Chương 23. “Em muốn ngày ngày trò chuyện cùng anh.”
Điền nguyện vọng trở thành việc quan trọng hàng đầu của nhà họ Khương, ít nhất thì Lâm Xảo Nghiên cho là như vậy.
Ngược lại Khương Như Vũ không cảm thấy vậy, miễn là xếp đại học Lâm Giang ở nguyện vọng đầu, chuyên ngành không phải là khoa học tự nhiên đến cô cũng không có cách nào đặt bút là được.
Sau này dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Khương Như Vũ, lại loại trừ đi hai ngành Kế toán và Thương mại điện tử.
Điền xong nguyện vọng, thời gian thật sự qua nhanh, chớp mắt đã trôi qua cực nhanh.
Sau khi nghe nói trang chủ các trường đại học ra tin tức trúng tuyển nhanh hơn thư trúng tuyển chính thức, Khương Như Vũ cứ hai ngày một lần lên trang chủ chính thức đại học Lâm Giang tra tin.
Rất nhanh trêи trang trúng tuyển đại học Lâm Giang cô tra được tên của mình.
Khương Như Vũ, khoa Kinh tế và Thương mại chuyên ngành Kinh tế học.
Thời điểm cuối tháng 7, cô nhận được thư thông báo trúng tuyển trường học gửi tới.
Khương Như Vũ chụp vài tấm hình thư trúng tuyển, sau đó chọn một tấm gửi cho Phó Ý.
Tin nhắn gửi đi được một lúc lâu, cô nhìn khung trò chuyện trống rỗng ngẩn người một hồi mới nhớ tới lần trước gửi tin nhắn cho Phó Ý còn chưa trả lời.
Khương Như Vũ có chút buồn bực, giơ tay muốn thu hồi ảnh chụp, không ngờ cô vừa mới ngẩn người quá lâu, đã qua 2 phút rồi, đành thôi vậy.
Khung trò chuyện trống rỗng càng nhìn càng khó chịu, cô mở trang cá nhân của anh, tựa như giận dỗi trực tiếp kéo anh vào danh sách chặn.
Nếu đã không trả lời tin nhắn của cô, vậy sau này cũng đừng trả lời nữa, cô tức giận nghĩ.
Thấy rất nhiều bạn học đều đi làm thêm vào kỳ nghỉ hè, Khương Như Vũ cũng dứt khoát tìm một công việc, là việc làm thêm ở cửa hàng trà sữa.
Cửa hàng trà sữa nằm trong một trung tâm mua sắm lớn, coi như là dưới cái nóng nực của tháng 7 tháng 8 cũng không thấy quá cực nhọc.
Ông chủ và đồng nghiệp đều là người trẻ tuổi, rất quan tâm tới cô, lúc đi làm nếu như không có khách đến còn có thể dùng nguyên liệu trong cửa hàng nghiên cứu đủ loại trà sữa hắc ám.
Đảo mắt lại nghênh đón một kỳ khai giảng mới, buổi chiều ngày 3 tháng 9, Khương Như Vũ cùng bố mẹ đến đại học Lâm Giang báo danh.
Tuy nói rằng tháng 9 đã vào thu nhưng ở Lâm Giang chẳng cảm nhận được chút khí thu nào, vẫn nóng bức như mùa hè vậy.
Sau khi đến đại học Lâm Giang , Lâm Xảo Nghiên và Khương Vân Trí chờ ở trong xe, Khương Như Vũ theo bảng chỉ dẫn của khoa Kinh tế và Thương mại đi tiến hành báo danh.
Hôm nay đầu cô nóng lên mặc một chiếc váy denim dài, hai đùi bị ôm sát, lúc này nhìn thấy hàng người báo danh khoa Kinh tế Thương mại, vừa nhìn phải đến 100-200 người, còn không có phông bạt che nắng, thiếu chút nữa muốn thẳng tay xé giấy báo trúng tuyển rồi rời đi.
Kẹp ô vào cổ, cô cúi đầu nghịch điện thoại, thỉnh thoảng di chuyển với tốc độ rùa bò theo hàng ngũ tiến lên phía trước.
