Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 99




Qua mùng sáu tháng giêng, Mộc Cảnh Tự và Kha Hồng Tuyết nên tới Đại Lý Tự và Quốc Tử Giám nhậm chức.

Vì lẽ đó mà bữa tiệc sinh nhật của Túc Hoài Cảnh mãi cho đến hoàng hôn mới khai tiệc, món giò heo mà Dung Đường vẫn luôn nhớ mong hồi năm trước rốt cục đã được lên bàn. Kha Hồng Tuyết còn sai người đưa tới rất nhiều nguyên liệu nấu ăn quý hiếm từ nhà đến, đầu bếp trổ tài, Dung Đường hong lửa bên cạnh lò, nhìn tuyết đọng đầu xuân ngoài viện, lắng nghe âm thanh êm dịu của bếp than trong nhà.

Một chén canh đặc, mấy bát cơm, ngồi quây quần bên người thân, bạn bè, tri kỷ trân quý, nhân gian cùng hồng trần thoáng chốc liền có ý nghĩa để lữ nhân lưu lại.

Dung Đường uống mấy chén rượu, nhìn ánh lửa rực rỡ trên ngọn nến, đưa tay bắt lấy.

Túc Hoài Cảnh hỏi: "Đường Đường muốn cái gì?”

Dung Đường lắc đầu: "Chẳng muốn gì cả.”

Hiện tại đã đủ tốt rồi, nếu như người ta có thể nắm được ngọn lửa thiêu đốt trong tay, phải chăng ý nghĩa của thời gian cũng có thể dừng lại?

Si niệm phù dung sớm nở tối tàn, Dung Đường không nói cho Túc Hoài Cảnh biết mình đang suy nghĩ gì mà cong đôi mắt lên, lại một lần nữa cười nói: "Hoài Cảnh, sinh nhật vui vẻ.”

Vừa chân thành lại vui vẻ, chúc đại nhân vật phản diện của y, đứa con trai của y, lang quân của y, cũng là bạn trai của y, có được vô số mong ước cùng tương lai tốt đẹp nhất trên thế gian này.

Dung Đường nghĩ, rất nhiều năm trước khi nhìn thấy quyển tiểu thuyết kia, y lẽ ra phải thích Túc Hoài Cảnh như vậy mới phải.

Thiên chi kiêu tử, cho dù thân hãm lầy lội, nhưng vẫn hướng về ánh sáng, cuối cùng trưởng thành thành một người lớn chói lọi.

Sao y lại thích nhân vật chính có hoa mà không có quả như Thịnh Thừa Lệ chứ?

Sao lại có thể chết hai lần chỉ vì giúp gã như vậy?

Dung Đường lắc đầu bật cười, nói: "Hoài Cảnh, ta đi ngủ trước, ngươi nói chuyện với ca ca một lát đi.”

Y nói lời này không tránh người, Kha Hồng Tuyết nhạy cảm ngước mắt nhìn y một cái, thấy hai người bên cạnh đều không có gì khác thường, bất giác nhíu mày, cảm thấy mới lạ.

Sau khi mọi người đi rồi, hắn cố ý hỏi: "Ai là ca ca?”

Tay Mộc Cảnh Tự cầm chén trà dừng lại, trong mắt tối sầm, không tiếp lời hắn.

Túc Hoài Cảnh cười nói: "Ta và Mộc đại nhân mới quen đã thân nên nhận huynh ấy làm nghĩa huynh, Đường Đường theo ta gọi một tiếng ca ca, có gì không ổn sao?"

Môi Kha Hồng Tuyết chạm vào vách chén rượu, nhấp một ngụm, cong lên một đôi mắt hoa đào, không rõ ý nhẹ giọng cười: "Vậy sao? Chúc mừng nha.”

Túc Hoài Cảnh dẫn đề tài tới chỗ khác, không rối rắm một cái xưng hô này. Hắn chỉ mượn chuyện này để xác nhận một sự thật: Không phải Kha Hồng Tuyết nói cho Dung Đường biết thân phận của hắn và Mộc Cảnh Tự.

Đường Đường lại nói dối hắn một lần nữa.

Túc Hoài Cảnh cong cong mắt nhưng nụ cười không đạt tới đáy mắt.

Đông đi xuân đến, Ngu kinh xa hoa phung phí phồn thịnh, qua hội đèn lồ ng Thượng Nguyên, Túc Hoài Cảnh sẽ tới Ngự Sử đài nhậm chức. Dung Đường ở ngõ Vĩnh An non nửa mùa đông, rốt cục cũng nhìn thấy cây liễu bên hồ nước mọc ra một chút mầm non xanh tươi.

