Cung yến đêm giao thừa là một chuyện rất rườm rà, uống rượu cầm đũa đều phải xem sắc mặt hoàng đế mà làm, mà lúc nào cũng phải đề phòng tám trăm cái mắt nhìn, phòng ngừa trong lúc lơ đãng sẽ có một thanh ám đao đâm về phía mình.
Loại tính toán ngầm này vô cùng rõ ràng giữa hậu phi và triều thần, so với con cháu quyền quý vừa mới bị bỏ đói ở thiên điện như Dung Đường, thì lại có thời gian ăn cơm hơn.
Trong điện ca múa đang trình diễn, thỉnh thoảng Nhân Thọ đế tán gẫu việc nhà với mấy vị trụ cột trong triều. Dung Đường ăn mấy miếng thức ăn lót bụng, quay đầu hỏi Kha Hồng Tuyết: "Sao ngươi lại ngồi ở đây?"
Chỗ ngồi trong chủ điện chia theo hai hướng đông tây, dựa theo thân phận tôn ti và phẩm cấp tư lịch phân chia.
Vì yến tiệc được tổ chức cho tất cả các quần thần nên phi tần hậu cung của Nhân Thọ đế không nhiều lắm. Ngoại trừ hoàng hậu ở vị trí cao chủ vị ra thì cũng chỉ có mấy vị phi tần sinh được hoàng tử.
Tuy Phương quý nhân chỉ là quý nhân, nhưng Thất hoàng tử tuổi còn nhỏ, không thể rời khỏi sự chăm sóc của mẹ đẻ, bởi vậy cũng chiếm cứ một vị trí nhỏ ở hướng đông.
Ghế chia làm hai hàng, Đoan Ý là trưởng bối, ngồi ở dưới tay Thái hậu nương nương, phía trước các phi tần, thuận tiện trò chuyện bất cứ lúc nào.
Bốn vị nương nương chiếm cứ hai hàng, sau đó là hoàng tử. Người lớn tuổi ở phía trước, người nhỏ tuổi ở phía sau, chiếm tổng cộng sáu ghế xếp thành ba hàng.
Đến đại thần bên này, một hàng phía trước đều là quan lớn nhất phẩm, phía sau thì là con nối dõi do các quan viên dẫn tới.
Kha Hồng Tuyết và Mộc Cảnh Tự, một người là thiếu phó Quốc Tử Giám, một người là thiếu khanh Đại Lý Tự, bất kể thấy thế nào, phẩm cấp cũng không vào tới được cái bàn này.
Kha thiếu phó nghe vậy lại cong cong mắt, giữa mùa đông giá rét mà lắc lên quạt gấp, hất cằm về phía trước: "Biết bữa cơm này dùng nguyên liệu gì không?"
Dung Đường khó hiểu nhìn hắn.
Kha Hồng Tuyết báo lên: "Bào ngư Tây Hải, hải sâm Bắc Hải, nấm Lĩnh Nam, tuyết liên Bắc Cương... Thậm chí ngay cả 1.100 con gà rừng dùng nấu canh đều do gia đình ta cung cấp. Ngươi nói xem sao ta lại ngồi đây?”
Dung Đường: "......”
Y yên lặng cúi đầu, uống một ngụm canh phật nhảy tường, chậm rãi thưởng thức hương vị tiền tài.
Kha Hồng Tuyết tràn ra tiếng cười, Mộc Cảnh Tự liếc hắn một cái, giải thích với Dung Đường: "Đừng nghe hắn nói bừa, người được mời là Kha thái phó, nhưng thái phó tuổi tác đã cao, không tiện ra ngoài vào mùa đông, Kha bá bá lại còn ở Giang Nam vẫn chưa về kinh, lúc này mới để cho hắn ngồi ở đây.”
Kha Hồng Tuyết từ chối cho ý kiến, mỉm cười múc canh cho học huynh hắn.
Túc Hoài Cảnh thuận miệng hỏi: "Vậy sao Mộc đại nhân lại ngồi đây?”
Giọng Mộc Cảnh Tự dừng lại, không hiểu sao cảm giác Tiểu Thất đang hãm hại mình.
Quả nhiên, Túc Hoài Cảnh vừa dứt lời, Kha Hồng Tuyết liền cười nói: "Công công truyền tin nói phải dẫn theo gia quyến, ta đưa học huynh tới thì có gì xấu sao?”
Túc Hoài Cảnh mỉm cười, lắc đầu, không đáp lại cũng không phản bác, an tâm gắp thức ăn cho Đường Đường, chỉ có cánh tay của Kha thiếu phó bị Mộc thiếu Khanh lãnh đạm quanh năm nhéo ra màu xanh tím.
