Tháng chạp Khánh Chính năm thứ mười không có ngày ba mươi, hai mươi chín chính là đêm giao thừa.
Dung Đường không muốn đến dự yến tiệc trong cung, bèn cáo bệnh ở nhà dưỡng sức.
Dung Minh Ngọc cũng chẳng bận tâm đ ến y, quay sang dẫn Dung Tranh vào cung.
Túc Hoài Cảnh dĩ nhiên phải theo Dung Đường, trước năm mới, Kha Học Bác từ Giang Nam về kinh thành, Kha Hồng Tuyết không cần thay cha đi dự tiệc nữa, mọi người cùng bàn bạc, ngay cả Mộc Cảnh Tự cũng lấy cớ vết thương cũ chưa lành không tiện ra ngoài, tránh yến tiệc của Nhân Thọ đế.
Kha Hồng Tuyết dẫn Mộc Cảnh Tự và Nguyên Nguyên đến nhà Đường Cảnh, Dung Đường mới vừa buông cánh môi Túc Hoài Cảnh ra, khóe mắt tràn ra vài giọt nước mắt không thể kiểm soát, hốc mắt đỏ bừng.
Kha thiếu phó bước một chân vào cửa, hơi sững lại, rồi làm bộ cười thoải mái: "Sao thế, Túc đại nhân lại đang bắt nạt thế tử gia của chúng ta à?"
Hắn chế nhạo nói: "Biết ngươi còn trẻ, biết ngươi vừa khai trai, cũng không thể không biết tiết chế làm càn cả ngày lẫn đêm như vậy, xem ta và huynh trưởng ngươi có chừng mực mà học hỏi.”
Mộc Cảnh Tự không nhìn Dung Đường nữa mà lạnh lùng nhìn Kha Hồng Tuyết một lúc. Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc giờ Kha thiếu phó đã thành tượng băng tỏa ra hơi lạnh tươi mới trong sân rồi.
Nguyên Nguyên rất thích thúc thúc này, nhưng càng thích Mộc Mộc hơn, thấy thế nhăn mặt do dự một lúc lâu vẫn quyết định lên tiếng thay Mộc Mộc: "Nhưng tối hôm qua thúc cũng ức hiếp Mộc Mộc khóc mà.”
Mộc Cảnh Tự hơi khựng lại, đôi mắt không thể kiểm soát mà mở to, ánh mắt nhìn Kha Hồng Tuyết trở nên lạnh lẽo ngay tức khắc.
Cả người Kha thiếu phó cứng đờ, trong lòng biết lần này coi như rước hoạ vào thân, hoàn toàn chọc giận học huynh, lúc này ngồi xổm xuống nói với Nguyên Nguyên: "Đừng nói lung tung, rõ ràng là vết thương trên người Mộc Mộc ca ca của đệ còn chưa khỏi, ta đang bôi thuốc giúp huynh ấy.”
“Thật sao? " Dù sao Nguyên Nguyên cũng không tin.
Kha Hồng Tuyết kiên định gật đầu: "Thật đấy, vết thương sau lưng Mộc Mộc đệ thấy rồi mà, rất đáng sợ, rất rất đau.”
Nguyên Nguyên nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ đầy vẻ lo lắng.
Kha Hồng Tuyết dắt cậu ra ngoài, nhỏ giọng dặn dò: "Mộc Mộc rất xấu hổ, khóc mà bị người khác nghe thấy sẽ rất buồn, lần sau Nguyên Nguyên đừng nói ra nữa nhé.”
Bạn nhỏ mười tuổi bán tín bán nghi, luôn cảm thấy Kha thúc thúc đang lừa mình, nhưng khi quay lại, thấy Mộc Cảnh Tự mím môi, đôi mày thanh tú hơi nhíu, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống một điểm dưới đất, ngón tay trong tay áo khẽ nắm lại, cuối cùng vẫn tin vào lời nói dối ma quỷ của Kha Hồng Tuyết.
Cậu gật đầu: "Vậy lần sau bôi thuốc ta cũng đi, ta sẽ thổi cho Mộc Mộc.”
Kha Hồng Tuyết dở khóc dở cười, không biết có nên đồng ý hay không, vất vả lắm mới đưa được cậu ra ngoài, lại tìm Song Phúc bắt chim sẻ trong tuyết cùng với cậu.
Khi quay lại, mọi người trong phòng đã bình tĩnh trở lại, trên bàn có một cái hộp gỗ, Kha Hồng Tuyết liếc nhìn một cái, hơi dừng lại, rồi hiểu ý ngay hỏi Túc Hoài Cảnh: "Là ngươi làm à?”
Túc Hoài Cảnh từ chối cho ý kiến, cất cái hộp đi, tiện tay đặt lên giá đồ.
