Chương 21. “Màu vàng c*t”
Khương Như Vũ hốt hoảng nghĩ đồ khốn Phó Ý mà nghe máy, trước tiên cô nhất định phải đem toàn bộ tổ tiên trêи dưới 5000 năm nhà anh ra mắng.
Lớn bao nhiêu tuổi rồi sao đến tin nhắn Wechat còn quên trả lời?
Không lẽ phải làm một hình xăm lên cánh tay mới có thể nhớ tới còn có người trông mòn con mắt đợi tin nhắn hồi âm từ anh.
Đợi một hai giây đoạn chuông chờ vang lên, một đoạn rồi một đoạn cuối cùng yên tĩnh lại.
Khương Như Vũ chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gọi.
Cô nhìn chằm chằm màn hình di động, nghe tiếng tít tít tít tít của cuộc gọi đi của Wechat, mãi cho đến khi trong đầu cô bắt đầu vang lên vòng tuần hoàn vô hạn vẫn không có ai bắt máy.
“Phó Ý… Đồ xấu xa…” Nắm chặt điện thoại, tắt khung trò chuyện, cô đứng lên.
Nhưng không biết do nồng độ cồn hay là do ngồi xổm quá lâu, trước mắt cô bắt đầu tối sầm, tiếp đó bước chân lơ lửng như trêи mây, lảo đà lảo đảo.
Cô muốn tìm chỗ nào đó làm điểm tựa ổn định cho bản thân đợi màn đen này qua đi rồi nói, nhưng mới đi được hai bước, đụng vào cơ thể đầy mồ hôi Khương Như Vũ chỉ cảm thấy đầu nặng trịch mất đi ý thức.
Khi Khương Như Vũ tỉnh lại, phát hiện bản thân nằm ở ghế sô pha ở KTV.
Có một người đàn ông đang ngồi cạnh gõ điện thoại.
Tóc ngắn màu nâu sợi đay quay gáy về phía cô.
“Hmm…” Cô ngồi dậy, vẫn hơi nhức đầu như cũ nhưng tỉnh táo hơn không ít.
Cảm nhận được động tác của cô, người đàn ông tắt điện thoại, xoay người lại ân cần hỏi: “Tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào?”
Khương Như Vũ kinh ngạc ngẩng đầu, trước mặt rõ ràng chính là đối tượng trong lúc cồn xông lên não cô đã chửi mắng - Phó Ý.
Chẳng qua.
Từ lần cuối bọn họ gặp mặt cũng không quá lâu sao anh từ vẻ ngoài thật thà phúc hậu nội tâm thối nát biến thành trong ngoài đều thối nát cợt nhả rồi?
Nhuộm tóc lại còn uốn, ăn mặc khác trước một trời một vực.
Khương Như Vũ sửng sốt vài giây, hơi gãi đầu, vẻ mặt kinh ngạc: “Thầy Phó… thầy tham gia sao?”ến>
Phó Ý cũng sửng sốt vài giây, sau đó mới phản ứng kịp, lúc đó đi làm gia sư cho Khương Như Vũ ấn tượng để lại trong mắt cô gái nhỏ quả thực không giống hiện tại.
“Tôi…” Anh ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi dưới bắt đầu tự hỏi xem có gì có thể giúp mình mượn làm cớ để che giấu không.
Kết quả chưa đợi anh nghĩ ra cớ gì hay ho, cô gái nhỏ đã ngơ ngác hỏi anh: “... Anh đi làm part time ở tiệm làm tóc hả?”
Phó Ý: “Ngay cả cái này em cũng đoán được?”
“Đúng vậy.” Khương Như Vũ như ở trong mộng mới tỉnh vậy, gật gật đầu chỉ vào đầu tóc của anh: “Thông thường mấy người làm công ở tiệm tóc đều phải làm tạo hình giết ngựa* giống như anh vậy để kéo khách.”
*Tạo hình tóc như bờm ngựa, giống phong cách HKT ngày xưa ở Việt Nam.
Đồng thời cô còn làm mẫu để bên vai trái cao hơn bên phải, chỉnh giọng tự mình giới thiệu: “Gội cắt sấy số 1- Phó Ý.”
