Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 41




Tiếng sấm vang rền ngoài cửa sổ, Dung Đường nghe Túc Hoài Cảnh thẳng thắn thừa nhận, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Y ngước mắt vừa định đáp lại, lại thoáng nhìn chăn đệm trên giường, y hơi do dự tầm mắt dừng ở góc tủ, nói: "Vậy ngươi lấy chăn và gối lại đây, ban đêm ta ngủ có thể sẽ đạp chăn.”

Thật ra thì không, y chỉ là biết Túc Hoài Cảnh là một người có tâm lý cảnh giác và phòng bị vô cùng cao. Bảo hắn ngủ chung giường cùng mình là bởi vì tâm lý sợ hãi bất đắc dĩ mà quyết định, nếu lại ngủ chung một ổ chăn…

Dung Đường rất lo lắng thằng nhóc này cả đêm không được an gối.

Y tự cho là tốt bụng, săn sóc lại kéo léo tìm giùm cho Túc Hoài Cảnh một bậc thang đi xuống, người sau nghe nói như thế thì cụp mắt, vô cùng tiếc nuối mà không cam lòng nhìn thoáng qua chăn đắp trên người Dung Đường.

Tại sao không thể ngủ trong một cái chăn vậy chứ? Đã thành thân rồi cơ mà.

Vợ chồng đứng đắn nhà ai thành hôn hơn nửa tháng cũng không ngủ chung một giường đây?

Đúng là bắt nạt người ta.

Túc Hoài Cảnh có hơi u oán, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở tủ, lấy chăn và gối ra, cúi xuống trải lên giường, hỏi: "Ta đi tắm rửa nhé?”

Ý là tắm xong sẽ lên giường ngủ! Là lên giường ngủ chung với ngươi á!

Dung Đường nghe tiếng sấm ầm ầm ngoài cửa sổ, gật đầu, nhìn thấy bóng lưng Túc Hoài Cảnh xoay người, lại không kìm được lên tiếng gọi hắn: "Cần ta đi cùng ngươi không?”

Trong lòng Túc Hoài Cảnh mềm nhũn, mấy ngày nay hắn luôn sợ hãi nghi hoặc, một mặt cảm thấy Ninh Tuyên Vương thế tử nhất định có ý đồ gì đó mới cố ý tiếp cận hắn, một mặt lại cảm thấy sau khi hồi kinh có thể gặp được Dung Đường quả thực là may mắn lớn.

Nếu như những ngày tháng bị đối xử hà khắc ở đất Thục gặp được một người quý trọng hắn trong lòng. Túc Hoài Cảnh cảm thấy khổ hơn một chút cũng không có gì ghê gớm.

Có Đường Đường thì tốt rồi.

Nơi nào có y thì sẽ có nhà.

Túc Hoài Cảnh cong cong mắt, lắc đầu: "Không cần, bên ngoài mưa to gió lớn, ngươi cẩn thận lạnh, lát nữa ta sẽ về.”

Dung Đường vẫn có hơi do dự, nhưng tiếng mưa gió trong sân rất ầm ĩ, lá cây phật vào mái hiên phát ra tiếng vang ào ào, nếu bị mưa đêm làm ướt cơ thể thì y sẽ ngã bệnh không dậy nổi.

Vì thế y nhíu mày, nói: "Vậy ngươi đi nhanh một chút nha.”

Y nói lời này vốn chẳng ý gì, chẳng qua là lo lúc sấm sét đánh xuống, một mình Túc Hoài Cảnh tắm rửa bên ngoài sẽ hoảng sợ.

Nhưng trong phòng có đèn lồ ng và ánh nến làm nổi bật ánh sáng màu vàng ấm áp, giường không rộng lắm dán sát tường, màn giường được treo ở hai bên. Dung Đường tựa vào đầu giường, từ eo trở xuống bị chăn che lấp, trên người khoác một tấm chăn mỏng, trong tay cầm quyển sách, ngước mắt lên ngoan ngoãn khéo léo lại lười biếng nói với người khác"Vậy ngươi đi nhanh một chút nha", vô cùng quyến rũ.

Giống như là tinh quái trong núi mới vừa nhập thế, rõ ràng nhất cử nhất động đều như câu mất hồn phách người ta, nhưng chính y lại vô tư không nhận ra điều đó, lộ ra một loại cảm giác mâu thuẫn thanh thuần và mê hoặc đan xen, dụ người muốn lột bỏ tầng áo khoác kia của y, nhìn xem trái tim đang đập dưới da thịt đến tột cùng là dáng vẻ gì.

