Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 142




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dung Đường và Thịnh Thừa Lệ nhìn nhau, gió nhẹ thổi trên mặt hồ, du khách hào hứng trở về, càn rỡ ngâm xướng trên thuyền. Đoàn thuyền vừa bị quấy rầy đã trở lại trật tự, sự cố kia chỉ là một đoạn nhỏ trên đường về, không ai để ý đến. Ngoại trừ ba người trên chiếc thuyền này.

Dung Đường đứng ở ngoài mui thuyền, giây lát sau lại ngồi xuống chỗ cũ.

Kha Hồng Tuyết đưa tới một ánh mắt không đồng ý lắm, nhưng Dung Đường ra hiệu cho hắn cũng ngồi xuống.

Thuyền có lớn có nhỏ, thuyền hoa tinh xảo, thuyền ô bồng* đơn sơ, nếu cẩu thả hơn một chút, thậm chí không có mái che, co chân lại nằm ngửa trên mặt hồ ngắm sao trên trời, chìm đắm trong mộng.



Thuyền Ô BồngMột chiếc bàn gỗ được đặt ở mũi thuyền, có pha trà xanh, sau khi Dung Đường ngồi xuống, điêu luyện rót một tách trà cho mình, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ nói gì vậy, trà có gì không ổn sao?”

Thịnh Thừa Lệ nhìn y, trong mắt lộ ra chút trêu tức, sau vài giây nhìn nhau liền cười, nhận lấy ấm trà mà Dung Đường vừa đặt xuống, cũng rót cho mình một tách, nhấp một ngụm, nói: "Tam ca được phụ hoàng sủng ái, gia đình mẫu thân quý phi nương lại được hậu đãi, trong cả khu vườn Phù Viên đều dùng loại trà Long Tỉnh thượng hạng, sao có thể không ổn chứ?

Dung Đường cầm tách trà, đưa lên mũi ngửi nhẹ, không uống vào, chậm rãi nói: "Vậy ta không biết điện hạ nói loại trà gì, càng không hiểu vì sao ta lại không dám đến hội Chiết Hoa, rốt cuộc là không nên tin tưởng ai?”

Mái chèo khẽ lướt trên mặt hồ phát ra tiếng vang trong trẻo, Thịnh Thừa Lệ cúi đầu nhìn tách trà, vẻ mặt dường như không quan tâm, sau một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Biểu huynh nói vậy, Thừa Lệ không biết nên nói gì.”

Kha thiếu phó lanh lợi đúng lúc phá vỡ cục diện bế tắc cười nói: "Điện hạ nghỉ ngơi trong phủ ba tháng, lần này sao lại nghĩ đến việc ra ngoài dự tiệc? Nghe nói trước Tết điện hạ đã đến Tây Nam, bị trúng chướng độc, bây giờ đã khỏi chưa?”

Thịnh Thừa Lệ đặt tách trà xuống, trả lời: "Hội Chiết Hoa của tam ca tổ chức náo nhiệt như vậy, phụ hoàng bảo ta đến giúp tam ca chia sẻ nỗi lo. Còn về chướng độc—”

Gã ngừng lại một chút, ngẩng lên nhìn Dung Đường, đôi mắt đó đẹp đẽ trong trẻo không tì vết, cả khuôn mặt rất ưu tú.

Thịnh Thừa Lệ nhẹ nhàng cười: "Đỡ nhiều rồi, trước đây khí độc làm mờ mắt, không nhìn rõ mọi thứ, bây giờ nhìn lại mới nhận ra trước đây mình luôn sống trong sương mù.”

Dung Đường nhíu mày, rõ ràng nghe ra ý nghĩa của câu nói này, sắc mặt có phần không vui.

Y ngồi trong khoang thuyền không nói lời nào, Kha Hồng Tuyết bên cạnh trò chuyện tùy ý, vừa không để bầu không khí trở nên quá ngượng ngùng, lại vừa không lộ ra ý đồ thu thập thông tin.

