Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 159




Chứng cứ phạm tội của Ninh Tuyên Vương tra ra thì dễ, nhưng chuyện định tội hỏi cung thì ngoài Nhân Thọ Đế ra không ai có quyền can thiệp.

Dù là khi Thịnh Tự Viêm ban đầu lệnh cho Túc Hoài Cảnh điều tra vụ án, hay khi một rương chứng cứ phạm tội được trình lên Nhân Thọ Đế, trong triều đình hay hậu cung, không hề có một chút tin tức nào rò rỉ ra ngoài.

Dung Minh Ngọc làm quan đã nhiều năm, có lẽ đã từng nghi ngờ trong lúc đó, cũng đã mượn danh nghĩa gặp gỡ gia đình để mời Dung Đường và Túc Hoài Cảnh về vương phủ dự tiệc. Nhưng trước khi Vương Tú Ngọc hoà ly đã làm khó Dung Minh Ngọc một phen, tình cha con vốn đã lạnh nhạt, giờ càng trở nên xa lạ. Tin tức chưa kịp đến tai Túc Hoài Cảnh đã bị Dung Đường từ chối ngay lập tức.

Túc Hoài Cảnh nghe vậy, ngây người một lúc, rồi không kiềm chế được mà bật cười. Bất kể hắn có phải là Ngự sử trung thừa hay không, bất kể hắn có quyền quyết định sinh tử hay thăng giáng của quan lại, trước mặt Dung Đường, Túc Hoài Cảnh dường như mãi mãi là một đứa trẻ, luôn cần được bảo vệ.

Hắn nhìn Dung Đường đang ngủ bên cạnh, trong lòng xao động, kéo người vào lòng, khẽ nói: “Đường Đường, hãy bảo vệ ta cả đời nhé.”

Hắn có thể mãi làm một đứa trẻ, chỉ cần có Dung Đường bên cạnh là đủ rồi.

……

Một ngày cuối tháng năm, thời tiết nóng bức, Nhân Thọ Đế thiết yến trong cung để giải nhiệt, đặc biệt mời Dung Minh Ngọc đến ôn lại tình xưa.

Lời mời của đế vương, ân sủng và vinh quang vô thượng. Dù sau ân vinh đó là những mưu tính khiến người ta sợ hãi, người sáng suốt dù không biết nội tình cũng có thể đoán được đôi phần. Chỉ tiếc là thánh chỉ đã ban, Dung Minh Ngọc không thể từ chối.

Không ai biết Nhân Thọ Đế đã nói gì với Ninh Tuyên vương. Đó chỉ là một đêm hè bình thường, Dung Minh Ngọc bước vào cung dự tiệc, trở về phủ là một thi thể đã bắt đầu cứng.

Bên ngoài đồn rằng Dung Minh Ngọc được đế vương coi trọng phái đi làm khâm sai, đến các châu huyện của Đại Ngu điều tra ngầm, làm mắt ưng của thiên tử.

Trong khoảng thời gian ngắn bá quan cảnh giác, quan địa phương càng chuẩn bị đầy đủ, cố gắng hoàn thiện chính sự địa phương, tránh bị Dung vương gia phát hiện ra nhược điểm gì đó mà báo về kinh đô.

Túc Hoài Cảnh nói hắn có cách bảo vệ Dung Đường và những người khác, cuối cùng ứng nghiệm.

Đại nhân vật phản diện vừa dùng quạt hương bồ quạt gió cho Dung Đường, vừa cười hỏi:“Đường Đường biết tại sao tội chứng mưu phản của Dung Minh Ngọc rõ ràng như vậy mà Hoàng đế lại không trị tội không?”

Dung Đường không muốn suy nghĩ nhiều, nhưng Túc Hoài Cảnh nói nếu y trả lời được, buổi tối sẽ đưa y đi ăn thịt nướng.

Dung tiểu thế tử cười nhạt, liếc đại nhân vật phản diện một cái: "Nhàm chán.”

Sau khi nghỉ ngơi vài giây, y vẫn mở miệng, lạnh nhạt hỏi: "Trong triều chống lại được  mấy lần rung chuyển?"

Vũ Khang Bá mưu phản, Nhị Hoàng tử có liên quan; Hạ Nguyên Soái mưu phản, Tam Hoàng tử bị Nhân Thọ Đế đâm chết ngay tại chỗ.

Hai sự việc chỉ cách nhau một năm, nay cách ngày giỗ của Thịnh Thừa Tinh chưa đầy nửa năm, nếu Dung Minh Ngọc lại bị trị tội vì mưu phản, lộ ra rằng Bát Hoàng tử không phải là con ruột của Hoàng đế, quần thần và thiên hạ bách tính sẽ nghĩ sao?

