Vì Quân Khuynh Thiên Hạ

Chương 5




Mưa to như trút, bầu trời đánh xuống từng cơn sét, tình tình này không thể nào xuống núi.

Khúc Lang Tịnh khá quen thuộc với rừng núi, dẫn nàng đến một sơn động, bên trong có sẵn củi và cỏ khô.

“Trước kia lúc đến hái thuốc cũng thường gặp phải trời mưa, trú tạm nơi này một đêm, lâu dần, chỗ này trở thành nơi cư ngụ khác.”Hắn vừa nói vừa lại góc cầm lấy củi khô mang đến giữa sơn động, cầm lấy đá đánh lửa.

Chỉ một lúc sau đống củi khô liền bốc cháy, ngọn lửa sáng rực chiếu sáng cả sơn động, cũng làm giảm đi cái lạnh.

Khúc Lang Tịnh lại dùng củi làm giá áo đơn giản: “Cởi quần áo ra để hong khô, không khí trên núi rất lạnh, mặc quần áo ướt không tốt.”

Hắn cởi áo khoác ra, lại không nghe thấy động tĩnh của nàng, quay đầu qua, thấy nàng đứng ở một bên, ánh mắt nhìn chằm chằm tay hắn.

Khuôn mặt tuấn mỹ chứa nụ cười nhạt, ánh mắt hắn dịu dàng: “Yên tâm, tay của ta không sao.” Chỉ chút ít thương tích mà được nàng chú ý, hắn cảm thấy rất đáng giá.

“Chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ, không có gì, nàng không cần lo lắng.”Chẳng qua bị dây thừng cứa rách da, máu đã được nước mưa làm trôi sạch, bây giờ cũng không còn chảy máu nữa.

Nam Hân Nhạc ngẩn ra, bàn tay nàng nắm chặt: “Ta không có quan tâm ngươi.” Dừng một chút, nàng lại nói: “Ta cũng không có mềm lòng.”

Nàng không có mềm lòng đối với hắn.

“Cứu ngươi vì không muốn thiếu ngươi, ngươi cứu ta một mạng, ta trả lại ngươi một mạng, rất công bằng.” Trừ điều đó ra không có bất kỳ nguyên nhân nào khác.

“Ừ rất công bằng.” Hắn đồng ý lời nàng nói, nụ cười bên môi lại càng sâu hơn: “Không nghĩ đến ngươi đối với kẻ địch cũng yêu cầu công bằng.” Ở trên chiến trường còn có thể sống đến bây giờ cũng coi như mạng nàng lớn.

Trong mắt Nam Hân Nhạc thoáng qua chút chật vật, nụ cười nhạt ở khóe miệng hắn càng thêm chói mắt, nàng nhịn không được trào phúng lại hắn: “Không phải ngươi cũng vậy hay sao? Vì muốn thắng cược đến mạng cũng không cần, còn thật dụng tâm lương khổ.”

Đáng tiếc hắn phí công vô ích rồi!

Đánh cược? Hắn không nghĩ đến điều này.

“Ngươi đối tốt với ta, đưa ta chiếc lược cài, lại nói chuyện của ngươi cho ta nghe, không tiếc tánh mạng cứu ta, không phải để ta yêu ngươi sao?”

Không, có lẽ mới bắt đầu là như vậy, nhưng về sau đối với nàng dịu dàng, sủng nàng là tự nhiên mà làm, hắn không còn nghĩ đến chuyện đánh cược nữa.

“Khúc Lang Tịnh, ngươi đừng phí tâm tư, ngươi sẽ không thành công.” Nàng tuyệt đối sẽ không để mình thua ván này.

Hành vi của hắn trong mắt nàng là như vậy sao? Tất cả đều là tính kế, không có thật lòng?

“Đã như vậy, vì sao nàng hoảng loạn như vậy?”Nếu không quan tâm, vì sao nàng mất tĩnh táo? Tiếp tục duy trì bình tĩnh không phải rất tốt sao?

“Hân Nhi, nàng để ý ta.” Nếu không nàng sẽ không mất đi tỉnh táo ngày trước.

