Edit by An Nhiên
Lúc Tiểu Ninh đến nơi đã gần mười một giờ đêm. Sau khi xuống xe thì nhận được điện thoại của Chu Húc, hỏi cậu đã tới nơi chưa, có người nhà ra đón chưa.
Tiểu Ninh nào còn người nhà gì đó.
Cậu nói với Chu Húc, không có việc gì, cậu sẽ lập tức về tới nhà ngay.
Nhưng mà cậu cũng không có nhà, chỉ có một căn phòng thuê sắp hết hạn.
Tiểu Ninh đợi năm ngày. Nhận di thể, hoả táng, đốt hương hoá tiền vàng tượng trưng. Bác bá cậu vốn còn muốn giúp cậu thu xếp tang sự, Tiểu Ninh nói không cần. Những gì có thể làm đều đã làm xong, mọi người trong nhà đốt nhang thắp hương là được rồi.
Người như ba cậu, chết rồi có không biết bao nhiêu người trong lòng đều nhẹ nhõm.
Tiếp theo đó là nợ nần của ba cậu.
Ba cậu lại thiếu mười bảy vạn, chỉ có thể là Tiểu Ninh trả thôi.
Bác và cô nói, Tiểu Ninh cũng không dễ dàng gì, còn nhỏ như vậy, vẫn còn đang đi học, ngày trước nhà hắn thiếu nợ tiền của bọn họ, mọi người đều là anh em, liền xem như thôi. Nhưng hiện tại ba cậu thiếu những khoản nợ này, bọn họ thực sự không có khả năng giúp đỡ Tiểu Ninh, trước tiên bọn họ có thể vay tiền người khác, trả hết nợ, nhưng Tiểu Ninh phải viết giấy vay nợ, chờ tốt nghiệp thì trả lại.
Tiểu Ninh nói, vâng, tạ ơn bác và cô.
Tiểu Ninh lấy điện thoại di động ra, sửa lại con số bên trong sổ ghi nợ.
Lúc rời đi, Tiểu Ninh hoặc vứt hoặc bán mấy món đồ cũ rách nát trong căn phòng cho thuê kia. Kể cả những món đồ chơi cũ cậu cất giấu kỹ từ nhỏ, một món cũng không cần. Cậu không muốn có bất cứ thứ gì thuộc về nơi này, cậu cũng không muốn trở lại nơi này nữa.
Còn lại, chỉ cần đem số tiền kia trả xong, cậu sẽ tự do.
Về nguyên nhân cái chết của ba cậu, rốt cuộc là thật sự ngoài ý muốn trượt chân ngã xuống lầu, hay là kẻ đòi nợ đã làm gì, cậu cũng không muốn truy cứu. Ba của cậu là người như vậy, ngoại trừ lưu lại cho Tiểu Ninh một khoản lại một khoản nợ, gã đã làm được gì? Huống hồ bác và cô ở nơi này, ai có thể bảo chứng những kẻ đó sẽ không gây phiền toái cho bác và cô đây?
Chết thì cũng đã chết rồi, Tiểu Ninh nghĩ, không nên một lần nữa gây thêm phiền toái cho người sống.
Sau khi quay về tới trường học, Chu Húc gọi điện thoại cho Tiểu Ninh một lần, hỏi cậu trở về chưa, lại hỏi trong nhà đã xảy ra chuyện gì, đừng ngại nói.
Tiểu Ninh lễ phép cám ơn hắn, còn lại không chịu nói thêm nữa.
Trước tuần thi cuối kỳ, Chu Húc thông qua câu lạc bộ hẹn Tiểu Ninh một lần, Tiểu Ninh lấy lý do sinh bệnh từ chối. Chu Húc gửi tin nhắn cho cậu, hỏi thăm cậu bị làm sao, Tiểu Ninh không trả lời hắn.
Sau đó, Chu Húc lại gửi thêm mấy tin nhắn cho cậu, đều là nói một vài chuyện không quan trọng, Tiểu Ninh đều không hồi đáp.
