Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Tần Uyển Uyển mong chờ nhìn Giản Hành Chi, nhưng mà trong nháy mắt kiếm của Giản Hành Chi sắp đến trước người Quân Thù kia, dường như hắn bị dòng điện một trăm ngàn vôn đánh trúng, đột nhiên mở hai tay ra, cả người run rẩy, thẳng tắp đón nhận ngọc tiêu của Quân Thù, không có bất kỳ phản kháng nào, đã bị ngọc tiêu một chiêu đánh bay, chỉ nghe được một tiếng nổ "Oành", cả người đập lên trung tâm đài xét xử, nện xuống đất hơn nửa trượng.
Bóng dáng của Quân Thù ở phía sau như quỷ mị, một tay bắt người từ trong hố lại, đá một cái thật mạnh lên không trung.
"Giản Chi Diễn" phun một ngụm máu lên mặt đất, Tần Uyển Uyển run run, sau đó nàng thấy Giản Chi Diễn giống như một quả bóng cao su, bị Quân Thù đá tới đá lui, đánh tới đánh lui, bay tán loạn trên không trung, thẳng đến cuối cùng "loảng xoảng" một tiếng, bị đánh bay xuống mặt đất, không nhúc nhích.
Bụi đất xung quanh bay lên, 38 ở trong đầu nàng mắng to: "Ta còn tưởng là nhân vật trâu bò nào, quả thật là lãng phí thời gian! Nếu nam nhân đáng tin thì heo mẹ cũng biết leo cây, kí chủ, đứng lên, tiếp tục nội dung truyện, Tống Tích Niên và Thẩm Tri Minh còn tình cảm với ngươi, nhân cơ hội này, nhanh chóng bán thảm*, cõng người xuống núi đi!"
Tần Uyển Uyển nói không lên lời, nàng ngơ ngác nhìn Giản Chi Diễn bị đánh đến run rẩy, cả người đầy máu, nuốt nuốt nước miếng, sau khi suy nghĩ một lát, nàng bình tĩnh quay về mặt đất, còn kéo kéo áo ngoài của mình, che mình kín hơn một chút.
"Kí chủ, ngươi làm gì vậy? Ngươi đứng lên đi! Bọn họ sẽ bắt ngươi đi, sẽ mổ bụng ngươi lấy long đan! Ngươi không sợ sao! Ngươi không sợ sao?"
Tiếng bước chân truyền đến từ bên cạnh, hệ thống gấp đến mức xoay vòng vòng.
Tần Uyển Uyển co quắp trên mặt đất, cả người run như cầy sấy, nàng run rẩy xin hệ thống: "Ngươi đừng....!đừng nói....!Ta nghĩ lại....."
Nàng phải nghĩ ra một cách, giấu long đan đi.
Cách nào chứ?
Nàng nhớ lại những công pháp, công pháp nào có thể giấu khối long đan này đi, thậm chí là tu sĩ độ kiếp cũng không dò xét được?
Tần Uyển Uyển điên cuồng nhớ lại, nàng chưa bao giờ cố gắng như vậy, thông minh như vậy, đầu óc của nàng ở tiên giới đều bị các công pháp đã học qua làm chật đầy.
Dù sao tiên giới cũng là thượng giới của thế giới này, tùy tiện lấy ra một công pháp, cũng đã là một thuật pháp cấp cao của thế giới này.
Nàng chỉ cần nhớ lại một cái thích hợp, đã có thể lừa dối được.
Là cái gì? Rốt cuộc là công pháp nào thích hợp?
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tần Uyển Uyển điên cuồng cầu khẩn.
Cùng lúc đó, Giản Hành Chi và hệ thống 666 của mình điên cuồng cãi nhau.
"Ta đã sớm nói rồi, ngài vi phạm tính cách của nhân vật càng nhiều thì càng cảm nhận được sự đau đớn của điện giật lớn hơn, là do ngài vi phạm quy tắc, sao còn vu oan cho ta?"
