Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 164




Việc chọn Thái tử luôn tuân theo nguyên tắc ưu tiên con đích sau đó đến con trưởng. Thịnh Thừa Tích là con nuôi của Hoàng hậu, danh nghĩa là đích hoàng tử của Đại Ngu. Nếu không có những lời đồn đại bên ngoài, việc Nhân Thọ Đế lập cậu làm Thái tử cũng không có gì đáng bàn cãi, chỉ là con đường sau này của tiểu Thái tử sẽ vô cùng gian nan.

Nhưng hiện tại, khắp thành đều lan truyền tin đồn, dù quần thần bá quan không nói ra nhưng trong lòng cũng không khỏi nghi ngờ về tính chính thống của huyết thống Bát điện hạ. Trong bối cảnh này, khi chiếu thư lập Thái tử của Nhân Thọ Đế được công bố, cả triều đình đều kinh hãi.

Rõ ràng là đang nói rõ dù là lập người ngoài làm người thừa kế, lão cũng không muốn truyền ngôi cho Thịnh Thừa Lệ.

Nhưng tại sao lại như vậy?

Từ khi Ngũ hoàng tử trở về từ hoàng lăng, vẫn luôn được hoàng đế ưu ái, lý do gì mà lại chắp tay nhường ngôi cho người khác, không truyền cho con trai mình?

Trong Cần Chính điện, sự xa hoa và nặng nề bao trùm, hàng trăm năm lịch sử thăng trầm của hoàng đô hội tụ tại đây. Túc Hoài Cảnh đứng dậy khỏi nền gạch, vô tình liếc nhìn xà ngang trên đỉnh đầu Nhân Thọ Đế.

Vài giây sau, Trung thừa đại nhân cụp mắt không rõ là có ý gì.

Cha mẹ hắn chết ở đây…

... Bị cung nhân siết cổ đến chết, rồi giả vờ treo cổ lên chính xà nhà này…

Túc Hoài Cảnh ôm mật thư trong lòng, cung kính lui ra. Khoảnh khắc cửa điện khép lại, vị hoàng đế được vạn người kính ngưỡng trong căn phòng bỗng nhiên nặng nề ho dữ dội.

Túc Hoài Cảnh cụp đôi hàng mi dài rậm xuống, cúi đầu từng bước từng bước đi ra khỏi cung. Gió thu thổi qua hoàng thành, như đang tấu lên khúc nhạc đưa tiễn.

Túc Hoài Cảnh bước ra ngoài cung, cúi đầu đếm từng bước đường đã đi qua, cảnh tượng phía sau dần dần trở thành ảo ảnh trong giấc mơ. Nhưng thực ra, hắn rất hiếm khi mơ.

-

Sau khi chiếu thư lập Thái tử được ban hành, lời đồn nổi lên khắp nơi, không ít vị lão thần khẩn thiết yêu cầu hoàng đế thu hồi mệnh lệnh. Thậm chí có người dựa vào tuổi tác tư lịch, xông thẳng vào cung yêu cầu Nhân Thọ Đế và Bát hoàng tử nhỏ máu nhận thân, để chặn miệng lưỡi thế gian.

Thịnh Tự Viêm tức giận không thể kiềm chế, một phần vì thân thế chính lão cũng biết rõ cũng như nghi ngờ, một phần vì không hiểu tại sao mọi người lại ngu muội đến vậy, một vở kịch không lên được mặt bàn lại có thể khiến họ đồng loạt quay lưng, thậm chí thảo dân cũng dám bàn luận về sự chính thống của Thái tử.

Lòng Nhân Thọ Đế khó mà bình tâm, chỉ khi Tuệ Miễn tiến cung giảng kinh mỗi ngày lão mới có chút yên bình.

Ngày hôm đó, khi Tuệ Miễn vừa ra khỏi cung, Thịnh Tự Viêm quỳ trong Phật đường lẩm bẩm tụng kinh, cảm nhận sự bình yên mà đã lâu không có.

Cửa gỗ phía sau khép lại rồi lại mở ra, lão cau mày không vui, trầm giọng nói: “Đại sư quên tôn ti lễ nghĩa rồi sao?”