Cho đến khi thuyền ô bồng cập bờ, vài người trên bờ chia tay, Thịnh Thừa Lệ đột nhiên gọi một tiếng, nhẹ giọng hỏi: "Thầy, tại sao giữa chúng ta lại thành ra như thế này?”

Bước chân của Dung Đường khựng lại, cùng Kha Hồng Tuyết dừng lại, nhưng không quay đầu.

Vẻ mặt Kha thiếu phó nghi hoặc, kín đáo trả lời: " Thân phận điện hạ cao quý, hạ thần chỉ là kẻ thấp kém, nên giữ đúng lễ quân thần, xin điện hạ đừng nói như vậy nữa, kẻo bị người khác buộc tội.”

Thịnh Thừa Lệ liếc hắn một cái, nói: "Là ta quên mất, hiện giờ Túc đại nhân là ngự sử trung thừa, tay nắm quyền buộc tội bách quan, học trò sau này nhất định phải thận trọng lời nói việc làm.”

Gã chủ động đề cập tới Túc Hoài Cảnh, Kha Hồng Tuyết liền cười nhắc nhở:"Đêm sâu sương lạnh, điện hạ nên sớm về phòng nghỉ ngơi, cũng đỡ để đêm tối, mắt không nhìn rõ, vô ý dẫm phải chỗ lồi lõm ngã xuống thì không tốt đâu.”

Hai năm trước, Nguyệt Dung ngã vào hồ nước Phù Viên chết, ngay sau đó Thịnh Thừa Lệ trong Ngự Hoa Viên "vô tình" trượt chân, rơi xuống hồ gãy một chân.

Sắc mặt Thịnh Thừa Lệ hơi biến đổi, gật đầu không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.

Khuôn mặt khéo léo của thám hoa lang cuối cùng cũng không giữ nổi nụ cười.

Hắn đi về cùng Dung Đường, sau khi đám đông tản ra, khẽ cười khẩy một tiếng, không rõ là chế giễu ai, nhưng nói: "Ta tưởng rằng mắt nhìn của học huynh đã tệ đến cực điểm, không ngờ thế tử gia ngài mới thực sự là trò giỏi hơn thầy.”

Dung Đường nhếch môi, không phản bác lời trêu chọc này cũng không đáp lại, chuyên tâm bước đi, trong mắt đã có phần buồn ngủ.

Kha Hồng Tuyết suy nghĩ một lúc, hỏi: "Cần phải giấu Túc Hoài Cảnh không?”

Dung Đường hơi ngẩn ra, có một giây động tâm, lại nói: "Không giấu được.”

Kha Hồng Tuyết: "... Cũng đúng.”

Từ khi họ đồng ý để Thịnh Thừa Lệ lên thuyền, đã không thể giấu được Túc Hoài Cảnh, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi, Kha Hồng Tuyết hỏi câu này, phần lớn cũng hiểu rằng nếu bị Túc Hoài Cảnh biết, Dung Đường khó mà "yên ổn".

Dung Đường chỉ cười cười, nương theo bóng đêm che đi vài phần lệ khí và ưu sầu, trở về cùng Kha Hồng Tuyết.

Kha Hồng Tuyết lại nhẹ giọng lên tiếng, như thầm thì cũng như hỏi thăm, tiện miệng nói: "Ngươi có thấy Thịnh Thừa Lệ dường như thay đổi chút ít không?”

Người cả đêm đều cố gắng trấn định, không để lộ cảm xúc, tim đột nhiên trầm xuống.

Dung Đường li3m đôi môi khô nẻ, nhẹ giọng nói: "Mười bảy, mười tám tuổi, lớn nhanh là chuyện thường.”

Kha Hồng Tuyết rũ mắt nhìn Dung Đường, nhận ra y không muốn nói thêm, nhưng đã hiểu rõ, tiện miệng đáp một câu "Đúng vậy", đưa y về phòng rồi quay lại bên kia tiểu viện.