Biết nàng quan tâm hắn, trong lòng Khúc Lang Tịnh tràn đầy vui sướng, không phải loại vui vẻ vì chinh phục thành công, mà là….. Một loại phát ra từ nội tâm.

Hắn lờ mờ phát hiện, hắn đối với nàng có chút không giống trước kia, mục đích không đơn thuần như trước, không còn là nhất thời thú vị nữa.

“Ta không có!” Nàng phản bác, ánh mắt không còn bình tĩnh: “Trên đời này ta chỉ quan tâm hai người, mà trong đó không có ngươi!”

Trừ tỷ tỷ và Vũ đệ, nàng sẽ không thật lòng với bất kỳ ai khác, huống chi là hắn, người mà nàng muốn giết chết.

“Nếu giống như nàng nói, vậy vì sao nàng lại kích động như vậy? Sự tỉnh táo của nàng đâu? Sao lại không thấy? Hơn nữa hiện tại nàng đang hét lên với ta, đây là nàng sao?” Ánh mắt hắn rạng rỡ, giống như hiểu rõ tất cả, lúc hắn đang chăm chú, Nam Hân Nhạc hoảng hốt dời đi ánh mắt.

“Nàng lại muốn né tránh sao?” Hắn không để nàng trốn tránh: “Mỗi khi nàng muốn phủ nhận sẽ tránh ánh mắt của ta, nàng sợ cái gì? Sợ bị ta nhìn thấu? Hay sợ phát hiện con người thật của mình?” Trước kia hắn sẽ để nàng trốn, bởi vì nàng luống cuống như vậy làm hắn cảm thấy đáng yêu.

Nhưng bây giờ thì không, nàng vừa mới triệt để chọc tức hắn.

Đánh cược đúng là do hắn nói, nhưng Khúc Lang Tịnh hắn sẽ không bởi vì đánh cược mà đối tốt với một người, đúng là nàng làm hắn hứng thú, nhưng hắn sẽ không vì hứng thú nhất thời mà không cần tính mạng của mình.

Đối tốt với nàng do không kìm lòng được, nàng không phát hiện lúc nàng một mình đều lộ ra sự cô tịch, khi đó nàng giống như đứa trẻ không làm được gì, nhưng sự yếu ớt đó mới lộ ra một chút sẽ bị nàng thu hồi ngay lập tức, giống như không được lộ ra bất kỳ mềm yếu nào.

Hắn xem nàng ở trong mắt, tâm tình đó hắn hiểu rõ hơn ai hết.

Phụ hoàng độc sủng mẫu thân hắn, hắn được sủng ái vô cùng, vị trí đó khiến người thèm muốn, trong hoàng cung này những người tiếp cận hắn có mấy ai là thật tâm.

Bọn họ ghen tị hắn có được sự yêu thương của phụ hoàng nhưng phải nịnh bợ hắn, muốn thông qua hắn làm phụ hoàng chú ý, cũng muốn tìm cơ hội tốt để lật đổ hắn.

Hắn nhìn những gương mặt giả dối đó, dần dần hắn cũng giống như họ, cười không còn thật tâm, làm bất cứ chuyện gì cũng phải cẩn thận không để người khác bắt được nhược điểm.

Ở hoàng cung, không thể có sự ngây thơ, mà vẻ mặt đó của nàng hắn không xa lạ gì, trước kia hắn cũng từng có loại biểu tình đó.

Mới đầu hắn cảm thấy hưng thú là Tu La tướng quân, “hắn” lên chiến trường, chói mắt khiến người không thể dời mắt, hắn thiết kế bẫy chính là muốn nhìn mãnh hổ bị nhốt còn xinh đẹp nữa hay không, nhưng không nghĩ đến Tu La tướng quân là nữ nhân, khơi dậy sự hiếu kỳ của hắn.

Hắn không giao nàng cho Gia Luật Khôi, hắn tò mò vì sao một nữ nhân lại trở thành Tướng quân. Biết rõ thân thế của nàng khiến hắn cảm thấy thú vị, mặc kệ hắn đối với nàng thế nào nào, thần sắc của nàng vẫn tỉnh táo ngạo nghễ, tuyệt đối không khuất phục, nàng như vậy mang đến cho hắn hứng thú triệt để, đánh cược cũng vì muốn chơi cùng nàng.

