Trước mắt đại khái là gian phòng của một vị hoa khôi nào đó, trong lò Bác Sơn sương khói lác đác, hương thơm ngọt ngào khiến người ta khô nóng.
Giường gỗ cổ kính tinh xảo, màn giường bằng lụa mỏng gần như trong suốt, làn gió thơm ngát thổi qua, màn giường khẽ lay động làm lộ ra rất nhiều đạo cụ bày bừa bãi.
Dưới Phong Nguyệt lầu xu@n thủy dập dờn oanh ca yến vũ, trên Phong Nguyệt lầu hồng tụ chiêu hương* xảo tiếu thiến hề*, cuộc sống mơ mơ màng màng cùng lắm cũng chỉ như thế.
(Hồng tụ chiêu hương: Đại khái là tay áo hồng thêm hương, tay áo hồng đại diện cho người con gái thời xưa)
(Xảo tiếu thiến hề: Nàng cười trông rất đẹp, có duyên)
Dung Đường vừa mới mở cửa đã đối diện với một đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, y mất rất lâu mới tỉnh lại từ trong cơn khiếp sợ.
Một đầu sợi xích vàng nhỏ cột ở chân giường, đầu còn lại dọc theo sàn nhà tiến về phía trước, giấu dưới gầm bàn.
Ngồi trước bàn tròn là một thiếu niên ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, mắt phượng môi son, bờ vai thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú. Đối diện với ánh nến lung linh làm cho nổi bật, chỉ sợ hoa khôi cao cấp nhất trong thanh lâu này cũng chẳng bằng ba phần nhan sắc của hắn. Quần áo thiếu niên khá đơn sơ, không quá phô trương nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lùng hấp dẫn.
Đáng tiếc sự trong trẻo lạnh lùng ấy đã bị phá vỡ bởi những mảnh vải rách nát, trông giống như là Nguyệt Thần nhập yêu.
Quần áo trên người không được mặc gọn gàng mà bị xé rách đầy bạo lực, từng mảnh từng mảnh ghép thành những miếng vải vụn nối với nhau, vải vóc màu xanh kém chất lượng vừa kéo là xù ra rất nhiều sợi lông nhưng không hề rơi ra, cứ thế vững vàng lưu lại trên người giống như là muốn che đi lớp áo mỏng màu xanh nhạt đơn bạc phía dưới, lại có tác dụng ngược, làm cho người ta nổi lên d*c vọng muốn chà đạp.
Mưu toan giẫm nát sự thánh khiết, biến sự lạnh lùng thành ngoan ngoãn.
Dung Đường dừng chân tại chỗ, nhất thời không biết phải làm gì, đời trước y từng gặp Túc Hoài Cảnh trở nên chật vật vì mưu kế thất bại nhưng chưa từng thấy hắn chật vật tới vậy.
Trong trí nhớ của Dung Đường, lúc bị Nhân Thọ đế nghi ngờ thân phận, phái ám vệ đi điều tra, Túc Hoài Cảnh cũng có thể cười đứng ở trên Lưu Kim lầu, bưng chén rượu giơ tay hướng xuống dưới, dịu dàng nói dưới ánh trăng và ngọn đèn chiếu rọi: " Sức khoẻ thế tử gia không tốt, thật sự không nên tới một nơi như Phong Nguyệt lâu kia, không bằng lên đây uống với tại hạ một ly? Cũng không phụ ngày tốt cảnh đẹp cũng như giai nhân."
……
Dung Đường trở lại từ hồi ức, có chút hoảng hốt khàn giọng hỏi hệ thống: "Đây là... thật à?"
[Thật.] Hệ thống nói.
Trong lúc nhất thời hối hận và tức giận dâng lên trong lòng, Dung Đường ép buộc mình bình tĩnh: " Cuối cùng là vì sao?"
Hệ thống không nói chuyện, nó cũng không biết trả lời như thế nào.