“...”
Phó Ý hạ khóe môi muốn nói sang chuyện khác, đúng lúc bản thân nhớ tới ban nãy bắt gặp tình cảnh cô trước của KTV, sắc mặt hơi trầm xuống: “Sao mới nãy em lại ngất trước cửa? Con đường này toàn là quán bar, nếu không phải là tôi ở đó không chừng em đã bị người ta nhặt thi* rồi.”
*Nguyên gốc là từ 捡尸, dùng để chỉ trường hợp những cô gái say xỉn ngất xỉu ở những quán bar hoặc KTV bị người khác lợi dụng dẫn đi tấn công ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
“Có uống một chút rượu.” Khương Như Vũ đứng lên, Phó Ý quả nhiên ngửi thấy mùi rượu tỏa ra từ người cô: “Sau đó ngồi xổm khá lâu trước cửa nên chắc là huyết áp thấp chăng.”
Nói xong cô suy nghĩ một lát rồi bổ sung: “Chắc là cũng liên quan tới việc đêm qua hơn 3 giờ mới đi ngủ.”
Nghe vậy Phó Ý nhíu mày: “Không thì nên đến bệnh viện khám xem?”
“Không cần không cần.” Khương Như Vũ vội vàng xua tay: “Thật sự là huyết áp thấp thôi, anh lên Baidu tra ‘tư thế huyết áp thấp’ liền biết ngay.”
Lúc này trái tim đang treo lơ lửng của anh mới hạ xuống.
Im lặng một lúc Khương Như Vũ nhớ tới gì đó, hỏi anh: “Thầy Phó, sao anh lại ở đây, còn ăn mặc như này…”
Cô đắn đo nên dùng từ như nào, nói tiếp: “Giống như muốn đi hẹn hò.”
“Hẹn hò?” Phó Ý nhướng mày: “Ý là hôm nay tôi ăn mặc rất dễ nhìn?”
“Tạm được.” Cô chậm rãi trả lời: “Anh thật hợp với màu tóc vàng c*t này đấy.”
Vừa nói ba từ ‘màu vàng c*t’ ra, Phó Ý suýt nữa thở mạnh vì sốc.
Ai ngờ anh không hề phản bác lại, cô gái nhỏ trước mặt lại lo lắng mở miệng: “Nếu không anh cân nhắc một chút về chuyện nghỉ việc đi, em nghĩ cái thứ đồ chơi này trêи đầu anh cũng không giúp anh tăng thêm khí chất đâu.”
Phó Ý : “...”
“Màu vàng c*t?” Anh tức giận, đưa tay nhéo má cô, động tác cực kỳ quen thuộc: “Em có muốn thử không? Cho dù bị phai màu thì cái này cũng gọi là màu nâu sợi đay.”
Bị anh véo má, Khương Như Vũ vừa giãy giụa vừa phản bác lại, lời nói có chút không rõ ràng: “Nói văn vẻ như vậy làm gì? Có nâng cấp cao tới đâu thì nó vẫn là màu vàng c*t thôi!”
“Được, vậy em bây giờ ra đường hét một tiếng.” Phó Ý cười lạnh: “Để tôi nhìn xem có bao nhiêu người tóc vàng c*t đến xếp hàng đánh em.”
“Anh đừng có già mồm át lẽ phải được không?” Khó khăn lắm mới giãy giụa thoát khỏi sự giam cầm của anh, Khương Như Vũ thở hồng hộc lườm anh: “Người ta nhuộm màu nâu sợi đay đều trông rất cao cấp, đến lượt anh mới low như vậy.”
Được rồi, rốt cuộc anh đã hiểu, cô gái nhỏ chính là đã tính toán ở trong lòng mắng anh thôi.
“Ôi chao, không đúng.” Phó Ý nở nụ cười: “Gần đây tôi có trêu chọc em đâu, sao mới gặp mặt liền mắng tôi?”
Dẫu sao cũng nên ngoan ngoãn gọi một tiếng ‘chào thầy Phó’ chứ.
