*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by An Nhiên
Sau khi từ Lan Tây Tự đi ra, Tiểu Ninh xấu hổ cùng Chu Húc về nhà hắn lần nữa, chào tạm biệt hắn xong, cậu tự mình quay trở lại trường học.
Cậu trở lại ký túc xá cũng không có việc gì làm, đắp chăn bông nằm ở trên giường ngẩn người.
Sinh viên ở lại trường trong kỳ nghỉ đều ở tập trung trong một tòa nhà, sắp xếp ở cùng ký túc xá với Tiểu Ninh còn có một nam sinh, nhưng Tết cậu ta cũng không ở đây, nói là đi tìm đồng hương. Nghỉ hè có nhiều người lưu lại trường học, nghỉ đông thì ít hơn, dẫu sao mọi người cũng không có tiền, vẫn muốn về nhà đón năm mới.
Người không có nhà để trở về hoặc thật sự không muốn về nhà đón năm mới, chung quy lại luôn đi đâu đó, tìm bạn gái, tìm bạn học, hoặc là tìm đồng hương.
Như Tiểu Ninh, không có bằng hữu, cũng không có đồng hương, thật sự quá ít.
Mùng một đầu năm mới, Tiểu Ninh một mình lẻ loi vùi ở trong kí túc, mê muội mà nghĩ tới Chu Húc. Cậu đem tấm phù bình an nho nhỏ kia niết trong tay, nhìn lại nhìn, đem bốn chữ “Tuế tuế an khang” nhìn đến hoa mắt. Lại thỉnh thoảng cầm điện thoại, nghĩ Chu Húc vì sao chưa gửi tin nhắn cho mình.
Tiểu Ninh cảm giác chắc là mình có bệnh, cậu vốn không phải đồng tính luyến. Tuy nói rằng lớn đến thế này, chưa từng thích ai, nhưng cậu vẫn cảm thấy nữ sinh rất dễ thương, cũng chưa từng cảm thấy nam sinh nào đặc biệt đẹp trai.
Nhưng mà Chu Húc ——
Chu Húc không thể nói đặc biệt đẹp trai, tướng mạo hắn cũng không thể nói là anh tuấn. Thời điểm lần đầu tiên gặp, Tiểu Ninh vẫn cảm thấy hắn rất bình thường, chính là một trạch nam tùy ý có thể thấy trên phố, ăn mặc quê mùa, còn đeo cái túi xách laptop. Đi trên đường, Tiểu Ninh căn bản sẽ không liếc hắn nhiều thêm một cái.
Nhưng mà sau khi đổi kiểu tóc, đổi kính mắt, đổi quần áo, Chu Húc giống như đổi luôn cả người. Tuy rằng hắn có thể đem loại kính không gọng thời trang nhất thành như kính viễn thị, áo len lông dê hợp mốt cũng bị hắn mài sờn ống tay, nhưng mà… ngoại hình Chu Húc vẫn rất dễ nhìn, Tiểu Ninh nghĩ.
Tướng mạo Chu Húc rất ôn hòa, nhìn qua chính là kiểu người tính khí rất tốt. Lông mày dài, khóe mắt hơi chút rủ xuống, (mắt cún chăng =))) cảm giác hung không nổi, còn mũi sao, rất dễ nhìn đấy, có lẽ điểm dễ nhìn nhất của Chu Húc chính là mũi của hắn, thẳng tắp.
Thời điểm hắn nhìn bạn, khóe miệng hình như lúc nào cũng mang theo ý cười.
Tiểu Ninh cảm giác đầu óc mình có vấn đề, liên tục nghĩ đến Chu Húc, còn nghĩ buổi tối hắn làm gì, cũng là một mình sao? Vì sao không gọi điện thoại cho Tiểu Ninh?
Rõ ràng mới tạm biệt lúc chiều.
Tiểu Ninh nghĩ đến choáng đầu, bất tri bất giác đã ngủ.
