Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 32




Những thứ hoàng gia ban thưởng đều là trân phẩm, nhân sâm ngàn năm, trân châu Đông Hải, cả bộ nhung hươu...... Mức độ trân quý của dược liệu khiến Dung Đường nghi ngờ Thịnh Thừa Minh cạy được kho tàng của cha gã.

Dung Tranh cũng không nói thẳng đây là do Thịnh Thừa Minh đích thân đưa tới, chỉ trong lúc nói chuyện lơ đãng đề cập tới hai câu, để lại cho Dung Đường một chút ấn tượng tốt.

Dung Đường giữ hắn lại uống nửa chén trà, những cái hộp và danh sách quà tặng kia mới đối chiếu xong chuyển vào tiểu viện. Đợi Dung Tranh đi rồi, Dung Đường đứng ở trước khố phòng rầu rĩ.

Túc Hoài Cảnh rửa cho y chùm nho, đưa một quả sang hỏi: "Đường Đường không thích những thứ này à?”

Ánh mắt Dung Đường chuyển từ hộp dược liệu sang trái nho xanh, nuốt từng quả một, vị ngọt thanh mát làm dịu đi cảm giác mộng mị khi ngủ trưa.

Y lắc đầu: "Không thích.”

"Tại sao?” Túc Hoài Cảnh kinh ngạc, hắn  nhớ Dung Đường lần nào lừa được mấy món đồ nho nhỏ không đáng giá tiền từ chỗ Dung Tranh hai mắt cũng toả sáng. Sao lần này lại không thích?

Dung Đường suy sụp: " Đắng.”

Túc Hoài Cảnh sửng sốt một lát, lông mi khẽ run lên, sau đó không khỏi bật cười.

Mặt Dung Đường hàm chứa lên án nhìn hắn: " Ngươi có biết một ngày ta phải uống bao nhiêu thuốc không, ta đắng đến mức ướp thấm cả vị đắng vào miệng rồi!"

Nếu không phải Song Phúc chịu khó, mỗi ngày dùng đàn hương xông quần áo trong phòng cho y. Dung Đường nghi ngờ mình chỉ đi ra ngoài hai bước, không khí cũng sẽ bị nhiễm vị đắng của canh thuốc.

Túc Hoài Cảnh nghe y oán giận như vậy có hơi đau lòng, hắn đặt lòng bàn tay lên miệng Dung Đường, đỡ lấy hạt nho y nhổ ra, nhẹ giọng nói:"Chờ khoẻ rồi thì không cần uống nhiều thuốc như vậy nữa.”

Dung Đường nghi ngờ ngước mắt lên, đột nhiên nhận ra, hình như đã lâu mình không chích ngừa cho nhân vật phản diện!

Lúc trước y nói muốn cưới Túc Hoài Cảnh về nhà, đã nói rõ với hắn bản thân không sống được bao lâu nữa, sau khi chết hơn phân nửa tài sản thừa kế sẽ là của hắn. Từ khi đại nhân vật phản diện thành thân với y, mấy ngày nay đúng là hiền lương thục đức ôn hoà thiện lương cung kính nhường nhịn, Dung Đường thấy vậy hận không thể cho hắn thêm chút tiền thưởng thành tích, tuyệt đối không thể để cho hắn cảm thấy mình đang lừa gạt hắn.

Lúc này vội vàng nói đến đây, Dung Đường cảm thấy đây chính là lúc cho Túc Hoài Cảnh uống thuốc trợ tim!

Y quay đầu, yếu ớt ho khan hai tiếng, khép lại cổ áo, nói: "Cũng chỉ có ngươi cảm thấy, sớm muộn gì ta cũng sẽ khoẻ lại.”

Túc Hoài Cảnh sửng sốt, mi tâm nhợt nhạt nhíu lại, Dung Đường không nhìn thấy biểu cảm của hắn, quay lên trên nhìn tầng mây mờ mịt trên bầu trời: "Thuốc tốt hơn nữa ta dùng cùng lắm cũng chỉ giữa mạng mà thôi, sống chẳng được ba bốn năm. Ngược lại là ngươi..."

Y dừng một chút, lời nói khẩn thiết: " Hiện tại ta còn sống, mỗi tháng vương phủ đều đưa bạc đến tay ngươi. Nhưng ngươi cũng không thể chỉ dựa vào bạc hàng tháng mà sống, rút thời gian vẫn phải mua nhiều sản nghiệp một chút, mỗi tháng có thu nhập, như vậy về sau cho dù ta đi, ngươi dọn ra khỏi vương phủ, cũng không đến mức ăn nhờ đậu như trước kia.”