Sao mà vừa gặp liền dốc sức vặn lại anh?
“Bản thân anh làm gì có lỗi với em, trong lòng không có chút ấn tượng gì sao?” Cô xụ mặt hỏi ngược lại.
“Vậy em nói nghe thử xem?” Phó Ý cười nhẹ thành tiếng: “Nếu thật sự có lỗi với em, tôi sẽ xin lỗi.”
Từ lần cuối cùng dạy kèm tại nhà, mãi cho đến ngày gặp mặt hôm nay, anh nào có làm chuyện gì có lỗi với cô?
Khương Như Vũ yên lặng đối mặt với anh.
Một lát sau, cô lấy điện thoại ra, mở khóa, mở khung trò chuyện Wechat giữa anh và cô đưa qua.
Giao diện trò chuyện Wechat đơn giản nhất, hình nền đổi thành bối cảnh phim hoạt hình màu hồng phấn.
Tổng cộng có ba câu thêm một hình ảnh biểu cảm, dù vậy vẫn không hề có bóng dáng một tin nhắn trả lời nào.
Ngày 8 tháng 6.
[Thầy Phó, em thi xong rồi!!!]
[Đề Toán đơn giản hơn so với trong tưởng tượng của em, cảm thấy có hy vọng vào đại học Tấn Tây rồi.]
[Xoay vòng vòng.jpg]
Ngày 13 tháng 6.
[Thầy Phó! Tại sao! Thầy! Không trả lời! Tin nhắn Wechat của em!]
Có thể tưởng tượng ra vẻ mặt uất ức của cô khi cầm điện thoại.
Kéo xuống cuối cùng là một loạt cuộc gọi đi nhưng không ai nhận.
Anh lập tức nhớ đến chiếc điện thoại cục gạch không biết đã bị mình ném ở đâu rồi.
Phó Ý cứng họng: “Xin lỗi… tôi…”
“Quên rồi phải không? Em biết mà.” Cô rầu rĩ không vui nói tiếp: “Anh bề bộn nhiều việc phải không.”
Anh vừa nãy còn giận cô sao vừa gặp mặt đã không phân biệt trắng đen gì hết liền bắt đầu mắng anh.
Hóa ra vấn đề thật sự nằm ở chỗ anh.
Phó Ý rũ mắt, nhìn cô gái nhỏ chỉ cao đến bả vai mình.
Cô nhận lại di động, sợi dây màu đỏ trêи tay trái khác với loại làm ẩu bình thường, được ánh đèn vàng ở KTV chiếu xuống hiện lên chút lấp lánh.
Sao anh có thể quên mất, không để ý cô gái nhỏ nhà người ta lâu như vậy?
Cảm giác áy náy trỗi dậy.
Khương Như Vũ còn đang lẩm bẩm oán trách, giây kế tiếp, một bàn tay to đặt trêи đầu cô, dùng sức xoa nhẹ vài cái.
“Xin lỗi.” Giọng anh đầy vẻ áy náy: “Sau này nhìn thấy tin nhắn của em tôi đều sẽ trả lời trước tiên, cuộc gọi đến cũng nghe ngay lập tức.”
Cô ngẩng đầu trông thấy vẻ mặt tràn ngập áy náy của Phó Ý.
Lòng chứa đầy sự bất mãn trong nháy mắt ngừng lại, Khương Như Vũ bĩu môi: “... Cũng không phải có ý muốn anh trả lời ngay, chính là anh thấy được thì trả lời một chút, nếu không sẽ giống như là em đang tự lẩm bẩm nói chuyện với chính mình.”
“Là anh trai sai rồi.” Anh nói lời xin lỗi một lần nữa, sờ sờ đầu cô: “Vừa nãy còn hung dữ với em, xin lỗi.”
“Vậy lần này em liền miễn cưỡng tha thứ cho anh vậy.” Chuyện không quan trọng, nhận được lời giải thích và đáp án Khương Như Vũ vốn cũng không hề quá để ý, lúc này Phó Ý lặp lại nhiều lần lời xin lỗi cô lại hơi ngượng ngùng: “Em chỉ ra ngoài hít thở không khí một chút, cũng nên trở về phòng bao rồi.”