Tiểu thuyết bởi vì nhân vật chính mà sinh ra, ý thức thiên đạo cũng bởi vì nhân vật chính mà ra đời.
Chỉ cần kết cục của nhân vật chính tốt là được, về phần nhân vật phản diện - -
Vì để khiến hắn sụp đổ mà tác giả sắp đặt cho hắn một cuộc đời phũ phàng như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Suy cho cùng, bản thân nhân vật phản diện cũng chỉ là hòn đá lót đường cho nhân vật chính bước lên mà thôi. Hắn càng thảm mới có thể càng mâu thuẫn, càng mâu thuẫn mới có thể càng có mị lực, càng có mị lực thì khi hắn bại dưới tay nhân vật chính thì thiết lập của nhân vật chính có thể thăng hoa hơn nữa.
Ở chung bảy năm, Dung Đường hiểu được ý nghĩ của hệ thống, khóe môi nhếch lên, cười lạnh: "Cho nên ta mới nói thế giới này sai rồi."
Dung Đường bước về phía bàn, bước từng bước rất nặng nề.
Túc Hoài Cảnh chỉ nhìn y một cái rồi quay đi, không buồn không vui nhắm mắt lại, dáng vẻ mặc kệ muốn làm gì thì làm.
Dung Đường ép buộc bản thân không nhìn mặt hắn, nhìn từ trên xuống dưới hòng tìm điểm cuối của sợi xích.
Đúng là cột vào chân Túc Hoài Cảnh!
Chiều dài rất ngắn, không gian không đủ, chỉ đủ khoảng cách từ giường đến bàn, thậm chí đi ra ngoài cũng không thể.
Dung Đường phẫn nộ một hơi, ngồi xổm xuống giật mạnh sợi xích, muốn giật đứt nhưng lại giật ra tiếng vang đinh linh, người bị cột ngước mắt, vẻ mặt khinh thường, nhưng giọng nói lại rất ôn hòa: "Thế tử gia nóng vội quá."
Dung Đường biết hắn không gọi mình, nhưng vẫn không khỏi ức chế mà nóng mặt, y hốt hoảng ngẩng đầu nhìn hắn một cái. Túc Hoài Cảnh cụp mắt, chầm chậm giơ tay lên mặt không đổi sắc cởi chiếc áo ngoài đã thành vải vụn trên người: "Thế tử gia muốn chơi ở đâu? Chỉ là sợi xích này quá ngắn, sợ là không thể chơi thêm mấy trò, kính xin Thế tử gia thứ lỗi."
“!” Dung Đường trợn mắt, trong lúc áo rơi xuống đất, một mảnh vải thậm chí còn lướt qua ngón tay của Dung Đường, khiến y phải thu tay lại.
Cho tới bây giờ Dung Đường cũng chưa từng nghe thấy ngữ điệu thiếu tự trọng như vậy của Túc Hoài Cảnh, cơn tức giân dâng trào, một trận ho khan không kiềm chế được tuôn ra từng đợt từng đợt trong cổ họng y, giống như là có thể ho chết bất cứ lúc nào.
Trong đôi mắt vô cảm kia của Túc Hoài Cảnh hiện lên một tia nghi hoặc.
Song Phúc nghe thấy tiếng, vội gõ cửa muốn đi vào: "Thiếu gia? Thiếu gia ngài sao thế?"
"Đừng vào! "Dung Đường lập tức ngăn lại, y không muốn để cho người khác nhìn thấy đại phản diện như thế này.
Dung Đường chậm rãi hít sâu một hơi, đứng dậy đi về phía cửa, cánh cửa gỗ hé ra một khe nhỏ, Dung Đường bước ra, bên ngoài vẫn là âm thanh của đám mua dâm tìm vui. Dung Đường nghe mà buồn nôn, nói: "Tìm quy công kia cho ta."
Không hiểu sao y không dám đi vào đối mặt Túc Hoài Cảnh, đứng trước cửa một lúc, lấy chìa khóa xích từ tay quy công rồi mới đi vào.
