Vì Quân Mà Sinh

Chương 37: 37: Nút Thắt





Nhìn thấy Quân Du Ninh giãy giụa, hai tên đệ tử trong nháy mắt liền hoảng loạn kinh hô :"Sư huynh, ngươi bị thương rất nặng, mau đến cho y sư băng bó đi..."

Nhưng rốt cuộc, bọn họ vẫn là không chặn nổi Quân Du Ninh, bị hắn vùng vẫy tránh thoát.
Đương nhiên, trong đó cũng có lý do bọn họ không dám dùng vũ lực với hắn, vì hắn lúc này đang bị thương.


"Sư huynh!"

"Không cần." Phất phất tay, nhìn cũng không nhìn Dạ Minh, bóng hình cao lớn của Quân Du Ninh liền lảo đảo khập khiễng rời khỏi sơn môn.


Bóng lưng đó, mang cho người ta một loại cảm giác cô tịch.


Nhìn Quân Du Ninh từng chút một đi xa, Dạ Minh chỉ cảm thấy đáy lòng trống rỗng, tựa như bản thân vừa mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.


Loại cảm giác này, hư vô lại mờ ảo, vô căn vô nguồn, khiến y muốn nắm không được, muốn sờ cũng không xong.
Chỉ có thể thẫn thờ dùng tầm mắt đuổi theo bóng dáng đó.


"Hừ, ngươi bị nữ nhân này cho uống bùa mê thuốc lú rồi!" Nhìn thấy Quân Du Ninh ảm đạm ly khai, Mễ Mễ liền giận dữ khịt mũi khinh thường, phất tay áo bỏ đi.


Không thái quá như nàng, nhưng những tử đệ khác ở đây rõ ràng cũng đã bắt đầu đối Dạ Minh có phê bình kín đáo.
Nhưng rốt cuộc, vẫn là bị một ánh mắt của đại trưởng lão răn đe.



"Sư đệ...xin lỗi, là ta liên luỵ đệ rồi..." Níu níu tay áo Dạ Minh, An Sơ Vũ liền tự trách mở lời.


Hoàn hồn, Dạ Minh liền theo bản năng lắc đầu, đi an ủi ngược lại nàng :"Sư tỷ, ngươi đừng nói như vậy, không phải lỗi của ngươi đâu."

Lúc này, Dạ Minh mới chú ý tới lòng bàn tay đang trầy xước, rớm máu của nàng.
Trong lòng nhói một chút, liền tràn đầy thương tiếc hỏi thăm, giúp nàng thổi nhiệt giảm đau.


"Phù...có đỡ hơn chút nào không?"

Nhìn Dạ Minh chuyên chú giúp mình thổi khí, khóe môi An Sơ Vũ liền khẽ nhếch lên, dùng ngón tay m ơn trớn sườn mặt của y.


Có điều, sợ người khác chú ý, trong nháy mắt, bàn tay của nàng liền đổi thành xoa đầu y :"Không sao đâu, chỉ là có chút đau rát thôi."

"Vậy sao?" Ngoan ngoãn hạ thấp người, hưởng thụ cảm giác được An Sơ Vũ xoa đầu.
Dạ Minh lại đột ngột cất lời :"Đúng rồi, sư tỷ, vết thương ở sau lưng của ngươi thế nào rồi? Mau để y sư xem thử đi..."

"Hả?"

Chưa để An Sơ Vũ đáp lời, Doãn Tuyết vừa mới điều tức xong lúc này cũng đã đứng dậy, hừ lạnh :"Nàng ta bị thương ở lưng cái gì chứ? Quân công tử đem nàng ta xem như bảo vật, khắp nơi bảo hộ, nào để nàng ta chịu phải chút tổn thương nào?"

"Ngay cả vết thương ở tay, cũng đều là nàng tự mình quăng ngã nên bị trầy da thôi.
Người bị thương là Quân công tử kìa!"

"Đúng vậy A Minh, ta không đáng ngại, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi." Ở bên cạnh, An Sơ Vũ cũng không chịu thua kém, nhanh chóng tiếp lời.