Y cảm thấy mừng rỡ, vừa quay đầu lại vô thức muốn tìm Túc Hoài Cảnh, lại giật mình nhớ ra hắn đã ra khỏi phủ.

Túc Hoài Cảnh muốn vào triều, chuyện phải để ý nhất một là Thịnh Thừa Minh, hai là Kha Hồng Tuyết, ngay cả người trong cuộc như hắn cũng không nghĩ nhiều bằng hai người bọn họ.

Mấy ngày nay gần như ngày nào cũng đều có tiệc rượu, bọn họ đều dẫn Túc Hoài Cảnh ra ngoài chạm mặt quan viên đương triều, cùng nhau thảo luận về chính trị và kiến thức, đợi ngày sau cùng triều làm quan, hắn cũng có thể mở ra cục diện tốt hơn những người khác.

Thịnh Thừa Minh dẫn hắn đi gặp con cháu quyền quý, Kha Hồng Tuyết thì dẫn Túc Hoài Cảnh đi gặp quan văn nhã khách.

Dung Đường đi qua một lần, lại bị tửu sắc tài vận mờ mịt trong các bữa tiệc kia đẩy ra ngoài.

Thấy y rời tiệc, Túc Hoài Cảnh cũng rời đi, nhưng hắn mới là nhân vật chính của yến hội. Dung Đường liền đẩy trở về, bản thân tìm một gian phòng khác đốt than sưởi ấm, ôm lò sưởi tay cầm một quyển sách đọc, chờ Túc Hoài Cảnh kết thúc yến tiệc tới tìm y.

Dung Đường không biết bọn họ hàn huyên cái gì ở bên kia, tóm lại lúc Túc Hoài Cảnh tới, thoại bản trên tay y khó khăn lắm mới lật được ba bốn trang.

Y sửng sốt muốn chết, liếc nhìn đồng hồ nước báo giờ, hỏi: "Không tiếp tục nữa sao?”

“Hôm khác gặp lại. "Túc Hoài Cảnh cười đi tới, mùi rượu trên yến tiệc chẳng mảy may dính vào vạt áo hắn, trên khủyu tay thì có một chiếc áo khoác lông cáo, khoác lên người cho Dung Đường, dịu dàng hỏi:" Chúng ta về nhà nhé?”

Đi ra từ tửu lâu, đi qua sông Kim Phấn, sắp tới tết nguyên tiêu, đèn hoa sen đã thả nổi trên sông.

Dung Đường thấy thế cũng muốn mua hai cái từ trong tay lão bá bán đèn bên bờ sông, một cái cho Túc Hoài Cảnh, một cái tự mình viết.

Đại nhân vật phản diện hỏi y viết cái gì, Dung Đường ôm đèn vào trong ngực, đề phòng nhìn hắn: "Không được nhìn lén!"

“... Thật quá đáng. "Túc Hoài Cảnh cười khẽ oán giận, trong giọng nói lại không hề có ý oán giận, hắn nhận lấy bút viết tâm nguyện của mình rồi thả trôi theo dòng sông về phương xa:" Ta đây cũng không nói cho Đường Đường biết.”

Vốn Dung Đường cũng không tò mò hắn viết cái gì, dù sao nguyện vọng của hắn đã viết ở trong thiết lập nhân vật: Báo thù, lật đổ Nhân Thọ Đế.

Nhưng tùy tiện động não một chút là biết không thể viết quang minh chính đại ở trên đèn sông. Cho nên, Dung Đường cũng không rõ Túc Hoài Cảnh còn có tâm nguyện gì.

Hệ thống ở bên cạnh đầu óc tỉnh táo, khinh thường nói: [Khẳng định có liên quan đến cậu.]

Dung Đường hơi trì trệ, cảm thấy lời này của nó có vài phần đạo lý, tầm mắt không khỏi mơ hồ, nhìn về phía dòng nước vài lần.

Túc Hoài Cảnh thấy thế nắm tay y, vừa đi lên xe ngựa vừa cười: "Đường Đường muốn biết à?”

Dung Đường có hơi do dự: " Ngươi sẽ nói cho ta biết chứ?”

Túc Hoài Cảnh bình tĩnh lắc đầu: "Có qua có lại, Đường Đường nói cho ta biết ngươi viết cái gì, ta sẽ nói của ta cho ngươi  được không?"

Đám đông rộn ràng nhốn nháo, các công tử tiểu thư kết bạn đi du ngoạn, Dung Đường lập tức quay đầu, tỏ vẻ mình không tò mò chút nào, giọng nói trầm ổn trang trọng: "Không tốt đâu!”

Túc Hoài Cảnh: "......”

Hắn cười sáng lạn, không chút che dấu tâm tình tốt của mình, Hành Phong trốn ở một góc xem qua tờ giấy trên hai ngọn đèn sông, hơi sửng sốt, lại thả chúng về chỗ cũ, mặc cho dòng nước chở đi.