Túc Hoài Cảnh vẫn ngồi ở bên cạnh bàn như trước, nghe thấy âm thanh liền ngước mắt nhìn sang, khóe môi hơi nhếch lên, tựa như đang nở nụ cười mỉa mai: "Xem ra thế tử gia muốn chơi dữ dội hơn sao?"
Dung Đường chỉ cảm thấy mình sắp bị hắn làm cho tức chết, xụ mặt buồn bực nói: "Ngươi câm miệng."
Nhưng cơn tức giận này lập tức tiêu tan sau khi cởi sợi dây xích trên mắt cá chân và thấy vết thương rách da, chảy máu của Túc Hoài Cảnh.
Dung Đường siết chặt tay, đứng lên nhìn Túc Hoài Cảnh: "Muốn đi cùng ta không?"
Thiếu niên kinh ngạc, không trả lời ngay.
Dung Đường bất giác mềm giọng, đe dọa bạn nhỏ: "Bên ngoài có rất nhiều rất nhiều người xấu, nếu ngươi không đi theo ta, đêm nay có thể sẽ xảy ra chuyện không hay.”
"Hỏi lại lần nữa, ngươi có muốn đi theo ta không?"
Tâm tình của hệ thống hai tháng nay rất sa sút, lâu rồi không cãi nhau với ký chủ, lúc này không kìm được nữa: [ Nếu cậu muốn cứu hắn thì cần gì phải đe doạ hắn chứ?]
"Không phải dọa hắn."
[Vậy cậu muốn làm gì?]
"Hắn rất thông minh, biết cân nhắc ưu nhược điểm."
Quả nhiên vừa nói xong không quá hai giây, Dung Đường thấy Túc Hoài Cảnh giơ tay lên trước mặt y, nhưng chỉ nâng lên theo hình vòng cung nhẹ rồi lại hạ xuống.
Dung Đường cả kinh, thoáng chốc trong đầu hiện lên ngàn vạn loại tra tấn cắt gân tay các kiểu.
Có lẽ là do vẻ mặt hoảng sợ của y quá mức rõ ràng, Túc Hoài Cảnh lúc thở dài một hơi: "Là Nhuyễn Cân Tán."
Dung Đường ngẩn người, sau đó lại thả lỏng, cũng may cũng may, không phải là loại thuốc doi nào đó không thể miêu tả.
(doi là đ…)
Y cởi áo khoác quấn lên người Túc Hoài Cảnh: "Ta dẫn ngươi đi tìm đại phu." Trước khi ra cửa Dung Đường thuận tiện đội mũ trùm cho hắn mới đỡ người ra ngoài.
Song Phúc chờ ở ngoài cửa, đang muốn hỏi gì đó, Dung Đường nói: "Đưa hắn đến y quán trước."
Lúc ra khỏi Phong Nguyệt lâu, đúng lúc có một đám thiếu niên mặc cẩm y hoa phục ra khỏi Lưu Kim lâu, cười đi về phía bên này.
Ánh mắt Dung Đường tối sầm, lại kéo mũ trùm lên đầu Túc Hoài Cảnh, không cho người khác nhìn thấy mặt hắn.
Bên trong xe ngựa đốt than, sau khi đi vào Dung Đường mới cảm thấy cái lạnh thấu xương tản đi một chút, y cúi xuống hơ lửa, chờ tay nóng mới kéo mũ Túc Hoài Cảnh xuống.
Dưới vành mũ là một khuôn mặt hơi ửng hồng, nền trắng ngần, màu đỏ ấy như đoá hoa hoa mẫu đơn đang nở rộ diễm lệ, tạo nên một bức tranh mê hồn.
Dung Đường kinh hãi, hoài nghi trong Nhuyễn Cân Tán này còn bỏ thêm dược liệu làm cho người ta không thoải mái thậm chí sẽ dần dần mất đi thần trí.
