Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 156




Hai mươi tám tháng chạp, quân phản loạn vào thành, trong thành Ngu Kinh ai nấy cũng cảm thấy bất an, trên con phố dài chỉ còn lại tiếng vó sắt đạp xuống đất của ngựa chiến và tiếng bước chân của binh lính, gần như không còn âm thanh nào khác.

Mà đợi đến ngày hai mươi chín tháng chạp, khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua tầng mây rơi xuống thành đô trăm năm này, trên đường phố chỉ còn lại tuyết trắng lặng lẽ chất đống, hoàn toàn không có bất kỳ dấu vết máu me hay cảnh tượng đao kiếm xung đột nào, tất cả những âm thanh nghe thấy đêm qua dường như chỉ là một cơn ác mộng kinh hoàng mà mọi người cùng trải qua.

Cổng cung đóng chặt, trước cửa Thái Hòa tụ tập một nhóm quan viên đông đảo, đứng dưới ánh sáng sương mù mờ ảo của buổi sáng mùa đông, ai nấy đều im lặng, lòng đầy mưu mô, chờ đợi.

Túc Hoài Cảnh cúi đầu, nhìn xuống viên gạch cẩm thạch dưới chân, trên gạch phản chiếu bóng dáng của mình.

Một lát sau, bên cạnh có thêm một bóng dáng khác.

Thịnh Thừa Lệ đi tới bên cạnh hắn, không mang nụ cười khiến người khác khó chịu như lần trước, lần này lông mày nhíu chặt, như vừa mỉa mai trào phúng vừa trách móc gây khó dễ, bất thình lình nói: “Thủ đoạn của Túc đại nhân, đúng là khiến người ta kính nể.”

Túc Hoài Cảnh lùi lại nửa bước, trước tiên hành một cái lễ không chê vào đâu được với gã, mới nói: “ Sao điện hạ lại nói lời ấy.”

Thịnh Thừa Lệ âm trầm nhìn hắn: Túc đại nhân không biết sao?”

Túc Hoài Cảnh: "Kính xin điện hạ chỉ rõ.”

Xung quanh có nhiều người dòm ngó, mọi người vốn đã ngầm hiểu với nhau, đang chờ kết quả cuối cùng trong cung, lúc này nếu cổng cung lại diễn ra một màn kịch thì thật là đặc sắc, đủ để thu hút những nhân vật tôn quý nhất thế gian này dừng chân xem, chỉ tiếc rằng cả hai người họ không ai có thể làm con khỉ cho người khác xem.

Thịnh Thừa Lệ nhìn chằm chằm vào Túc Hoài Cảnh hồi lâu, nặng nề “hừ” một tiếng, vung tay áo bỏ đi. Túc Hoài Cảnh liếc nhìn bóng lưng gã rồi quay đi, từ đầu đến cuối, biểu cảm chẳng hề thay đổi dù là mảy may, trông rất thong dong tự tại.

Cho đến khi trời sáng rõ, cổng cung mở rộng, đại thái giam tư lễ tuyên triệu các quan lên triều, đôi mắt đục ngầu lướt qua từng người, những kẻ lòng đầy mưu mô mới bước vào cung từ cửa Thái Hòa.

Khác hẳn với sự yên bình bên ngoài, bên trong cổng cung là một biển máu.

Máu đỏ tươi chảy xuống từ những viên gạch bạch ngọc, tràn qua bậc thềm son nguy nga, tụ lại thành một dòng sông.

Một số quan viên nhát gan thì bị dọa mềm nhũn chân ngay tại chỗ, Túc Hoài Cảnh nhíu mày, vô thức chán ghét cảnh tượng tanh tưởi này, mím môi, theo dòng người đi lên.

Trên khoảng sân trước điện Thái Hòa, nằm la liệt nhiều thi thể, đều mặc trang phục đen huyền của quân phản loạn, chết trong tình trạng thê thảm.

Trong lòng mọi người run rẩy, vừa sợ vừa nghi hoặc bước vào trong điện, ngay lập tức nhìn thấy vài người đang quỳ gối giữa điện.

Tam hoàng tử Thịnh Thừa Tinh, Lục hoàng tử Thịnh Thừa Vận, và binh mã đại nguyên soái lừng lẫy một đời Hạ Kinh Nghĩa, từng người một trông thảm hại, sắc mặt trắng bệch.

