nhẹ giọng gọi tên cô, đang nói chuyện còn thở gấp.
“Hôm nay.” Trong giọng anh lộ ra đủ thứ tình cảm phức tạp hòa vào nhau: “Anh trai dạy em hôn môi là thế nào.”
Trong lúc nói ra câu này, môi của anh lại hôn xuống lần nữa.