Suốt tháng Chạp, Dung Đường và Túc Hoài Cảnh cứ quấn quýt lấy nhau, mặc sức làm bậy… muốn làm gì thì làm…
Dung tiểu thế tử như bị Túc Hoài Cảnh làm cho thấm hương vị, khí sắc càng ngày càng tốt nhưng lại càng lười biếng, ngày nào dậy cũng nằm trên ghế sập đọc sách.
Sau đó chờ Túc Hoài Cảnh về nhà, ăn cơm xong tản bộ. Sau đó sẽ là thư phòng hoặc phòng ngủ, giường hoặc giường nhỏ, chỗ nào cũng có thể, Dung Đường ngoắc tay, đại nhân vật phản diện liền bắt đầu tận tâm tận lực hầu hạ y.
Hệ thống vô tình bắt gặp vài lần, đến mức muốn tự chọc mù mắt mình, sau đó chỉ cần Túc Hoài Cảnh xuất hiện, nó liền tự động nghỉ ngơi, sợ nhìn thấy cảnh không phù hợp với thiếu nhi.
Đến ngày 26 tháng Chạp, sáng bảnh mắt ra Dung Đường mới dậy, ngồi xe ngựa ra ngoài đến phủ Mộc Cảnh Tự để đưa Nguyên Nguyên đi dạo phố, trên đường gặp một nhóm người mua sắm hàng Tết, đầu y bỗng nhiên đau nhói.
Cảm giác rất quen thuộc, Dung Đường lập tức toát mồ hôi lạnh, tay chân lạnh ngắt.
Nhưng cơn đau nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện, giống như lỗi trong trò chơi, đột nhiên xuất hiện một dòng dữ liệu lỗi rồi nhanh chóng được sửa chữa.
Trong lòng Dung Đường trong lo sợ, không còn tâm trạng dẫn Nguyên Nguyên đi dạo phố nữa, sau khi đưa người về Mộc phủ rồi thì ngồi xe ngựa trở về ngõ Vĩnh An.
Trên đường nhìn thấy người qua lại cùng cửa lớn được các hộ gia đình dọn dẹp sạch sẽ, y nảy ra ý nghĩ, xếp hàng mua một gói bánh táo mới ra lò đi đến Ngự sử đài.
Gần Tết, ngoại trừ Bộ Lễ phải lo liệu lễ tế và yến tiệc, các quan viên khác đều thả lỏng.
Lúc Dung Đường đến cửa Ngự Sử đài vừa tới giờ Thân, thời tiết bên ngoài rất đẹp, tuyết mùa đông ở Ngu Kinh không tan phủ lên Hoàng Thành trăm năm yên tĩnh. Y xuống xe, yên lặng ngẩng đầu nhìn tượng đá Bệ Ngạn oai nghiêm trước cổng Ngự Sử đài.
Tiếng chuông báo tan trực vang lên, Dung Đường tỉnh lại, quay đầu nhìn về phía cửa.
Túc Hoài Cảnh mặc triều phục màu xanh xám của Ngự Sử Đại Ngu bước ra từ bên trong, nửa tháng nữa, triều phục của hắn sẽ được thay bằng triều phục Ngự Sử Trung Thừa có hoa văn uyên ương màu chàm.
Dung Đường đứng dưới bậc thềm nhìn hắn bước tới, gió chiều Ngu Kinh thổi qua tựa như ánh sáng ảo ảnh đã trải qua ba kiếp.
Ánh mắt Túc Hoài Cảnh sáng lên, không giấu được niềm vui bước nhanh về phía y, vô thức nắm tay Dung Đường, xoa xoa để làm ấm: “Sao lại đến đây?”
Dung Đường: "Ban ngày đi tìm Nguyên Nguyên, trên đường về thấy Lưu Phương Trai có bánh táo mới ra lò, nhớ ngươi thích ăn nên mang đến.”
Vì vậy Túc Hoài Cảnh vừa thấy Dung Đường đã vui vẻ, nghe thế lại càng hạnh phúc, nếu Kha Hồng Tuyết ở đây, hắn nhất định sẽ khoe khoang với Kha Thiếu Phó một phen.
Nhưng Kha Hồng Tuyết không ở đây, bên ngoài lại lạnh, Túc Hoài Cảnh không muốn Dung Đường bị lạnh bèn nắm tay y lên xe ngựa.