Nhìn nàng, khóe môi mấp máy, Dạ Minh tựa hồ vẫn muốn hỏi gì đó.
Nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt, nhưng thần thái lại vô cùng phấn chấn, không giống như đang mang thương tích của nàng.
Nghi hoặc sắp ra khỏi miệng, rốt cuộc vẫn là nuốt trở về.


Bởi vì lúc này, Doãn Tuyết cũng đã đứng dậy, lướt qua hai người bọn họ.
Nhưng khi sắp ly khai, vẫn là để lại một câu nói cho Dạ Minh :"Dạ công tử, hi vọng sau này, ngươi sẽ không hối hận."

"A Minh..."

"Sư tỷ, ngươi ở đây băng bó vết thương đi.
Ta đuổi theo Quân Du Ninh một lát." Cắt ngang lời nàng, Dạ Minh liền đứng dậy, ngay cả ngoái đầu một chút cũng không làm liền đã nhanh chóng chạy đi.


Y đang có một mối nghi ngờ rất to lớn, mà chỉ có Quân Du Ninh có thể giải đáp được.


"A Minh!"

"A Minh!"


Gọi mấy lần đều không được, An Sơ Vũ mặc dù gấp gáp, nhưng cũng chỉ có thể căm tức nhìn y rời đi.


---------------------------

Dạ Minh ngựa không ngừng vó chạy thẳng tới Thính Phong Các vừa xây lại của Quân Du Ninh.
Nhưng vẫn không theo kịp bước chân của hắn.


Cho đến khi y vào cửa, thì hắn đã ngồi ở trong sương phòng, tự mình xử lý thương thế.


Nhẹ nhàng hạ xuống tiếng bước chân, Dạ Minh liền đứng ở trước cửa phòng không xa.
Nương nhờ cửa sổ nhìn lấy bóng dáng của đối phương.
Cũng không lên tiếng hô hào.


Do đau đớn, hắn tựa hồ cũng không phát hiện ra sự xuất hiện của y.
Hắn đưa lưng về phía y, nên không thể nhìn thấy được biểu cảm lúc này.
Nhưng từ tiếng hít thở đè nén của hắn, không khó tưởng tượng, hiện tại hắn đang chịu đựng nỗi đau thế nào.


Ở bên trên bả vai vững trãi, lúc này đang hiện hữu một vết thương dữ tợn, chí ít còn dài hơn một gang tay.
Từ máu tươi không ngừng trào ra, cùng dưới vận động của hắn, mơ hồ có thể nhìn thấy xương cốt bên trong.
Y đã có thể đoán được vết thương này sâu đến đâu.


Tầm nhìn chịu đến ngăn trở, Quân Du Ninh chỉ có thể cố vươn tay ra sau, dùng khăn lau đi huyết tinh trên vai.


Nhưng bởi vì hoạt động, lại khiến vết thương nứt ra càng lớn, máu tươi vừa lau khô, nay lại chảy ra càng nhiều.


Hắn đem khăn ném vào trong chậu nước.

Tiên huyết bắt đầu theo nước loang ra.
Đứng từ xa, đã có thể ngửi được mùi rỉ sét của nó.


Hít sâu mấy hơi, Quân Du Ninh lại không biết từ đâu lấy ra một lọ dược.
Vẫn giống như lúc nãy vươn tay ra sau, đem nó lung tung đổ lên vết thương, chỗ dính chỗ không.
Nhưng đại lượng dược vật vẫn là vương vãi ra ngoài nhiều hơn.


Làm xong hết thảy, hắn liền lấy một băng vải trắng đã chuẩn bị sẵn ở bên cạnh.
Một tay vịn lấy một đầu băng vải, tay còn lại lại tự mình quấn băng, từng tầng từng tầng đem vết thương cùng bả vai cùng một chỗ bao lại.


Cuối cùng, lại vô cùng nhanh nhạy đem hai đầu băng vải ở trên vai kết thành một nút thắt...nơ con bướm.


Mà xem tới đây, trái tim Dạ Minh liền đã đông cứng lại, con ngươi thít chặt, hô hấp tựa như sắp ngừng nghỉ.
Rốt cuộc cũng không khống chế nổi nữa, xoay người bỏ chạy.


**Bắt đầu vả mặt A Minh.





.