Chính lão từng nói trước Phật không có vua tôi, giờ lại vì có người vào mà không thông báo thì không vui. Mâu thuẫn, giả nhân giả nghĩa, đạo đức giả... những từ này thể hiện rõ ràng ở Thịnh Tự Viêm.

Người đến khẽ cười một tiếng, nói: “Phụ hoàng, ngài đang nói với ai về lễ nghĩa tôn ti vậy?”

Nhân Thọ Đế sững lại, bất ngờ mở to mắt đứng dậy, không chớp mắt nhìn thiếu niên đang bước vào, ánh mắt đầy giận dữ. Nếu nhìn kỹ trong cơn giận dữ đó, có lẽ còn thấy được vài tia sợ hãi không dễ nhận ra.

Thịnh Thừa Lệ cảm thấy hứng thú, gã nhíu mày, thuận miệng nói: "Nhi thần bái kiến phụ hoàng, nguyện phụ hoàng long thể an khang, sống lâu trăm tuổi.”

Lời này nói đến ngả ngớn lại tùy ý, đổi lại ai tới nghe đều phải chỉ vào mũi Thịnh Thừa Lệ mắng một câu khi quân phạm thượng.

Nhân Thọ Đế cố kìm nén, ngực phập phồng kịch liệt, ném mạnh chuỗi tràng hạt xuống đất, giận dữ nói: “Nghịch tử!”

Hạt gỗ lăn khắp đại điện, Thịnh Thừa Lệ tiếc nuối nhìn một chút, lắc đầu nhẹ nhàng nói: “Thật tiếc cho thứ này.”

Gã thành tâm tiếc nuối một vật vô tri, nhưng khi ánh mắt quay lại nhìn Nhân Thọ Đế, thì dần dần lạnh lùng.

Trông gã rất tò mò, không hề giương cung bạt kiếm hay lộ ra ý đồ, chỉ nghi hoặc chậm rãi hỏi: “Tại sao?”

“Nhị ca phong vương, tam ca và tứ ca đã về với đất, lục đệ giữ hoàng lăng, thất đệ không thuộc nổi tứ thư, bát đệ…”

Gã dừng lại, cười khinh miệt: “Bát đệ là con của người khác.”

“Nhi thần thật sự rất thắc mắc, phụ hoàng.” Thịnh Thừa Lệ hỏi: “Tại sao không lập nhi thần làm Thái tử?”

Phật đường yên tĩnh vô cùng, tượng Phật uy nghiêm trên đài cao nhìn xuống đầy thương xót, Thịnh Thừa Lệ bước từng bước ép sát, ngoài điện không có một ai xông vào, ngực Nhân Thọ Đế phập phồng, không còn chút ấm áp hay hối hận của ngày xưa, hai cha con đối mặt, Thịnh Thừa Lệ thấy rõ trong mắt lão đầy cảnh giác và căm phẫn.

Lâu sau, thiếu niên gật đầu, khẽ cười một tiếng: “Con hiểu rồi, phụ hoàng đã mơ thấy gì đó.”

Thân thể Nhân Thọ Đế bất giác run lên, đồng tử co lại, chứng thực cho suy đoán của Thịnh Thừa Lệ.

“Mơ thấy gì?” Thịnh Thừa Lệ hỏi: “Là mơ thấy con giết tam ca, phái người đầu độc nhị ca trên đường lưu đày, cố tình làm tứ ca chết vì say nắng; hay là thấy con đầu độc thất đệ khiến nó ngớ ngẩn, tự tay gi ết chết bát đệ mới hai tuổi?”

Gã nói nhẹ nhàng lại tùy ý, không có chút nhận thức rằng bất kỳ câu nào trong số đó bị truyền ra ngoài đều đủ để gã bị chặt đầu.

Đồng tử Thịnh Tự Viêm co lại, cơ mặt căng thẳng, răng va lập cập, nhưng không phải vì sợ, mà vì cơn giận dữ bao trùm, không thể kiềm chế.

Ngược lại, Thịnh Thừa Lệ bình thản đứng đó, cười nhìn lão: “Phụ hoàng, người đã chiếm mệnh cách của con, ngồi trên ngai vàng bao năm nay, nhi thần không có ý định tính toán với người. Nhưng giờ đến nước này, người thực sự nghĩ gì, có thể nói cho con biết không?”