Ước chừng xếp hàng hơn một giờ, rốt cuộc cũng đến lượt cô.
Đàn chị ngồi ở băng ghế mặc đồng phục của hội học sinh khoa Kinh tế Thương mại, đầu tiên là đọc tên cô, đối chiếu xong tư liệu rồi để vài đàn anh đàn chị trong khoa đưa cô đến ký túc xá, thuận tiện giúp cô mang hành lý lên.
Khương Như Vũ cùng anh chị đến trước xe bố mẹ, sau khi lấy xong hành lý họ lại dẫn cô về hướng ký túc xá.
Đây cũng là lần thứ hai cô tới đại học Lâm Giang, trước đây trong lúc thi đấu thể thao đã tới một lần, từ đó tới giờ cách ba năm mới trở lại, thay đổi cũng thật nhiều.
Trước đây cảm thấy giống khu dân cư nhỏ, qua ba năm nhìn lại thật sự đẹp lên rất nhiều.
Tầng ký túc xá của cô không cao, ở tầng 3, bốn người một phòng, giường trêи bàn dưới.
Chắc là mới sửa sang không lâu, ký túc xá nhìn mới tinh, có điều hòa, cũng có khoảng trống để bọn cô đặt máy giặt.
Tóm lại Khương Như Vũ khá hài lòng.
Cùng nhau thu dọn ký túc xá xong, thời gian còn sớm vợ chồng Khương Vân Trí lên tiếng chào cô rồi rời khỏi trường học; bạn cùng phòng của cô vẫn chưa tới, Khương Như Vũ ngồi trêи bàn buồn chán nghịch điện thoại.
Chơi được một lúc, bạn cùng bàn hồi cấp 3 Dương Lệ gửi tin nhắn Wechat cho cô.
Cô vừa mở ra nhìn, là bóng lưng cô xếp hàng ở khoa Kinh tế Thương mại báo danh.
[Cậu cũng học ở đại học Lâm Giang sao? Sao không nói cho tớ!?]
Khương Như Vũ không hiểu gì hỏi cô ấy.
[Không phải tớ đã đăng ở vòng tròn bạn bè rồi sao?]
[Tớ không nhìn thấy, coi như là cậu không nói cho tớ biết, thật không đáng là bạn tốt!!!]
[...]
Qua mấy phút, Dương Lệ lại hỏi cô.
[Cậu học chuyên ngành nào vậy?]
[Khoa Kinh tế thương mại, chuyên ngành Kinh tế học. Còn cậu?]
Lúc này bên kia điện thoại qua một hồi lâu mới trả lời cô.
[Chắc chắn mình bị bỏ thuốc mới đến chuyên ngành Toán học! Toán học! Toán học!]
[Học viện giáo ɖu͙ƈ của trường này lại có thể chiêu mộ học sinh khối Khoa học xã hội.]
[Nằm dưới đất khóc lớn.jpg]
Xem tới đây, Khương Như Vũ không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Trước kia cô đã tìm hiểu qua về đại học Lâm Giang, muốn chuyển chuyên ngành chỉ có thể đợi đến năm hai đại học vừa khai giảng chuyển ngay, thành tích chuyên ngành ban đầu và chuyên ngành chuyển đều không thể quá kém, một trong những điều kiện cơ bản nhất chính là không được thi lại môn nào.
Sợ là Dương Lệ trong bốn năm đại học đều không thoát khỏi môn Toán rồi.
Chuyên ngành Toán học… Dương Lệ dời chủ đề sang Toán học, ma xui quỷ khiến, cô lại nghĩ tới Phó Ý.
Thật ra cô không biết có phải Phó Ý học chuyên ngành này không.
Cô không thích Trần Ngạn cho nên chưa từng hỏi chuyên ngành của anh ta; Phó Ý chỉ dạy cô học nhưng cư xử rất dịu dàng, cứ như vậy không biết sao bản thân lại có thể không hỏi anh vấn đề này.
Chẳng qua có thể khiến cho Lâm Xảo Nghiên tin tưởng sẽ dạy cô thật tốt thì chuyên ngành chắc chắn đến tám chín phần mười rồi.