Đường Đường sống lâu trăm tuổi.

Hoài Cảnh muốn gì được nấy.

Nào có ước nguyện nào như vậy?

Hắn rất khó hiểu. Sau khi trở về tìm được Bích Tâm đã thoát khỏi phủ Vũ Khang Bá, hiện giờ đang làm quản gia ở nhà Đường Cảnh, vừa giúp nàng phân loại dược liệu, vừa đưa ra nghi hoặc của mình.

Bích Tâm nghe vậy đứng lặng tại chỗ hồi lâu không nói gì, không biết qua bao lâu mới nhẹ nhàng tràn ra tiếng cười: "Ngươi là tên đầu gỗ, đương nhiên ngươi không biết rồi.”

Ngoài cửa truyền đến một tiếng động rất nhỏ, thiếu niên mặt lạnh đứng thẳng, bên hông còn đeo hai thanh đao hồ điệp thoạt nhìn giống như là Diêm Vương sống.

Bích Tâm vỗ vỗ tay, phân loại một bao dược liệu cuối cùng, từ trong ngăn kéo lấy ra hai cái lì xì.

Lưu Vân không hiểu: "Ý gì?”

“Lễ nguyên tiêu. "Bích Tâm nói," Chủ tử nói muốn cho các ngươi, có cả tiền mừng tuổi nữa.”

Mặt Lưu Vân vẫn chất phác như trước, nhiều nhất mang theo vài phần mờ mịt, Hành Phong ê răng, nhìn Bích Tâm, biểu tình trên mặt không cần nói cũng biết.

[Hắn còn nhỏ hơn chúng ta, hắn cho tiền mừng tuổi gì?]

Bích Tâm nhún nhún vai: "Ai biết được, có thể tâm trạng tốt, Dung Đường cho ngài ấy tiền mừng tuổi.

Từ đêm ba mươi đến mùng chín tháng giêng, một ngày một lì xì, không nhiều không ít, vừa vặn mười cái.

Từ Nguyên Hưng năm thứ hai mươi lăm cho tới bây giờ, không dài không ngắn, vừa vặn cũng là mười năm.

Cho nên chủ tử vui vẻ cho bọn họ tiền mừng tuổi.

Hợp lý đấy.

Lưu Vân tự thảo luận một cách logic, gật gật đầu, nhận lấy phong bao màu đỏ rồi biến mất.

Bích Tâm bật cười, tiếp tục phân loại cất kỹ thay chủ tử nhà mình.

Chủ tử muốn dùng vào tối nay, nửa năm nay hắn vẫn luôn cân nhắc phương thuốc mới, lại sợ tùy tiện nói cho Dung Đường biết làm cho y vô duyên vô cớ chờ mong, vẫn cẩn thận che giấu, cả người đều toàn là mùi thuốc.

Chưa từng thấy dáng vẻ cẩn thận thiếu tự tin của hắn như vậy, hắn cầu Dung Đường sống lâu trăm tuổi cũng không có gì bất ngờ.

Nhưng Dung Đường lại nói hi vọng Túc Hoài Cảnh muốn gì được nấy, Bích Tâm không khỏi muốn cười.

Nàng nhớ tới buổi chiều đầu xuân kia, có người chống đỡ cơ thể có thể về Tây thiên bất cứ lúc nào, vẻ mặt giận dữ bước vào cửa trăng, liền đánh bại tất cả hoa cỏ rực rỡ.

Cũng quả thật...... Là hợp tình hợp lý.

Nàng làm nha hoàn, không có lý tưởng gì lớn lao, mà nay lại nhiều hơn một hạng, hy vọng mọi ước nguyện của hai vị chủ tử có thể thành sự thật.

Dung Đường sống lâu trăm tuổi, Túc Hoài Cảnh muốn gì được nấy.

Như vậy, sau này mỗi một mùa xuân mới tính là có hi vọng.

-

Mười tám tháng giêng, người trong cung tới tuyên chỉ, chính thức đón Hoài Cảnh vào Ngự Sử đài, đi theo sau Ngự Sử Trung Thừa rèn luyện.

Tuệ Miễn chậm chạp chưa về kinh, Thịnh Thừa Lệ đích thân tới hoàng lăng thủ mộ, sau khi Nhân Thọ đế làm đủ chuyện rồi, cuối cùng mới đồng ý dưới sự "lấy cái chết khuyên nhủ" của Khâm Thiên Giám, hạ lệnh qua tháng giêng Ngũ điện hạ xuất kinh, thủ hoàng lăng nửa năm, đợi đến cuối hè mới trở về kinh thành.

