Vi Quang

Chương 31




Edit by An Nhiên

Tối thứ sáu Lữ Bằng Vũ gọi điện thoại cho Chu Húc, hẹn hắn ngày mai đi ăn cơm uống rượu.

“Tiền Vân cuối cùng cũng ly hôn với thằng chồng ngu ngốc kia rồi, giấy đã ký, tài sản cũng đã chia rõ ràng, hẹn mấy người bạn học cũ chúng ta, nói muốn ăn mừng.”

Tiền Vân là bạn cùng lớp đại học với mấy người Chu Húc, quan hệ rất tốt với mọi người trong ký túc xá, thời đại học thường xuyên cùng nhau ăn cơm uống rượu, lúc làm bài tập nhóm sẽ cùng nhau viết mã suốt đêm. Tiền Vân là nữ nhân rất mạnh mẽ, trình độ chuyên môn không thua kém nam sinh, sau khi tốt nghiệp cũng làm lập trình viên, mỗi ngày ở công ty tăng ca viết mã. Cô với chồng yêu nhau hồi đại học, chồng học hệ quản lý, sau khi tốt nghiệp công việc của hai người không giống nhau, Tiền Vân thường xuyên tăng ca, chồng cô thường xuyên đi xã giao, chờ đến khi Tiền Vân hồi phục tinh thần lại, chồng cô đã ngoại tình.

Tiếp theo chính là cãi nhau, vì nhà, xe với tiền gửi ngân hàng, ầm ĩ đến gà bay chó sủa. Mấy người Chu Húc là bạn học thân thiết cũng biết Tiền Vân không dễ dàng, tiền nhiều năm viết mã bao nhiêu vất vả như vậy, chồng cô với tiểu tam lại muốn nuốt trọn, Tiền Vân làm sao có thể nhịn được cơn giận này. Đầu tiên là bắt tiểu tam, tiếp theo là ầm ĩ ly hôn, sau đó là ra tòa, một đống chuyện tồi tệ quấy nhiễu đã hơn một năm, bây giờ rốt cuộc tất cả cũng đã kết thúc, bọn họ bồi Tiền Vân ăn mừng.

Chu Húc đáp ứng, trước lúc tắt điện thoại, Lữ Bằng Vũ nói: “Cậu đã cùng một chỗ với tiểu hài tử kia, vậy mang cậu ấy tới đi, cứ nói là đệ đệ cậu quen, dù sao Tiền Vân cũng không quan tâm cái này, chắc cô ấy cũng đoán được một chút, cậu đến tuổi này rồi còn chưa kết hôn, mọi người ít nhiều trong lòng đều biết.”

Chu Húc nói: “Để em hỏi cậu ấy xem sao.”

Chu Húc biết Lữ Bằng Vũ bọn họ là muốn biết rõ hơn về Tiểu Ninh, thăm dò lai lịch Tiểu Ninh.

Lúc hỏi Chu Húc vẫn tương đối do dự, nói với Tiểu Ninh nếu cậu không muốn đi cũng không sao, ở nhà chờ hắn là được, đâu ngờ Tiểu Ninh vô cùng cao hứng lập tức đáp ứng. Tối thứ sáu chín rưỡi cậu mới gia sư xong, không kịp ăn cơm, chỉ có thể đi tăng hai.

Hôm sau lúc Tiểu Ninh đến thì đã gần mười giờ, Chu Húc ra cửa KTV chờ cậu, dặn dò cậu lát nữa mọi người mời rượu cậu nhớ uống ít, ứng phó một chút là được, những người này đều đã ba mươi mấy tuổi càng già càng lão luyện, luận uống rượu Tiểu Ninh làm sao qua được bọn hắn.

(KTV: quán karaoke)

Chu Húc đẩy cửa ra, Tiểu Ninh đi vào, trong phòng chỉ có năm sáu người, Phùng Tùng và Lữ Bằng Vũ cậu đã từng gặp, còn có ba vị nữ nhân, Chu Húc trước đó đã nói với cậu tất cả đều là bạn thân của Tiền Vân. Chu Húc giới thiệu từng người cho cậu, nói với mọi người Tiểu Ninh là em trai hắn, mọi người ám muội cười cười, cũng không hỏi nhiều.

Tiểu Ninh nhu thuận chào hỏi mấy vị nữ nhân, rất ngọt gọi “Tỷ tỷ” “Phùng ca” “Lữ ca”. Bắt đầu một vòng chào hỏi, lúc đến phiên Tiền Vân, Tiểu Ninh nhìn kỹ một chút, cảm thấy Tiền Vân hình như có chút quen mắt.