Xoắn xuýt hồi lâu, Khương Như Vũ vẫn gửi một tin nhắn cho Dương Lệ.
[Cái đó… cậu có thể giúp tớ hỏi thăm một người không? Chắc là cùng chuyên ngành với cậu.]
[Ai?]
[Là một đàn anh khóa trêи, tên là Phó Ý, hiện tại chắc đang học năm ba.]
[Có biến!!???]
Khương Như Vũ tùy tiện tìm một cái cớ đối phó cho qua chuyện, đúng lúc này bạn cùng phòng mới của cô đến.
Cũng là cùng đến với bố mẹ, nhìn qua còn xinh xắn hơn cô, chậm rãi đi theo sau bố mẹ, nhìn như một người bạn nhỏ vậy.
Tóc dài quá xương quai xanh một chút, một nửa được ghim lên; cô ấy đeo gọng kính giống Harry Potter, mặc một chiếc áo T-shirt sạch sẽ gọn gàng, quần short nữ cạp cao phối với giày bệt.
Đôi mắt không tính là lớn nhưng ngũ quan hết sức tinh xảo, cô ấy không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Khương Như Vũ một hồi, bất ngờ lộ ra một nụ cười đáng yêu.
Khương Như Vũ nhảy xuống khỏi bàn, chào hỏi bố mẹ cô ấy, sau đó mới chuyển hướng sang cô bạn: “Tớ tên Khương Như Vũ, Khương trong củ gừng, Như Vũ là tựa như lông vũ.”
Bạn cùng phòng mới chớp chớp mắt đáp lại: “Chào cậu, tên tớ là Lương Hi, là từ Hi trong vua Khang Hi.”
Cô không quá am hiểu chuyện giao tiếp với trưởng bối, sau khi chào hỏi xong lại quay trở lại bàn học, nhìn người nhà Lương Hi bận trước bận sau.
Đợi đến gần chạng vạng tối, hai người còn lại đều đến đủ. Bởi vì tuổi tác tương đương nên bốn cô gái nhỏ nhanh chóng quen thân, cùng nhau ra ngoài ăn tối.
Bọn cô đi dạo trong ngoài trường một vòng cuối cùng chọn một quán ăn Nhật.
Trùng hợp mọi người đều không muốn ngồi ghế dài, vì vậy tất cả cùng ngồi ở quầy bar.
Khương Như Vũ chọn vài đĩa trêи băng chuyền, thực ra cô không đói lắm nên vừa nói chuyện với Lương Hi vừa từ từ ăn.
Lương Hi cũng là người Lâm Giang, cấp 3 học tại một trường tư thục.
Tính cách giống với vẻ ngoài, ngọt ngào rất dễ thương.
Trò chuyện một chút, Lương Hi chợt vỗ vỗ bả vai cô, ra hiệu cô nhìn ra phía cửa.
“Ôi chao, Vũ Vũ nhìn xem, hai anh chàng kia thật đẹp trai!”
Trong giọng nói của cô ấy lộ ra mười phần kinh diễm.
Khương Như Vũ vô thức theo tiếng kêu nhìn lại…
Động tác đưa sushi vào miệng cứng đờ trong nháy mắt.
Bên cạnh Lương Hi còn đang ríu rít không ngừng: “Ồ? Anh chàng kia… cái anh mặc quần áo trắng, hình như là đàn anh hồi cấp 3 của mình…”
Khương Như Vũ phảng phất như không nghe thấy gì, ánh mắt hai người đang đi về hướng cô, một chút ánh mắt của người đàn ông cũng không nhìn về phía cô.
Tên xấu xa.
Hôm nay dáng vẻ ăn mặc của tên xấu xa này như lưu manh vậy, áo sơ mi ngắn tay màu đen, không đeo kính, lộ ra điệu bộ kiêu ngạo vô cùng.
Nhưng kiêu ngạo thế nào đi nữa.
Vẫn là Tên! Xấu!! Xa!!!
Sao anh có thể dưới ánh nhìn chăm chú rõ ràng đến như thế của cô, mắt nhìn thẳng mặt không đổi sắc đi qua.
Đi qua!!!
Tại sao anh có thể?