“Ah- - "Kha Hồng Tuyết bị đau, nhưng vẫn ưỡn mặt cười hỏi Mộc Cảnh Tự:" Thức ăn hợp khẩu vị không? Không bằng đêm nay đến nhà ta đi, phòng bếp chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, đủ cho huynh ăn một mùa đông.”
Dung Đường an tâm uống canh trong chén, cảm giác nhìn sang bên kia nhiều một chút sợ sẽ bị Mộc Cảnh Tự áp giải đến Đại Lý Tự chờ xét xử.
Yến tiệc quá nửa, mọi người chúc Thánh Thượng vạn tuế, Di phi long thai an ổn, Hạ nguyên soái thân khỏe mạnh, Trương các lão càng già càng dẻo dai.
Sau vài câu hàn huyên, đề tài rốt cục cũng dẫn tới bên bọn họ.
Nhân Thọ Đế đặt chén rượu xuống, đôi mắt sắc bén quét qua một vòng trong đại điện, cao giọng nói: "Có phải thằng nhóc Kha gia hôm nay cũng tới hay không, sao không nhìn thấy người thế?"
Kha Hồng Tuyết nghe vậy, lập tức buông bát đũa đứng dậy, hành lễ với Nhân Thọ đế: "Bệ hạ vạn an, vi thần ở đây.”
“Miễn. "Nhân Thọ Đế vung tay lên, hỏi:" Thái phó và cha ngươi có khỏe không?”
“Trước khi vi thần tiến cung, ông nội còn dặn dò thần nhất định phải nhớ thỉnh an bệ hạ. Bệ hạ mời nhưng vì sức khoẻ mà tổ phụ không thể đến, nội tâm lại sợ hãi không thôi, kính xin bệ hạ giáng tội.”
“Ai, tội gì?” Nhân Thọ Đế cười hỏi ngược lại, "Thái phó tuổi tác đã cao, rất quan tâm tới việc học của trẫm khi còn bé. Bây giờ tuổi tác đã cao, sức khoẻ không tốt, sao trẫm lại vì chút chuyện nhỏ này mà trách phạt ông ấy chứ?”
Dung Đường chán ăn, buông bát đũa xuống, im lặng ngồi ở bên cạnh. Túc Hoài Cảnh thuận thế nắm tay y, im lặng xoa nhẹ nhiều lần.
Dung Đường quay đầu liếc hắn một cái, nhưng không thấy trên mặt hắn lộ ra chút không vui nào.
Hắn luôn luôn che giấu.
Dung Đường cụp mắt xuống, đè nén nỗi đau trong lòng.
Qua đêm nay, chu kỳ hàng năm sẽ chuyển sang năm Khánh Chính thứ mười, những người đang hưởng ca múa tiệc rượu trong điện, đều sẽ được dẫn dắt bởi vận mệnh của mình.
Mùa xuân, Tam hoàng tử Thịnh Thừa Tinh lại tổ chức hội Chiết Hoa, Ngũ hoàng tử Thịnh Thừa Lệ xuất cung lập phủ. Mùa hè, Di phi sinh con, tấn làm Di quý phi, hơn nửa tháng sau Tứ hoàng tử bị cảm do trời quá nóng nực, chết trẻ. Mùa thu, Vũ Khang bá mưu phản, nhị hoàng tử bị lưu đày, Trương các lão xin nghỉ cáo lão hồi hương, Di quý phi giáng xuống làm đáp ứng, Bát hoàng tử được hoàng hậu nhận làm con thừa tự nuôi dưỡng ở dưới gối. Mùa đông, Tổng đốc Tây Nam Trương Bảo Sơn tham ô quân lương bị bêu đầu, nhạc phụ binh mã đại nguyên soái Hạ Kinh Nghĩa đau đớn mất đi phụ tá đắc lực, đảng Tam Hoàng Tử bị thương nặng.
Một năm sau, nhị hoàng tử bị giáng chức làm thứ dân, tam hoàng tử dần mất quyền thế, tứ hoàng tử qua đời, người đứng đầu cung điện khổng lồ trở thành ngũ hoàng tử Thịnh Thừa Lệ.
Mà cũng chính là mùa thu năm nay, Túc Hoài Cảnh vào Ngự Sử Đài, mùa đông cùng năm, hắn phụng chỉ đốc thúc vụ án Trương Bảo Sơn biểu hiện nổi bật, Nhân Thọ Đế có phần coi trọng.