Sáng hôm sau, Tiểu Ninh bị lạnh mà tỉnh lại. Cậu mơ thấy mình đang bơi, lạnh muốn chết, nhưng mà vẫn chưa bơi đến bờ. Tỉnh lại, phát hiện tay chân mình đều lạnh ngắt, nhìn thời gian một cái, mới hơn sáu giờ. Tiểu Ninh ngồi dậy, mặc áo len, đeo tất vải, cầm một chiếc áo khoác phủ lên trên chăn bông, lại chui vào trong chăn. Dậy quá sớm cũng không có việc gì để làm, không bằng ngủ muộn một chút, lúc dậy thì nửa ngày đã trôi qua rồi.
Lò sưởi có lẽ đã hỏng nặng, Tiểu Ninh mơ mơ màng màng ngủ đến hơn chín giờ, thật sự không chịu được nữa, mặc nhiều như vậy mà ổ chăn cũng không ấm lên chút nào, đành rời giường.
Nhiệt độ trong phòng rất thấp, lò sưởi nhất định là đã hỏng hẳn. Tiểu Ninh muốn tìm quản túc, nhưng dưới lầu không có ai, cậu gọi điện thoại cho bên dịch vụ, cũng không ai tiếp. Ngẫm lại cũng phải, mới mùng hai Tết, ai sẽ làm việc lúc này chứ, đoán chừng nhân viên sửa chữa ít nhất cũng phải đến mùng năm mới có thể tới.
Tiểu Ninh chậm rì rì trở về phòng, thấy những phòng khác không có động tĩnh gì, phỏng chừng chỉ có phòng Tiểu Ninh ở bị hỏng.
Có lẽ nên đi hỏi xem sao, trước tiên chuyển sang phòng khác rồi nói tiếp, Tiểu Ninh nghĩ.
Cả khu ký túc yên lặng, có lẽ mấy sinh viên ở lại vẫn chưa rời giường. Tiểu Ninh không muốn đi gõ cửa quá sớm, tự mình mang một chiếc ghế lên sân thượng phơi nắng, vừa phơi nắng vừa học từ vựng Tiếng Anh.
Không học từ vựng, cậu lại bắt đầu nghĩ đến chuyện của Chu Húc, nghĩ đến hắn rất buồn bực. Cậu liền dứt khoát vứt bỏ tạp niệm, chuyên tâm học từ vựng.
Đang học hết sức chuyên chú, hoàn toàn quên mình, điện thoại “Đinh ——” một tiếng vang lên, là âm báo tin nhắn.
Tiểu Ninh lập tức buông sách Tiếng Anh xuống, lấy điện thoại di động ra xem, là công ty gửi tin nhắn chúc phúc tân xuân. Mùng hai rồi mới gửi tin nhắn chúc mừng năm mới, có nhầm không vậy.
Tiểu Ninh mệt mỏi đặt điện thoại di động xuống, đột nhiên kinh sợ bản thân hóa ra vẫn luôn chờ điện thoại vang.
Cậu đang chờ Chu Húc.
Thoáng cái tâm tình học từ vựng đều không còn, từ vựng bện thành một mớ lộn xộn, rút cuộc tổ hợp lại không ra ý nghĩa gì.
Tiểu Ninh phiền đến nỗi muốn xé nát sách Tiếng Anh.
Hữu khí vô lực ngồi liệt trên sân thượng một hồi, điện thoại lại vang lên.
Lòng Tiểu Ninh lập tức hăng hái, lấy di động ra nhìn, gần như trong nháy mắt quét mở màn hình, cậu đã nhìn thấy tên Chu Húc.
Chu Húc hỏi cậu đã dậy chưa, đang làm gì?
Tâm tình Tiểu Ninh thoáng cái tốt đẹp, trả lời hắn cậu đang học từ vựng.
Chu Húc lập tức gọi điện thoại qua, Tiểu Ninh nhấn nghe, tâm tình càng tốt hơn.
“Mùng hai Tết học từ vựng? Chăm chỉ như vậy, không hẹn bạn học ra ngoài chơi một chút sao?” Chu Húc hỏi cậu.
Tiểu Ninh không trả lời, hỏi lại hắn đang làm gì, Chu Húc nói mình ở nhà xem tivi.
