Cuối tháng ba, hội Chiết Hoa của Thịnh Thừa Tinh lại một lần nữa mở màn.
Nhị hoàng tử được phong vương đi tới đất phong, tứ hoàng tử băng hà, ngũ hoàng tử đóng cửa không tiếp khách, lục hoàng tử là đệ đệ ruột của Thịnh Thừa Tinh, thất và bát hoàng tử lại còn nhỏ tuổi.
Năm nay mới qua nửa đầu năm, thế lực của Thịnh Thừa Tinh ở kinh thành lại một lần nữa phục hồi từ sự suy thoái sau khi Trương Bảo Sơn bị ngã ngựa năm ngoái, vì vậy hội Chiết Hoa lần này cũng rất náo nhiệt.
Túc Hoài Cảnh và Mộc Cảnh Tự đều tham dự, Dung Đường và Kha Hồng Tuyết cũng tự nhiên mà đến Phù Viên để góp vui.
Vẫn ở trong tiểu viện có lầu các sơn đỏ kia, tâm trạng của mọi người lại hoàn toàn khác so với lần đầu đến đây.
Đêm đầu tiên vào ở đã tổ chức tiệc trên lầu, ngắm nhìn vườn hoa nở rộ dưới ánh hoàng hôn, cười nói uống vài bình rượu.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Dung Đường không thấy Túc Hoài Cảnh đâu, ra ngoài thấy Kha Hồng Tuyết đang chơi ván cờ dang dở trên gác. Thấy y đến, Kha thiếu phó khẽ cười vẫy tay: "Thế tử gia, chào buổi sáng.”
Vì thế Dung Đường thuận thế đi lên, ngồi đối diện hắn.
Ván cờ rối rắm, tưởng như thắng bại đã định, thực ra xung qua đều là sát cơ và sinh môn, mỗi bên đều cố gắng sinh tồn.
Y chẳng muốn chơi cờ, cảm nhận gió xuân sáng sớm, hỏi: "Mộc đại nhân và Hoài Cảnh đâu?”
Kha Hồng Tuyết hạ một viên đen xuống, nói: "Ra ngoài vườn đón người rồi.”
Dung Đường nhíu mày, trong lòng dâng lên một dự cảm kỳ lạ: "Đón ai?”
Kha Hồng Tuyết nhẹ nhàng liếc y một cái, nói: "Ngũ điện hạ.”
Dung Đường ngơ ngẩn một lúc, rồi lập tức bình tĩnh lại, không có cảm xúc dư thừa.
Kha Hồng Tuyết thấy lạ, hỏi: "Thế tử gia không thấy ngạc nhiên sao?”
"Không." Dung Đường lắc đầu, ánh mắt tập trung vào bàn cờ, thấp giọng nói: " Vốn dĩ gã nên là người như vậy.”
Gãy chân sẽ tìm cách rời xa Kinh thành, bị móc mắt ba tháng không thấy tăm hơi đã là cực hạn, làm sao Thịnh Thừa Lệ có thể để mình rời xa trung tâm quyền lực lâu như vậy?
Dù quy chế của tổ tiên không cho phép hoàng tử tàn tật kế vị, nhưng… chỉ cần không còn hoàng tử nào khác chẳng phải là được sao?
Luôn có cách, chỉ cần Thịnh Thừa Lệ còn sống, sẽ có cách để mình trở thành người có khả năng làm hoàng đế nhất trong số các hoàng tử của Nhân Thọ Đế.
Nhưng bởi vì hạn chế của thiên đạo, Dung Đường lại không thể giết gã sớm như vậy.
Cho nên bất kỳ hành động nào của Thịnh Thừa Lệ, trong mắt Dung Đường đều rất bình thường, không cần lo lắng, cũng không cần hoảng sợ.
So với nam chính này, y quan tâm hơn đến cái gọi là thiên đạo chính thống cùng với não chủ hơn.
Vì đẩy Thịnh Thừa Lệ lên thượng vị mà chúng có thể mà làm ra những việc vượt ngoài tầm hiểu biết.
Kha Hồng Tuyết nhìn y một lúc lâu rồi cười bất chợt, thả một quân cờ lên bàn cờ, nhẹ giọng nói: "Đôi khi ta cảm thấy, chắc hẳn chúng ta có duyên phận rất sâu.”
Vừa rồi Dung Đường nhắc tới Thịnh Thừa Lệ cũng chẳng mấy quan tâm, nhưng lúc này lại không thể tránh khỏi giật mình, cúi đầu chột dạ, hỏi: "Ví dụ như?”