Đế vương xưng bệnh nhiều ngày mặc một bộ hoàng bào sáng chói, ngồi trên long ỷ, ánh mắt nặng nề nhìn xuống chúng quan.

Vì thế mọi người không dám chậm trễ nữa, nhao nhao tìm đúng vị trí sau đó liền quỳ xuống.

Có kẻ tinh mắt phát hiện, thống lĩnh thị vệ bên cạnh đế vương đã đổi thành gương mặt khác.

Túc Hoài Cảnh chỉ vừa mới vào điện liếc mắt nhìn người nọ một cái rồi lẳng lặng quay đi, hành xử đúng mực, không chút vượt quá, trông vô cùng cung kính.

Trong đại điện cũng có những vệt máu khô cũng như tươi mới, không rõ là chưa kịp dọn dẹp hay do đế vương cố tình để lại để cảnh báo người đến sau.

Nhân Thọ Đế nặng nề mở miệng: "Chúng ái khanh.”

Bách quan lập tức hô to: "Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế --"

Nhân Thọ Đế nghe vậy, lạnh lùng cười khẩy một tiếng, nói đầy ẩn ý: "Vạn tuế? Có vài người trong các ngươi e là mong trẫm băng hà ngay bây giờ, đúng không?”

Thiên tử nổi giận, máu chảy như sông, mọi người kinh hãi không thôi.

Nhân Thọ Đế đi xuống long ỷ, thong thả thong thả bước đi giữa những người có mặt trên triều đình, mặt đầy giận dữ, giọng trầm xuống: "Ba người trên đại điện này các ngươi có nhận ra không?”

Bách quan không đoán được tâm tư đế vương, theo nguyên tắc nói ít sai ít, tất cả đều quỳ xuống, cúi đầu, không dám trả lời.

Nhân Thọ Đế nói: "Một là hoàng tử của trẫm, một là nhạc phụ của trẫm, còn có một, là đứa con sinh ra đã mang thiên mệnh, được trẫm ban cho muôn vàn vinh sủng.”

Đại điện trống trải, nơi ngày thường luôn tĩnh lặng giờ đây càng thêm yên tĩnh.

Rõ ràng đã gần đến Tết âm lịch, nhưng trong không khí lại như lộ ra sự tĩnh mịch, đế vương uy nghi thong thả đi lại như thể có thể cướp đi mạng sống của mọi người trong điện bất cứ lúc nào.

"Đều là hoàng thân quốc thích, đều là rường cột quốc gia, đều là cánh tay đắc lực của Đại Ngu ta, tương lai sẽ là đế vương tướng quân..." Nhân Thọ Đế nặng nề nói, bước chân dừng trước mặt Thịnh Thừa Tinh, im lặng nhìn hắn hồi lâu mới chậm rãi mà uy áp nói: "Sao nào, bây giờ không đợi được trẫm băng hà nữa, nóng lòng muốn làm phản, muốn ép trẫm thoái vị nhường ngôi rồi sao?!”

Nhân Thọ Đế nói xong nhấc mạnh chân, hung hăng đá Thịnh Thừa Tinh ngã xuống đất.

Các triều thần trong điện vội cúi đầu dập đất, hạ giọng khuyên nhủ: "Bệ hạ bớt giận, bảo trọng long thể - -”

Nhân Thọ Đế chuyển ánh mắt sang: "Còn các ngươi nữa—”

"Cho rằng trẫm là kẻ mù sao? Những năm qua từng người một kết bè kết phái, âm mưu bí mật, trợ giúp kẻ này kẻ kia, chẳng phải đều vì cái ngồi xuống cái ngai vàng của trẫm hay sao?”

Thịnh Tự Viêm cười lạnh, nghiêm giọng hỏi: "Sao, trẫm bây giờ bước xuống đây, ai trong các ngươi dám bước lên ngồi vào đó, cũng đỡ phải mất công sức bồi dưỡng người khác?”

Giọng nói quanh quẩn trong điện, không ai dám trả lời.

Thịnh Tự Viêm đi lại vài vòng trong điện, nhân lúc giận dữ đẩy ngã vài đại thần để xả giận, cuối cùng ngồi lại ngai vàng, thái giám tuyên đọc thánh chỉ.

