Mười lăm tháng tư, hệ thống nhỏ ngu ngốc lại bay xuống lần nữa dính lấy ký chủ.
Dung Đường tính toán, thời gian nó có thể hiện hình chỉ khoảng hai khắc, tức là nửa tiếng.
Thật ra y rất muốn hỏi hệ thống vì nửa giờ này mà lại lăn qua lăn lại có mệt hay không, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ mỉm cười hỏi nó có bắt được não chủ để xả giận cho mình chưa.
Hệ thống nói bằng giọng trẻ con nhưng đầy bá đạo: "Sắp rồi! Tôi đã thăm dò toàn bộ Ngu Kinh, cảm giác càng về phía biên giới thì màn chắn càng mỏng. Khi tôi tìm được chỗ hở, cha đây sẽ bắt cái não chủ ngu ngốc đáng ghét đó về để cậu đánh cho một trận!”
Dung Đường dở khóc dở cười, dỗ dành nó: "Oa! Thống cha giỏi quá, cám ơn Thống cha!”
“Ha ha.” Hệ thống đỏ mặt cười, ánh mắt quét một vòng quanh phòng như đang kiểm tra lãnh thổ, rồi hỏi: “Mấy cái đèn tôi thưởng cho cậu đâu rồi?”
Dung Đường: "..." Một chữ cũng không đề cập tới chuyện đều là do mình khóc mà có.
Nhưng làm sao bây giờ, nhóc con ngu ngốc nhà mình, dù có phô trương thanh thế, đổi trắng thay đen thế nào cũng chỉ có thể chiều chuộng. Dung Đường vừa vỗ đầu nó vừa nói: “Quá quý giá, ta đã cất kỹ rồi, chỉ để lại hai cái để dùng hàng ngày.”
Hệ thống kiêu ngạo, lẩm bẩm như muỗi kêu: “Có gì đâu, không sáng nữa thì tôi lại tặng cậu mấy cái mới.”
Dung Đường không vạch trần nó, chỉ dịu dàng cười đáp: “Cảm ơn thống cục cưng nhé.”
Hệ thống bay đến sau gáy y liên tục cọ xát, đến khi ánh sáng dần tắt, trong phòng chỉ còn lại một mình Dung Đường, trên bàn là bình trà ấm, ngoài sân trăng tròn treo trên cao.
Người đi trà nguội, nhà cửa trống vắng, trong khoảnh khắc nào đó, y phát hiện mình có hơi giống Tuệ Miễn.
Hết lần này đến lần khác nhìn thấy người tụ rồi tan, hết lần này đến lần khác thấy cảnh trăng tròn rồi lại khuyết.
Cửa gỗ bị gõ, Túc Hoài Cảnh đứng ngoài cửa hỏi: “Đường Đường, có muốn ăn khuya không?”
Thoáng chốc tiếng gió đầu hạ cuốn vào tiểu viện, cuốn theo mây lơ lửng, Dung Đường đứng dậy, cười mở cửa: “Được.”
Dung Đường đã trải qua hai lần sóng gió của năm Khánh Chính thứ mười một, nay đã không còn lòng dạ nào đối phó.
Mỗi khi động não, y lại nghĩ đến những câu chuyện hoang đường phức tạp, cuối cùng chỉ có thể chép lại kinh Phật để tĩnh tâm.
Ba lần Thịnh Thừa Lệ chủ động tìm y, hai lần ở hội Chiết Hoa, một lần trong nhà Đường Cảnh.
Trừ lần đầu tiên Dung Đường bị kích động khó thở ngất xỉu, hai lần sau Thịnh Thừa Lệ ám chỉ liên tục, Dung Đường đều giả vờ không hiểu mà chặn lại.
Y không chắc Thịnh Thừa Lệ có biết mình có thể sống lại hay không, hai đời trước ở chung bị hệ thống hạn chế. Dung Đường chưa từng tiết lộ mình là người xuyên qua, nên những lần giao đấu không đổ máu với Thịnh Thừa Lệ, nghiêm ngặt mà nói đều là thăm dò lẫn nhau.
Mỗi người đều muốn có đáp án mình muốn, nên mới có giá trị để thăm dò.
Dung Đường nghĩ, nếu linh hồn và thân thể cùng phù hợp với chiều thời gian, thì Thịnh Thừa Lệ lúc này, dù là ở kiếp trước hay kiếp sau, đều không biết thân phận thực sự của Túc Hoài Cảnh là con nối dõi của tiên hoàng.