"Nhi tử thật sự rất tò mò, tại sao lại là Thừa Tích, tại sao người lại căm ghét con như vậy?”

Hàm răng Thịnh Tự Viêm va lập cập,  tay phải bám chặt vào bàn thờ Phật mới không ngã quỵ. Lão là vua của thiên hạ, cũng là phụ thân của người trước mặt, hai người giống như hai con dã thú trong rừng sắp sửa chém giết tranh đoạt, không còn luân lý cương thường,chỉ còn lại thú tính.

Thật lâu sau, Thịnh Tự Viêm cất lời, giọng nói mang đầy hận thù ngập trời: “Ngươi là quái vật!”

Gió thu bên ngoài nổi lên, Thịnh Thừa Lệ trợn mắt nhìn lão vài giây, như cuối cùng cũng hiểu ra, cúi đầu cười vui vẻ: “Sao con lại là quái vật, con là con trai của người mà.”

Gã bước từng bước, chậm rãi mà ung dung tiến về phía Nhân Thọ Đế, trên mặt là vẻ sung sướng mà người khác không hiểu, nhưng lại mang chút tiếc nuối: “ Hắn muốn giữ mạng của người, làm sao bây giờ, con chỉ có thể cho hắn thôi.”

“Cha.” Thịnh Thừa Lệ gọi một tiếng rất ngoan ngoãn: “Coi như là bồi thường một chút cho con, vì người đã chiếm mệnh cách của con, hại chết mẹ con, để con tự sinh tự diệt trong lãnh cung bao năm nay.”

Gió thu gào thét, Nhân Thọ Đế mắt trợn trừng, nghiến răng nói: “Quái vật! Nếu không phải vì ngươi…”

“Nếu không phải vì con thì sao?” Thịnh Thừa Lệ bước tới trước mặt lão, tay bóp cổ Nhân Thọ Đế: “Phụ hoàng muốn nói, nếu không có con sinh ra mang mệnh cách đó, người cũng không ăn cắp được ngôi vị hoàng đế của đại bá sao?”

“……”

“Thôi đi.” Thịnh Thừa Lệ cười, thích thú ngắm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Nhân Thọ Đế vì ngạt thở: “Người là một kẻ xấu trời sinh, kẻ ti tiện hiểm ác tiểu nhân. Dù không có con hay sư phụ xuất hiện, người cũng sẽ mưu phản phản nghịch, cấu kết với kẻ thù xâm lược Đại Ngu. Đừng đổ lỗi cho người khác.”

“Nói đến đây.” Thịnh Thừa Lệ buông lão ra, vị hoàng đế cao cao tại thượng lập tức mất hết sức lực, ngã ngồi dưới chân tượng Phật, mặt tái nhợt, “Người làm hoàng đế, không hề tốt hơn đại bá chút nào.”

Thịnh Tự Viêm tức khắc khí huyết dâng trào, quay đầu phun ra một ngụm máu, kiên trì được hai giây cuối cùng ngã xuống đất, toàn thân co giật.

Thịnh Thừa Lệ từ trên cao nhìn xuống, thưởng thức một lát, mới bước ra cửa điện, vội vã nói: “Phụ hoàng bị trúng gió rồi, mau mời thái y!”

Thái giám và thị vệ vội vàng chạy vào Phật đường, Thịnh Thừa Lệ nhìn trời, rồi quay người đi đến hậu cung.

‘Bát đệ’ của gã vẫn đang được nuôi dưỡng ở chỗ mẫu hậu.

Thái tử điện hạ của Đại Ngu, làm sao có thể ôm mẹ đòi sữa khi hoàng đế bệnh nặng được?

-

Hoàng đế bị trúng gió sau khi lập Thái tử, quốc gia không thể một ngày không có vua. Tuy Bát hoàng tử là Thái tử, nhưng vẫn còn nhỏ, triều đình lại kiêng kỵ ngoại thích nắm quyền, không thể để hoàng hậu buông rèm chấp chính.

Vì thế qua lại một thời gian, Thịnh Thừa Lệ nắm quyền giám quốc.

