Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 13




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Túc Hoài Cảnh cuối cùng cũng buông cổ y ra, Dung Đường âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó hắn chỉ vào lọ thuốc màu đen bên cạnh hộp thức ăn: “Đó là cái gì?”

Dung Đường: "À là thuốc cao, ta không nhìn thấy, muốn ngươi bôi giúp ta." Nói xong y chớp chớp mắt nhìn thiếu niên ở phía trên: " Được không?"

Túc Hoài Cảnh không nói được hay không, chỉ là nhìn y một hồi rồi khẽ thở dài, cầm lọ thuốc tới, mở ra, dùng đầu ngón tay múc một ít, một tay nâng cằm Dung Đường lên nghiêng mặt giúp y bôi thuốc.

Động tác vẫn nhẹ nhàng không ẩn chứa sát ý thầm lặng như trước, chỉ đơn thuần thong thả mà nghiêm túc giúp y đẩy thuốc mỡ ra: "Cứu người sao có thể làm mình bị thương, Đường Đường không nên ra ngoài."

"Nhưng không đi ra ngoài thì làm sao có thể gặp ngươi?" Dung Đường vô thức vặn lại.

Túc Hoài Cảnh dừng động tác, không lên tiếng, bôi thuốc xong buông ra, xuống giường rửa tay, nhân tiện đổi vị trí với Dung Đường.

Bánh hoa đào mềm mại nhẵn nhụi, để qua đêm vẫn có hương vị thơm ngon, Dung Đường nếm thử một miếng rồi hăng hái bừng bừng nhìn Túc Hoài Cảnh ngồi ở một bên nướng quýt cho y.

Trong thư phòng không nên có lửa, nhưng người nào đó còn chuyển cả giường sập vào nơi đọc sách thánh hiền kia mà, Túc Hoài Cảnh cảm thấy chú ý cái gì cũng là dư thừa. Huống chi Dung Đường thể hàn, không thể thiếu nguồn nhiệt một ngày,  hôm nay trời còn mưa, cho dù ngồi xe ngựa tới đây thì vẫn bị bao phủ bởi không khí lạnh lẽo.

Túc Hoài Cảnh vừa lật quả quýt vừa hỏi: "Hôm nay tìm ta chỉ là vì tặng bánh hoa đào sao?"

Dung Đường gật đầu: "Chủ yếu là để tặng bánh hoa đào."

Kém một từ Túc Hoài Cảnh cũng có thể nghe ra khác biệt, hắn ngước mắt liếc Dung Đường một cái: "Nói."

Dung Đường hơi do dự, y cảm thấy đại nhân vật phản diện đã không còn quá tức giận nhưng vẫn có một chút tức giận, y muốn Túc Hoài Cảnh trút giận, lại lo trút giận xong không biết y còn ở nhân thế hay không.

Sự do dự này phản ánh bằng sự lo lắng và rối rắm trên mặt, Túc Hoài Cảnh nhìn y, cúi đầu nhặt lên một quả quýt đã nướng xong, bóc ra để lên đ ĩa, vươn tay về phía trước: "Đường Đường lau tay cho ta."

"Hả? "Dung Đường sửng sốt, Túc Hoài Cảnh lại không nhúc nhích, y nhận ra, vội vàng đáp ứng:" Ôi ôi ôi, ngay đây."

Nguyên tác nói Túc Hoài Cảnh có dung mạo tuyệt mỹ, được thừa hưởng từ cố hoàng hậu nhưng không biết dùng cách gì thay đổi dung mạo của mình, rất khác so với khi còn bé, cho nên sau này cho dù hắn có đứng ở trước mặt Nhân Thọ Đế, đối phương cũng không nhận ra đây là cháu ruột của lão.

Có một ít đảng nhân vật phản diện rất là đau lòng, nói rằng từ đầu đến cuối bọn họ chưa từng nhìn thấy bộ dạng thật sự của Túc Hoài Cảnh, nhưng Dung Đường lại cảm thấy hắn như thế này đã rất rất đẹp trai rồi.

Thiếu niên 17 tuổi đang ở độ tuổi đang phát triển mạnh mẽ, khuôn mặt tuấn tú, dung nhan diễm lệ, khí chất cao thượng, ngay cả ngón tay cũng rất xinh đẹp.

Vừa dài vừa nhỏ, sạch sẽ, chỉ có một vết chai rất nhỏ trên bụng ngón tay và gan bàn tay, nông hơn người tập võ bình thường, giống dấu vết của một văn nhân cầm bút để lại.

Nhưng Dung Đường rất rõ, võ công của Túc Hoài Cảnh không kém, thậm chí còn khá tốt. Đời trước y cũng hơi tò mò, tại sao một người rõ ràng rất giỏi kiếm pháp như vậy trên tay lại không có dấu vết luyện võ, cho nên khi hắn ra vào triều đình, mọi người chỉ cảm thấy hắn là một thư sinh văn nhược.

Dung Đường cúi đầu, nghiêm túc lau nước quýt trên đầu ngón tay cho Túc Hoài Cảnh, thật sự không nén được lòng hiếu kỳ, nói một câu: "Túc Hoài Cảnh, vết chai trên tay ngươi ít quá nha."