“Đi chơi cùng bạn?” Phó Ý hỏi.
“Không ạ.” Khương Như Vũ lắc đầu: “Là tiệc cảm ơn thầy cô, sau khi kết thúc lớp em qua đây chơi.”
“Vậy em mau đi đi.”
Đi được một đoạn đường, cô gái nhỏ chợt quay đầu, chạy chậm đến trước mặt anh, đôi mắt to chớp chớp: “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em?”
“Hở?”
“Chính là tại sao anh lại ở đây, còn trùng hợp nhặt được em lúc đang ngất?”
Phó Ý nghiêng đầu liếc mắt nhìn tên của KTV, thuận miệng nói liều: “Tôi đang làm thêm ở Once, hôm nay tới đây làm ca tối.”
“Được rồi.” Khương Như Vũ không chút nghi ngờ, phất phất tay với anh: “Vậy em đi đây, tạm biệt thầy Phó.”
Bóng dáng màu lam nhạt biến mất trong tầm mắt, Phó Ý bấm một dãy số.
Điện thoại rất nhanh được nhận.
“Phòng nào?” Giọng anh cực kỳ lạnh nhạt.
“5-8”
Cúp điện thoại, anh nhắc chân hướng về bên trong.
5-8 là phòng bao cao cấp nhất ở Once, vốn là chuyên môn dùng để tiếp đãi khách quý, bây giờ chuyên dùng để tiếp đãi thái tử gia Phó thị.
Đối với KTV này Phó Ý quen cửa quen nẻo, rất nhanh đã tới trước cửa phòng bao 5-8.
Đẩy cửa phòng, mùi máu tanh lẫn với mùi chua nồng xộc thẳng lên mũi.
Căn phòng có thể chứa trêи trăm khách quý giờ chỉ lẻ tẻ vài người đàn ông.
Nghe thấy tiếng mở cửa, một người trong số đó quay đầu lại, thấy là anh liền nghiêng người tránh sang một bên.
“A Ý.” Trêи mặt Kiều Sâm luôn lộ ra nụ cười ấm áp vô cùng dối trá trước sau như một: “Em gái nhỏ không sao chứ?”
Phó Ý đáp một tiếp, lấy ra bật lửa châm thuốc, đi tới bên cạnh anh ta: “Tình huống gì đây?”
Người đàn ông vừa mới nhường chỗ ngồi cho anh khinh miệt nói: “Người này thường xuyên nhặt thi ở gần đây, mục tiêu chủ yếu là quán bar trêи con đường này.”
“Tôi hỏi sao hắn lại biến thành bộ dạng quỷ quái này?” Phó Ý cau mày, đá tên đàn ông đang nằm dưới đất một cước, chán ghét liếc mắt sang bên cạnh.
Mặt gã sưng phù, máu rỉ ra từ bên miệng, trêи áo cộc tay màu trắng rải rác vết bẩn mất trật tự do dấu giày để lại, cách đó không xa còn có bãi nôn mửa bốc mùi chua.
“Rót cho chút rượu.” Kiều Sâm nhún nhún vai: “Họ nghe nói là cậu mời khách, đặc biệt chọn loại giá cao nồng độ cũng cao.”
Phó Ý không lên tiếng, điếu thuốc cháy hết, anh lại hút điếu nữa.
“A Ý, xử lý thế nào?” Kiều Sâm cũng không vội, đợi anh hút xong nửa điếu mới khẽ cười hỏi.
Trong phòng bao khuếch đại thêm bầu không khí khi ánh đèn bị ai đó tắt đi, chỉ mở đèn sợi đốt; trêи mặt sàn là chiếc thảm lông ngỗng màu trắng tinh, nhìn lên đặc biệt dễ thấy vết máu và chỗ nôn.
Phó Ý từ từ nhả khói, khói trắng chậm rãi tan biến trong không trung.
Giọng anh lạnh lùng, ánh mắt
cực kỳ lạnh lẽo: “Nếu đã thích nhặt thi như vậy thì cho hắn thử một chút mùi vị làm thái giám đi.”