Vở kịch lớn năm Khánh Chính thứ mười hai kết thúc, tất cả đấu tranh mười một năm đều đặt ở trên mặt bàn, chỉ có năm Khánh Chính thứ mười, nước kinh thành là một đầm nước ngầm sâu không thấy đáy, hơi đặt chân một cái sẽ cuốn vào vòng xoáy bị nuốt chửng máu thịt.
Trở lại bữa tiệc, vẫn ca múa tấu nhạc như trước, rượu ngon phiêu hương, hậu phi vui vẻ hòa thuận, bá quan phụng chức tuân lễ, Kha Hồng Tuyết không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời Nhân Thọ Đế: "Tạ bệ hạ long ân - -”
Nhân Thọ Đế ngắt lời hắn: "Đừng vội tạ ơn, ta nghe lão nhị nói lũ lụt ở Giang Nam lần này, ngươi xuất lực rất nhiều đúng không?"
Lời vừa nói ra, âm thanh chén rượu đan xen trong điện hơi giảm xuống, Dung Đường ngẩng đầu, xa xa nhìn Thịnh Thừa Minh một cái.
Tháng bảy từ biệt ở phủ Tô Châu, nửa năm rồi bọn họ không gặp lại, vị hoàng tử lỗ m ãng này rèn luyện ở trong triều đã lâu, trên mặt đã ẩn đi vẻ ngây thơ lúc đầu, tăng thêm vài phần trầm ổn nghiêm túc.
Nhưng hắn và Dung Đường nhìn nhau, đầu tiên là sửng sốt một lát, sau đó liền chủ động gật đầu chào hỏi y.
Dung Đường đáp lại, đang định quay đi, chợt bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm.
Y cau mày, đang định nhìn sang, Túc Hoài Cảnh ghé vào tai y thấp giọng gọi một câu: "Đường Đường.”
Vì thế Dung Đường lập tức quay đầu lại.
Y muốn gặp nam chính, nhưng hôm nay Thịnh Thừa Lệ thăm dò rất nhiều, còn Dung Đường thì chưa bại lộ, cũng không cần phải vội vàng đi thăm dò xem chuyện gì xảy ra với gã, nhưng sẽ luôn có những người không kìm được.
Túc Hoài Cảnh nhéo tay y, giọng điệu thanh đạm lại nhẹ nhàng nói một câu: "Đừng nhìn gã, ta sẽ ghen.”
“……”
Dung Đường cạn lời muốn chết, y không nên nhắc tới giấc mộng chết tiệt kia!
Sao mà y biết được đại nhân vật phản diện lại coi giấc mộng kia là thật cơ chứ.
Trong lòng Dung Đường ấm ức, nhìn chằm chằm hải sâm dài bằng một ngón tay trong bát, không muốn phản ứng với Túc Hoài Cảnh, cũng không muốn hắn nghịch tay của mình.
Kha Hồng Tuyết lại ung dung dẫn đề tài tới trên người bọn họ: "Vi thần chỉ vừa hay đi qua Giang Nam, ngẫu nhiên gặp phải tình hình thiên tai. Gia phụ từng nói, hoàng thổ khắp thiên hạ, gia nghiệp vi thần có thể có chỗ đứng ở Đại Ngu đều dựa vào ân huệ khoan hồng nhân hậu của bệ hạ, mọi chuyện lẽ ra nên lấy phân ưu với bệ hạ làm đầu. Vi thần thân là thần tử, nếu chỉ tản chút gia tài, tận tâm tận lực vì bệ ha, có thể xứng với một câu xuất lực rất nhiều của bệ hạ, hỏi lương tâm cũng cảm thấy hổ thẹn. So với vi thần, Mộc Thiếu Khanh và Ninh Tuyên Vương thế tử điện hạ vất vả nhiều hơn.”
Dung Minh Ngọc vốn đang ngồi ngay ngắn ở bàn trước, nghe vậy thân hình cứng đờ, theo ánh mắt của mọi người quay đầu lại, xem kỹ đích trưởng tử mà bản thân ông chưa bao giờ để ý.
Trong lòng Dung Đường có chút mơ hồ, cảm thấy đây chính là Kha Hồng Tuyết hạ một cái bẫy cho mình, nhưng mặt vẫn không biểu hiện gì, im lặng ngồi ở chỗ cũ, khí sắc yếu ớt, làm ma bệnh của y.
Nhân Thọ Đế trầm mặc một lát, hỏi: "Cảnh Tự lao tâm đương nhiên trẫm biết, chỉ là Đường Nhi đã làm gì trong trận lụt để cho ngươi tán dương như vậy?"