Mộc Cảnh Tự nghi hoặc quay lại nhìn, Kha Hồng Tuyết lắc đầu: "Không sao, Tết đến rồi, đừng nói chuyện xui xẻo.”
Hắn hỏi Dung Đường: "Phòng bếp nấu cơm xong chưa, ta đi dán câu đối xuân cho ngươi.”
Năm này qua năm khác, năm ngoái cũng là họ ở đây giúp dán câu đối xuân.
Dung Đường gật đầu: "Chuẩn bị xong rồi, pháo và hoa đăng cũng mua nhiều lắm, hôm nay sẽ cho Nguyên Nguyên chơi thỏa thích.”
"Thế thì tốt quá." Kha Hồng Tuyết cười nói, rồi hỏi tiếp: "Nhà có mạt chược không?”
Dung Đường lộ vẻ nghi hoặc, Kha Hồng Tuyết nói: "Chúng ta định ở lại đây đêm nay, giao thừa không thể chỉ ngồi không, Thế tử gia biết chơi mạt chược không?”
Dung Đường phản ứng lại, gật đầu: "Biết.”
Kha Hồng Tuyết vỗ tay: "Được rồi, hôm nay cùng đón giao thừa đi.”
Trong phòng than hồng ấm áp, qua tháng chạp là đón mùa xuân mới, năm nay đã có vài trận tuyết lớn, năm sau chắc chắn sẽ bội thu.
Kha Hồng Tuyết và Mộc Cảnh Tự ra ngoài tìm Nguyên Nguyên, Dung Đường đứng dậy định đi theo, Túc Hoài Cảnh nắm lấy tay y cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi y.
Nếu như nụ hôn do Dung Đường chủ động vừa rồi là sự xâm chiếm, là sự phát ti3t, là mọi nỗi uất ức và giận dữ không nơi nào giải tỏa bỗng chốc tìm được lối thoát, thì nụ hôn mà Túc Hoài Cảnh khơi gợi bây giờ lại hoàn toàn là sự an ủi dịu dàng vỗ về, động tác cũng mềm mại, chạm khẽ, mang lại sự an tâm từng chút từng chút một.
Vừa hôn xong, Túc Hoài Cảnh ôm lấy Dung Đường, mặc cho hơi thở dồn dập của y rải rác trên cổ mình.
“Đường Đường, giao thừa vui vẻ. "Ngàn lời vạn ý cuối cùng ngưng kết thành sáu chữ, Dung Đường nhắm mắt, lặng đi rất lâu, khẽ nói:" Giao thừa vui vẻ.”
“Ngươi lại lớn thêm một tuổi rồi, Hoài Cảnh à.”
“Thế nhưng vẫn là tiểu lang quân của Đường Đường ca ca." Túc Hoài Cảnh cười nói.
Mặt Dung Đường hơi đỏ lên, một lúc lâu không thể nói gì.
Bên ngoài đã có hàng xóm bắt đầu đốt pháo, Dung Đường rời khỏi vòng tay của Túc Hoài Cảnh, định ra sân tìm Nguyên Nguyên, khi sắp đi qua góc rẽ thì bị Túc Hoài Cảnh kéo cổ tay dừng lại, nghiêng tai lắng nghe, khóe môi cong lên nụ cười, nắm tay Dung Đường đi về lối khác.
Dung Đường thắc mắc nhìn hắn, Túc Hoài Cảnh hạ giọng giải thích: " Huynh trưởng và Kha thiếu phó đang làm chuyện xấu.”
Lời thì thầm thân mật và kín đáo, Dung tiểu thế tử ngơ ngác một giây, lập tức hiểu ra, nửa người hơi cứng đờ đi thẳng về phía trước, nhưng khi lại đi qua góc rẽ một lần nữa thì không nhịn được quay đầu nhìn trộm một cái.
Túc Hoài Cảnh bị những động tác nhỏ đáng yêu của y làm cho tâm trạng vui lên vô hạn.
Dung Đường bất thình lình hỏi: "Huynh trưởng là người ở dưới sao?”
Vẻ mặt Túc Hoài Cảnh hơi cứng đờ, lần đầu tiên phát hiện lòng tò mò của Đường Đường lại nặng tới như vậy.
Hắn mím môi dưới, nói xấu người khác sau lưng rõ ràng không tốt, huống chi một người còn là ca ca ruột mình, nhưng đại nhân vật phản diện cúi đầu, thấy ánh mắt lấp lánh dấu chấm hỏi của Dung Đường, cuối cùng vẫn gật đầu.
Dung Đường vừa lộ ra vẻ "quả nhiên là vậy", Túc Hoài Cảnh lại lắc đầu, ngập ngừng nói: "Cũng không nhất định.”