Bánh táo nóng hôi hổi, hương thơm ngào ngạt trong xe, gần như lấn át mùi đàn hương, ấm áp lại mềm mại, rất phù hợp với không khí Tết.
Túc Hoài Cảnh ăn một cái rồi hôn Dung Đường, làm cho miệng Đường Đường cũng toàn là hương vị bánh ngọt.
Tối hôm đó, h@m muốn của Dung Đường cực kỳ mãnh liệt, khi một canh giờ đã trôi qua, Túc Hoài Cảnh định xuống giường lấy nước nóng lau cho Dung Đường, thì y lại dùng chân kéo hắn lại, giọng yếu ớt khàn khàn nhưng mang theo chút kiên quyết: “ Làm thêm lần nữa.”
Túc Hoài Cảnh cuối cùng tỉnh táo lại từ sự cám dỗ của đồ ngọt và mỹ nhân, nhận ra những chi tiết bị hắn bỏ qua.
Đêm đó, Dung Đường trực tiếp ngất đi rồi ngủ, Túc Hoài Cảnh giúp y lau sạch cơ thể, mặc quần áo phủ thêm ngoại bào ra ngoài trở về phòng mình.
Trong ngăn bí mật ngày nào cũng có thư. Hắn mở ra xem phát hiện Lưu Vân nói đại phu đã chữa khỏi cái chân què cho Thịnh Thừa Lệ, hỏi chủ tử khi nào muốn lấy mắt gã.
Túc Hoài Cảnh nheo mắt, rơi vào trầm tư một lúc.
Hắn không biết cái chân của Thịnh Thừa Lệ có liên quan gì đến Dung Đường, thậm chí không chắc sự thay đổi hôm nay của Đường Đường có liên quan đến Thịnh Thừa Lệ không, nhưng khả năng hiện tại khiến hắn không thể không suy nghĩ nhiều hơn.
Hắn ngồi im một lúc lâu, cầm bút viết thư, giao lại nhiệm vụ.
Ngày hôm sau Nhân Thọ đế hủy bỏ thượng triều, bá quan bắt đầu được nghỉ phép nửa ngày, mỗi ngày chỉ cần đến quan phủ điểm mão rồi có thể về nhà.
Túc Hoài Cảnh đưa Dung Đường đi gặp Mộc Cảnh Tự, cả nhà năm người vui vẻ chơi suốt một ngày.
Lúc về nhà Túc Hoài Cảnh nắm tay Dung Đường, nhìn sườn mặt và vẻ mặt của y, suy đoán trong lòng dường như đang trở thành hiện thực, hắn cúi đầu, kìm nén sự tàn bạo muốn giết người trong mắt.
Ngày thứ ba, Dung Đường lại bắt đầu thương lượng với đầu bếp nên làm món gì trong dịp tết, còn bảo Song Phúc quét dọn ra một gian viện, nói năm sau muốn đón tổ mẫu và mẫu thân tới ở vài ngày.
Túc Hoài Cảnh nghỉ một ngày ở nhà làm này làm kia với y, trước bữa tối quay lại phòng, thấy trên bàn có một hộp gỗ, đột nhiên bật cười nhưng trong mắt lại là băng giá.
Dung Đường đến gõ cửa phòng hắn, nói mình sắp chết đói, muốn ăn cơm.
Đến ban đêm, lại vừa khóc vừa nói ăn không vô.
Thật là yếu ớt quá, Túc Hoài Cảnh nghĩ thầm.
Hắn cúi xuống, Dung Đường run rẩy muốn trốn, nhưng Túc Hoài Cảnh lại tiến đến gần tai y, cắn nhẹ vào tai, thì thầm: “Đường Đường, ta tặng ngươi một món quà.”
Lúc này Dung Đường nào có tâm trạng để ý đến quà gì, suy nghĩ đều rời rạc, Túc Hoài Cảnh nói gì thì là cái đó, chỉ mong hắn mau kết thúc.
Nhưng khi ngủ dậy, ăn sáng xong, Túc Hoài Cảnh đưa cho y một hộp gấm.
Dung Đường tò mò mở ra, thấy một con mắt đỏ au, còn màng và mạch máu rõ ràng, nằm lẻ loi trên lớp vải nhung.
Y ngây ra nửa giây, suýt nữa không kịp phản ứng.
Một đời không còn mưu mô tính toán, Dung Đường gần như quên mất những thứ này khi tách ra khỏi cơ thể trông như thế nào.