Tiểu Ninh nghĩ, cứ như vậy đi, không nên liên lạc lại nữa. Cậu vô thức cảm thấy, đã có một ít dính dáng không được tốt với Chu tiên sinh. Khách nhân cậu từng tiếp đãi qua, không có một ai giống Chu tiên sinh như vậy, sẽ quan tâm cậu, sẽ an ủi cậu, rõ ràng trả tiền để cậu đến bồi bạn, nhưng chỉ là xem phim, ăn cơm, nói chuyện phiếm, ngay cả một câu vượt giới hạn cũng chưa từng nói.
Có lẽ hắn có chút hảo cảm đối với Tiểu Ninh, có lẽ lòng thông cảm của hắn tràn lan.
Nhưng Tiểu Ninh chưa từng nghĩ tới muốn làm đồng tính, cũng không thấy phương thức quen biết như vậy là phương thức tốt.
Cứ như vậy đi.
Sau khi kỳ thi cuối kỳ khi kết thúc, Tiểu Ninh nộp đơn xin nghỉ đông ở lại trường, dự định ngày nghỉ tiếp tục đi làm. Bác trai có gọi điện thoại cho cậu, nói nghỉ đông cậu trở về có thể ở nhà bác bá, cùng bọn họ đón năm mới. Tiểu Ninh từ chối khéo, cậu cũng không muốn trở về thị trấn nhỏ cũ nát đó nữa, vả lại, nếu cậu thật sự về, mọi người sẽ vui vẻ sao? Nhà bác có ba căn phòng, cậu đến rồi, anh họ chị học sẽ ở đâu? Cậu không muốn làm một thân thích liên tục tăng thêm phiền hà cho người khác.
Công việc ở câu lạc bộ vẫn còn tiếp tục.
Vừa đến kỳ nghỉ đông, ngay cả sinh viên trong câu lạc bộ cũng ít đi, cho dù lưu luyến thành thị ngợp trong vàng son cỡ nào, ngày nghỉ vừa đến, rất nhiều người vẫn trở về nhà. Thoáng cái, trong câu lạc bộ bắt đầu cung không đủ cầu, Tiểu Ninh hầu như mỗi ngày đều có thể nhận được điện thoại của câu lạc bộ.
Tối thứ bảy, Tiểu Ninh một mình đến quán karaoke tiếp khách. Lúc Tiểu Ninh đến đã hơn mười giờ tối. Khách có năm sáu người, hình như ăn uống xong mới đến, mang theo mùi rượu. Trong phòng còn có mấy người nam nữ trẻ tuổi, không biết là”Công chúa” chỗ này gọi đến hay là cùng một câu lạc bộ với Tiểu Ninh đến.
Mấy người khách bắt đầu uống rượu hát hò, những nam nữ trẻ tuổi kia cũng bắt đầu phụng bồi uống rượu ca hát. Hát hay, uống thật phóng khoáng còn có thể nhận được tiền boa. Loại trường hợp này, Tiểu Ninh từ trước đến nay không dám uống đến quá nhiều, cậu đi lên hát mấy bài hát, vừa đi xuống, có một khách nhân nào đó nhìn qua hơn bốn mươi tuổi vẫy tay bảo cậu qua.
Tiểu Ninh cười ngồi bên cạnh khách nhân, khách nhân kéo cổ áo len của cậu ra, đem một chồng tiền boa nhét vào trong cổ áo cậu, nói: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Đi kiếm tiền tiêu vặt hửm? Nhìn dáng vẻ của cậu, chắc vẫn còn là học sinh?”
Nữ nhân bên cạnh đã bắt đầu khóc nức nở mà kể chuyện của mình, một chồng lại một chồng tiền boa nhét ở trong tay cô ta. Tiểu Ninh biết khách nhân thích nghe cái gì, nhưng cũng không muốn kể chuyện của mình, chỉ cười cười.
Khách nhân kia nhìn thấy Tiểu Ninh cười, con mắt liền nhìn chằm chằm, còn nói: “Có muốn kiếm được nhiều tiền tiêu vặt hơn không?” Nói xong tay đặt lên trên đùi Tiểu Ninh.