Hình dáng tịch mịch của nàng lại đả động đến hắn, khiến hắn đối tốt với nàng, không liên quan đến đánh cược, hắn chỉ muốn đối tốt với nàng, sủng nàng, làm nàng nở nụ cười.

Nhưng, ở trong mắt nàng, hắn làm tất cả đều chỉ là tính kế với nàng, tất cả đều là muốn thắng cược!

Thì ra hắn đối tốt với nàng, nàng toàn suy nghĩ như thế.

“Nam Hân Nhạc, không nghĩ đến nàng nhát gan như thế, đối mặt với ta, nàng chỉ biết trốn tránh sao?” Lần đầu tiên hắn dùng gương mặt lạnh lùng đối với nàng, gương mặt tuấn mỹ không còn chứa nụ cười nhạt, con ngươi đen cũng ẩn chứa sự giận dữ, không còn vân đạm phong khinh.

“Ta không hiểu ngươi đang nói gì?” Nam Hân Nhạc lạnh lùng ngước mắt, gương mặt thanh tú đầy hờ hững, lần đầu tiên thấy hắn thay đổi sắc mặt, nàng lạnh lùng nhếch môi: “Khúc Lang Tịnh, ngươi muốn, ta vĩnh viễn sé không cho.”

Khúc Lang Tịnh nheo mắt, bắt được sự quật cường thoáng qua trong mắt nàng, hắn cười.

“Ngươi cười cái gì?” Hắn đột nhiên cười khiến nàng hoảng hốt, lại cố gắng trấn định, sắc mặt càng lạnh lùng.

“Nàng nói đi?” Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại, tiến về phía nàng.

Nàng lui về sau theo ý thức, nhưng vừa phát hiện mình thế nhưng do dự, nàng lập tức dừng chân lại, nhìn hắn lạnh nhạt.

Nhưng Khúc Lang Tịnh sớm thu toàn bộ động tác của nàng vào mắt, hắn cười vui vẻ hơn, con ngươi xinh đẹp thoáng qua tia sáng, giống như thợ săn bắt được con mồi.

Ánh mắt của hắn khiến Nam Hân Nhạc phát hoảng, nhưng nàng không để cho mình lộ ra chút sơ hở, cố gắng duy trì thần sắc lạnh nhạt.

Khúc Lang Tịnh bước đến trước người nàng, con ngươi đen khóa chặt nàng: “Hân Nhi, không cần nàng cho vì ta đã lấy được.” Thân người hạ xuống, giọng điệu của hắn rất nhẹ rất êm, từng chữ từng chữ phá vỡ phòng thủ lòng nàng.

“Nàng không chỉ mềm lòng với ta, nàng còn động tâm với ta…..”

Con ngươi đen run nhẹ, Nam Hân Nhạc mím chặt môi, thần sắc lãnh ngạo bắt đầu gợn sóng.

“Hành vi của nàng hoàn toàn bất đồng so với trước kia, bởi vì nàng hoảng loạn, nàng không còn cách nào động sát tâm với ta…..”

“Câm miệng…..”

“Nàng nhắc tới đánh cược vì muốn nhắc nhở mình đừng lao đầu vào, ta đối tốt với nàng, nàng đều lấy một lý do khác, muốn thuyết phục mình đừng động tâm, nàng không dám nhìn thẳng ta do nàng đang trốn tránh…..”

“Câm miệng, câm miệng, câm miệng!” Nàng gầm nhẹ, đưa tay công kích hắn, muốn hắn triệt để im miệng.

Ai ngờ hắn lại chế trụ tay nàng, bẻ ngược ra sau, cường thế áp chế nàng tại trên tường, thân thể thon dài dính lên nàng.

“Ngươi…..” Động tác của hắn khiến nàng hoảng hốt.

“Ta không biết võ công, nhưng bắt giữ đơn giản thì ta biết.” Nếu không phải nàng khinh địch lại đang hoảng loạn thì hắn không áp chế nàng được dễ dàng như vậy.