Mùa thu năm thứ mười hai, sau trận hỏa hoạn ở Đà Lan tự, triều đình Đại Ngu mới đón nhận cuộc thanh trừng lớn, trong vòng hai tháng ngắn ngủi đổi triều đại.
Cho đến khi đó, mọi người trong triều đình mới biết Ngự Sử Trung Thừa đại nhân ngày ngày cùng tiến cùng lùi với bọn họ, thật ra là thất hoàng tử, con của tiên đế.
Hiện tại, bề ngoài Đại Ngu vẫn sóng yên biển lặng, thậm chí Dung Đường còn vào cung dự một bữa “gia yến” trong ngày Tết đoan ngọ cùng tổ mẫu.
Bách quan đua thuyền rồng trên hồ, các phu nhân và con cái vào hậu cung diện kiến hoàng hậu.
Đoan Ý đi bái kiến Thái hậu, Dung Đường theo Vương Tú Ngọc đến Phượng Tê cung.
Cung điện vốn lạnh lẽo trang nghiêm nay thêm vài phần ấm áp, góc bàn gỗ trong cung đều được bọc vải dày, nội điện còn thêm nhiều đồ chơi cho trẻ con.
Có thể thấy được mức độ quan tâm của Vương hoàng hậu đối với bát hoàng tử.
Bát điện hạ hiện chưa đến một tuổi, đang độ tuổi bập bẹ tập nói, hàng ngày bò chơi trong cung.
Dung Đường không ở cùng các nữ quyến, mà ngồi trong điện uống trà giết thời gian.
Bà vú ôm Bát hoàng tử đi qua cửa, y lười biếng liếc qua một cái, thoáng nhìn thấy đôi mắt trong sáng không rành thế sự.
Nước trà vào miệng hơi đắng, Dung Đường nhíu mày, đặt chén trà xuống, tiện tay chơi với chuỗi tràng hạt, ánh mắt dừng trên từng hạt bồ đề trắng ngà.
Tiệc cung diễn ra muộn hơn một chút, quan lại và các hoàng tử ở điện Thiều Hoa diện kiến thánh thượng; các nữ quyến ở điện Dục Tú do hoàng hậu chủ trì.
Thân phận của Dung Đường có chút lúng túng, dù có danh hiệu thế tử nhưng vẫn chưa vào hàng quan viên.
Đáng lý y phải đến điện Thiều Hoa, nhưng lại không muốn gặp Thịnh Thừa Lệ hay Thịnh Tự Viêm, nên kiếm cớ ở bên mẹ mình.
Vương hoàng hậu nhiều lần nhìn về phía muội muội, lộ ra nụ cười vui mừng, khen ngợi muội muội đã dạy ra một đứa con trai ngoan.
Có lẽ vì dưới gối cũng có con nối dõi, nên mặt bà nay ngoài sự uy nghi đoan trang của một mẫu nghi thiên hạ, còn thêm vài phần dịu dàng của một người mẹ.
Dung Đường nhìn bà, trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhưng không biết nhắc nhở thế nào.
Tiệc rượu quá nửa, có cung nữ vội vàng mà đến, ghé vào bên tai Vương hoàng hậu thấp giọng bẩm báo câu gì đó, chén rượu trong tay người phụ nữ luôn luôn trầm ổn trấn định có vài giọt rượu bắ n ra, bình tĩnh lại rồi đứng dậy rời tiệc, mọi người tiễn đưa.
Vương Tú Ngọc nhíu mày, nhìn bóng lưng bà rời đi, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
Bữa tiệc đoan ngọ kết thúc sớm hơn dự kiến của Dung Đường, hoàng hậu rời khỏi điện Dục Tú, hoàng đế không vui ở điện Thiều Hoa. Khi mọi người ra khỏi cung, không ai dám thở mạnh, như là có mãnh thú ăn thịt người đang rình rập phía sau.
Dung Đường đợi một lát, Túc Hoài Cảnh lên xe ngựa, bảo Song Phúc đánh xe, vẻ mặt hơi âm u, phiền muộn.
Dung Đường nghi hoặc nhìn hắn, Túc Hoài Cảnh nhìn y hai giây, rồi đột nhiên phủ lên một nụ hôn nồng nhiệt.