Hạ Kinh Nghĩa mưu đồ bất chính, có lòng phản nghịch, tru di cửu tộc.

Tam hoàng tử Thịnh Thừa Tinh là con cháu hoàng gia, được hưởng ân điển, nhưng không biết đền đáp, ngược lại bạo ngược hung ác, có ý đồ mưu phản, bất hiếu với phụ hoàng, không kính trọng tổ tiên, theo luật đáng chết; nhưng con bất hiếu, cha không thể bất nhân, miễn tội chết, giam vào thiên lao, suốt đời không được thả ra, trừ khi chết.

Lục hoàng tử Thịnh Thừa Vận, dù không trực tiếp tham gia mưu phản lần này, nhưng không làm tròn trách nhiệm khuyên nhủ, cũng chưa từng khuyên can huynh trưởng làm điều tốt, dẫn đến hậu quả này, phạt bổng lộc một năm, cấm túc sáu tháng, làm người giữ mộ hoàng lăng sáu tháng, tự suy ngẫm lỗi lầm.

……

Thái giám tuyên chỉ đóng thánh chỉ lại, trong điện không ai dám thở mạnh.

Chỉ trong một đêm, những người có địa vị cao nhất trong Đại Ngu, ngay lập tức tan đàn xẻ nghé, hôm qua còn tiệc tùng rượu chè trong lầu cao, hôm nay đã thành tử tù trước điện.

Ai dám nói nhiều một câu, ai không sợ rước họa vào thân?

Sau khi hoàng đế ra lệnh tử hình, lão đứng dậy, đứng trên Kim Loan điện, uy nghi như một ngọn núi không thể vượt qua.

Núi động lòng người, y bào dày nặng của đế vương chạm qua gạch cẩm thạch, xoay người muốn đi, người quỳ dưới bậc thềm bỗng nhiên ngẩng đầu, mỉa mai cười với hoàng đế.

Thịnh Thừa Tinh nói: "Con cháu hoàng gia, được hưởng ân điển? Bạo ngược hung ác, mưu phản? Bất hiếu với phụ hoàng, không kính trọng tổ tiên, theo luật đáng chết?”

Hắn vừa trải qua một đêm hỗn loạn nhất trong đời, lại bị Nhân Thọ Đế đá một cú phun ra máu, loạng choạng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn thẳng vào vị quân vương đứng trên vạn người, mỉa mai lạnh lùng hỏi lão: "Phụ hoàng, ngài ngồi ở ngôi vị hoàng đế quá lâu rồi, nghe nhiều lời ca tụng giả dối, quên mất mình đã giành được vị trí này như thế nào rồi sao?”

Hắn nói: "Nói về bạo ngược hung ác, không kính trọng tổ tiên, có lòng mưu phản, văn võ bá quan trong triều, hoàng thân tộc nhân, ai so được với ngài?”

"Ngài đừng quên!" Mắt Thịnh Thừa Tinh đỏ ngầu, ngập tràn hận thù, muốn kéo mọi người cùng hắn xuống địa ngục: "Năm xưa khi bá phụ còn sống, Đại Ngu không phải như bây giờ, ngài nhìn xem văn võ bá quan này, có bao nhiêu người thật lòng phục ngài? Có bao nhiêu người muốn ngài làm vua mãi mãi?”

"Ít nhất khi đó, chỉ có ngài và những kẻ tay chân của ngài muốn lật đổ tiên đế mới mưu đồ bất chính, câu kết ngoại bang, gây ra chiến loạn biên giới, còn hại chết tiên thái tử, Vệ tiểu tướng quân và vô số binh lính cùng con dân biên cương!”

"So với ngài, nhi thần ít nhất chưa từng mở cổng thành mời ngoại bang xâm chiếm biên cương—”

"Xoẹt—" một tiếng, lời của Thịnh Thừa Tinh bị nghẹn lại trong cổ họng, vài người đứng đầu hàng bị bắn vài giọt máu ấm.

“Thứ con hỗn xược, miệng đầy lời điên rồ, đáng chết.”

Giọng nói uy nghi giận dữ của hoàng đế một lần nữa vang lên trên đầu, có người gan dạ ngẩng đầu lên, thấy một thanh kiếm dài đâm vào ngực Thịnh Thừa Tinh, chuôi kiếm nằm trong tay hoàng đế, thị vệ bên cạnh hoàng đế mang một vỏ kiếm trống không.