Phó Ý anh!? Tại sao lại có thể!???
Kế tiếp ngay cả tâm tư ăn thật ngon Khương Như Vũ cũng không có.
Trong lòng vẫn luôn nghĩ đến tên khốn hơn hai tháng không hề trả lời tin nhắn của cô, còn dám coi như không nhìn thấy cô.
Máy móc gắp từng miếng sushi đã lấy trêи đĩa ăn hết, bắt đầu uống nước ừng ực.
Nhưng mà cô uống đầy một bụng nước cũng không khiến bản thân tỉnh táo lại.
Cảm thấy bản thân không có cách nào nhịn xuống, Khương Như Vũ nghiêng đầu hỏi bạn cùng phòng: “Các cậu ăn no chưa?”
“No lắm rồi nha.”
“Vậy chúng ta đi thôi.” Cô đè thấp giọng.
“Ây ya” Lương Hi chớp chớp mắt: “Vũ Vũ vừa nãy cậu không nghe chúng tớ nói gì sao? Chúng ta dự định chơi một trò chơi, người thua sẽ đi xin Wechat của mấy anh siêu cấp đẹp trai kia kìa.”
Biểu cảm cứng ngắc trêи mặt Khương Như Vũ xuất hiện vết nứt.
Im lặng vài giây mới nói: “Đến đây, kéo búa bao.”
5 giây sau.
Khương Như Vũ thu lại kéo: “Tớ thua rồi.” Dứt khoát nhảy xuống khỏi ghế ngồi, đi về hướng ghế dài phía sau.
Lương Hi yên lặng nhìn năm ngón trêи bàn tay đang mở ra của mình một lúc lâu, lại cùng hai bạn cùng phòng còn lại ra cái búa ngơ ngác nhìn nhau vài giây, vội vã đuổi theo.
Đã đến giờ ăn cơm tối, trong quán ăn Nhật có rất nhiều người, phần lớn đều là sinh viên đại học Lâm Giang.
Khương Như Vũ tìm khá lâu mới thấy Phó Ý ngồi ở chỗ cách quầy bar của bọn cô một đoạn khá xa.
Dường như anh đang nghe bạn nói chuyện, vẻ mặt lười biếng, ngồi bên cạnh người đàn ông mặc áo trắng mà Lương Hi nói.
Lương Hi vừa kịp chạy tới bên cạnh người cô, nhỏ giọng hỏi: “Vũ Vũ, hai đứa mình thương lượng, cậu đi hỏi anh trai mặc áo đen, tớ muốn đi hỏi anh trai mặc áo trắng, đợi hỏi xong về ký túc xá chúng ta trao đổi.”
Khương Như Vũ lơ đãng đáp lời, ánh mắt chưa rời khỏi khuôn mặt vừa quen thuộc lại xa lạ kia.
“Vậy… cậu trước?” Lương Hi khẽ đẩy lưng cô.
Đúng lúc này, tên xấu xa đang ngồi ở trong góc mỉm cười, mặt mày giương lên, dáng vẻ cực kỳ sung sướиɠ.
Khương Như Vũ thẳng lưng trong nháy mắt.
Cô hít sâu một hơi, nhìn màn hình điện thoại, lộ ra một nụ cười mà bản thân tự thấy là đẹp nhất.
Còn hắng giọng một chút.
Sau khi hoàn tất công tác chuẩn bị, cô đi tới bàn của Phó Ý.
Cách khoảng mấy bước, đến nơi cô xoay người đứng vững, tầm mắt quét qua bốn người đang ngồi một vòng.
Vào lúc này rốt cuộc Phó Ý cũng thấy cô.
Thậm chí không kịp che đi sự kinh ngạc nơi đáy mắt.
Song không kịp đợi anh lên tiếng nói gì đó…
Cô gái nhỏ đã lâu không gặp coi anh như không tồn tại, nhìn về Kiều Sâm ngồi bên cạnh mặt giãn ra nở một nụ cười ngọt ngào xinh đẹp động lòng người.
“Này đàn anh, anh có thể cho em Wechat và số di động không?”
“Em vừa nhìn thấy anh liền muốn ngày ngày trò chuyện cùng anh.”