Kha Hồng Tuyết: "Ví dụ như kiếp trước gặp qua, ví như duyên định ba đời?”
Hắn nói chuyện luôn luôn như vậy, nửa đứng đắn nửa không đứng đắn, lời này người ngoài nghe thấy sẽ cảm thấy ngả ngớn, cho rằng chỉ là nói đùa. Cho dù là Túc Hoài Cảnh và Mộc Cảnh Tự nghe thấy, phần lớn cũng không có cảm xúc bất mãn.
Yết hầu Dung Đường lại lăn một vòng, nhìn quân cờ đen trắng giăng khắp nơi, thấp giọng trả lời: "Có thể lắm, ai biết được.”
Kha Hồng Tuyết yên lặng nhìn y, không thể nhìn thẳng vào mắt bèn nhìn về phía mái tóc đen nhánh của y.
Lâu sau, Kha Hồng Tuyết khẽ cười, giọng nói mơ hồ: "Gần đây ta thường mơ một giấc mơ, trong mơ tuyết rơi đầy trời, vàng mã trải đầy đất, ta khiêng một cỗ quan tài từng bước từng bước từ cửa lớn của Kha phủ, đi đến phần mộ tổ tiên ngoài ngoại ô.”
Hắn hỏi: "Thế tử gia, ngươi biết đó là ai không?”
Dung Đường im lặng rất lâu, ngẩng đầu nhìn ánh sáng buổi sáng xa xăm, thấp giọng hỏi lại: " Ngươi nói xem, huynh trưởng là bông tuyết lạnh lẽo, hay là ánh mặt trời ấm áp?”
Gió thổi mây trôi, trên gác diễn ra cuộc đối thoại không nên tồn tại ở thời đại này, Kha Hồng Tuyết im lặng nửa ngày, nhẹ nhàng cười, đặt quân cờ xuống, đứng dậy, chỉnh lại tay áo và y phục, rồi hành đại lễ với Dung Đường.
Hai bên không cần nói gì, tất cả đều hiểu hàm nghĩa của việc này.
Bởi vậy Dung Đường cũng không ngăn cản hắn, chỉ thu dọn từng quân cờ, rồi cùng Kha Hồng Tuyết chơi lại một ván cờ khác.
Khi Túc Hoài Cảnh và Mộc Cảnh Tự trở về, ván cờ đang đi được một nửa, chưa phân thắng bại.
Song Thọ đã dọn xong bữa sáng, bốn người ngồi xuống dùng bữa, Dung Đường liếc thấy Mộc Cảnh Tự hơi nhíu mày, kết hợp với vẻ trầm xuống rõ rệt của Túc Hoài Cảnh, y hiểu ra rằng có lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài tầm kiểm soát.
Y cắn một miếng bánh bao chiên, đùa hỏi: "Sao vậy, mắt của Thịnh Thừa Lệ lại lành rồi à?”
Túc Hoài Cảnh mím môi không nói, Mộc Cảnh Tự nhìn y, trong mắt thoáng qua một sắc thái kỳ lạ.
Dung Đường hơi giật mình, nhẹ giọng nói: "Quả nhiên…”
Túc Hoài Cảnh hỏi: "Đường Đường đã sớm biết sẽ như vậy sao?”
Dung Đường: "Chỉ là đoán bừa, may mắn đoán trúng mà thôi.”
Đây không phải là vấn đề may rủi, con mắt của Thịnh Thừa Lệ là do Lưu Vân tự tay móc ra, đựng trong hộp và đưa đến tay Túc Hoài Cảnh. Đừng nói Thịnh Thừa Lệ không thể lấy lại con mắt của mình để lắp vào, ngay cả khi lắp vào cũng chỉ là một vật chết, không có chức năng sử dụng.
Thế nhưng các quan liêu tham dự buổi hội sáng nay, tại cổng Phù Viên, lại thấy một vị ngũ hoàng tử điện hạ hoàn chỉnh chỉnh tề.
Chân lành lặn, mắt nguyên vẹn, ba tháng biến mất dường như chỉ là hành động tùy hứng, không hề có chút khó khăn hay thử thách nào. Thậm chí vì gã ngẫu hứng tham dự phó hội mà hoàng đế còn đặc biệt sai thái giám truyền lệnh, yêu cầu bá quan nghênh tiếp.
Điều này là sao?