Dung Đường rửa mặt nằm lên giường, mãi không ngủ được.

Cửa phòng mở từ bên ngoài, có người mang hơi sương đêm bước vào, dừng lại bên giường.

Đầu giường treo một ngọn đèn nhỏ lấp lánh—do hệ thống đã khóc ra trước khi đi.

Dung Đường ngồi dậy, nương theo ánh sáng lờ mờ nhìn Túc Hoài Cảnh, nhẹ giọng hỏi: "Đang giận sao?”

Túc Hoài Cảnh không nói gì, cúi xuống hôn nhẹ, không phải là để phát ti3t, nhưng rõ ràng tâm trạng không tốt.

Dung Đường không phản kháng, để mặc hắn hôn từ môi lên mắt, rồi từ d ái tai đến cổ, ngoan ngoãn như một con búp bê.

Túc Hoài Cảnh vùi đầu vào cổ Dung Đường, khẽ nói: "Ta không giận ngươi.”

"Ta biết," Dung Đường đáp.

Túc Hoài Cảnh im lặng rất lâu, không tiến thêm bước nào, chỉ ôm y hỏi: "Là loại trà gì?”

Dung Đường khựng lại một chút, thấp giọng hỏi: "Kha Hồng Tuyết nói cho ngươi biết à?”

Túc Hoài Cảnh không thích cách trả lời bằng câu hỏi, nhưng vì là Dung Đường, hắn đành thành thật: "Phải.”

Dung Đường suy nghĩ một lúc rồi chợt cười oán giận: "Sao hắn lại như vậy, đúng là không giấu diếm được chút nào.”

Túc Hoài Cảnh: "Hắn nghĩ điều đó liên quan đến ta, không muốn chúng ta hiểu lầm.”

“……”

Dung Đường im lặng hai giây, chân thành cảm thán: "Hắn thật thông minh.”

Ánh mắt người đè lên người tối sầm lại, cúi đầu c ắn vào cổ y một cái.

Dung Đường đau đớn, khẽ "a" một tiếng, Túc Hoài Cảnh ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt y: " Đường Đường,  trên giường thì đừng khen người khác.”

“...... Bình dấm chua nhỏ. "Dung Đường nhỏ giọng nói thầm, rồi nhanh chóng ngắt lời Túc Hoài Cảnh trước khi hắn kịp nói thêm, vòng tay ôm lấy hắn, nhẹ nhàng dụ dỗ: "Làm trước đã.”

Túc Hoài Cảnh hơi ngạc nhiên, không cử động gì nhưng phản ứng s1nh lý đã rất thành thật.

Dung Đường cười, ngẩng đầu cọ cọ mũi hắn, nhỏ giọng nói:"Làm trước đã, ta có quá nhiều suy nghĩ, không thể ngủ, ngươi làm ta mệt lả đi để ta có thể ngủ một giấc ngon, được không?”

Quả thực không thể nói rõ đến tột cùng là mê hoặc hay là cùng phạm tội,Dung Đường dường như đã biết Túc Hoài Cảnh sẽ không ép buộc mình, nên tự tin đưa ra lời mời.

Túc Hoài Cảnh nhìn y một lúc lâu, cuối cùng lựa chọn cùng trầm luân.

Khi cả hai đang trong cao trào, mồ hôi nhễ nhại, Dung Đường ghé vào tai Túc Hoài Cảnh, cắn mạnh vào vành tai hắn,khiến người ta vừa cảm giác đau đớn vừa tỉnh táo, sau đó yếu ớt nói: "Hoài Cảnh, giữa ta và ngươi không có hiểu lầm gì cả.”

Dù là tách trà đó, hay hai cuộc đời từng đối đầu gay gắt, chúng ta luôn ngang bằng.