Bàn tay bóng nhẫy của gã đàn ông trung niên mang theo nhiệt độ làm cho người ta không thoải mái, Tiểu Ninh biết lời hắn nói là có ý gì, tìm cớ: “Tiền ngài cho đã rất nhiều rồi, đã đủ rồi.” Nói xong móc tiền từ trong quần áo ra, giả bộ rất vui vẻ đếm, bỏ vào trong balo của mình.
Khách nhân nói: “Cái balo này của cậu không được tốt lắm, có muốn balo hàng hiệu không?”
Tiểu Ninh gật đầu nói: “Đương nhiên muốn…, chờ tôi tích đủ tiền sẽ đi mua.”
Tiểu Ninh đầy miệng nói dối, chính là không hề ngượng miệng. Một khách nhân khác ngồi bên cạnh, ôm một nữ nhân nói: “Đó là *sồ nhi, vẫn chưa dám chơi. Lão Lâm a, đừng tiếc tiền, cho nhiều một chút. Đều là hài tử đi kiếm tiền tiêu vặt, sao anh có thể bạc đãi người ta nha? Tiểu bằng hữu a, cậu tiếp đãi Lâm lão bản cho tốt, tiền tiêu vặt còn cần lo lắng ư? Thế nào lại dốt như vậy? Một điểm nhãn lực cũng không có!” Nữ nhân hắn ôm kia, mặc hắn vươn tay vào trong quần áo, vừa sờ vừa bóp. Trong áo lót cô ta nhét đầy một xấp tiền, ít nhất cũng có ba bốn mươi tờ.
(sồ nhi: chim non, ngây thơ chưa biết gì)
Lâm lão bản nhìn Tiểu Ninh, chỉ cười, nói: “Cậu chớ dọa tiểu bằng hữu nhà người ta. Tiểu bằng hữu, không cần sợ hãi, bồi ta uống chút rượu là được.” Tiểu Ninh không khỏi hoảng sợ trong lòng, cảm thấy bốn năm người khách này hôm nay không dễ ứng phó. Cậu không muốn chọc giận bọn hắn, ngoan ngoãn uống vài chén rượu.
Rất nhanh Tiểu Ninh liền cảm thấy không đúng.
Cậu không thường xuyên uống rượu, nhưng tửu lượng coi như cũng được, rượu vang ít nhiều cũng có thể uống nửa bình một chai. Nhưng mới uống mấy chén, cậu đã cảm thấy bắt đầu chóng mặt, thân thể cũng bắt đầu nóng lên, miệng càng lúc càng khô, càng lúc càng muốn uống nhiều.
Bị bỏ thuốc rồi, Tiểu Ninh lập tức ý thức được.
Khách nhân đưa tay đặt ở trên đùi cậu, giờ phút này đã sắp sờ lên mông cậu, còn nhét một chồng tiền mặt vào trong quần áo Tiểu Ninh, nói: “Muốn bao nhiêu tiền cũng có thể cho cậu.”
Tiểu Ninh muốn trả nợ, muốn kiếm tiền, muốn thoát khỏi quá khứ, càng muốn một cuộc sống tự do hơn.
Nhưng giờ khắc này cái tay kia khiến cho cậu sắp ói ra rồi.
Tiểu Ninh nói dối, cố gắng cười thật tự nhiên, nói: “Uống nhiều rồi, tôi đi toilet.”
Tiểu Ninh đứng lên, lảo đảo một cái.
“Đi toilet còn mang theo balo sao?” Lâm lão bản nói.
Tiểu Ninh đành phải cười ném balo xuống sô pha.
Lâm lão bản có lẽ là sợ cậu chạy trốn, hoặc sợ sau khi thuốc có tác dụng Tiểu Ninh sẽ té xỉu ở trong toilet, phân phó nói: “Tiểu Trần, cậu cùng vị tiểu bằng hữu này đi toilet, tôi thấy cậu ta hơi say rồi.”
Tiểu Ninh kéo cửa phòng bao ra, lập tức có người đi theo.