Kha Hồng Tuyết giả vờ kinh ngạc, nhìn Thịnh Thừa Minh một cái, dáng vẻ không biết có phải mình lỡ miệng hay không: "Điện hạ không bẩm báo bệ hạ sao?"
Thịnh Thừa Minh đứng dậy, cáo tội với Nhân Thọ đế: "Phụ hoàng thứ tội, tâm địa biểu huynh thiện lương, sức khoẻ lại yếu, không chịu nổi xóc nảy cũng như vất vả quá nhiều, huynh ấy không muốn lĩnh công lao này, nhi thần mới giấu diếm.”
Ca múa đã nghỉ, Thiều Hoa điện vô cùng yên tĩnh, hai người bọn họ một xướng một hoạ, người không biết chuyện còn tưởng rằng Kha thiếu phó ngoài khen trong chê, kì thực là muốn vạch Dung Đường ra mà thôi.
Sắc mặt Nhân Thọ Đế trầm xuống, thấp giọng nói: "Đến tột cùng là chuyện gì?”
Kha Hồng Tuyết vội vàng tiến lên một bước, quỳ xuống hồi bẩm: " Vốn cũng không phải chuyện lớn gì, bệ hạ đừng tức giận. Chỉ là Giang Nam đã bắt đầu lũ lụt từ trung tuần tháng sáu, thượng tuần tháng bảy vi thần mới đến phủ Tô Châu; mặc dù một đường thúc ngựa ra roi hộ tống bạc cứu trợ của triều đình, nhưng từ trong kinh tới Giang Nam đường xá xa xôi, thẳng đến sau giữa tháng bảy mới xuống đến các châu phủ. Bởi vậy --"
Hắn dừng một chút, bảo đảm lời nói của mình có thể truyền khắp từng góc đại điện: "Bởi vậy nên từ lúc mưa to bắt đầu, đến thượng tuần tháng bảy, hơn nửa tháng trong phủ Tô Châu thậm chí châu huyện lân cận, hơn phân nửa gạo bạc đều là Ninh Tuyên Vương thế tử đích thân quyên góp cứu tế nạn dân!"
Dung Đường: "......”
Y nghiêng đầu, nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, bắt được sự kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất trong mắt hắn, trong lòng thoáng cân bằng một chút.
Có nên nói hay không, nếu Kha Hồng Tuyết không làm quan thì cũng là gian thương.
Chuyện gì cũng hắn cũng có thể lợi dụng được, qua nửa năm rồi vẫn còn có thể lợi dụng!
Dung Đường làm phụ tá hai đời, rất ít khi bị đẩy trực tiếp đến trước mặt mọi người như vậy, trong lòng y yên lặng đếm ba cái, liền nghe được Nhân Thọ Đế trầm giọng gọi: "Dung Đường.’
Dung Đường thở dài, vẫn đi ra ngoài, đang muốn quỳ xuống, Nhân Thọ Đế giống như vừa nhớ tới cái gì đó, nói: "Sức khoẻ ngươi không tốt, dưới đất lạnh, không cần phải quỳ.”
Vương hoàng hậu lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt lộ vẻ rung động.
Nhân Thọ Đế hỏi y: "Có việc này không?”
Lính kín của đế vương trải rộng khắp quốc cảnh Đại Ngu, Dung Đường không thể không hoài nghi thật ra Nhân Thọ đế biết bọn Thịnh Thừa Minh xuôi nam ở lại viện của mình. Nhưng về chuyện lương thực cứu trợ thiên tai và tiền bạc tiêu xài, có thể là do đám lính kín cảm thấy không đáng báo cáo, cũng có thể là thiên tử vốn không quan tâm, cho nên nửa năm trôi qua, không một ai nghi ngờ hạ tuần tháng sáu đến thượng tuần tháng bảy, trong hơn mười ngày đó, phòng ốc Giang Nam sụp đổ, dân chúng trôi dạt khắp nơi, đến tột cùng ăn cái gì sống ở nơi đâu.
Dung Đường rầu rĩ ho khan hai tiếng, dáng vẻ không thắng được uy áp của thiên tử, thấp giọng nói: "Bệ hạ thứ tội, đúng là có việc này.”
“Vì sao không báo? "Nhân Thọ Đế hỏi.
Dung Đường: "Vi thần thân là dòng họ hoàng gia, ăn lộc của vua, trung quân vốn là bổn phận, lại được bách tính kính yêu, lấy của dân thì dùng cho dân là lẽ phải. Bệ hạ một ngày trăm công ngàn việc, vi thần nào có bởi vì chuyện nhỏ này mà báo cáo khiến bệ hạ phân tâm đây?"