Túc Hoài Cảnh cực kỳ khó chịu, thỉnh thoảng sẽ tràn ra tiếng r3n rỉ khó nhịn, nhưng phần lớn thời gian vẫn ẩn nhẫn, gắt gao cắn răng không ra tiếng.
Dung Đường lo lắng hắn cắn phải lưỡi, vội vàng lấy ra một chiếc khăn tay mới, gấp lại vài lần, dỗ người há miệng, nhét khăn vào: "Ngươi nhịn thêm một chút, sắp tới rồi."
Túc Hoài Cảnh đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt nhìn qua hàm chứa sát ý trong nháy mắt, rồi lại rất nhanh biến mất không thấy, âm thầm hạ mắt.
Sau lưng Dung Đường ướt sũng, chỉ cảm thấy mình vừa mới chết một lần, ngay cả hệ thống cũng không nhịn được khuyên: [Ký chủ, tôi cảm thấy lựa chọn lần này của cậu rất không sáng suốt.]
Dung Đường khom lưng hong tay, lặng lẽ lui ra khỏi tầm mắt của Túc Hoài Cảnh: "Ít nhất cho tới bây giờ hắn chưa từng động thủ giết ta."
Hệ thống im lặng.
Đời thứ nhất sau khi chết hệ thống dùng quyền hạn tra xét, xác nhận rằng nhân vật phản diện không biết về cái chết của Dung Đường, đời thứ hai sau khi bị nam chính giế t chết, Túc Hoài Cảnh thậm chí còn sai người chôn cất y.
Phải biết Túc Hoài Cảnh là người thủ đoạn ngoan độc, ai rơi vào tay hắn sẽ bị lột da rút xương, nếu chết cũng bị lôi ra ngoài đánh đòn.
Dung Đường có lẽ là người đối nghịch với hắn rõ ràng nhất, nhưng không chết vì Túc Hoài Cảnh, ngược lại hắn còn là người sắp xếp chuyện hậu sự.
Chẳng mấy chốc đã tới y quán, đại phu bị đánh thức giữa đêm hôm khuya khắt chẳng mấy vui vẻ, kiểm tra mạch xong nhíu mày, châm một mũi, đưa thuốc rồi dặn dò Túc Hoài Cảnh tự giải quyết, mới thổi râu phì phì trừng mắt rời đi, lúc này Dung Đường mới xác định trong thuốc kia chắc chắn còn bỏ thêm trợ hứng.
Dung Đường ngồi trong nội đường bình thường của đại phu chờ Túc Hoài Cảnh, Song Phúc rất có bản lĩnh, bất kể ở hoàn cảnh nào cũng có thể biến ra nước trà nóng hầm hập cho đại thiếu gia nhà mình.
Vì thế Dung Đường vừa dùng trà nóng sưởi ấm tay, vừa sắp xếp lại chuyện xảy ra hôm nay.
Chuyện này lẽ ra phải xảy ra ở kiếp trước, theo dòng thời gian trước đây của Dung Đường, hiện tại y đang giúp nam chính tìm cách thoát khỏi lãnh cung, cũng không quá chú ý đến động tĩnh của các hoàng tử khác.
Chỉ là nghe nói từ khi nhị hoàng tử vào triều nghe chính sự tới nay, liên tiếp đưa ra đề nghị ngu xuẩn chọc cho Nhân Thọ đế giận dữ, suýt nữa đuổi gã chạy về Quốc Tử Giám nghe giảng lại lần nữa.
Nhưng bỗng một ngày, nhị hoàng tử dường như ngộ ra, không chỉ có thể phê phán rất nhiều chuyện mà còn lập ra được chiến tích không lớn không nhỏ, khiến hoàng đế vô cùng vui mừng.
Lúc ấy Dung Đường không suy nghĩ nhiều lắm, chỉ thỉnh thoảng nghe Dung Tranh nói gần đây Nhị hoàng tử thường xuyên ra vào phủ Vũ Khang Bá, y mới để tâm.