Khi tình hình sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, Dung Đường lại một lần nữa nghiêm túc cân nhắc có nên chuẩn bị mỡ trong xe hay không, xe ngựa đi qua hai con phố thì dừng lại.
Có người ở ngoài cửa sổ nhẹ giọng hỏi: "Có tiện không?”
Đó là giọng của Mộc Cảnh Tự, Dung Đường lập tức tỉnh lại, cắn mạnh người trên mình, đẩy Túc Hoài Cảnh ra, vội vàng chỉnh trang y phục.
Nhưng trong xe đã sớm hỗn loạn.
Túc Hoài Cảnh chỉnh trang sơ sài, môi còn rỉ máu, mở cửa xe.
Mộc Cảnh Tự khựng lại, nhất thời không biết có nên lên xe này hay không, là Kha Hồng Tuyết nhìn thoáng qua, lên tiếng phá tan bầu không khí ngượng ngùng: “Một lát nữa sẽ giới nghiêm.”
Mộc Cảnh Tự lúc này mới tỉnh táo lại, thu xếp biểu cảm rồi bước lên xe.
Dung Đường mặt đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay giận dữ, ngồi một bên không thèm nhìn Túc Hoài Cảnh.
Cho đến khi Kha Hồng Tuyết cười cười chọc ghẹo: “Biết là ngươi có tức giận, nhưng trút lên thế tử gia là sao đây?”
Dung Đường sửng sốt, mơ màng quay đầu nhìn ba người.
Dung Đường có thể phân biệt được Túc Hoài Cảnh có trút giận lên mình hay không, nhưng điều kỳ lạ là không biết cơn giận này từ đâu mà đến.
Ánh mắt y quét qua khuôn mặt mỗi người với những biểu cảm khác nhau, dần dần bình tĩnh lại, trầm giọng hỏi: “Thịnh Thừa Lệ đã làm gì?”
Không nói thì thôi, vừa mở miệng bầu không khí trong xe lập tức lạnh xuống mức đóng băng.
Kha thiếu phó nhìn y không thể nói là đồng tình hay thương hại, lắc đầu nói: "Khó trách Túc đại nhân của chúng ta tức giận như vậy.”
Hắn hỏi: "Sao ngươi lại chắc chắn là Thịnh Thừa Lệ?”
“……”
Dung Đường yên lặng quay sang Túc Hoài Cảnh, nhẹ giọng mở miệng: "Sao ngươi lại khó chịu như vậy?”
Đại nhân vật phản diện hôn thì dữ dội bao nhiêu, lúc này lại im lặng bấy nhiêu.
Dung Đường khe khẽ thở dài,lấy một viên mứt hoa quả từ ngăn kéo, đưa đến bên miệng Túc Hoài Cảnh: “Ah——”
Túc Hoài Cảnh nhìn y vài giây, cuối cùng ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy viên mứt hoa quả ngọt ngào đó.
Kha Hồng Tuyết “chậc” một tiếng, quay mặt đi, cảm thấy mình không dưng đi làm chuyện vô bổ, đi xen vào chuyện nhà của đôi vợ chồng này.
Dung Đường an ủi Túc Hoài Cảnh xong, lại hỏi: “Vậy là có chuyện gì xảy ra?”
Kha Hồng Tuyết hỏi lại: " Đêm nay hoàng hậu nương nương có gì khác thường không?”
Dung Đường ngẩn ra một lúc, chợt nghĩ ra điều gì đó, trong lòng lộp bộp, thăm dò: “Có liên quan đến Thục phi nương nương sao?”
Mọi người sửng sốt, Túc Hoài Cảnh nhai mứt hoa quả kêu răng rắc như nhai xương.
Mộc Cảnh Tự nhìn bọn họ một cái, cuối cùng vẫn im lặng.
Chỉ có Thám Hoa Lang không sợ chết, suy nghĩ một lúc rồi nhìn Dung Đường vài giây, cười nói: “Thế tử gia, ngươi có nội gián trong cung, hay là đơn giản là ngươi tiên đoán như thần?”
Dung Đường không hé răng, Kha Hồng Tuyết nói: "Thịnh Thừa Tinh uống rượu say trong bữa tiệc tối nay, không biết giữ mồm giữ miệng nói ẩu, tuyên bố vũ công khắp điện, không ai có thể so với dáng người và giọng hát của Anh nương ở Dương Châu.
Dương Châu có một phường, danh hiệu hoa khôi trong phường đời đời kế tục, gọi là Anh Nương.