Ánh mắt Túc Hoài Cảnh tối sầm, yết hầu hơi lăn, ngón tay buông xuống bên cạnh gõ nhẹ lệnh bài, nhếch môi cười yếu ớt: "Được.”

Hắn xoay người ra cửa, Dung Đường ngồi ở trên giường chờ hắn, thừa dịp người còn chưa trở lại, lại lăn cái chăn kia của mình vào bên trong, gấp mép gọn gàng, để lại một vách ngăn cho Túc Hoài Cảnh.

Giường của Đại Ngu đều rất nhỏ, cho dù quy cách giường trong tiểu viện Phù Viên là dành cho hai người, nhưng thực ra cũng không lớn hơn giường đơn hiện đại bao nhiêu,  cho dù hai người ngủ không chen chúc thì cũng phải kề sát nhau. Dung Đường muốn giảm thiểu sự hiện diện của mình nhiều nhất có thể, dành ra một chỗ dư dả cho Túc Hoài Cảnh.

Kết quả đợi rất lâu, đợi đến khi y sắp ngủ, Túc Hoài Cảnh mới đi vào.

Mà Túc Hoài Cảnh vừa vào cửa đã thấy giường gần như chia làm ba phần, Dung Đường và chăn chỉ chiếm một phần ba, hắn sửng sốt nửa giây rồi bật cười.

Hắn cởi áo khoác, chậm rãi đi tới bên giường, cũng không đi lên mà khom lưng, một tay chống giường, tay còn lại giơ lên, cổ tay đưa tới trước mặt Dung Đường, giọng nói khàn khàn, lại có chút dính dính: "Đường Đường.”

Dung Đường: "Hả?”

Túc Hoài Cảnh nói: "Người ta thơm lắm.”

Dung Đường hơi giật mình, trừng mắt nhìn, không kịp phản ứng.

Sau khi Đại nhân vật phản diện thành thân với y thì mới nuôi ra được ít thịt, nhưng cổ tay vẫn còn thon gầy, xương cốt được bọc bằng da, liếc mắt một cái nhìn vừa trắng vừa cứng, có điểm giống kẹo sữa thỏ trắng.

Dung Đường xấu hổ nuốt nước miếng.

Túc Hoài Cảnh nghiêng đầu, hạ thấp giọng, siêu ngoan nói: " Ta sợ làm bẩn giường của ngươi nên mới cố ý đi tắm.”

Trong sân chỉ có nước nóng để uống, hắn muốn ngủ với Dung Đường càng sớm càng tốt nên tắm bằng nước lạnh, cổ tay lộ ra một vệt tựa như sương tuyết trên cổ tay còn bốc lên hơi lạnh và chút hương bồ kết kèm theo mùi hoa cỏ, đúng là rất thơm.

Dung Đường lại nhíu mày, vừa định nói ngươi không yêu quý bản thân, trời mưa sao có thể tắm nước lạnh cơ chứ, đã thấy Túc Hoài Cảnh chớp mắt mấy cái, làm nũng với y: "Cho nên Đường Đường có thể đừng cách ta xa như vậy được không? Ta sẽ cảm thấy ngươi ghét bỏ ta.”

Hắn giống như tiểu thương đứng trên phố dài, cực lực đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm của mình, giơ hai tay lên, như muốn Dung Đường ngửi thật kỹ, nghiêm túc nói: "Ta thật sự rất thơm."

Dung Đường bối rối một lúc lâu, sau đó phát giác nhìn biên giới vừa mới được y phân ra trên giường, vành tai không hiểu sao có hơi đỏ lên.

Dung Đường kéo kéo chăn, lại kéo kéo, hai chiếc chăn phủ lên nhau, y ngẩng đầu nhìn về phía Túc Hoài Cảnh.

Nè! Không chê ngươi nha!

Ý cười của Túc Hoài Cảnh càng sâu, tay buông xuống, trước khi rời khỏi giường còn có chút tiếc nuối giãy dụa một lần: "Thật sự không ngửi thấy sao? Ta còn cố ý đặt mấy đóa hoa dành dành trong bồn tắm, hiện tại ta thơm lắm.”

Hắn càng nói mình thơm, vành tai Dung Đường càng đỏ, cái loại tâm tình trước khi kết hôn nhận được một phong thư viết [phu quân Đường Đường của ta] lại bốc lên, đặc biệt có loại cảm giác tội lỗi dụ dỗ vị thành niên.