Dung Đường vừa có chút mừng thầm vì không nghĩ sai đã bị đánh tan, kinh ngạc ngẩng lên nhìn người nói.
Túc Hoài Cảnh hàm súc nói: "Lưng của tam ca…”
Đầu thu bị roi, Túc Hoài Cảnh tự tay điều phối thuốc mỡ cho y, tuy đã tốt lên nhưng trong thời gian lành chắc chắn không thể nằm ngửa trên giường chịu lực.
Mà Túc Hoài Cảnh không nghĩ họ có thể nhịn ba tháng không làm gì.
Hắn nói uyển chuyển mà hàm súc, Dung Đường suy nghĩ một lúc rồi lập tức hiểu ra, ánh mắt bắt đầu lơ đãng, gốc tai đỏ lên, trong nháy mắt từ một đứa trẻ tò mò biến thành quả trứng gà luộc chín trước mặt Túc Hoài Cảnh.
Thế là chút không thoải mái khi nói bí mật của huynh trưởng của Túc Tiểu Thất lập tức tan biến, hắn thậm chí còn hứng thú ngắm nhìn biểu cảm thay đổi của Dung Đường, ngón út móc nhẹ vào lòng bàn tay y, cười nhẹ hỏi: " Đường Đường có muốn thử không?”
Dung Đường từ trứng gà trắng biến thành trứng gà đỏ.
Túc Hoài Cảnh cười dụ dỗ: "Rất thoải mái, có thể vào rất sâu.”
Hàm răng Dung Đường cũng sắp bị mình cắn nát, quay đầu hung tợn trừng hắn: "Ngươi ngại bình thường vào không sâu, hay là chê mạng ta lớn?"
"Không có." Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng nói: "Ta chỉ muốn Đường Đường thoải mái hơn chút.”
Dung Đường: "..." Phi!
Y nhìn Túc Hoài Cảnh vài giây, cuối cùng cũng không mặt dày bằng hắn, vung tay xoay người đi về phía trước. Ngược lại, đại nhân vật phản diện không làm người còn đuổi theo hỏi: "Có được không, Đường Đường ca ca?”
"Phu quân? Tướng công?" Nói rồi dừng lại, dù không hiểu nghĩa, nhưng vẫn thử thăm dò: " Chồng ơi?”
“!”
Dung Đường một cước đạp hụt, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Túc Hoài Cảnh nhanh tay lẹ mắt, lập tức giữ chặt y từ đằng sau.
Dung tiểu thế tử sau khi đứng vững lại lần nữa hất tay Túc Hoài Cảnh, đi nhanh về phía trước, hổn hển bỏ lại một câu: "Việc này bàn lại!”
Túc Hoài Cảnh ngẩn ra một lúc, lại một lần nghi ngờ cách gọi này là gì, chỉ còn lại một quả trứng gà đỏ ngập tràn hối hận bước đi.
Chết tiệt!
Nào có ai mang xưng hô học được trên giường dùng ra bên ngoài chứ!
Nào có ai ở phía trên, mặc quần áo chỉnh tề êm đẹp lại gọi người ta là chồng ở bên ngoài chứ!
Dung Đường thực sự muốn quay lại quá khứ, đánh chết bản thân lúc sơ ý thất thần bắt đầu buột miệng ăn nói lung tung cầu xin tha thứ, tiện thể đánh chết luôn tên đầu sỏ gây nên chuyện.
Y tức giận muốn chết, trời đông giá rét, nhiệt độ hai má lại tăng lên, đến mức khi mấy người hội họp Kha Hồng Tuyết nhìn y một cái, lại nhìn học huynh mặt không đổi sắc, còn lạnh hơn cả băng tuyết bên cạnh, lần đầu tiên cảm thấy thất bại trước mặt Túc Hoài Cảnh.
Lúc thằng nhóc này xuống triều tìm hắn khoe khoang, Kha thiếu phó cũng chưa từng thất bại như vậy.
Mỗi người mang một suy nghĩ khác nhau, cùng Nguyên Nguyên chơi suốt cả ngày, đốt pháo hoa ăn bữa cơm đoàn viên, chơi mạt chược đón giao thừa, Nguyên Nguyên nằm ngủ trên chiếc giường nhỏ bên cạnh, đắp chăn nhỏ, trong phòng than hồng ấm áp, ánh lửa bập bùng.
Dung Đường ngáp một cái, đột nhiên nhớ ra gì đó, hơi ngẩn ra, sắc mặt thay đổi.
Túc Hoài Cảnh bóc cho y một đ ĩa hạt khô, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế?”
"Không có gì," Dung Đường che giấu theo bản năng, dừng lại một chút rồi nói: "Tiền mừng tuổi huynh trưởng cho ngươi cất lại chưa?”