Mà hai mươi năm trước, hoa khôi cùng Thịnh Tự Viêm có từng xuân phong một lần, mẹ đẻ Thịnh Thừa Lệ chính là Anh Nương lúc đó.
Đây vốn là một chuyện phong lưu, dù đem ra bàn trong yến tiệc cũng không có gì không ổn.
Nhưng khi thân phận biến thành thiên tử và tội phi, con của tội phi lại đang được thánh sủng, bất kỳ ám chỉ nửa thật nửa giả nào cũng có thể gây ra sóng to gió lớn.
Lời nói của Thịnh Thừa Tinh vừa dứt, cả đại sảnh im lặng, Thịnh Thừa Lệ vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, như không nghe thấy gì.
Chỉ trong chốc lát, ngay cả những nhạc công ngâm xướng trong điện cũng nhận ra có điều không ổn, đều quỳ xuống, cả người run rẩy.
Nhân Thọ đế liếc nhìn Hạ Nguyên soái một cái, sau đó nhìn chằm chằm vào Thịnh Thừa Tinh, trầm giọng nói: “Trẫm thấy ngươi bị rượu chè phá hỏng đầu óc rồi!’
Sau đó phất tay áo rời đi, cả đại sảnh kinh hãi.
Kha Hồng Tuyết nói: “Thịnh Thừa Tinh ngày ngày giao du với văn nhân tài tử, tửu lượng tốt có tiếng, ai biết được lời này là bị người tính kế hay cố tình?”
Dung Đường nhíu mày, lắc đầu, chắc chắn nói: "Bị người ta tính kế.”
Kha Hồng Tuyết bật cười: "Ngũ điện hạ?”
Dung Đường do dự không gật đầu.
Túc Hoài Cảnh không còn giày vò viên mứt hoa quả như đang cắn xương người nữa, nắm lấy tay Dung Đường bóp, hỏi: “Tại sao nhắc đến hoàng hậu, Đường Đường lại nghĩ đến Thục phi nương nương?”
Dung Đường thấp giọng trả lời: "Bởi vì Nguyệt Dung.”
Hoặc là nói, bởi vì vớt lên túi thơm sau khi bà ta chìm xuống hồ.
Trong nguyên tác, Nguyệt Dung chết vào đêm giao thừa năm Khánh Chính thứ mười, và cái chết của bà ta dẫn đến vụ án minh oan cho Thục phi sau này.
Nhưng đó là vào mùa thu năm Khánh Chính thứ mười, sau biến cố của Vũ Khang Bá, Di phi bị giáng chức vì nhị hoàng tử ‘cấu kết’ với quân phản loạn, sau đó bị phát hiện có liên quan đến cái chết của Thục phi và đại hoàng tử, nên bị Nhân Thọ đế ban chết.
Mà hôm nay Di phi còn sống, Thục phi chưa được minh oan, Thịnh Thừa Lệ đã chậm ba tháng, sao có thể chậm thêm nữa?
Trong vụ án oan khuất lâu năm này, đầu tiên là Hoàng hậu, sau là Huệ quý phi, cuối cùng là Di phi, mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều bị liên lụy.
Ngoại trừ Thịnh Thừa Lệ từ trước đến nay không có chỗ dựa trong cung, các hoàng tử khác đều bị liên lụy, bị đế vương ghét bỏ.
Thục phi là lá bài bảo mệnh của Thịnh Thừa Lệ, cũng là lá bài để gã chiếm được lòng vua, gã chơi càng quyết liệt, lợi ích càng cao.
Thịnh Thừa Lệ dùng ngay lúc này không có gì đáng trách, mặc dù không phải thời cơ thích hợp nhất, nhưng lại có thể giúp gã một việc lớn.
Chẳng hạn như chính thức bồi dưỡng thế lực, chẳng hạn như Nhân Thọ đế đích thân truyền thụ thuật đế vương…
Mọi thứ đều có thể, Thịnh Thừa Lệ đang thúc đẩy tiến trình, tạo thế lực độc tôn, tham vọng lộ rõ, Dung Đường nhìn thấu ngay lập tức.
Y đem những lợi hại này phân tích ra cho ba người, giấu đi một số phần bị hạn chế không thể nói, kể một cách toàn diện.
Kha Hồng Tuyết nhìn y nửa ngày, bỗng dưng nở nụ cười, đảo mắt hỏi Túc Hoài Cảnh: "Trong nhà có một quân sư như vậy, vì sao vẫn giấu ở trong trướng, không thả y ra?"