“Sao anh không hẹn bạn học ra ngoài chơi một chút?” Tiểu Ninh dùng câu hỏi của Chu Húc mà hỏi hắn. Chu Húc cười, nói: “Bạn học với đồng nghiệp của tôi đều dắt cả nhà đi rồi, mùng hai vội vàng làm con rể về thăm nhà, làm sao hẹn được.”
Tiểu Ninh trầm mặc, cậu quên mất cậu và Chu Húc chênh lệch tuổi nhiều như thế.
“Bạn học của tôi đều về nhà rồi.” Tiểu Ninh nói, “Vốn không có mấy người, tôi cũng không quen đi theo bọn họ, không có gì vui.”
Chỉ quen một mình anh, Tiểu Ninh thầm nghĩ.
“Đã ăn sáng chưa?” Chu Húc hỏi.
“Đã sớm ăn rồi, chín giờ tôi đã rời giường rồi.” Tiểu Ninh nói, buổi sáng cậu tùy tiện pha một cốc yến mạch.
“Không ngủ thêm một lát?”
“Lò sưởi của phòng bị hỏng, buổi sáng bị lạnh cóng nên tỉnh.” Tiểu Ninh phàn nàn, ngay cả chính cậu cũng không phát hiện giọng nói mình có bao nhiêu mềm dịu.
Ở đầu bên kia điện thoại, Chu Húc lo lắng: “Vậy phải làm sao? Gọi người đến sửa chưa? Hôm nay mới mùng hai, phỏng chừng cũng không ai đi làm. Có lạnh không?”
Tiểu Ninh nghe thấy ngữ khí truy hỏi lo lắng này của Chu Húc, không hiểu sao liền cảm thấy tâm tình rất tốt, nhưng vẫn đè nặng thanh âm phàn nàn: “Lạnh, tôi đang phơi nắng ở trên sân thượng.”
“Mấy ngày này không có lò sưởi sao được, nếu không cậu tới nhà tôi ở vài ngày đi, chờ lò sưởi sửa xong thì về.” Chu Húc nói, “Được không? Tôi đi đón cậu.”
Tiểu Ninh cảm thấy tim mình đập có chút nhanh, thiếu chút nữa liền thốt lên đáp ứng. Nhưng mà… Nhưng mà cậu có thể ở nhờ phòng bên cạnh vài ngày, đem chăn nệm dời qua là được. Cậu không quen ai ở phòng bên cạnh, nhưng người ta cũng sẽ không cự tuyệt, dù sao lò sưởi bị hỏng, thật sự không có cách nào khác.
Chu Húc lại hỏi một lần: “Cậu tìm người sửa chưa? Có thể sửa ngay không? Nếu không cậu cứ tới đây đi, trời lạnh như vậy, không có lò sưởi thì không được.”
“Được rồi.” Tiểu Ninh nói.
Không nói ra chuyện cậu có thể ở nhờ phòng bên cạnh là được.
Chu Húc quả nhiên lái xe tới đón Tiểu Ninh, Tiểu Ninh vừa lên xe hắn liền đưa một cốc trà sữa nóng tới, nói: “Lạnh quá rồi phải không.”
Trà sữa nóng, vô cùng ấm áp.
Tiểu Ninh cầm cốc trà sữa, khẽ áp lên gương mặt lạnh như băng của mình, đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay hình như đã đông lạnh đến độ tê rần.
“Lạnh vô cùng lạnh, buổi sáng sáu giờ bị lạnh cóng nên tỉnh.” Tiểu Ninh cũng không ý thức được mình đang làm nũng.
Chu Húc nhìn qua liền có chút đau lòng cậu, lại tăng nhiệt độ hệ thống sưởi trong xe.
Tiểu Ninh tựa lưng vào ghế ngồi, từng ngụm từng ngụm hút trà sữa, không quá buồn phiền mà nghĩ: Có phải mình biến thành đồng tính luyến ái rồi không, thích Chu Húc rồi?
Hết chương 15.
————
Tui muốn có bồ quá các thím ạ ಥ_ಥ!!!