Nếu như kéo ra trục thời gian, năm Khánh Chính thứ chín Thẩm Phi Dực dẫn một ít phản đảng tụ tập ở kinh đô và vùng lân cận, năm Khánh Chính thứ mười Vũ Khang Bá phản, năm thứ mười một Hạ Nguyên Soái phản, năm thứ mười hai Ninh Tuyên vương lại phản…

“Phải là một Hoàng đế ngu ngốc vô đạo đức đến mức nào mà chỉ trong bốn năm đã xảy ra bốn lần phản loạn, lần nào cũng liên quan đến nhiều vị vương hầu tướng tá có quyền lực cao nhất?” Dung Đường lơ đãng hỏi.

Túc Hoài Cảnh nghe vậy, nụ cười trên môi càng sâu, đứng lên rất lịch sự hỏi: “Đường Đường, ta có thể hôn ngươi không?”

Dung Đường ngây ra, mắt mở to hơn một chút, trong ánh mắt nhìn Túc Hoài Cảnh đầy vẻ không tin, không hiểu sao người này vốn đã quen làm lưu manh, giờ lại bày đặt làm người đàn ông lịch sự.

Nhưng sự kinh ngạc chỉ thoáng qua, tỉnh lại rồi Dung Đường bắt đầu thương lượng: “Thêm một phần thịt bò sốt ớt.”

Người ngây ra lại là Túc Hoài Cảnh, đại nhân vật phản diện bối rối rồi bật cười, ánh mắt phượng như chứa tình, nhìn Dung Đường: “Vậy hôn hai lần.”

Dung Đường suy tư hai giây, kiêu căng gật đầu: "Có thể.”

-

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Nhân Thọ Đế già đi rất nhiều, tóc đen xen lẫn tóc bạc, tất cả đều cho thấy lòng lão đang chất chứa ưu phiền.

Tính tình thất thường, trên triều đình động một chút là giáng chức hoặc xử tử quan lại, mỗi ngày hậu cung đều có thi thể mới bị đưa ra khỏi cung đến mồ chôn tập thể.

Nhưng lão vẫn ngày ngày tụng kinh niệm Phật, thỉnh thoảng đến Tháp Vấn Thiên trao đổi Phật pháp với Tuệ Miễn, như thể làm vậy có thể giải tỏa cô đơn của một người cô độc như lão.

Nhưng dù là thiên hạ của Đại Ngu, hay dòng lũ thời gian cuồn cuộn tiến tới, đều không cho phép lão phí thời gian nhắm mắt làm ngơ.

Dung Đường ở ngõ Vĩnh An đếm ngày, đếm đến khi Nhân Thọ Đế bệnh nặng.

Quần thần sớm đã dự liệu điều này, dù là người trẻ khỏe mạnh cường tráng cũng không chịu nổi cuộc sống đan dược vào miệng, tận hưởng hoang dâm.  Mỗi ngày mỹ nhân trong hậu cung đều có người chết mới, tất nhiên ngày nào cũng có người mới nhập cung.

Thịnh Tự Viêm hơn bốn mươi tuổi, vốn không phải là người khỏe mạnh, còn suốt ngày nổi giận, thấy ai cũng như thấy cái gai trong mắt, thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi sự giày vò của lão.

Nhưng người thường còn có thời gian giảm xóc, bệnh của lão lại đến dữ dội, chỉ trong một đêm đã nằm liệt giường, bắt đầu bãi triều vô thời hạn.

Hậu viện của nhà Đường Cảnh có mùi thuốc thanh đạm, từ khi Dung Đường phát hiện Túc Hoài Cảnh có y thuật cao hơn y tưởng, đại nhân vật phản diện không giấu nữa.

Hôm ấy, Dung Đường ngửi thấy mùi thảo dược trong lò thuốc, khẽ nhíu mũi, bản năng không thích đặt chân vào nơi này, nhưng đôi chân lại có ý thức tự chủ bước từng bước về phía trước.

Kệ thuốc đầy ắp, tất cả đều thường xuyên sử dụng, trong ngăn kéo có rất nhiều loại thuốc, Dung Đường nhìn một cái đã thấy nhức mắt.

Túc Hoài Cảnh đang luyện thuốc sau lò, lúc lấy thuốc không cần dùng cân.

Dung Đường thấy thế nhíu mày, một lần nữa nhận ra sự hiểu biết của mình về đại nhân vật phản diện dường như chưa đủ toàn diện.

Y bước tới, lấy một cái ghế nhỏ, ngồi đối diện với Túc Hoài Cảnh qua lò thuốc.

Người sau sững sờ, theo phản xạ nhìn ra ngoài trời: “Trời nóng thế này, đến lò thuốc làm gì?”

Dung Đường không chớp mắt: “Đến thăm ngươi.”