Nam Hân Nhạc cắn răng, muốn sử dụng nội lực bức hắn ra, nhưng phát hiện đan điền mình vô lực.

“Nàng cho rằng ta sẽ cho nàng cơ hội sao?” Lúc vừa mới đền gần nàng, hắn hạ trên người nàng hóa công tán không sắc không vị.

Biết mình không thể thắng hắn, Nam Hân Nhạc cũng không phản kháng nữa, trong mắt chứa đựng sự quật cường bất tuân.

Thấy nàng như vậy, Khúc Lang Tịnh không khỏi than nhẹ: “Hân Nhi, nàng nói ta nên bắt nàng làm sao bây giờ…..”

Sủng nịch khôn cùng khiến nàng chấn động: “Đừng có dùng cái giọng điệu đó nói chuyện cùng ta!” Bọn họ là kẻ địch, hắn không nên đối xử dịu dàng với nàng.

“Ta muốn yêu nàng, sủng nàng, muốn đối tốt với nàng, để nàng không phải lộ ra ánh mắt tịch mịch, để nàng nở cười thật lòng…..”

Một câu lại một câu nhẹ nhàng như nước truyền vào tai nàng, nàng run nhẹ, nhắm chặt mắt nhưng không cách nào ngăn cản được trái tim mình rung động vì lời hắn nói.

“Không liên quan đến đánh cược, cũng không có bất kỳ tính kế gì, đối tốt với nàng là do không tự chủ, có thể do ánh mắt của nàng gợi lên hồi ức của ta – ép mình trưởng thành, ép mình kiên cường, không để lộ ra một chút yếu ớt, lại càng không thể ngã xuống, chỉ sợ ngã xuống rồi sẽ không có cơ hội đứng lên…..Hân Nhi, ta hiểu sự cô tịch của nàng.”

Một câu nói cuối cùng đánh vỡ sự tỉnh táo của nàng: “Không cần…..” Nàng kích động trợn mắt trừng hắn: “Ta không cần ngươi hiểu! Không cần! Ngươi đi, ngươi đi!”

Nàng vùng vẫy, giống mãnh thú bị thương liều chết muốn thoát khỏi tay hắn, nhưng thân thể hắn chặt chẽ chế trụ nàng, không cho nàng trốn thoát.

Hành động của hắn chọc tức nàng, Nam Hân Nhạc hoàn toàn mất đi lý trí, nàng không chút nghĩ ngợi, cúi đầu dùng sức cắn vào vai hắn.

Khúc Lang Tịnh nhíu mày nhưng không phát ra tiếng: “Hân Nhi…..” Hắn nhẹ lẩm bẩm tên nàng, nhắc đi nhắc lại, bả vai bị nàng cắn từ từ chảy ra chất dịch đặc.

Mùi máu tươi tràn vào trong miệng, nhìn thấy thịt nơi bả vai hắn gần như bị nàng cắn đứt, nhưng hắn không đẩy nàng ra, ánh mắt nàng giật mình.

Nàng nghe hắn gọi nàng Hân Nhi, ngay bên tai nàng, giọng điệu thương tiếc dần dần bình ổn tâm tình của nàng.

Nàng chậm rãi buông hàm răng ra, ngẩng đầu lên.

Còn hắn đưa tay lau máu nơi khóe miệng nàng, khuôn mặt tuấn nhã như ánh trăng khẽ mỉm cười: “Đủ chưa? Nếu chưa đủ thì có muốn cắn thêm một bên nữa không?”

Nàng giật mình, không có cách nào trả lời, chỉ có thế để tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn hắn, lại không biết vẻ mặt nàng giờ phút này khiến nhiều người không thể từ chối.

Giống như đứa trẻ lạc đường không tìm được đường về nhà.

Khúc Lang Tịnh nhẹ nhàng thở ra, cúi người che lại môi mềm, mà nàng nhắm chặt mắt lại, môi mở ra mặc cho hắn xâm nhập nàng.