Tâm trạng Túc Hoài Cảnh cực kỳ tồi tệ,
vô thức nắm chặt tay Dung Đường, những cảm xúc lo lắng mơ hồ trong lòng khó mà che giấu được.
Dung Đường ngược lại an ủi hắn: "Thế này là tốt rồi.”
Túc Hoài Cảnh nghi hoặc, đôi mày khẽ nhíu lại một tầng lo âu nhàn nhạt.
Dung Đường nói: "Dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc gã không ra mặt.”
Thiên đạo ưu ái nam chính của nó vô cùng, chẳng ai có thể cam đoan dưới tình huống Thịnh Thừa Lệ thất bại liên tiếp, có thể có cơ duyên nghịch thiên gì xuất hiện ở trên người gã hay không, thay vì nghĩ loại khả năng hư vô mờ mịt này rồi hoảng sợ cả ngày, không bằng đối đầu công khai như bây giờ.
Tiếp tục đi trên con đường mà mỗi kiếp trước nên đi, chơi đùa lòng người, tính toán âm mưu.
Huống hồ......
Dung Đường híp mắt, vỗ nhẹ tay Túc Hoài Cảnh: "Đối với ta mà nói, đây là chuyện tốt.”
Túc Hoài Cảnh không hiểu, nhìn y nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ gật đầu.
Bốn người mỗi người một suy nghĩ, Kha Hồng Tuyết nhìn Mộc Cảnh Tự, trong đầu không ngừng nghĩ về câu hỏi trước đó của Dung Đường.
Còn Dung Đường, thuận thế vào không gian hệ thống, nhìn hai đám mây bên trong, cười khẽ một tiếng.
Sau khi đi ra, y ngước nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, không rõ cảm xúc gì, khóe miệng hiện lên một nụ cười có chút châm chọc.
……
Gặp mặt Thịnh Thừa Lệ tại hội Chiết Hoa là điều bình thường.
Tại yến hội năm Khánh Chính thứ chín, nam chính giả bệnh, bày mưu sau lưng, không tiện xuất hiện.
Mà đến năm Khánh Chính thứ mười một, trước có án tham ô quân lương của đô đốc Tây Nam Trương Bảo Sơn, sau có sự thiên vị của thiên tử đương triều. Trong hội Chiết Hoa này, ngoài chủ nhân của yến hội, Thịnh Thừa Lệ là người có danh nổi bật nhất.
Đương nhiên Túc Hoài Cảnh cũng không thu mình, bất kể đời nào, vào lúc này hắn đã gần như hòa nhập vào trung tâm quyền lực, những quan viên ở Ngự Sử tuổi cao, Ngự Sử Đài gần như trở thành nơi hắn làm chủ, Nhân Thọ Đế cũng rất tin tưởng hắn, hắn cách việc báo thù chỉ một bước cuối cùng, không thể không nỗ lực hơn.
Tất cả mọi người đều bước lên sân khấu lịch sử vào năm nay, mà hội Chiết Hoa này trở thành khởi đầu cho nhiều mối quan hệ quyền lực.
Lãm Nguyệt các vẫn vang lên tiếng hát hí khúc, Túc Hoài Cảnh và Mộc Cảnh Tự có chính khách cần kết giao, Dung Đường cùng Kha Hồng Tuyết nghe hát.
Đợi đến khi ánh trăng phủ đầy mặt hồ, vở kịch kết thúc, mọi người rời đi, Dung Đường cúi xuống lên thuyền trở về, vừa ngồi xuống, đuôi thuyền bị ai đó nhẹ nhàng nhấn xuống một cái.
Một người mặc áo gấm màu vàng nhạt, cúi người nhìn vào trong thuyền, mày mắt như họa, vừa như câu hồn, vừa như quấn lấy, tựa như sinh ra đã là kiệt tác, bên khóe mắt có một nốt ruồi, vừa mê hoặc vừa đẹp đẽ, ai thấy cũng phải nói tạo hóa đã ưu ái người này rất nhiều.
Thịnh Thừa Lệ hỏi: "Có thể cho ta đi nhờ thuyền không?”
Kha Hồng Tuyết bất động thanh sắc khéo léo từ chối: "Trong thuyền chật hẹp, thân thể ngàn vàng của điện hạ, e không thích hợp.”
Thịnh Thừa Lệ cười ôn hòa: "Vậy sao? Nhưng thuyền bên bờ đều đã đầy, nếu đợi nữa, chỉ sợ phải đợi thuyền trống quay về, như vậy vừa tốn thời gian, vừa mệt mỏi cho người chèo thuyền.”