“……”
Người này nói chuyện cũng rất mập mờ, là quân trướng hay là hồng trướng, không nói rõ ràng, chỉ để cho người ta đoán.
Xe ngựa đi qua góc đường kế tiếp, Kha thiếu phó đã bị "mời" đi xuống.
Xe ngựa Kha phủ vẫn bám theo không xa không gần, thấy vậy đón chủ nhân, Kha Hồng Tuyết mặt dày mày dạn bám lấy cửa xe hỏi: “Học huynh, huynh muốn ta cô đơn trong phòng sao?”
Mộc Cảnh Tự liếc hắn một cái, không muốn đáp lại, nhưng người ta cứ lải nhải không ngừng.
Mộc Cảnh Tự lạnh lùng nói: "Lắm lời.”
Kha Hồng Tuyết lập tức im bặt, nhìn Mộc Cảnh Tự, đôi mắt đào hoa chớp chớp đầy trông mong.
Mộc Cảnh Tự không còn cách nào, cuối cùng xuống xe.
Trong xe chỉ còn lại hai người, viên mứt hoa quả trong miệng Túc Hoài Cảnh chỉ còn lại hạt, hắn nhổ ra, ngồi im trong góc, như một cây nấm nhỏ trong bóng tối.
Dung Đường thở dài, giơ tay đóng chốt cửa sổ, rồi thò đầu ra dặn Song Phúc đi qua phố Thủy Lăng mua ít đồ ăn vặt rồi về phủ.
Đi tới đi lui ít nhất cần nửa canh giờ, vừa vặn có thể về phủ trước giờ giới nghiêm.
Túc Hoài Cảnh mắt lạnh nhìn y làm xong những hành động này, còn khoá cửa xe lại.
“Đường Đường đây là ý gì?”
Dung Đường hỏi hắn: " Ngươi đang giận cái gì vậy?”
Túc Hoài Cảnh thề thốt phủ nhận: "Ta không có tức giận.”
Dung Đường nhíu mày, vì thế Túc Hoài Cảnh phủ nhận: "Nghiêm túc mà nói, ta đang ghen.”
Hắn nói: "Ta luôn nghĩ các ngươi đã từng thân mật cỡ nào, mới có thể hiểu rõ như lòng bàn tay tới vậy?"
Dung Đường bất đắc dĩ cười: "Ngươi cảm thấy ta không đủ hiểu ngươi sao?”
Không ngờ Túc Hoài Cảnh nghe vậy lại thản nhiên hỏi ngược, trong mắt lộ ra chút nghi hoặc: "Đường Đường hiểu ta không phải là điều đương nhiên sao, ta và ngươi là phu thê.”
Dung Đường: "......”
Sao mà ngay cả đại nhân vật phản diện phiên bản nấm nhỏ âm u cũng không cãi lại được vậy chứ?.
Y dở khóc dở cười, trực tiếp ngồi lên người Túc Hoài Cảnh, dưới ánh mắt kinh ngạc mơ hồ của hắn, nhẹ nhàng li3m vết thương ở khóe môi hắn, giọng nói mềm mại khiến người ta để tâm, lợi thế đủ hấp dẫn.
"Ta chưa từng thân mật với gã, những gì ta hiểu đều khiến người ta chán ghét khó chịu, còn ngươi làm ta vui vẻ.”
Trong mắt Túc Hoài Cảnh còn lẫn chút không hiểu, nhưng sâu hơn đã bị sự không thể tin thay thế.
Dung Đường cười một tiếng, lại li3m vết thương ở khóe môi hắn, ép ra giọt máu rồi lại cuốn vào miệng mình.
Tiên nhân ngồi trên người tín đồ của mình, nuốt lấy máu của hắn, như hoàn thành một nghi lễ hiến tế, rồi ban thưởng.
"Không phải nói muốn thử tư thế này sao, ngươi còn nửa canh giờ.”
"Làm xong thì không được ghen lung tung nữa.”
“Ngươi thật sự là bình dấm chua nhỏ đúng không? "Dung Đường cười hỏi hắn, với biểu cảm trong sáng nhất, làm hành động mê hoặc nhất trên đời này.……
"Ta thích ngươi, Hoài Cảnh." Dung Đường chạm nhẹ vào mũi hắn, thì thầm: "Ta chỉ thích ngươi.”