Dung Đường không dọn về Ninh Tuyên Vương phủ, trong ngõ Vĩnh An thiếu một người, lập tức trở nên nhàm chán hơn rất nhiều.

Thoại bản trong cung đã lâu không đổi mới, y nhìn mặt hồ bắt đầu tan băng cùng cành liễu mọc chồi, trở lại trong phòng chép kinh một lần nữa.

Tiết nguyên tiêu về vương phủ ăn bữa cơm, Dung Đường nhớ tới năm ngoái lúc tới Đà Lan tự thắp hương, nhận được một bức tranh Phật, không biết ma xui quỷ khiến như thế nào, lại mang nó tới đây.

Vẫn không treo lên, chỉ đặt ở phía sau Đa Bảo Các.

Y đọc xong thoại bản, bắt đầu chép kinh thư.

Hệ thống tỉnh lại trong giấc ngủ đông, thấy y như vậy thì hoảng sợ, do do dự dự hỏi: 【 Đường Đường, cậu làm sao vậy? 】

Tâm tư nhóc hệ thống ngốc rất dễ đoán, lúc muốn dỗ người sẽ gọi Đường Đường.

Dung Đường cười một tiếng: "Không có sao, chỉ là cảm thấy nhàm chán.”

Hệ thống lập tức trầm mặc, nó suy nghĩ xem tại sao y lại thấy nhàm chán, thậm chí còn băn khoăn không biết đầu óc của ký chủ có bị ràng buộc với không gian hệ thống hay không, hay là y đang yêu.

Nó không nói gì ngưng nghẹn một lúc lâu, tức giận: [Cậu hết thuốc chữa!]

Nó quay mặt muốn ngủ đông, lại còn ngại mắng chưa đủ hả giận, bổ sung một câu: 【 Ký chủ ngu ngốc! 】

Dung Đường: "Được, ta là ký chủ ngu ngốc, mi là hệ thống thông minh.”

Hệ thống: [...?]

[Cậu hơi sai sai đó.] Nó khô khan nói, cũng không thể yêu đương rồi đổi tính được! Trước khi mỗi lần nó động một tí mà ký chủ sẽ mắng nó độc mồm độc miệng đi đâu rồi?

Dung Đường chép xong một trang, đặt bút xuống cười nói: "Khen mi còn không vui, thật khó hầu hạ.”

Đại nhân vật phản diện so với hệ thống ngốc còn tốt hơn nhiều lắm.

Nhiều người nói chuyện, y lại cảm thấy thú vị, bất giác muốn trêu chọc hệ thống, nhưng còn chưa trêu chọc được hai câu, cửa phòng sách đã bị người ta gõ vang, Song Phúc tiến vào bẩm báo: "Thiếu gia, có người ở ngoài phủ cầu kiến.”

Dung Đường nghi hoặc, khách đến căn nhà này trái lại cũng chỉ có Kha Hồng Tuyết Mộc Cảnh Tự, lại thêm một Lư Gia Hi, ngay cả Thịnh Thừa Minh cũng chưa từng tới. Nhưng lúc này bọn họ đều đang trực trong triều, sao lại tới gặp y, còn khách sáo như thế.

Dung Đường hỏi: "Ai?”

Song Phúc: "Ngũ hoàng tử điện hạ.”

Hệ thống nhảy lên nhảy xuống muốn nói lý với ký chủ nhà mình bỗng dưng kẹt lại, ngây ngốc đứng tại chỗ, lại theo bản năng đi về phía Dung Đường.

Mà bên kia, Túc Hoài Cảnh từ Ngự Sử đài đi ra, nhìn thấy một chiếc xe ngựa.

Một người từ trong xe bước xuống, đi tới trước người hắn.

Túc Hoài Cảnh nhíu mày, chẳng mấy chốc đã điều chỉnh tốt biểu tình, cười hỏi: "Tần thế tử muốn tìm Đường Đường sao? Không khéo rồi, y không đi cùng ta.”

Tần Bằng Huyên lắc đầu: "Ta tìm ngươi.”

Khoé môi Túc Hoài Cảnh hơi đ è xuống, hơi nghiêng người sang bên cạnh, ý cười trầm xuống: "Tìm ta có chuyện gì?”

Tần Bằng Huyên mặc một thân áo đỏ thẫm, phú quý lại có khí phách, nhưng lời đến bên miệng, hắn lại hơi do dự, dường như không biết mở miệng như thế nào.

Túc Hoài Cảnh đợi hồi nhưng không đợi thấy gì bèn xoay người muốn đi. Tần Bằng Huyên lại giữ chặt cánh tay hắn, nhanh chóng hỏi: "Trên xương bả vai sau lưng ngươi, có phải có một vết bớt, giống như hoa hải đường không?"