"Đây là điện giật của ngươi sao?" Giản Hành Chi tức giận chửi bậy: "Đây là thiên kiếp! Lúc ta phi thăng sấm cũng không lớn như này!"
"Bây giờ tất cả đều không quan trọng, ngài đã làm thành cái dạng này, ngài để nữ chính phải làm gì bây giờ?"
666 vừa tức vừa giận: "Chắc chắn bây giờ là hiệu ứng cánh bướm của ngài, nữ chính bị ngài đâm đến không đứng lên nổi, sau đó người khác sẽ phát hiện trong cơ thể nàng có long đan, sẽ mổ xẻ long đan, nữ chính sẽ đánh mất cơ duyên, còn phi thăng cái rắm!"
"Chỉ là long đan, ta có biện pháp."
Giản Hành Chi nói những lời này, cảm nhận được dòng điện rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, hắn tỉnh lại, hít sâu một hơi, quỳ rạp trên mặt đất, lấy ngón tay dính máu, bắt đầu vẽ bùa trên lòng bàn tay.
Tần Uyển Uyển còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên cảm giác có một viên đá ném đến trước mặt mình.
Nàng mở to mắt, thì thấy một hố sâu, một bàn tay khó khăn giơ lên.
Trên bàn tay kia có viết một ký hiệu bằng máu, giống như một biểu tượng trên cờ, một tòa hải đăng, chiếu sáng con đường phía trước của Tần Uyển Uyển!
Trong nháy mắt thấy kí hiệu biến mất, có một cỗ linh lực không rõ từ ấn đường chui vào trong cơ thể, mà Tần Uyển Uyển cũng biết được là cái gì.
Là "Quy Trần".
Đây là một loại chú thuật ẩn nấp thường được sử dụng nhất ở tiên giới, lấy vạn vật trở về trần thế, hóa tất cả bình thường, ẩn nấp vô hình.
Loại công pháp này không cần quá nhiều linh khí, quan trọng là ở độ thuần thục, ở hạ giới dùng quy trần giấu kín một hạt châu trong thân thể, lại đơn giản quá!
Nàng được giúp đỡ!
Tần Uyển Uyển mừng như điên, phù chú trong tay Giản Hành Chi từ từ biến mất, có nghĩa là Tần Uyển Uyển đã nhận được chú lực.
Nhưng mà mới mất đi một nửa, một chiếc giày thêu hoa văn rồng bạc đột nhiên xuất hiện, thanh nhã lại có lực giẫm lên bàn tay tượng trưng cho sự hy vọng, phát ra âm thanh vỡ vụn của khớp xương.
Tần Uyển Uyển: "...."
Giản Hành Chi: "...."
Tần Uyển Uyển nhìn từ chiếc giày lên trên, liền thấy Quân Thù cầm ngọc tiêu, vẻ mặt tươi cười, dịu dàng hỏi nàng: "Vãn nhi, đã nghĩ ra cách cứu Nguyệt Li chưa?"
Tần Uyển Uyển không lên tiếng, nàng che vết thương lại, ánh mắt vô hồn.
Thần thức đang hồi hộp nhìn chú Quy trần đang bọc lên long đan như nào.
Quân Thù không phát hiện sự khác thường của nàng, còn tưởng nàng bị dọa sợ, bước chân nhẹ nhàng giẫm lên đầu "Giản Chi Diễn", Giản Chi Diễn lại càng bị đè sâu trong mặt đất, ánh mắt Quân Thù có chút cảnh cáo: "Nếu còn chưa rõ, vị nam sủng này của ngươi, hôm nay có thể liền có thể được chôn tại chỗ....."
Lời còn chưa dứt, phù chú và long đan đã hợp lại với nhau, linh lực trong cơ thể nàng bị phù chú hấp thu, sau khi long đan sáng hơn một chút, thì hoàn toàn tối lại, mà một giây đó Tần Uyển Uyển không chống đỡ được, hai mắt khẽ đảo, thế nhưng đã không còn hơi thở!
Hơi thở vừa biến mất, toàn bộ xung quanh đều cảm giác được.