“Cất rồi." Túc Hoài Cảnh đáp.
Dung Đường gật đầu, bỏ qua đoạn xen giữa này.
Túc Hoài Cảnh lặng lẽ nhìn y một lúc, không hỏi tiếp.
Tiếng pháo vang vọng bầu trời đêm Ngu Kinh, một năm đã qua, năm mới đã đến, bốn mùa như xuân sẽ lại một lần nữa về trên mảnh đất này.
Ngày tết, Lư Gia Hi trốn tránh tỷ tỷ muội muội trong nhà đến đây chúc Tết, tiện thể tránh hai ngày, Đoan Ý và Vương Tú Ngọc cũng đến ngõ Vĩnh An ở mấy hôm.
Nguyên Nguyên rất thích trưởng công chúa, Đoan Ý cũng rất thích đứa nhỏ này, hai người một già một trẻ ở chung rất hoà hợp.
Dung Đường vốn lo lắng Vương Tú Ngọc sẽ bị Dung Minh Ngọc lừa trở về vương phủ, ai ngờ qua tết, xử lý xong mọi việc xã giao, bà liền trở về tòa nhà ở ngoại ô cùng trưởng công chúa.
Lấy danh nghĩa hầu hạ mẹ chồng, cho dù Dung Minh Ngọc không muốn cũng không nói được nửa câu phản đối.
Túc Hoài Cảnh thăng quan, chính thức tiếp nhận chức vị Ngự Sử Trung Thừa, Mộc Cảnh Tự cũng trở về triều đình, khác biệt chính là Nhân Thọ Đế không dám tùy tiện trách phạt nữa.
Vụ án Thống đốc Tây Nam Trương Bảo Sơn tham ô quân lương đã kết thúc, Thịnh Thừa Lệ với vai trò khâm sai lẽ ra phải cực kỳ rạng rỡ, nhưng vì lý do không thể tiết lộ, ngũ hoàng tử điện hạ thậm chí không tham gia yến tiệc đêm giao thừa của hoàng gia, chỉ nói rằng lại mắc bệnh nặng, trong cung đã tìm đến cả các pháp sư thầy thuốc lang thang.
Chỉ có rất ít người biết lý do thực sự khiến gã không xuất hiện trước mọi người.
Thẩm Phi Dực lập công trong việc điều tra vụ án, được thăng chức làm Kim Ngô Vệ Hữu Kiêu Vệ tướng quân, quản lý một nửa việc bảo vệ hoàng thành. Tả Kiêu Vệ Tướng quân là Đinh Uy Sơn, vì con trai duy nhất bị Lư Gia Hi tố cáo rồi xử tử, lòng trung thành với chủ đã không còn, khi ông ta thất thế, việc bảo vệ toàn bộ hoàng thành sẽ hoàn toàn nằm trong tay Túc Hoài Cảnh.
Mọi thứ đang tiến triển tốt, Túc Hoài Cảnh ngày càng gần mục tiêu của mình, nhưng hắn lại phát hiện Dung Đường càng ngày càng thường xuyên xuất thần.
Ban đầu còn rất bí mật, cảm xúc không có biến đổi lớn, ánh mắt rơi vào một điểm nào đó trong không trung, chỉ hơi lơ đãng một hai giây rồi lại quay trở lại, tiếp tục làm những việc đang làm, dường như chỉ là mệt mỏi mà tranh thủ giây lát nghỉ ngơi lười biếng.
Nhưng theo thời gian, tần suất ngày càng tăng, đôi mày của Dung Đường cũng bắt đầu nhíu lại, trong mắt hiện lên chút lo lắng nhạt nhòa, như thể có chuyện gì đó y không thể kiểm soát được mà lại cực kỳ lo lắng.
Lại một ngày trước khi đi ngủ, Túc Hoài Cảnh hỏi: "Gần đây Đường Đường thật sự không sao chứ?”
Dung Đường hơi giật mình, vô thức lắc đầu: "Không sao.”
Túc Hoài Cảnh nhìn y trong đêm tối một lúc, cuối cùng cũng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vỗ lưng y: "Đường Đường ngủ ngon.”
“Ngủ ngon. "Dung Đường trả lời.
Nhưng khi nhắm mắt lại, y lại khẽ gọi: "Hệ thống?”
【……】
Đáp lại Dung Đường chỉ là một sự im lặng kéo dài, ngay cả tiếng điện yếu ớt cũng không còn. Trong đầu, hai mảng mây mù vẫn đang đấu đá nhau, nhưng hệ thống ngốc nghếch biết nhảy nhót hờn dỗi nhà y đã biến mất.
Y đã trải qua một cái Tết đoàn viên, chỉ riêng việc chúc mừng năm mới với hệ thống là chưa kịp nói.