Túc Hoài Cảnh không có hé răng, chỉ là dưới sự chứng kiến của những hạt ánh sáng nhạt ở đầu giường, ánh mắt càng lúc càng sâu, lấp đầy bởi d*c vọng mãnh liệt.

Muốn giấu người đi, muốn nuốt vào bụng.

Lại muốn y bình an khỏe mạnh, muốn y cả đời không lo.

……

Vài ngày sau hội Chiết Hoa, Túc Hoài Cảnh không rời khỏi Dung Đường một bước.

Dung Đường bất đắc dĩ bật cười, vừa cảm thấy hắn quá cảnh giác, vừa hiểu Túc Hoài Cảnh rất khó yên lòng.

Đành để mặc hắn đi, Dung Đường ở lại vườn đến ngày cuối cùng rồi trở về kinh thành.

Trên đường trở về đổi tuyến đi Đà Lan Tự một chuyến.

Túc Hoài Cảnh không hiểu rõ mục đích của Dung Đường, nhưng vẫn chiều theo y như thường lệ.

Đường Đường muốn làm gì, hắn chưa bao giờ không đồng ý.

Đà Lan Tự ngày ngày hương khói cường thịnh, hoà thượng nhỏ lần trước gặp vẫn đứng đợi tại cửa chùa, thấy người đến liền niệm một câu Phật hiệu, nói: "Thí chủ xin đi theo ta.”

Dung Đường gật đầu thăm hỏi: "Đa tạ tiểu sư phụ.”

Gần đây Túc Hoài Cảnh như mắc chứng lo âu khi xa cách, thấy vậy liền nhíu mày, hỏi: "Ta không thể đi cùng sao?”

Chưa kịp để Dung Đường trả lời, hoà thượng nhỏ nói: "Sư thúc dặn, nếu Túc thí chủ kiên quyết muốn đi, có thể dẫn vào ngoại viện chờ.”

Túc Hoài Cảnh cảm ơn, rồi cùng hai người đi vào, Dung Đường hơi ngạc nhiên, sau đó lắc đầu cười nhẹ.

Cái gì mà người xuất gia dứt bỏ hồng trần? Nhân duyên này rõ ràng chưa dứt sạch.

Cây lê trong tiểu viện, tuyết trắng đã thành lá xanh, Tuệ Miễn ngồi quỳ trên bồ đoàn nhỏ giọng tụng kinh, Dung Đường vào cũng không làm phiền, ngồi quỳ bên cạnh, đối diện cổ Phật và hương trầm chậm rãi tụng kinh.

Cho đến khi tụng xong chữ cuối cùng của kinh văn, bên cạnh thoảng mùi trà xanh, Dung Đường mở mắt, thấy tăng nhân tóc trắng đã rời bồ đoàn, giờ đang cúi đầu pha trà, tư thế ung dung bình thản.

Tuệ Miễn nói: "Thí chủ đến sớm hơn ta dự đoán, đã có đáp án cho bốn câu hỏi trước chưa?”

Từ đâu đến, vì sao đến, khi nào đến, đi về đâu.

Dung Đường đứng lên, thành thật lắc đầu: "Chưa.”

Tuệ Miễn không ngạc nhiên, điềm tĩnh rót cho y một tách trà, rồi mời y ngồi: "Vậy lần này thí chủ đến, là vì chuyện gì?”

“Đại sư không biết? "Dung Đường nhìn vào mắt hắn hỏi.

Tuệ Miễn nhẹ nhàng cười: "Bần tăng chỉ là một người tu hành phàm tục, sao có thể nhìn thấu thiên cơ?”

Ánh mắt Dung Đường trầm xuống, ngón tay ở bên người chậm rãi nắm thành quyền.

Lá trà thơm ngát đan xen với đàn hương, cây lê trong sân kết những quả nhỏ.

Dung Đường hỏi: "Thiên đạo có thiếu sót, đúng không?”

Ngừng lại một chút, y đổi cách hỏi: "Hoặc là, người không ở vị trí của mình, là ai?”