Nguyên văn có viết, lần đầu tiên Túc Hoài Cảnh xuất hiện ở trước mặt độc giả, chính là trong vụ án mưu phản của phủ Vũ Khang Bá.
Dung Đường thầm cảm thấy giữa hai người nhất định có mối liên hệ nào đó, trên dưới phủ Vũ Khang Bá 128 người đều chết oan chết uổng, duy chỉ có thế tử của Vũ Khang Bá là mất tăm mất tích.
Nhưng đời trước Dung Đường từng có một lần đi cùng nhân vật chính tới Nam Phong quán tìm hiểu tin tức, liền thấy trong một nhà thổ kín có một tiểu quan gầy đến da bọc xương, rất giống thế tử Vũ Khang Bá - Tần Bằng Huyên.
Lúc ấy y không dám xác định, nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ là như vậy.
Lý Trường Phủ người này tâm thuật bất chính, vì chức quan to nhiều lộc mà chuyện bẩn thỉu gì cũng làm được, nếu ông ta vì đứng vững gót chân ở kinh thành mà đưa Túc Hoài Cảnh đến giường Tần Bằng Huyên, cũng không ngoài dự đoán.
Chỉ là......
[Ký chủ, cậu đang nghĩ gì đấy?]Hệ thống hỏi y.
Dung Đường nhíu nhíu mày: "Đêm nay ta đưa hắn ra khỏi Phong Nguyệt lâu, Lý Trường Phủ sẽ đắc tội Tần Bằng Huyên, nếu cứ như vậy thả hắn trở về, chẳng phải là dê vào miệng cọp hay sao?"
[Cậu muốn giấu hắn đi sao?]
"Không phải. "Dung Đường nói.
Túc Hoài Cảnh có huyết hải thâm cừu, đương nhiên y không thể giấu đi được, Dung Đường cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc thuyết phục hắn buông bỏ hận ý.
Vũ Khang bá quyền cao chức trọng, đắc tội thế tử gia nhà hắn thì toàn bộ kinh thành sẽ chẳng có ai dám che chở cho Túc Hoài Cảnh.
Hơn nữa......
Dung Đường ngước mắt, nhìn về phía hành lang y quán trống rỗng.
Y muốn bảo vệ hắn, muốn cả đời này hắn đừng đi con đường gập ghềnh bi thảm như vậy nữa.
So với nam chính y vẫn thích Túc Hoài Cảnh hơn, nếu như không phải bị hệ thống ràng buộc, Dung Đường cảm thấy hẳn là mình sẽ coi Túc Hoài Cảnh là con yêu chứ không phải cái tên nhân vật chính lòng lang dạ sói kia.
Nếu như không thể thay đổi kết cục thì ít nhất cũng để cho bản thân mình tự quyết định một lần.
Y muốn cho hắn một chỗ dựa, cho dù có đắc tội quyền quý cũng sẽ không bị vấn trách, cho dù đi lại giữa chốn hậu cung cũng quang minh chính đại.
……
Bỗng có âm thanh vang lên phía sau nhà, Dung Đường quay đầu lại, sắc mặt vẫn tái nhợt như thường ngày bị bệnh, giữa mi tâm quanh quẩn u tư nông cạn.
Túc Hoài Cảnh dừng ở trước mắt, cụp mắt nhìn y, Dung Đường suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng hỏi: "Ngươi muốn gả cho không?" Dừng lại một lúc y lại nghiêm túc bổ sung: "Tam thư lục lễ*, kiệu tám người khiêng, làm thế tử phi danh chính ngôn thuận của Ninh Tuyên vương phủ ta."
-
Dân phong ở Đại Ngu rất cởi mở, trăm năm trước từng có một nam hậu, hoàng đế và nam hậu yêu nhau sâu sắc, lúc bấy giờ khiến người ta ghen tị. Từ đó về sau quan to hiển quý có nam thiếp đều là chuyện hết sức bình thường.