******

Củi khô bốc cháy phát ra âm thanh lách tách, hàn phong ngoài cửa động thổi vào khiến ngọn lửa lóe ra, quang ảnh trong động lắc lư, bên ngoài trận mưa như trút, sấm sét ầm ầm, lại không thể quấy nhiễu môi lưỡi hai người quấn quýt.

Khúc Lang Tịnh buông tay Nam Hân Nhạc ra, bàn tay nhỏ bé được tự do lại không đẩy hắn ra, ngược lại đưa lên ôm lấy cổ hắn, ngón tay luồn vào những sợi tóc đen mềm, kéo đầu hắn xuống, cái lưỡi mềm mại thơm tho tiến vào trong miệng hắn, miệng hắn tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt lại không lui khai, hai người càng hôn mãnh liệt, bàn tay nâng mông nàng lên, lại di chuyển lên phía trên cởi bỏ thắt lưng của nàng.

Váy lưới rơi xuống tạo thành một vòng tròn trên đất, hơi thở hai người hỗn loạn, lưỡi cùng lưỡi quấn quýt lẫn nhau không thể tách rời, cũng như vòng tròn trên đất, bao quanh hai người.

Nam Hân Nhạc nâng chân lên ôm hông hắn, ngón tay mở vạt áo hắn, đầu ngón tay vuốt nhẹ làn da ấm áp.

Đầu ngón tay vuốt ve làn da bóng loáng, nhìn hắn gầy yếu, nhưng ẩn dưới lớp y phục là cả một cơ thể khỏe mạnh hữu lực, tuyệt đối không giống vẻ bề ngoài văn nhược.

Đầu ngón tay chạm vào làn da nóng rực, so với nàng cứng cáp hơn nhưng cũng bóng loáng, ngón tay trượt lên trượt xuống nụ hoa, cảm thấy hắn hơi run nhẹ, nàng càng cố ý khều nhẹ.

“Ân!” Khúc Lang Tịnh thở nhẹ, trừng phạt cắn nhẹ môi nàng, nhưng không ngăn cản được động tác của nàng, ngón tay trêu chọc ngực hắn, vui thích khi thấy hơi thở của hắn loạn nhịp.

Khúc Lang Tịnh cười nhẹ, không bởi vì nàng trêu đùa mà giận, hắn liếm cặp môi thơm, môi lưỡi gặm mút xuống dưới, đầu ngón tay cũng mở rộng cổ áo.

Hắn liếm qua miệng vết thương trên vai nàng, vết thương vừa lành có màu hồng nhạt, hắn vừa hôn nhẹ vừa kéo mở tiết y, nhũ hoa đã sớm đứng thẳng trên bộ ngực sữa.

Hắn quen thuộc thân thể nàng, dù không đoạt lấy nàng nhưng hắn cũng đã hôn qua mỗi một tấc trên cơ thể nàng, làn da màu mật ong chi chít những vết sẹo lớn nhỏ, không bóng loáng xinh đẹp, nhưng trong mắt hắn lại đẹp như trân bảo, hấp dẫn ánh mắt hắn.

Hắn cúi đầu ngậm một bên ngực mềm, giảo hoạt cắn nhẹ, ngậm lấy nhũ hoa, dùng môi lưỡi chơi đùa kiều nhũ.

Hắn biết nàng nhạy cảm, chỉ cần hắn lấy răng cắn nhẹ nụ hoa, nàng lập tức bật ra tiếng thở gấp, phản ứng non nớt luôn luôn khơi dậy dục vọng chinh phục của hắn.

Môi lưỡi trêu đùa nụ hoa, ngón tay dài di chuyển xuống dưới thân nàng, bàn tay thăm dò vào tiết khố, đặt lên hoa tâm xinh đẹp, cảm xúc ướt át khiến hắn dùng lực cắn nụ hoa, ngón tay dài đâm vào hoa khẩu.

“Ân…..” Nàng hừ nhẹ, đầu gác lên vai hắn, bụng dưới bởi vì hắn tiến vào mà căng lên, cơ thể run nhẹ, bàn tay đặt trên ngực hắn đã sớm không còn sức trêu đùa khi tay hắn tiến vào.