Mọi việc xảy ra trong nháy mắt, Thịnh Tự Viêm vứt kiếm đi, lạnh lùng nhìn lướt qua đầu mọi người, không tức giận, không giải thích, không thất thố, chỉ nhạt nhẽo nói: "Về nhà ăn Tết đi.”

Như thể vừa rồi không phải lão muốn giết hết đại thần trong điện, không phải lão tự tay kết liễu con trai mình trên Kim Loan điện.

Lão chỉ nói nhạt nhẽo một câu, sau đó giữ lại Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, liền giải tán triều thần, ngay cả Hạ Kinh Nghĩa cũng đã bị thị vệ trong nội đình dẫn đi.

Cái nhìn cuối cùng trước khi Túc Hoài Cảnh rời đi, thấy Thẩm Phi Dực rút binh khí từ ngực Thịnh Thừa Tinh ra, máu phun ra ồ ạt. Hắn lau sạch vết máu trên kiếm, rồi treo lại vào eo mình, sau đó đứng sau Nhân Thọ Đế, không nói lời nào như một bức tượng đá.

Mặt trời đã ló rạng, ánh sáng tán xạ đến tuyết đọng hai bên, trắng chói mắt, lại ánh vàng rực rỡ đâm vào mắt.

Những vị quan ở kinh thành trước đây lúc nào cũng ríu rít tốp năm tốp ba, giờ đây đều im lặng, chỉ một lòng một dạ bước nhanh ra khỏi cung, sợ rằng chậm một chút sẽ mãi mãi ở lại nơi cung cấm ăn thịt người này.

Túc Hoài Cảnh ngẩng đầu thấy một bóng dáng thất hồn lạc phách,  ánh mắt khẽ động, chủ động tiến lại chào hỏi: "Tiểu Lư đại nhân.”

Sắc mặt Lư Gia Hi trắng bệch, ngơ ngác quay đầu nhìn Túc Hoài Cảnh hồi lâu, mới chợt tỉnh lại, nhỏ giọng gọi: "Túc đại nhân.”

Túc Hoài Cảnh gật đầu, hỏi: "Có muốn đến nhà ta ăn cơm không, mấy ngày trước Đường Đường còn bảo đã lâu không gặp ngươi rồi.”

Kha Hồng Tuyết và Mộc Cảnh Tự đã đi Giang Nam, kinh thành không yên ổn, Túc Hoài Cảnh lại bận rộn, thường ngày Dung Đường ít ra ngoài, đương nhiên đã lâu không gặp Lư Gia Hi.

Người sau nghe vậy dừng lại, suy nghĩ một chút, gật đầu: "Làm phiền thế tử gia và thế tử phi, nếu tiện thì cho ta mượn một bộ thường phục được không, về nhà với tình trạng này sẽ dọa các tỷ muội của ta sợ.”

Trên giày và vạt áo của hắn đều dính máu, có chỗ đen sẫm, có chỗ mới, có máu là từ đại điện và đan bệ, có máu là từ cơ thể Thịnh Thừa Tinh vừa tràn ra.

Bọn họ lên xe ngựa, Túc Hoài Cảnh rót cho Lư Gia Hi một chén trà.

Tiểu Lư đại nhân cầm chén trà, nửa ngày cũng không uống một ngụm.

Túc Hoài Cảnh hỏi hắn: "Đang suy nghĩ gì vậy?”

Lư Gia Hi ngẩng đầu, mơ màng nhìn hắn, nhất thời không trả lời.

Nghĩ gì sao?

Rất nhiều, rất nhiều, ân oán hoàng gia tàn nhẫn đến mức động chút là tru di cửu tộc; việc thuận theo thiên đạo lên ngôi mà tiên sinh đã nói đến miệng Thịnh Thừa Tinh lại thành mưu đoạt soán vị; vừa nói phụ thân không thể bất nhân, ngay sau đó lại g iết chết con ruột ngay trên điện…

Hắn cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ là rất lâu sau mới như tìm lại được giọng nói, ngàn lời biến thành một tiếng thì thầm: "Sau này sẽ không còn hội Chiết Hoa nữa rồi…”