Dung Đường ép buộc mình quay đầu: "Không ngửi!”

“ Ò. "Túc Hoài Cảnh cúi đầu, rầu rĩ đáp một tiếng, trong giọng điệu có vài phần tiếc nuối.

Hắn c ởi quần áo lên giường, hai cái chăn được Dung Đường đắp cùng một chỗ, hắn sợ gió lùa vào làm Đường Đường lạnh cóng nên giơ tay vén góc chăn cho y, mình thì tựa vào đầu giường.

Lúc hỏi thì không cảm thấy có vấn đề gì, lúc mình chủ động dịch vào bên trong cũng không cảm thấy gì, thậm chí lúc tựa vào bên trong chờ Túc Hoài Cảnh, Dung Đường vẫn không cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhưng thật đợi đến trên giường nhiều hơn một người. Túc Hoài Cảnh dán ở bên cạnh y, tựa vào đầu giường cùng y, dù chẳng làm gì mà chỉ là cúi đầu lật một quyển sách cổ thì cũng không thể coi thường sự hiện diện của hắn.

Dung Đường vẫn coi hắn là nhân vật phản diện thời niên thiếu, cũng coi như con nít mình nuôi bằng tiền, hơn nữa Túc Hoài Cảnh lại thích làm nũng với y như vậy, Dung Đường nhìn hắn bằng ánh mắt trìu mến là điều đương nhiên. Nhưng đợi đến khi dính ở trên giường như vậy, y giật mình nhận ra hơi thở nam tính không thể bỏ qua trên người đại nhân vật phản diện.

Trộn lẫn trong mùi dành dành và bồ kết không có gì nổi bật, nhưng vẫn nhắc nhở Dung Đường kỳ thật trong thế giới này, hắn là một người đàn ông trưởng thành.

Một người cùng giới tính với y, có thể vào triều làm quan, có thể cưới vợ sinh con.

Dung Đường không hiểu sao lại có cảm giác cảnh giác dựa trên bản năng sinh vật - - trong tự nhiên hai con đực thường tranh giành lãnh thổ và bạn tình khi ở cùng nhau.

Nhưng y còn chưa kịp cẩn thận cảm nhận được cảm xúc thì ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng sấm vang lên, Túc Hoài Cảnh tựa như cả kinh, nhanh chóng đưa tay vào ổ chăn nắm lấy ngón tay Dung Đường.

“……”

Lòng đề phòng thoáng chốc tiêu tan, Dung Đường sửng sốt một hồi, lần nữa ý thức được đây chính là thằng cu sợ sét đánh, thích làm nũng nhà y, y không rút tay ra, mà là dùng tay kia vỗ vỗ mu bàn tay hắn, giọng nói rơi vào trong đêm mưa, mang theo một loại dịu dàng khó tả: "Không có sao đâu, ta ở đây.”

Túc Hoài Cảnh hơi sửng sốt, lông mi run rẩy, rốt cục không đọc Sơn Hà Chí nữa, hắn rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào đôi tay đang chồng chéo bị đệm chăn che chắn kia.

Tiếng sấm đầu hè thường mang đến sức sống mới, Túc Hoài Cảnh nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ một hồi, Dung Đường không nói một lời thong thả vỗ hắn, kiên nhẫn trấn an.

Túc Hoài Cảnh trầm mặc một lát, đột nhiên nở nụ cười một tiếng.

“Cảm ơn Đường Đường. " Hắn nói," Ta thật sự rất sợ sét đánh.”

Nhưng không phải bây giờ.

Nếu một người chưa bao giờ có nỗi sợ hãi của chính mình, hoặc chưa bao giờ thấy người khác sợ hãi thì rất khó sinh ra tâm lý sợ hãi đối với một sự vật cụ thể, hoặc lo lắng về việc liệu người khác có hoảng sợ vì điều đó hay không.

Sở dĩ hắn đến phòng Dung Đường vào ban đêm sấm chớp là vì hắn lo lắng Đường Đường sẽ bị tiếng sấm đánh thức, một đêm không ngủ yên.

Mà sở dĩ hắn có sự lo lắng này là bởi vì hắn đã từng sợ hãi.

Rất sợ rất sợ.