Ngón tay dài thong thả chuyển động, cảm thụ u mật của nàng bao chặt lấy, còn có nàng phản ứng tuy non nớt nhưng lại rất đáng yêu, giống như cặp vú nho nhỏ, khi ngón tay hắn trêu đùa đã sớm đứng thẳng.

Dịch đặc theo ngón tay chuyển động mà trượt ra, nàng nghe âm thanh dịch thủy lan tràn, cũng nghe tiếng hắn cắn mút vú nàng, âm thanh dâm mỹ này kích thích các giác quan của nàng.

Khi hắn liếm mút bầu vú no đủ như có điện chạy qua, hai nhũ hoa dính đầy nước miếng, làn da màu mật ong toàn bộ đều có ấn ký của hắn.

Hắn đang lưu lại trên người nàng từng dấu hôn, đó là ấn ký thuộc về hắn, kiều đỗng xinh đẹp này chỉ có hắn mới có thể đoạt lấy, tiếng thở dốc ướt át của nàng cũng chỉ có hắn mới có thể nghe thấy.

Đóa hoa hướng dương xinh đẹp này chỉ có hắn mới có thể có.

Rút ra ngón tay dài, hoa tâm thấm ướt dịch thủy mê người, hắn nâng mông lên, cởi bỏ dây lưng, để dục vọng đã sớm căng cứng tiến đến nơi u mật.

Cảm nhận được sự cứng rắn của hắn, Nam Hân Nhạc cúi đầu, nhìn dục vọng của hắn, nam tính nóng hổi so với ngón tay còn to lớn hơn khiến nàng run nhẹ, không biết do sợ hãi hay hưng phấn.

“Nhìn cho kỹ.” Giọng nói ôn nhuận tràn đầy tình dục, tròng mắt đen nhìn nàng thật sâu.

“Nhìn ta như thế nào chiếm lấy nàng.”

Đầu phái nam đẩy mở hoa tâm, sau đó thong thả tiến vào.

Nam Hân Nhạc cảm giác chính mình tựa hồ từ từ bị mở ra, cảm giác dị vật xâm nhập khiến nàng cảm thấy không khỏe, còn chưa kịp thích ứng, hắn đột nhiên hung hăng xâm nhập, tiến sâu vào bên trong.

Nàng nhíu mày, phía dưới cảm thấy đau buốt, nhưng sự đau đớn này cũng không phải không thể chịu đựng, so với vết thương trước kia, sự đau đớn này cũng không tính gì.

Chỉ là loại cảm giác sưng đau do bị mở ra khiến nàng không thể thích ứng, mà hắn cũng không cho nàng thời gian thích ứng, từ từ rời khỏi lại dùng lực tiến vào.

“A…..” Nàng nắm lấy vai hắn, đầu ngón tay đâm vào bả vai hắn, mỗi một lần hắn chuyển động đều mang theo dịch đặc lẫn tơ máu, đau đớn dần biến mất, trở thành một loại cảm giác nàng không biết tên.

Cảm giác được thân thể của nàng dần dần thả lỏng, thậm chí cái mông còn di chuyển nhẹ nhàng, nghênh hợp hắn ra vào, Khúc Lang Tịnh không còn áp lực, phóng túng chính mình ra vào cơ thể nàng.

Nam Hân Nhạc cắn môi, cố gắng không để bật ra tiếng rên rỉ, khi hắn tiến nhập kiều đỗng giống như bị ném lên trên, thể nghiệm một loại khoái cảm điên cuồng.

Cảm giác rất lạ, giống như mình không còn là chính mình, chỉ có thể thần phục hắn xâm chiếm, bị hắn cắn nuốt.

Thấy nàng cắn môi, Khúc Lang Tịnh ngẩng đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, lúc rời khỏi môi nàng, dục vọng phía dưới đột nhiên đẩy mạnh.

“A!” Tiếng ngâm kiều mị phát ra pha lẫn mùi đàn hương, nghe mình phát ra âm thanh kỳ quái, Nam Hân Nhạc vội vàng cắn môi.

“Đừng cắn.” Hắn lại mút chặt môi nàng, không để cho nàng có áp lực: “Ta rất thích tiếng rên của nàng.”