Có lẽ phản ứng của y quá điềm nhiên làm hài lòng Túc Hoài Cảnh, đại nhân vật phản diện cười nhẹ, nói: “Đường Đường đoán xem, đây là mắt của ai?”
Đáp án đã hiện ra, Dung Đường căng thẳng mất kiểm soát, da đầu hơi tê dại, không hiểu sao có cảm giác như bị định tội sống chết.
Y không đáp mà hỏi ngược lại: " Lấy ngày nào?”
Ánh mắt Túc Hoài Cảnh lóe lên, rót cho y một ly trà, đậy nắp lại, bước tới nhìn xuống Dung Đường, giọng ấm áp: “Nói từng việc một cho Đường Đường nhé.”
“Ta đã làm một việc tốt cho gã, tiện tay lấy lại món này làm thù lao.”
Dung Đường hơi giật mình, ngẩng đầu mê mang nhìn về phía nhân vật phản diện.
Túc Hoài Cảnh từ từ giải thích, ngón tay không rảnh rỗi, nhấc một lọn tóc của Dung Đường lên chậm rãi cuộn lại: “Ngày 26 tháng Chạp, ta cho người chữa khỏi cái chân què của Thịnh Thừa Lệ.”
Dung Đường ngây ra một giây, lập tức tỉnh táo, mở to mắt, như người sắp chết tìm được thuốc cứu mạng, nhìn chằm chằm vào Túc Hoài Cảnh.
Trái tim Túc Hoài Cảnh đau nhói không thể kiềm chế được, nhưng vẫn cười chậm rãi nói: "Hai mươi bảy tháng chạp, ta cho người đánh lén, rạch một vết trên bụng Thịnh Thừa Lệ.”
Con ngươi Dung Đường co rụt lại, không vì Thịnh Thừa Lệ, mà là vì Túc Hoài Cảnh phân phó người đi ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc này nam chính hẳn đã học võ công, trong phủ cũng có thị vệ bảo vệ, muốn đụng vào gã không dễ chút nào.
Biểu cảm nhỏ này bị Túc Hoài Cảnh bắt được, tâm trạng vốn không tốt lập tức tồi tệ hơn.
Túc Hoài Cảnh kìm nén sự tàn bạo trong lòng, ngón tay di chuyển, nhẹ nhàng nắm cằm Dung Đường.
Hắn cúi người nhìn xuống thần linh của hắn, tiến gần Dung Đường, trán chạm nhau, giọng điệu ấm áp nhưng ẩn chứa nguy hiểm khó tả: “Đừng lộ ra biểu cảm như vậy, ta sẽ không vui.”
Túc Hoài Cảnh biểu đạt cảm xúc của mình vô cùng thẳng thắn, Dung Đường sửng sốt một giây, phản ứng lại rồi hơi chần chờ, ngửa đầu liều lĩnh hôn lên môi hắn.
Chạm nhẹ rồi rời, đầy ý an ủi, Dung Đường nói: “Ta không buồn hay lo lắng cho gã đâu, ta lo ngươi sẽ gặp nguy hiểm.”
Túc Hoài Cảnh ngẩn người, cảm xúc tồi tệ đến mức muốn giết người nhanh chóng được xoa dịu, hắn sửng sốt, lực trên tay lơi lỏng, trán nhẹ nhàng chạm vào Dung Đường như một con thú cưng chịu uất ức đang làm nũng.
Hắn chạm vào Dung Đường, tiếp tục nói: “Sau đó ngày 28 tháng Chạp — hôm qua, ta cho người lấy lại thù lao.”
Thù lao, tức là con mắt trong hộp gỗ.
Dung Đường hiểu rõ, nhưng vẫn hỏi: “Vết rạch ngày 27 là vì sao?”
Túc Hoài Cảnh hỏi lại: “Vậy còn bánh táo ngày 26?”
Hai người đều im lặng, ngầm hiểu.
Túc Hoài Cảnh theo dõi nhất cử nhất động của Dung Đường, có thể tạm thời bị những đêm ngọt ngào làm mất cảnh giác, nhưng khi có dấu hiệu nhỏ lộ ra, dù cho phải lột tơ kéo kén hắn sẽ tìm mọi cách tìm hiểu bí mật đằng sau.
Bởi vì muốn cho Thịnh Thừa Lệ vui sướng sau đó lại cảm thụ tuyệt vọng, nên tặng gã món quà lớn, đánh bậy đánh bạ tạo thành phần không thể thiếu trong vòng tuần hoàn khép kín này.