Nước mưa xuyên qua mái nhà, từng chút một rơi xuống nền đất, trong góc có chuột kêu chít chít, một con đi theo một con, như là đang chuyển nhà, lá gan chúng lớn đến mức chạy qua chân giường hắn. Phát hiện tầm mắt thậm chí sẽ dừng lại đối diện với hắn, trong đêm tối đen kịt, tiếng sấm sét tựa như bùa đòi mạng, mà ánh mắt của sinh vật không phải con người trong suốt lại hắc ám, trong nháy mắt đối diện sẽ làm cho người ta sinh ra vô số tư tưởng e ngại trong đáy lòng, đe doạ nuốt chửng người ta.

Thất hoàng tử nhỏ tuổi cho tới bây giờ chưa từng thấy loại chuyện này, hắn cũng chưa từng sợ sấm sét.

Lúc ở trong cung, trời mưa sẽ có ma ma dịu dàng canh giữ ở bên giường hắn, trong phòng đèn đuốc lờ mờ cũng không đến mức không thể nhìn thấy đồ vật.

Sấm sét, gió mưa ngoài cửa sổ hoàn toàn không lọt vào nhà, ánh nến vững vàng chẳng hề rung động, tiếng hát ru của ma ma dỗ người đi vào giấc ngủ cũng vô cùng dịu dàng động lòng người, tựa như đặt một đứa trẻ ham ngủ lên một đám mây, vỗ nhịp chậm rãi dỗ cho hắn ngủ, dù thế giới bên ngoài có đảo lộn cũng chẳng mảy may quấy nhiễu đến hắn một chút nào.

Mà đợi đến hừng đông ngày hôm sau, cỏ cây hoa cỏ trong ngự hoa viên đều lộ ra sức sống bừng bừng, Tam ca tan học kéo theo Tứ tỷ một đường chạy tới trong cung hắn, cười lấy một con châu chấu trêu chọc hắn: "Thất đệ Thất đệ! Đi đào côn trùng chơi không?”

Thất điện hạ đã từng chẳng sợ gì, không sợ côn trùng, không sợ bóng tối, không sợ sét đánh mưa xuống, cũng không sợ bánh hoa sen, thậm chí ngay cả lão hổ mà thế nhân đều sợ hãi, cũng bởi vì ngày nào Tứ công chúa nhắc tới chờ nàng trưởng thành sẽ tìm cô nãi nãi đi học đánh lão hổ mà không cảm thấy sợ hãi chút nào.

Khi đó hắn thậm chí còn nghĩ, bà cô này thật lợi hại, chờ đến khi hắn lớn hơn Tứ tỷ cũng phải đi học.

Lớn lên trong tháp ngà, được toàn bộ người trong hoàng cung che chở yêu thương, cho tới bây giờ hắn chưa từng biết cái gì là sợ hãi.

Nhưng đợi đến khi biến cố đột ngột xảy ra, ánh lửa đêm hè thổi quét qua tháp ngà mà hắn lớn lên từ nhỏ, vú nuôi liều chết mang hắn ra khỏi cung lại phun ra một ngụm máu đen ngã xuống trên đường, thái giám cung nữ lui tới bôn ba chạy trối chết giẫm lên thi thể bà mà qua, trong Cần Chính điện ánh mắt phụ hoàng mẫu hậu bị ghìm đến lồi ra, một tiếng sấm sét nổ vang trên bầu trời oi bức, giống như mở ra một cái hộp ma Pandora.

Sợ hãi bắt đầu nảy sinh, hoang mang không ngừng lan tràn.

Có một đoạn thời gian rất dài, hắn sẽ cảm thấy đây thật ra là một cơn ác mộng, chờ tỉnh lại tam ca vẫn sẽ dẫn hắn tới Ngự hoa viên chơi, Tứ tỷ vẫn cho hắn ăn bánh ngọt, thái tử ca ca có lẽ sẽ trách cứ bọn họ dạy hư tiểu đệ, nhưng lại buông xuống uy nghiêm thái tử ở chỗ không có người, ngồi chồm hổm dưới mặt đất lấy một cái trống bỏi lắc lư đùa cho hắn cười.

Hắn yêu thương cưng chiều đệ đệ cùng mẹ này hơn bất kỳ ai khác.

Túc Hoài Cảnh nghĩ, tỉnh lại là tốt rồi.