Tiền Vân cũng quét mắt nhìn cậu vài cái, nói: “Tiểu soái ca đẹp trai thế này, tiểu đệ Chu Húc cậu tìm thấy ở đâu vậy? Chị đây cũng muốn tìm một người.”

Mọi người bắt đầu cười vang.

Tâm tình Tiền Vân vừa tốt lại vừa không tốt, hết sức phức tạp, đêm nay quyết ý mặc sức ăn chơi, say rượu quên sầu, nói chưa đến hai câu liền bắt đầu lôi kéo Phùng Tùng Lữ Bằng Vũ uống rượu.

Tiểu Ninh ngồi bên cạnh Chu Húc, Chu Húc lấy nước trái cây cho cậu, bị hai vị nữ nhân khác cười. Tiểu Ninh cầm lấy một ly rượu vang, lần lượt mời rượu các vị ca ca tỷ tỷ, Chu Húc nhìn cậu, kính rượu một lần liền nhấp một cái, một vòng kính xong, chỉ uống hết một ly.

Tiền Vân nói: “Tiểu đệ đệ này thật nghe lời, thật nghe lời. Nhưng mà Chu Húc, cậu như vậy rất không vui nha ha ha, chị đây hôm nay hẹn các cậu đi uống rượu, bộ dạng cậu như thế là không được.” Hai vị nữ nhân khác cũng liền ồn ào theo, muốn Chu Húc chịu phạt ba ly.

Chu Húc thuộc loại người thành thật đặc biệt dễ khiến nữ hài tử muốn bắt nạt, lúc đi học vẫn luôn như vậy, nhân duyên rất tốt, đám nữ sinh đều thích trêu chọc khi dễ hắn, Chu Húc tốt tính, không tức giận cũng không khó chịu, cho tới bây giờ vẫn luôn cười ha ha. Các nam sinh đều ghen tị hắn có duyên khác phái, vạn vạn không nghĩ tới Chu Húc vậy mà lại thích nam nhân.

Chu Húc cũng không khước từ, thật sự uống liền ba ly.

Uống xong mọi người vỗ tay kêu hay, bắt đầu nhớ lại tuổi trẻ trước kia, từng mấy lần say rượu, từng mấy lần thất tình.

Tiểu Ninh với bọn họ không cùng lứa tuổi, căn bản không trò chuyện được. Lúc mấy người Chu Húc nói chuyện phiếm, cậu chỉ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Chu Húc uống nước trái cây, thỉnh thoảng tự mình chọn bài tự mình hát.

Tiền Vân càng uống càng nhiều, bắt đầu oán hận đủ loại chuyện tồi tệ của chồng cũ, nói: “Nam nhân một khi đã phạm sai lầm, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, rồi lần thứ ba, nhất định không được ôm tâm lý may mắn, đừng tưởng rằng hắn sẽ vì mình mà thay đổi, chuyện đó không bao giờ có. Mấy người chưa kết hôn phải chú ý, nhất định phải cảnh giác cao độ, tìm chồng cũng vậy, tìm vợ cũng thế, bây giờ nam hay nữ giống nhau hết, đều rất thối tha, thật sự rất thối tha.”

Mọi người mồm năm miệng mười mà góp lời, có an ủi cô, có cùng cô mắng đàn ông phụ bạc. Tiểu Ninh bối phận nhỏ, đương nhiên không dám chen lời, ngồi một lúc, nước trái cây uống quá nhiều, muốn đi toilet, nói với Chu Húc một tiếng liền đi ra ngoài.

Lúc rửa tay Tiểu Ninh nhìn đồng hồ, hơn mười một giờ, đoán chừng còn lâu mới tan cuộc, Tiểu Ninh thở dài. Ngồi ngốc ở trong phòng thật sự quá chán, còn không bằng ở nhà cùng Chu Húc hôn hôn sờ sờ vui bao nhiêu. Nhưng đây là lần đầu tiên Chu Húc dẫn cậu đi gặp bằng hữu, ý nghĩa vô cùng, cậu đương nhiên phải thông minh cổ vũ.

Tiểu Ninh quay lại vừa đúng lúc Chu Húc đi ra, nói muốn đi ra ngoài hút thuốc. Chu Húc bình thường không hút thuốc lá, lúc uống rượu sẽ hút một điếu.