Túc Hoài Cảnh: "......”

Dung Đường nói rất nhập vai, thậm chí còn diễn xuất, hệ thống ở trong đầu y sinh ra một nụ cười tà ác. Trong lúc nhất thời Dung Đường không phân biệt được nó có ý gì, ánh mắt lấp lánh bao hàm chờ mong nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, cũng muốn hắn khen ngợi mình.

Túc Hoài Cảnh: "......”

Túc Hoài Cảnh quay đầu, hít sâu một hơi, cố gắng đè nén ý nghĩ muốn chặn miệng Dung Đường lại, không nhìn y mà gọi Song Phúc đang đi ngang qua.

"Ngươi đi nói với quản sự Phù Viên một tiếng, bệnh cũ của Ninh Tuyên Vương thế tử tái phát, ban đêm không ra ngoài để tránh nhiễm phong hàn, mấy ngày nay buổi tối chúng ta đều ở trong viện của mình nhóm lửa nấu cơm."

Song Phúc không nghi ngờ hắn, xoay người muốn đi ra ngoài phục mệnh.

Dung Đường chớp mắt mấy cái, không cảm thấy bệnh cũ của mình tái phát ở đâu, hỏi: "Ta rất tốt, sao buổi tối lại không ra ngoài?”

Túc Hoài Cảnh liếc y một cái, cất bước đi vào khố phòng, mở những dược liệu Dung Tranh vừa mới đưa tới ra, ban thưởng của hoàng gia trong mắt hắn cũng rất tầm thường. Hắn soi mói chọn lựa, bưng ra một miếng nhân sâm và hoàng liên, thanh tuyến lạnh lùng: "Ta chợt nhớ trước đây ở trong phủ, đại phu có kê cho ta một đơn thuốc đối địch với bệnh tình của ngươi, vừa hay nơi này có dược liệu, buổi tối sẽ hầm cho ngươi uống, cũng tốt cho việc điều trị sức khoẻ.”

Dung Đường: "???”

[Ha.] Hệ thống lại cười lạnh một tiếng.

Dung Đường mơ màng muốn chết, cánh tay duỗi ra bắt lấy ống tay áo Túc Hoài Cảnh, trong đôi mắt tràn ngập thất kinh và kháng cự không muốn uống thuốc.

Tâm tình Túc Hoài Cảnh lúc này mới tốt hơn một chút, nhưng hiếm khi không nuông chiều y mà nhẹ giọng nói: "Đường Đường, cảm giác của ngươi sai rồi.”

Dung Đường rất mơ hồ: "Cái gì?”

Túc Hoài Cảnh: "Ngươi đúng là bệnh cũ tái phát.”

Dung Đường: "...?”

“Không ai ngóng trông mình chết như vậy cả."Túc Hoài Cảnh dịu dàng giải thích," Nếu như ngươi vẫn như vậy, ta sẽ cho rằng lúc trước ngươi đang gạt ta.”

Hắn nhẹ giọng nói: "Ta sẽ cảm thấy đầu óc ngươi có vấn đề.”

Dung Đường: "......”

Dung Đường: "!?”

Dung Đường ngơ ngác đứng đó hồi lâu, đột nhiên tỉnh táo lại, hỏi hệ thống: “Hắn đang mắng ta đúng không?”

Hệ thống cười rất là thân thiết: [ Cảm giác của cậu không sai nha ký chủ.]

Dung Đường: "Sao hắn mắng ta?”

Hệ thống: [Bởi vì cậu là một tên nhóc ngu ngốc đó ký chủ.]

Dung Đường: "......”

Dung Đường lại trầm mặc một lúc lâu, hỏi hệ thống: "Ngươi không cần ngủ đông lấy lại năng lượng nữa à?”

Không thì sao lúc oán hận y lại phấn kích như vậy chứ?

Hệ thống ỷ vào không ai có thể nhìn thấy mình, vui vui vẻ vẻ mà nhảy lên nhảy xuống trong viện, có lúc nhảy lên ngọn cây, có lúc lại nhảy nhót trên đầu Dung Đường hai cái: 【 Dù sao nhìn thấy cậu phải ăn trái đắng là một trong những vui thú của tôi đây, ký chủ còn chưa quen sao~~~】

Dung Đường tức giận muốn chết, đang muốn cãi nhau với nó, đầu đột nhiên đau dữ dội.