Nhưng mùa hè đất Thục nhiều mưa giông, tiếng sấm từng trận, hắn kinh hãi cả đêm ngủ không yên, mưa từ trên mái nhà rơi xuống giường, để lại một khối ẩm ướt, nhớp nháp, trên đường núi thỉnh thoảng có đất đá lún xuống, tiếng khóc của dân chúng tựa hồ có thể xuyên qua chân trời chuẩn xác rơi vào trong lỗ tai hắn.

Trong lòng hắn nhớ tới tam ca, tứ tỷ, đại ca, ma ma, phụ hoàng, mẫu hậu... Nhưng lại chẳng có ai xuất hiện.

Cũng không phải ngay từ đầu Hành Phong đã tìm được hắn.

Túc Hoài Cảnh lẻ loi một mình đợi ở đất Thục Lý phủ, trong sấm sét mưa đêm, đối mặt với giọt nước trong nhà nhìn chằm chằm vào lũ chuột đang di chuyển, hắn cuối cùng cũng nhận ra một sự thật:

Hắn không còn nhà nữa.

……

Sau này qua đi rất nhiều năm, hắn đã sớm không sợ sét đánh, không sợ chuột, cũng không biết mình còn có thể sợ hãi cái gì trên đời này.

Có đôi khi Hành Phong nhìn thấy dáng vẻ bất cần đời của Túc Hoài Cảnh sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng Túc Hoài Cảnh thật sự chẳng sợ hãi gì cả.

Khi còn bé va đầu vào đâu đó đều sẽ tìm mẫu hậu làm nũng, hiện tại lại có thể mặt không đổi sắc gắn lại khớp xương bị trật.

Khi còn bé thấy chuột sẽ khóc gọi ca ca, hiện tại nhìn thấy chuột uống thuốc của hắn rồi sùi bọt mép chết đi còn cười ra tiếng.

Khi còn bé nghe thấy tiếng sấm hận không thể chọc điếc lỗ tai của mình, nhưng bây giờ hắn chỉ lo lắng Dung Đường có sợ những âm thanh đột ngột khó chịu như vậy hay không, có thể gặp ác mộng bừng tỉnh hay không.

Nhưng Dung Đường lại hỏi ngược lại hắn: Có phải ngươi sợ không?

Sẽ chủ động cẩn thận từng li từng tí dịch ra một vị trí, chừa cho hắn nửa cái giường, sẽ ám chỉ hắn: Nếu như ngươi sợ, có thể ở lại với ta.

Đường Đường của hắn, thật sự là Bồ Tát nhỏ tốt bụng nhất trên đời này.

Túc Hoài Cảnh thấp giọng cười ra tiếng, bồi Dung Đường lại đọc thoại bản hồi lâu, đợi đến khi tiếng sấm nhỏ đi, trời đã về khuya mới xuống giường thổi tắt mấy ngọn nến, nằm ở trên một cái giường ngủ với y.

Dung Đường lúc nào cũng buồn ngủ, vừa dính vào giường là muốn ngủ, nhưng trong lúc nửa mê nửa tỉnh nghe thấy tiếng sấm ngoài cửa sổ, y cơ hồ là theo bản năng dán lên phía trước, tay từ trong chăn của mình chui vào chăn của Túc Hoài Cảnh, nắm lấy tay hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo, giọng nói mơ hồ không rõ: " Đừng sợ nha, đây đều là hiện tượng thời tiết bình thường, đừng sợ..."

Mùi thơm ngát của cây dành dành quanh quẩn trên giường, Túc Hoài Cảnh nằm đó một lúc, nghe thấy tiếng thở đều đều kéo dài từ bên cạnh, khẽ thở dài, cuối cùng cũng không kiềm chế được sự xúc động, xoay cả người lẫn chăn ôm lấy Bồ Tát nhỏ của hắn.

“Ta thật sự rất thơm. "Túc Hoài Cảnh nhẹ giọng nói, giọng điệu hơi khàn khàn rơi xuống trong đêm dài, giống như tiếng đàn cổ tấu lên khúc nhạc.

Cằm hắn cọ cọ trên đỉnh đầu Dung Đường, có chút hung tợn như là đang ra lệnh, lại như cẩn thận, lo sợ mà khẩn cầu: “Ngươi nói ngươi thích hoa dành dành, vậy cũng phải thích ta, được không?"

“Không nói lời nào ta xem như ngươi đồng ý. "Túc Hoài Cảnh nổi lên tâm tư đùa nghịch rồi hài lòng nhắm mắt lại.

Tác giả có lời muốn nói:

Cậu nhóc này, chậc!