Chỉ có điều nam thiếp ở trong phủ vẫn bị coi như là hạ nhân, lại không thể sinh con, một khi mất đi sủng hạnh của chủ nhân thì đời này không thể ra đường lớn.
Mà nam thê thì không giống, gả cưới từ hôn lễ đến thờ cúng tổ tiên, hai bên đều tuân theo quy tắc chính thống, nam thê vào gia phả không bị giam ở hậu trạch, vẫn có thể học hành đến trường thi đậu công danh, thậm chí có thể đứng ở trên triều đình nghị luận quốc sự, không khác gì nam tử bình thường.
Chỉ là tình huống này rất ít phát sinh, dù sao nhà giàu nhà cao cửa rộng, rất ít người đồng ý để cho con cháu nhà mình cưới một nam nhân về nhà.
Bước chân Túc Hoài Cảnh dừng lại tại chỗ, khép lại ngoại bào mới vừa đổi trên xe ngựa, cúi đầu nhìn người ngồi trên ghế.
Trong hai canh giờ qua, hắn đã trải qua chuyện khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười nhất sau sự cố chín năm trước.
Đáng lẽ hắn phải biết trên đời này không có ai đáng tin cậy, không nên buông lỏng cảnh giác với bất luận kẻ nào, hết lần này tới lần khác Lý Phán Yên lại bưng tới một miếng bánh hoa sen mềm.
Hắn đã từng gặp thế tử Vũ Khang Bá, thuở nhỏ đã thô bỉ hẹp hòi, dung tục không chịu nổi, nghiêm khắc trên ý nghĩa hắn còn phải gọi đối phương một tiếng biểu ca.
Lúc người trước mặt này xuất hiện, hắn còn tưởng rằng vị biểu huynh ăn chơi trác táng mà hắn quen biết khi còn bé, giờ đã nhuốm đầy bệnh tật bẩn thỉu nên có thể đi một bước ho một bước, nói hai câu thì giống như là sắp ho văng cả phổi ra ngoài.
Nhưng hóa ra không phải?
Ninh Tuyên Vương phủ?
Họ hàng ngốc nghếch nhà bà cô tôn quý nhất kia của hắn sao?
"Vì sao? " Ngón tay Túc Hoài Cảnh cuộn nhẹ, lên tiếng hỏi.
Cổ thế tử gia nhỏ như vậy, sợ là siết một cái sẽ gãy mất, hắn cho y một cơ hội giải thích.
Dung Đường bị giọng nói khàn khàn của hắn làm cho hoảng sợ, theo bản năng rót một chén trà đẩy tới trước mặt hắn: "Thân thể ta không tốt ngươi hẳn là có thể nhìn ra, mẫu thân vẫn hy vọng ta lập gia đình, nhưng với dáng vẻ này của ta, chọn trúng ai đều là hại cô nương nhà người ta --"
Lời còn chưa dứt, Dung Đường đã ho khan kịch liệt, run tay đưa chén trà trước mặt đến bên miệng, mới vừa vào môi đã bị lạnh đến nhíu mày, thoáng nhuận cổ họng ngăn chặn ngứa ngáy, lúc mở miệng giọng nói còn khàn hơn Túc Hoài Cảnh vài phần.
"Ta bệnh nặng mới khỏi, còn chưa khỏi hẳn, trong nhà nói muốn tổ chức hôn sự xung hỉ, sợ ta không chịu nổi qua năm nay đã đi rồi, ta thật sự hết cách mới muốn hỏi ngươi."
Dung Đường ngửa đầu, ho khan ra hơi nước mờ mịt ở hốc mắt, trên bàn một ngọn nến đỏ lay động phản chiếu sắc mặt y tái nhợt giống như vong hồn chết thảm trong y quán này, vong hồn chớp chớp mắt, nhẹ giọng năn nỉ: "Giúp một tay có được không, ta vừa mới cứu ngươi một lần không phải sao?"