Ngày 26 tháng Chạp, chân của Thịnh Thừa Lệ lành, Dung Đường có biểu hiện khác thường, trong mắt hiện lên sự điên cuồng và tuyệt vọng gần như không kiềm chế được, người không trọng dục như y lại đòi hỏi không ngừng, hận không thể chết đuối ở trên giường.
Hai mươi bảy tháng chạp, Lưu Vân làm Thịnh Thừa Lệ bị thương, Dung Đường hoàn toàn không hay biết.
Cho nên Túc Hoài Cảnh mới dám để Lưu Vân bỏ thuốc cho Thịnh Thừa Lệ, sau đó móc một con ngươi của gã.
Túc Hoài Cảnh cúi đầu, nhìn vào mắt Dung Đường, giọng khàn khàn hỏi: “Đường Đường, ngươi và gã rốt cuộc có quan hệ gì?”
Hắn cực kỳ nghi hoặc, cũng cực kỳ mê mang.
Giấc mơ là thật, hiện tại cũng là thật.
Dung Đường cứu Thịnh Thừa Lệ ra lãnh cung, dạy gã mưu lược, vì gã mà hết lòng, cuối cùng lại bị phản bội.
Túc Hoài Cảnh từng nghĩ Thịnh Thừa Lệ hẳn là một tồn tại rất đặc biệt.
Hắn ghen tị đến phát điên, nhưng lại không thể vào giấc mơ, trải qua tất cả những gì Dung Đường đã trải qua.
Vì vậy hắn buộc mình không để tâm, không suy nghĩ nhiều.
Đường Đường không thích Thịnh Thừa Lệ, chán ghét Thịnh Thừa Lệ. Đường Đường thích mình, làm phu thê với mình......
Như vậy là đủ rồi, Ngũ hoàng tử điện hạ trong hoàng cung Đại Ngu, là người hay quỷ cũng chẳng liên quan gì đến họ.
Nhưng Túc Hoài Cảnh đột nhiên nhận ra, Dung Đường sẽ vì Thịnh Thừa Lệ nhất thời đắc thế mà hoảng sợ, dù không gặp mặt nhưng có thể cảm nhận được trạng thái của gã.
Túc Hoài Cảnh rất nghi ngờ.
Sự đặc biệt này rốt cuộc là gì?
Là ân cứu mạng? Tình cảm giáo dưỡng? Tình bạn?
Hay là tự mình lập nghiệp, tranh đoạt lẫn nhau, tương khắc lẫn nhau?
Hắn cúi đầu, lặp lại: "Dung Đường, ngươi nói cho ta biết, gã rốt cuộc là gì của ngươi?”
Đôi mắt Túc Hoài Cảnh dần dần tụ lại một lớp sương mù dày đặc, chứa đựng sát ý sâu không thấy đáy.
Cổ họng Dung Đường khẽ chuyển động, đưa tay nâng mặt Túc Hoài Cảnh, nhẹ nhàng mà kiên định nói: "Không là gì cả.”
Tương khắc lẫn nhau, dù hiện tại y cũng không rõ nguyên nhân, nhưng nếu phải nói, có lẽ là kẻ thù.
Sự thành công của Thịnh Thừa Lệ, phía sau chắc chắn sẽ kèm theo cái chết của Dung Đường, dường như là món quà nhỏ mà thiên đạo gửi đến cho nam chính.
Trong khoảnh khắc này, trong lòng y tràn đầy châm biếm, con mắt trong hộp gỗ trên bàn trở nên đáng ghét vô cùng.
Túc Hoài Cảnh hỏi: "Vậy bây giờ ta có thể giết gã không?”
Dung Đường do dự một chút, lắc đầu, nhưng lại gật đầu: "Ngoài giế t chết, cái gì cũng được, tùy ngươi.”
Rốt cuộc y vẫn không thể lấy sự tồn tại của một thế giới để đánh cược với một khả năng không rõ kết quả.
Nhưng mà......
Dung Đường ngẩng lên, đối diện với Túc Hoài Cảnh hai giây, đột nhiên hôn hắn thật mạnh, cho đến khi trong miệng tràn ngập máu không biết của ai.
Đột nhiên y cảm thấy hận vô cùng.
Hai đời, bảy năm, y đã làm gì?
Tự đưa mình đến chỗ chết từng bước một hay sao?