Dung Đường nghe tin, nhíu mày một chút, lại nghe nói trong kinh thành xuất hiện một thuật sĩ bí ẩn.

Y sững sờ một lát, tìm từ ký ức xa xôi ra những tin tức liên quan đến thuật sĩ này.

Năm đó ở vương phủ Giang Nam, chính là hắn đã đo mệnh cách cho Thịnh Thừa Lệ, sau đó bị Huệ Quý phi tráo mệnh cách cho con mình.

Dung Đường đột nhiên nhớ ra, ở kiếp trước, vào những ngày cuối cùng, trong phủ Thịnh Thừa Lệ có một vị khách quý, gã gọi người đó là “sư phụ”.

Dung Đường từng nghĩ đó là thái giám dạy võ ở hoàng lăng, nhưng bây giờ những chuyện trùng hợp lại xảy ra cùng lúc, gần như ngay lập tức y nhận ra mình đã đoán sai hướng.

Câu chuyện “ Hành trình của đế vương” bắt đầu từ việc nam chính Thịnh Thừa Lệ bị thay đổi mệnh cách; và nguyên nhân khởi đầu của cuộc phản loạn năm Nguyên Hưng thứ hai mươi lăm, cũng là vì Thịnh Tự Viêm nghe lời tiên tri “tử khí đông lai” mà tinh thần phấn chấn tiến về phía bắc.

Trong lòng Dung Đường cảm thấy, mình nên gặp thuật sĩ đó một lần.

Nhưng chưa kịp tìm gặp người đó, thì trong hoàng thành đầy biến động lại truyền ra một tin khiến người nghe kinh sợ.

Phụ tử liền tâm, cha bệnh có thể chuyển sang con.

Đại Ngu coi trọng hiếu đạo, không biết vị thái y nào nói ra nếu dùng máu tim của hoàng tử làm thuốc dẫn, có thể giúp hoàng đế sớm bình phục.

Người được chọn làm thuốc dẫn cũng phải có vị trí đặc biệt, phải là hoàng tử được hoàng đế sủng ái nhất, có địa vị cao nhất, hiếu cảm động trời, mới có thể đổi lấy một tia hy vọng.

Mê tín đến cực điểm, không biết từ đâu mà kế thừa cái thói ngu muội này.

Nhưng Thái hậu đã chết, Hoàng đế trúng gió, Hoàng hậu nương nương cho dù có lòng cũng không bảo vệ được tiểu thái tử nhỏ tuổi.

Tiểu Thái tử được nhũ mẫu bế vào Dưỡng Tâm điện để lấy máu, nửa bát máu được lấy ra, đứa trẻ hai ba tuổi mặt mày tái nhợt ngất xỉu.

Thái y nhanh chóng đun thuốc với máu, cho hoàng đế uống.

Không ngờ một bát máu tim uống vào, Nhân Thọ Đế không những không tỉnh, mà bệnh tình còn nặng hơn, suýt chết.

Trên dưới toàn cung khiếp sợ không thôi, một đám Thái Y Viện quỳ xuống, nhiều lần ám chỉ, nếu là cha con ruột, tuyệt đối không thể có chuyện này.

Ngũ hoàng tử chăm sóc bệnh nhân quyết đoán, cắt cổ tay lấy máu làm thuốc dẫn, mới cứu Nhân Thọ Đế từ Quỷ Môn Quan trở về.

Sau chuyện này, thân thế của Bát hoàng tử dù có chiếu thư cũng không tránh khỏi nghi ngờ.

Cung nữ lắm miệng cố ý vô tình nói một câu, khoảng thời gian trước khi Di phi nương nương mang thai Bát điện hạ, Ninh Tuyên Vương cùng Vương phi dường như đã vào cung bái kiến Hoàng hậu nương nương.

Dung Đường nghe tin tình hình kinh thành thay đổi mỗi ngày, cuối cùng nghe đến đây, y ngẩn ngơ, không nhịn được cười.

Lòng vòng một hồi, phi tiêu lại quay về đây.

Y không giận, chỉ là đột nhiên rất muốn hỏi Túc Hoài Cảnh, ngày liên minh với Thịnh Thừa Lệ có lường trước được cảnh này không?