Túc Hoài Cảnh lập tức á khẩu, bất đắc dĩ nhìn Dung Đường, ra cửa phân phó hạ nhân lấy hai chậu băng đặt ở trong phòng hạ nhiệt độ.

Dung Đường nhìn những bong bóng sôi sùng sục từ nồi thuốc, hỏi một cách hờ hững: "Nhân Thọ Đế bệnh nặng, có bút tích của ngươi không?”

Túc Hoài Cảnh lấy ra vài loại dược liệu, đặt tất cả lên khay rồi cân đo đong đếm lượng dùng cẩn thận, cười hỏi lại: " Đường Đường nghĩ sao?”

Dung Đường không trả lời, mà hỏi tiếp: "Người ra tay có đáng tin không?”

Túc Hoài Cảnh nhìn y hồi lâu, khe khẽ thở dài: "Nếu ngay cả việc dùng người cũng không biết, thì ta đã chết từ lâu rồi.”

Dung Đường chậm rãi quạt gió vào lò thuốc, nghe xong lời đó, động tác ngừng lại, suy nghĩ một lát, rồi cũng học theo giọng điệu thản nhiên của Túc Hoài Cảnh: " Ngươi nói đúng.”

Ánh mắt y rơi xuống trên lò thuốc, nhìn khói trắng ít ỏi bốc ra trên lò, nhẹ giọng nói: "Có lẽ hai tháng nữa ta sẽ…”

“Đường Đường. "Túc Hoài Cảnh ngắt lời y, ngữ điệu hơi trầm, ánh mắt híp lại, nhìn về phía sắc mặt Dung Đường mang theo vài phần nguy hiểm, trên bàn thuốc trước mặt đặt một vị thuốc hoàng liên hiệu quả cực tốt.

Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng hỏi: " Đường Đường quên mùi vị của những viên thuốc đó rồi sao?”

Dung Đường nghe vậy rùng mình, đột nhiên ngước mắt giận dữ nhìn qua.

Cuối năm ngoái, có một thời gian Dung Đường cảm thấy không khỏe, luôn có cảm giác mình sắp chết. Để đề phòng mình có thể ra đi bất ngờ, Dung Đường đã cân nhắc hồi lâu, nghiêm túc nói lời cáo biệt với Túc Hoài Cảnh.

Y có lòng tốt, nhưng người xưa nay luôn ngoan ngoãn lập tức biến thành chó điên, bắt mạch cho y xong thì lạnh lùng nhìn y không nói một lời.

Khi Dung Đường tưởng rằng Túc Hoài Cảnh không giận nữa thì một đêm nọ, bát canh thuốc thường ngày của y được thay bằng ba viên thuốc to bằng nắm tay trẻ con, nhìn mà phát sợ.

Dung Đường không muốn uống, yếu đuối nhìn Túc Hoài Cảnh, nhưng đại nhân vật phản diện không hề bị lay động, thậm chí còn nhẹ giọng dỗ dành y: "Tam cửu thiên* cần bồi bổ, thuốc viên hiệu quả hơn thuốc thang, chẳng phải Đường Đường nói dạo này cơ thể khó chịu sao?”

(“Tam cửu thiên” là một thuật ngữ chỉ giai đoạn lạnh nhất của mùa đông trong lịch Trung Quốc. Nó nằm trong khoảng thời gian từ ngày thứ 19 đến ngày thứ 27 sau Đông Chí, tương đương với khoảng giữa cuối tháng 12 và đầu tháng 1 dương lịch. Trong thời gian này, thời tiết thường rất lạnh, do đó người ta thường nói cần phải bồi bổ cơ thể để chống lại cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông.)

Dung Đường làm nũng lấy lòng nửa ngày, Túc Hoài Cảnh vẫn không chịu nhượng bộ.

Không còn cách nào khác, y đành thử nuốt vào bụng.

Đắng chết đi được, tanh không chịu nổi, canh thuốc đã khó uống, viên thuốc còn khủng khiếp hơn gấp mười.

Dung Đường không thể nuốt nổi viên thuốc to như vậy, cắn một miếng nhả hai miếng, phải uống hai tách trà lớn để trôi xuống, nhưng mùi khó chịu vẫn lan tỏa trong miệng, như muốn gi ết chết y.

Dung Đường chịu đựng sự khó chịu, uống trà nhai thuốc cắn được nửa viên, nuốt được một phần tư viên, cuối cùng không chịu nổi nữa, nước mắt lưng tròng ngước lên nhìn Túc Hoài Cảnh, ấm ức nói: “Nuốt không vô.”