Gã nói xong lộ ra một chút vẻ khó xử, quay đầu nhìn Dung Đường, lại hỏi một lần: "Biểu huynh, có thể cho ta đi nhờ một đoạn thuyền không?”
Kha Hồng Tuyết khẽ nhíu mày, định tiếp tục từ chối, Dung Đường lại ra hiệu, ngẩng lên đối diện Thịnh Thừa Lệ, vài giây sau, y nói: " Phù Viên vốn là hành cung của hoàng gia, điện hạ mới là chủ nhân, đâu có lý nào lại đi xin khách như thế.”
Dung Đường lạnh nhạt nói: "Mời.”
Thịnh Thừa Lệ khẽ mỉm cười, cất bước vào khoang thuyền.
Kha Hồng Tuyết không muốn gã lên, nhưng Dung Đường đã đồng ý, không thể đuổi người xuống, bèn tự nhiên đổi hướng, ngồi cùng hàng với Dung Đường, cười nói: "Điện hạ cùng chúng thần đi chung một thuyền, đã là hạ mình, thần thực sự không dám ngang hàng với điện hạ.”
Thịnh Thừa Lệ định ngồi cạnh Dung Đường, động tác hơi khựng lại, cười nhẹ, không bận tâm, ngồi vào vị trí của Kha Hồng Tuyết ban đầu.
Người chèo thuyền chèo mái chèo, sóng nước từ từ đẩy thuyền đi về phía trước, Thịnh Thừa Lệ câu được câu không khơi mào đề tài, Kha Hồng Tuyết khéo léo trả lời.
Ánh trăng dịu dàng, cả hồ tràn ngập tiếng cười nói của công tử tiểu thư.
Dung Đường muốn nói với Kha Hồng Tuyết không cần đề phòng như vậy, nhưng y cũng không muốn nói chuyện với Thịnh Thừa Lệ, bèn im lặng, dựa vào khoang thuyền nhìn ra hồ qua cửa sổ nhỏ.
Cho đến khi bên ngoài bỗng nhiên có tiếng kinh hô, Kha Hồng Tuyết thò đầu ra nhìn, thấy một công tử nhà nào đó uống quá chén, hưng phấn quá mức, chèo thuyền thay người chèo thuyền, vừa chèo vừa ngâm thơ dưới trăng.
Đáng tiếc kỹ thuật chèo thuyền quá kém, lảo đảo đụng vào không biết bao nhiêu thuyền, nhìn thấy sắp chèo về phía họ.
Kha Hồng Tuyết khẽ "chậc" một tiếng: "Mất mặt xấu hổ.”
Dung Đường nhìn vị trí, thấy họ đang ở giữa hồ, chỗ nước sâu.
Không cần nghĩ nhiều, y ngẩng lên nhìn Thịnh Thừa Lệ, hỏi: " Ngươi làm?”
Thịnh Thừa Lệ nở một nụ cười vui vẻ: "Cuối cùng biểu huynh cũng chịu nói chuyện với ta rồi sao?”
Kha Hồng Tuyết ngẩn ra, lập tức đề phòng, kéo Dung Đường đứng dậy, muốn nhảy lên thuyền khác.
Thịnh Thừa Lệ vẫn ngồi yên, đôi mắt đẹp như một đôi lưu ly.
Dòng thuyền hỗn loạn xung quanh, cuối cùng đẩy đến chỗ nước này, nhưng chỉ nhẹ nhàng chạm một cái rồi đi, không có cái bẫy nào như dự đoán, tựa như một hiểu lầm.
Như một hình phạt vô thưởng vô phạt.
Thịnh Thừa Lệ nhìn hai người căng thẳng quá mức trước mặt, cười hỏi: “Chỉ là ta tò mò, sao biểu huynh lại tới tham dự hội? Phải chăng đã quên mất chén trà kia rồi sao?”
Trong phút chốc, cả người Dung Đường như rơi xuống hầm băng.
Không ngã xuống hồ nhưng y lại nghe hiểu ý của Thịnh Thừa Lệ.
Đời thứ nhất, tháng tư năm Khánh Chính thứ mười một, vì uống một chén trà bị hạ độc ở hội Chiết Hoa, Dung Đường chết, nhiệm vụ thất bại.
Thịnh Thừa Lệ nhẹ giọng hỏi, vô cùng khó hiểu: “Sao huynh lại tin hắn như vậy?”