Túc Hoài Cảnh nhíu mày không nói, Dung Đường liền lại nghĩ: "Ngươi yên tâm, với cái cơ thể này của ta thì không được gì không an phận với ngươi đâu, bệnh nặng khó chữa, nhiều nhất cũng chỉ sống được ba bốn năm. Trong tay ta còn có một ít giấy tờ đất đai, một căn nhà, một ít cửa hàng, sau khi ta rời đi, ngươi có thể lấy tài sản gả cho người khác hoặc là cưới cũng được."
Cái này nghe quả thực là như cái bánh từ trên trời rơi xuống, đổi là người khác thì chắc chắn sẽ bị y thuyết phục.
Túc Hoài Cảnh lại không nhúc nhích, nhìn thẳng ánh mắt y, hàn băng trong mắt chưa tan, đọng lại một ít sát ý thầm lặng: "Ngươi muốn ta làm cái gì?"
Dung Đường nghe vậy trong lòng thở dài. Một lúc lâu sau y mới im lặng cúi đầu, ngoan ngoãn đẩy chén trà về phía Túc Hoài Cảnh, dùng giọng nói đầy nịnh nọt, nhẹ nhàng nói: “Ta đã yêu ngươi ngay từ cái nhìn đầu tiên, ta muốn nhìn ngắm nhiều hơn vẻ đẹp mỹ nhân này trước khi ta chết."
Túc Hoài Cảnh co cẳng rời đi.
"Chờ một chút...... Khụ khụ......"
Dung Đường gấp đến độ đẩy ghế đứng lên, sắc mặt hồng hào vài phần, làm như có chút tức giận: "Được rồi! Ta nói thật, nhà ta có hai thứ đệ và mấy người em họ, từ nhỏ đã bắt nạt ta, vẫn nhớ thương tài sản trong tay ta, ước gì ta chết sớm một chút để lại tài sản cho bọn họ, ta tức giận muốn tìm người giúp ta giáo huấn bọn họ."
"Cha mẹ ngươi đâu? "Túc Hoài Cảnh quay đầu nhìn y.
Dung Đường cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, giọng nói rất nhỏ, giống như là lầm bầm câu gì đó.
"Cái gì? "Túc Hoài Cảnh không nghe rõ.
Dung Đường cực kỳ tức giận: "Ta sắp chết rồi!
Túc Hoài Cảnh nhất thời im lặng.
Sau khi Dung Đường nói xong thì rất chán nản, lại ngồi xuống nâng chén trà vốn định đưa cho Túc Hoài Cảnh lên làm ấm tay, nhấp một ngụm, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Ta là người sắp chết, mẹ ta chỉ có một đứa con trai là ta, nhưng phụ thân ta lại có rất nhiều con trai, chờ ta đi rồi, không ai có thể làm chỗ dựa cho mẹ ta nữa, ta không dám để cho bà ấy vì ta mà đắc tội với các đệ đệ."
"Cho nên ta tìm ngươi, một là muốn ngươi giúp ta giáo huấn mấy đệ đệ; hai là hi vọng sau khi ta đi, ngươi có thể giúp ta tận hiếu, không cần giống như con dâu, chỉ cần giống một nửa người con trai là được, ba là..."
Y dừng một chút, ngước mắt nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, giọng như muỗi kêu nhưng có thể nghe thấy rất rõ: "Ta cảm thấy chuyện đêm nay xảy ra một lần thì cũng có thể xảy ra lần hai, nhìn ngươi như vậy chắc chắn là bị người ta bỏ thuốc khiêng ra. Dù sao cũng bị bán, không bằng bán cho ta, ít nhất ta là người tốt."
Tác giả có lời nói:
Yên tâm, công ba đời bao quát cả nguyên tác đều chưa từng bị ai làm gì, công thụ yêu nhau cả thể xác lẫn tinh thần 1v1!!!