Lúc đó tuyết rơi khắp trời, trong nhà lửa than ấm áp. Gió Bắc phủ lên thành Ngu Kinh một màn sương mù, trong nhà đốt đèn, Túc Hoài Cảnh rũ mắt lau nước mắt trên khóe mắt y, giọng dịu dàng lại ấm áp: "Vậy thì tạm không uống nữa.”

Dung Đường nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mình nhặt về nửa cái mạng.

Nhưng chờ buổi tối nằm trên giường, Túc Hoài Cảnh áp xuống người y dịu dàng hôn nhẹ, tỉ mỉ trêu đùa.

Dung Đường đã quen với sự hiện diện và xâm nhập của hắn, tận hưởng mà nhắm mắt, thỉnh thoảng còn lên tiếng ra lệnh.

Nhưng bất ngờ vào một khoảnh khắc nào đó, mùi vị nụ hôn thò vào giữa môi lưỡi lại có mùi vị quen thuộc cổ quái khiến Dung Đường nhăn mặt vì đắng, mở mắt nhìn Túc Hoài Cảnh đầy nghi hoặc.

Màn mềm nến đỏ, trong ánh mắt đại nhân vật phản diện nhìn y nhiễm lên chút cố chấp, mùi thuốc lan tỏa trong miệng hai người, đại phu cùng bệnh nhân dùng chung liều thuốc đắng.

Túc Hoài Cảnh nắm chặt hai tay Dung Đường bằng một tay, khóa chúng trên đỉnh đầu, chân thì giữ chặt sức giãy dụa của y.

Viên thuốc xuất hiện trên giường, Túc Hoài Cảnh cắn một miếng rồi truyền qua miệng, không có trà để làm dịu, chỉ có những nụ hôn dai dẳng như dẫn thuốc, ép y uống thứ thuốc đắng không rõ hiệu quả nhưng đủ để người ta sợ hãi khắc ghi cả đời cùng mình.

Dung Đường phản kháng dữ dội, Túc Hoài Cảnh bị y kẹp đau, nhưng không hề nhượng bộ, mồ hôi lấm tấm trên trán, kiên nhẫn cố chấp đút từng miếng từng miếng.

Mà chờ ba viên thuốc đen không rõ liều lượng đã vào bụng cả hai, sự bướng bỉnh của Túc Hoài Cảnh biến mất, như một kẻ điên thay đổi thất thường trở lại nhẹ nhàng, tấn công cũng ôn hoà,lau sạch nước mắt và mồ hôi trên mặt Dung Đường, nhẹ nhàng hôn vào chóp mũi và vành tai y nhẹ giọng nói những lời đáng sợ: "Nếu Đường Đường còn doạ ta nữa thì chúng ta cùng xuống địa ngục là được rồi.”

Ngoài phòng gió bắc thổi qua ngọn cây, trong phòng ánh nến rơi đầy bệ đồng.

……

Dung Đường trừng mắt nhìn Túc Hoài Cảnh, người sau đối diện với y, tầm mắt không tránh không né, không hề nhượng bộ.

Lâu sau, Dung Đường nghiến răng mắng: "Chỉ cho phép quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn.”

(Ý là làm theo ý mình, không quan tâm người khác.)

Túc Hoài Cảnh sững sờ, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao đang yên đang lành Dung Đường lại muốn dọa hắn, sắc mặt mềm lại, tiến đến nắm tay Dung Đường. Nhưng Dung Đường hất mạnh tay hắn ra, ngực phập phồng, vành tai tự dưng đỏ bừng, giận dữ.

Túc Hoài Cảnh khẽ xin lỗi: "Xin lỗi.”

Dung Đường không thèm để ý tới hắn rút tay về, bước nhanh rời khỏi hậu viện, dáng vẻ rất là khí thế nhưng như là chạy trối chết.

Túc Hoài Cảnh nhìn bóng lưng y, nhẹ nhàng thở dài.

Dỗ hai ngày còn chưa dỗ xong, đại nhân vật phản diện cuối cùng cũng nhận ra mình sai lầm nghiêm trọng, đang suy nghĩ cách dỗ dành thì bất ngờ nghe thấy tiếng chuông nặng nề từ trời cao Ngu Kinh ở trong viện.

Hắn ngẩn người một lúc, chưa kịp phản ứng.

Người giận dỗi mấy ngày lại từ trong nhà bước nhanh ra, đứng bên cạnh hắn, trên mặt đầy vẻ không tin.

Tầng cao nhất của Tháp Vấn Thiên quanh năm khóa kín, chỉ có một chiếc chuông đồng, cô độc đối mặt với nhật nguyệt.

Chuông đồng ngân vang, tất có quốc tang.

Mà nay trong hoàng cung Đại Ngu, chỉ có ba người có tư cách để gõ chuông lớn này.

Thái hậu, Hoàng hậu, Nhân Thọ Đế.