Đó là nhạc khúc tuyệt vời vì hắn mà phát ra.

“Ừ….. Không…..” Nàng không thích âm thanh mình phát ra, nó quá nhu nhược, quá kiều mị, giống âm thanh của sự yếu ớt.

“Ư….. Đừng nghĩ nhiều quá…..” Mút đôi môi mềm, bàn tay xoa nhẹ kiều đỗng, thậm chí đi tới lối vào hoa tâm, nắm nhẹ hoa châu kiều diễm đã sớm sưng to.

Hắn muốn đóa hướng dương này triệt để hé mở dưới thân hắn!

Lần đầu tiên trong đời, hắn sinh ra dục vọng chiếm đoạt nồng đậm, hắn muốn hung hăng đoạt lấy nàng, vĩnh viễn ôm nàng vào lòng.

Cảm giác xa lạ khiến Khúc Lang Tịnh sợ hãi, nhưng lại không cách nào buông tay, hắn biết tâm của hắn đã không còn đập như lúc ban đầu.

Nhưng hắn không có cách nào khống chế, chỉ có thể trầm luân.

“Chỉ cần cảm thụ ta, ôm ta….. Hưởng thụ ta cho nàng…..” Hắn từng chút từng chút trêu chọc nơi yếu ớt của nàng, khiến nàng không thể suy nghĩ, chỉ có thể tùy hắn vũ động, cảm thụ dục vọng nóng bỏng của hắn một lần lại một lần xâm nhập nàng, công chiếm linh hồn nàng.

Còn hắn thì ở lưu lại từng ấn ký của riêng hắn trên người nàng, bất kể là trong hay ngoài, tất cả đều là hơi thở hắn lưu lại.

Mà nàng chỉ có thể tùy hắn vũ động, rên rỉ bất lực khi hắn chiếm đoạt, mặc cho tất cả của hắn dính vào nàng, không thể tránh thoát, đến chết không rời…..

******

Ngọn lửa vẫn lập lòe, quang ảnh chập chờn trên vách động, bên ngoài mưa xối xả, bên trong tràn ngập hương vị tình dục.

Nam Hân Nhạc từ từ mở mắt, có một cánh tay gác ở bên eo nàng, bên tai nghe tiếng tim đập trầm ổn, người đang ôm nàng cũng trần truồng giống như nàng, bên dưới là cỏ khô, bên cạnh là chiếc áo trắng của hắn rơi trên mặt đất, cơ thể hai người quấn quýt, đùi phải của nàng thậm chí còn đặt giữa hai chân của hắn, tư thế thân mật giống như đóng cảnh uyên ương.

Thân thể đầy đau đớn, giữa hai chân vẫn có thể cảm nhận được sự ướt át, cảm giác xâm chiếm tiến vào thân thể nàng, khiến nàng muốn quên cũng không được.

Nàng ngẩng đầu, động tác thật nhẹ, hạ mắt nhìn người bên dưới.

Hắn ngủ thật say, khuôn mặt tuấn mỹ không có một chút phòng bị, thậm chí còn có một chút trẻ con khiến người khác không còn cảm thấy thâm trầm khó hiểu.

Nàng im lặng nhìn hắn, hô hấp của hắn vững vàng, ngủ thật say.

Ngón tay thong thả di động, đi tới cổ họng hắn, chỉ cần dùng lực, hắn sẽ mất đi hô hấp trong tay nàng.

Nàng mím chặt môi, đầu ngón tay khẽ khép lại, một tấc lại môt tấc muốn bẻ gãy cổ họng hắn….. Nhưng cuối cùng lại dừng lại.

Chỉ kém một chút, đầu ngón tay khép chặt một chút là có thể cắt đứt hơi thở của hắn, nhưng tay nàng lại không động được, không có cách nào xuống tay.

Nàng nhắm mắt, thu tay lại, trên khuôn mặt có sự vùng vẫy, cuối cùng chỉ có thể hóa thành tiếng thở dài.

Nàng không biết, trên khuôn mặt ngủ say kia, đôi môi lặng lẽ giương nhẹ.