Tiểu Ninh không hút thuốc, nhưng cậu muốn ở cùng một chỗ với Chu Húc, người trong phòng cậu đều không quen, đi vào cũng không vui. Bèn theo Chu Húc đi đến cuối hành lang, đứng ở cửa thoát hiểm nói chuyện.

Chu Húc hỏi cậu: “Buồn chán sao?”

Tiểu Ninh lắc đầu: “Các anh trò chuyện của các anh, vốn là vì giúp chị Tiền Vân giải sầu mới đi uống rượu, tự em chơi cũng rất vui.”

Chu Húc một tay cầm điếu thuốc, tay kia vuốt vuốt tóc Tiểu Ninh, cười nói: “Nếu mệt rồi thì nói với tôi, tôi mang em quay về ngủ.”

Tiểu Ninh không thích hút thuốc, nhưng cảm thấy bộ dạng Chu Húc một tay cầm điếu thuốc nói chuyện rất đẹp trai, lén quay đầu thấy hành lang không có ai, nhanh chóng lại gần hôn Chu Húc một cái.

Có mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Hai người nói chuyện một lúc, Chu Húc vẫn chưa hút xong điếu thuốc, Phùng Tùng và Lữ Bằng Vũ đi ra. Lữ Bằng Vũ quay người đi toilet, Phùng Tùng đi đến bên cạnh Chu Húc, cũng lấy ra một điếu.

Trong hành lang bắt đầu có khói thuốc quẩn quanh.

Tiểu Ninh gặp Phùng Tùng cảm thấy rất lúng túng, nhiều người thì không sao, ít người liền cảm thấy không có gì để nói, suy nghĩ một chút liền nói mình về phòng trước.

Trong phòng rất yên tĩnh, Tiểu Ninh vừa đi vào đã cảm thấy có chút kỳ quái. Tiền Vân cùng bạn thân của cô đang đang thấp giọng nói chuyện, thấy Tiểu Ninh tiến vào, vẫy tay với cậu.

Tiểu Ninh đi qua ngồi xuống, Tiền Vân rót cho cậu một ly rượu, nói: “Tôi nhớ cậu có thể uống được.”

Tiểu Ninh sửng sốt.

Tiền Vân nói tiếp: “Lúc nãy cậu vừa đi vào, tôi đã cảm thấy nhìn cậu rất quen mắt, cậu trẻ tuổi đẹp trai như vậy, không có chuyện tôi không nhớ được. Uống rượu cả buổi, đầu óc thông suốt, cuối cùng cũng đã nhớ ra, chúng ta đã gặp nhau năm ngoái.”

Đột nhiên, Tiểu Ninh như rơi xuống hầm băng.

Trách không được cậu cảm thấy Tiền Vân quen mắt, bởi vì cậu và Tiền Vân, đã sớm gặp nhau. Năm ngoái, không nhớ là tháng nào, Tiền Vân là khách của cậu, đi đâu Tiểu Ninh cũng không nhớ rõ, cậu chỉ còn nhớ mặt Tiền Vân, lúc ấy khả năng còn có hai ba nam hài khác trong câu lạc bộ, Tiền Vân cũng không phải một mình một người, hình như là trong tiệc sinh nhật, cậu không nhớ rõ nữa.

Không nhớ đã đi đâu, chúc mừng cái gì, có bao nhiêu người đều không sao cả, nhớ Tiền Vân là khách của cậu là được.

Lúc vừa tiếp nhận công việc ở câu lạc bộ, Tiểu Ninh đã từng nghĩ, về sau chờ đến lúc cậu không còn làm công việc này nữa, chờ cậu tốt nghiệp đại học xong, có một công việc bình thường rồi, ngộ nhỡ gặp phải khách nhân lúc trước thì phải làm sao? Vạn nhất khách nhân trước kia là cấp trên hoặc là đồng nghiệp của cậu, thì phải làm sao?

Sau đó cậu nghĩ, cậu không giết người phóng hỏa, kiếm chút tiền thì thế nào. Nếu quả thật gặp phải khách nhân lúc trước, thì cứ cười đùa, giải thích nói mình lúc còn nhỏ không hiểu chuyện, vì kiếm tiền tiêu vặt nên mới mặt dày đi làm thêm.

Cùng lắm thì sau khi tốt nghiệp cậu rời khỏi thành phố này, đến nơi khác sống làm việc.

Lúc này thật sự gặp rồi, Tiểu Ninh lại toàn thân rét run.

Đây là lần đầu tiên Chu Húc dẫn cậu đi gặp bằng hữu cơ mà.