Y nhất thời không đứng vững, đỡ lấy khung cửa trì hoãn thật lâu mới phục hồi tinh thần lại, mà hệ thống cũng dừng tại chỗ không lên tiếng.

Cảm giác đau đớn bén nhọn k1ch thích chỉ kéo dài trong chốc lát, giống như có ai đâm nhanh một mũi kim dọc theo thái dương vào đầu rồi nhanh chóng rút ra.

[Ký chủ!] Hệ thống vội vàng gọi.

Dung Đường há to miệng th ở dốc, đứng tại chỗ hồi lâu.

Song Phúc bị phái ra ngoài, Song Thọ đang thu dọn đồ đạc, ngay cả Túc Hoài Cảnh cũng cầm dược liệu vào phòng bếp. Dung Đường há to miệng th ở dốc, đứng tại chỗ hồi lâu, tốt xấu gì y cũng cảm thấy có chút vui mừng.

Cảm giác đau dần dần tiêu tan biến thành nhắc nhở kéo dài, không còn nặng nề nữa nhưng khó có thể bỏ qua.

Dung Đường cúi đầu nhếch môi, đi tới dưới tàng cây hoa quế, rót cho mình một ly trà, sau đó ngồi ở trên ghế chậm rãi nhấp từng ngụm nhỏ.

Y nhắm mắt lại, tiến vào không gian hệ thống.

Sương mù xám nhạt nổi lên ở bên cạnh vẫn đang tụ tập về phía giữa, gần như chia toàn bộ không gian thành hai nửa, một bên là màu xám sắp thoát ra khỏi bóng tối, một bên lại là sương mù đen vô cùng.

Ở giữa có một đường phân chia ranh giới không rõ ràng, Dung Đường không thể chạm vào, nhưng y có thể nhìn thấy làn sương mù ngầm phía trên, giống như có hai thế lực đang giằng co.

Y nhẹ nhàng thở dài, hỏi: "Có chuyện gì thế?”

Hệ thống im lặng hồi lâu, chán nản trả lời: [Tôi không nhìn thấy.]

Dung Đường ngẩn ra một lúc mới nhận ra chỉ có mình mình mới có thể nhìn thấy không gian này, thứ mà hệ thống nhìn thấy khi tiến vào vẫn là bản đồ và điểm dịch chuyển giống như hai kiếp trước, cho nên nó không nhìn thấy điểm ly khai cũng như chiếm lĩnh ở đây.

Dung Đường rất muốn suy đoán dựa vào kinh nghiệm hoặc là những tiểu thuyết đã từng đọc ở thời hiện đại, nhưng bản thân thế giới này rất lý trí và rõ ràng, y không dám suy đoán.

Có suy đoán nào tàn nhẫn hơn một người đã nhận định mình phải chết, đột nhiên phát hiện mình dường như có thể sống sót, cuối cùng lại triệt để dập tắt khả năng này cơ chứ?

Cho nên Dung Đường không nghĩ tới rốt cuộc là thứ gì ở đang đoạt địa bàn trong đầu y, y chỉ đang nghĩ cơn đau kéo dài này bao giờ mới kết thúc. Bát thuốc mà Túc Hoài Cảnh nấu y có thể uống không, y buộc mình phải suy nghĩ một số chuyện hiện tại, bỏ qua những điều kỳ lạ xảy ra trong không gian hệ thống.

Cho đến khi dùng xong bữa tối, Dung Đường và Túc Hoài Cảnh đánh cờ trên lầu các, Kha Hồng Tuyết một mình từ cửa nguyệt bước vào.

Dung Đường vô thức nhìn về phía sau hắn, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Mộc Cảnh Tự.

Kha Hồng Tuyết đi lên tiểu lâu, kéo qua một cái ghế ngồi ở bên cạnh nhìn hai người bọn họ chơi cờ: "Thế tử gia, ván cờ này... Lát nữa chơi một ván với ta nhé?”

Dung Đường lườm hắn một cái: "Không có sức.”

Kha Hồng Tuyết bối rối, tầm mắt xoay trái xoay phải, nhìn thấy một bát thuốc đặt trên bàn thấp bèn cầm lên ngửi, lông mày lập tức nhíu lại: "A! Đại phu nhà ai ác tâm như vậy, kê cho ngươi Hoàng Liên làm phương thuốc? Chẳng phải là muốn đắng chết ngươi sao.”