Thẩm Tri Minh phản ứng đầu tiên, đến gần khoảng cách đài xét xử, trưc tiếp ngồi xuống ôm lấy Tần Uyển Uyển, dặn những người khác: "Tích Niên giải quyết hậu quả cho tốt đi, ta mang nàng đến Bách Thảo đường."
Nói xong, Thẩm Tri Minh ôm lấy Tần Uyển Uyển biến mất tại chỗ.
Tống Tích Niên phản ứng lại, giận dữ nhìn về phía Quân Thù: "Quân thiếu chủ, ngươi nói sẽ không làm tổn thương đến tính mạng của sư muội!"
"Ta cũng không làm tổn thương nàng."
Quân Thù thu chân đang giẫm trên đầu Giản Hành Chi lại, thị nữ nhanh chóng chạy đến giúp Quân Thù lau chân vừa giẫm lên Giản Hành Chi.
"Hôm nay như vậy thôi, Tống huynh." Quân Thù đứng dậy, mỉm cười với Tống Tích Niên: "Ta đi thăm Tô Nguyệt Li trước, nếu Vãn nhi tỉnh, mong rằng sẽ được thông báo kịp thời."
Nói xong, Quân Thù cúi đầu hành lễ với Tống Tích Niên một cái, xoay người rời đi.
Tống Tích Niên siết chặt tay nhìn theo bóng dáng của Quân Thù, nhìn một lúc lâu, nghe thấy đệ tử đứng bên cạnh hỏi: "Đại sư huỳnh, sau khi gia nô kia được đào lên, nên xử lý như thế nào?"
Tống Tích Niên quay đầu nhìn qua, chỉ thấy " Giản Chi Diễn" được hai đệ tử đặt lên cáng, những đệ tử cẩn thận che lại cho hắn một tấm vải trắng, nhìn qua giống như đã chết.
"Ném đi!"
Tống Tích Niên vừa nhìn thấy nam sủng này là đã thấy phiền, hắn ta lười quản một phàm nhân sống hay chết.
Nói xong, hắn ta nhịn không được bổ sung thêm một câu: "Nhưng ném xa ra một chút!"
"Vâng!"
Đệ tử cung kính trả lời, nâng cáng lên nhanh chóng chạy ra ngoài.
Giản Hành Chi đang được người nâng nghe bọn họ nói chuyện, đang chịu đựng cơn đau do điện giật, run rẩy nâng một ngón tay lên.
Một ngón tay này tượng trưng cho ý chí bất khuất của đạo quân Tuế Hành.
Vấn Tâm tông....
Các ngươi chờ đó.
Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, ta san bằng đỉnh núi của các ngươi, đập nát cung của các ngươi, từ trên xuống dưới của Vấn Tâm Tông, chó gà cũng không tha!
Còn cái hệ thống điện giật hỗn trướng này, sớm muộn gì cũng có ngày....
Trong lòng Giản Hành Chi phát ra lời thề độc ác, còn chưa nói xong, chợt nghe âm thanh của hai đệ tử bên tai: "Một, hai, ba, ném!"
Nói xong, hai người cùng nhau dùng sức, quăng Giản Hành Chi ra ngoài.
Cơ thể Giản Hành Chi nện lên mặt đất, một đường lăn nhanh như chớp từ dốc núi xuống núi.
Hắn vừa lăn, vừa suy nghĩ, còn hai đệ tử này nữa, sớm muộn gì cũng có một ngày....
Âm thanh "loảng xoảng" vang lên, Giản Hành Chi chưa kịp nghĩ là cái gì, đầu đã đập lên một tảng đá, hai mắt Giản Hành Chi tối sầm lại, cuối cùng không còn ý thức.
Giọng nói hệ thống 666 trong đầu hắn chậm lại.
Đại gia này, cuối cùng cũng im lặng.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Tuy chương này nam9 bị ăn hành nhưng mà nó lạ lắm.
Xin lỗi, ta lỡ cười, ta thật khốn nạn 〒▽〒.