Vốn Dung Đường hết cảm giác bị đắng rồi, bị hắn nhắc tới như vậy, đầu lưỡi lại bắt đầu nổi lên mùi vị đắng chát, suy sụp mặt không vui nhìn thoáng qua Túc Hoài Cảnh ngồi ở đối diện, lực tác động trở nên nặng nề hơn rất nhiều, quả thực giống như là đang trút giận.

Túc Hoài Cảnh nhướng mày, rất là bất đắc dĩ cười cười, thuận tay lột cho Dung Đường một quả nho, sau đó hỏi Kha Hồng Tuyết: "Sao Kha đại nhận hôm nay về sớm thế? Mộc Thiếu Khanh không đi cùng ngươi à?”

Động tác Kha Hồng Tuyết dừng lại, sâu kín thở dài, mở chiếc quạt đung đưa trong gió chiều, nói: "Sao học huynh còn nhớ ta chứ, lại đi tìm đồ đệ bảo bối của huynh ấy rồi.”

Túc Hoài Cảnh bình tĩnh liếc nhìn Dung Đường, thấy vẻ mặt y không thay đổi, vẫn nhìn chằm chằm vào bàn cờ, mới hỏi: “Ngũ điện hạ làm sao vậy?”

“Nếu gã làm sao mới tốt. "Kha Hồng Tuyết hừ cười một tiếng, nói:" Là ma ma bên cạnh gã, hôm nay không biết nghĩ như thế nào mà nhất định phải tới Lan Hinh trai hái hương thảo, lúc đi ngang qua hồ nước bất cẩn đạp hụt rơi xuống nước. Ban ngày ban mặt, vớt lên thế mà người đã lạnh rồi.”

Dung Đường hơi giật mình, quân cờ cầm trong tay nửa ngày không rơi xuống, trong lúc nhất thời ra chiêu nào cũng sai, y hỏi Kha Hồng Tuyết: " Chết rồi à?”

“Chết rồi. "Kha Hồng Tuyết gật đầu," Thịnh Thừa Tinh điều hơn phân nửa thị vệ lên đảo, người ở lại thôn trang vốn không nhiều lắm, lại cơ bản đều tổ chức yến tiệc trong viện. Từ Lang Ngọc Hiên nơi Thịnh Thừa Lệ ở đến Lan Hinh Trai chớ nói là thủ vệ, ngay cả sai vặt cũng không có mấy người. Vẫn là tiểu thư nhà Hà Thượng Thư muốn đi đút cá chép ăn với bạn mình, cuối cùng phát hiện có người nổi lên mới gọi thị vệ, lúc ấy đã chết thấu rồi.”

“Chuyện khi nào? "Dung Đường hỏi.

Kha Hồng Tuyết quay đầu nhìn thoáng qua sắc trời, đoán chừng nói: "Ước chừng là giờ Mùi sáu khắc, lúc tin tức truyền đến trên đảo, đoàn Tử Ngọc đang thay đổi một vở kịch mới, ta nhớ canh giờ.”

Vẻ mặt Dung Đường hơi ngưng đọng, mím môi không nói.

Giờ Mùi sáu khắc, chính là lúc y ngủ dậy bị đau đầu.

Tiểu viện vẫn an bình như trước, Phù Viên bị hoàng hôn bao phủ, giống như rất nhiều năm trước, cũng giống như rất nhiều năm sau.

Tháng tư Khánh Chính năm thứ mười một, lúc Dung Đường và Thịnh Thừa Lệ phát sinh tranh chấp, y dừng chân ở một góc im lặng nhìn một đóa thược dược nở hoa cùng với Túc Hoài Cảnh.

Mà hôm nay, tháng tư năm Khánh Chính thứ chín, Dung Đường và Túc Hoài Cảnh ngồi ở trên lầu các sơn hồng, chơi cờ dưới bầu trời tĩnh lặng chưa tối hẳn, y đột nhiên nhận ra một lần nữa, thiên đạo đối với nam chính của nó thật sự... Thiên vị vô cùng.

Người chết bên cạnh Thịnh Thừa Lệ, còn cố ý thông báo cho y một tiếng?

Có liên quan gì tới y chứ?

Dung Đường ném quân cờ trở lại chung cờ, im lặng nở nụ cười, rời khỏi bàn cờ, đứng trên lầu các quan sát cả trang viên này.

Túc Hoài Cảnh cụp mắt nhìn qua, thấy vẻ mặt lạnh lùng phiền chán mà trước đây hắn chưa từng thấy qua, tựa như thần linh nhìn đủ trò khôi hài nhân gian, muốn bỏ lại toàn bộ hồng trần, trở về Quỳnh Lâu đẹp đẽ của y.