Túc Hoài Cảnh nói: "Trên tay Đường Đường cũng ít vết chai."

So với Túc Hoài Cảnh, bàn tay nguyên chủ thật sự diễn giải hoàn hảo ý nghĩa của việc "Mười ngón không dính dương xu@n thủy", hầu như không nhìn thấy dấu vết sử dụng.

Dung Đường sửng sốt, cúi đầu lật lật tay mình, thật ra đời trước đôi tay này có rất nhiều sẹo.

Vết đao, vết bỏng, vết kim đâm. Đầu ngón tay bị kim bạc đâm vào, mu bàn tay bị canh nóng đổ lên, rõ ràng mũi đao không hướng vào y,  nhưng chính y lại ngu ngốc hồ hồ chặn lại.

Dung Đường ngoảnh mặt đi, mỉm cười dịu dàng: "Thể lực ta không tốt, mẹ không cho ta đi học."

Không viết chữ không tập võ, cũng không làm việc nhà, trên tay rất khó có dấu vết.

Dung Đường gấp khăn tay, lấy một miếng quýt nướng từ đ ĩa nhỏ ra ăn.

Ngọt ngào, nóng bỏng, không hề có vị chát, y không khỏi giơ ngón tay cái lên khen ngợi Túc Hoài Cảnh.

Túc Hoài Cảnh cười cười, thu tay lại tiếp tục giúp y nướng những thứ khác, cụp mắt nói: "Dượng cũng không cho ta đi học."

Dung Đường biết hắn đang trả lời vấn đề của  mình, Dung Đường cũng biết đáp án của vấn đề không phải thế này, nhưng Túc Hoài Cảnh vừa nói vậy, y cũng hơi đau lòng.

Y nhíu mày, cúi người xuống, đắp chăn lông ngỗng lên người, thận trọng hỏi: " Ngươi có muốn đi học không? Ta có thể chuẩn bị học tịch cho ngươi, ngươi thông minh như thế, nhất định có thể thi đậu Trạng Nguyên."

Túc Hoài Cảnh dường như sửng sốt, ngước mắt nhìn Dung Đường một cái, lắc đầu cười: " Ta không đi học, ta ở nhà với ngươi."

Mưa xuân không ngớt, mang theo hơi ẩm và hương thơm nồng nàn của hoa rơi, Dung Đường mơ màng, trong lúc nhất thời đầu óc có hơi trống rỗng.

Y biết Túc Hoài Cảnh thông minh cỡ nào, cũng rõ ràng hắn không cần vất vả đi học lấy một cái công danh rồi lại lên triều đình thực hiện kế hoạch trả thù của mình,  hắn có vô số con đường tắt an toàn mà nhanh chóng. Bản thân đề nghị cưới hắn về nhà, một là vì che chở, hai chính là chủ động cho hắn đường tắt này.

Có cái danh Ninh Tuyên Vương thế tử phi, cũng đủ cho hắn dung nhập vào trong vòng vây quyền quý, chỉ cần bước vào, Dung Đường tin tưởng Túc Hoài Cảnh có thể cắm rễ vững vàng.

Nhưng không thể phủ nhận, y có hơi cảm động trước những lời này của đại nhân vật phản diện.

" Hắn rất giỏi. "Dung Đường lẳng lặng nói với hệ thống.

Hệ thống: [Hắn cũng biết diệt thế.]

Dung Đường ỉu xìu, y hong khô tay trên lửa, rốt cuộc trả lời câu hỏi của Túc Hoài Cảnh.

"Mẹ ta đã chọn ngày, ngày mai sẽ có người đến may đo hôn phục cho ngươi. Ta muốn hỏi ngươi có ý kiến gì về hôn lễ không? Bên ngươi có thân thích bằng hữu muốn tới hay không, muốn mời Lý Trường Phủ hay không?"

Túc Hoài Cảnh: "Không phải ngươi ghét ông ta sao?"

" Ta không thích ông ta. "Dung Đường rất thành thật," Nhưng quan Binh bộ Thị lang này không lớn không nhỏ, cũng coi như chấp nhận được. Ta nghe nói có vài người thành thân nếu như nhà thê tử không có người, sẽ bị người ta chỉ trích, mấy đệ đệ nhà ta cũng không phải đèn cạn dầu, ta sợ bọn họ sẽ bắt nạt ngươi. Cho nên muốn nói nếu ngươi không để ý, ta có thể mời ông ta tới nhà ta uống rượu."

Dung Đường dừng một lúc, nghiêm chỉnh bổ sung: "Nhưng ta không thể dập đầu với ông ấy, nghĩ cũng đừng nghĩ."

Túc Hoài Cảnh bật cười, trong ánh mắt ngước mắt nhìn Dung Đường lại có vài phần vẻ mặt ngày xưa: "Đều nghe theo Đường Đường ca ca."

Dung Đường nhìn thấy vậy cũng bật cười, tán gẫu một lúc mới bắt tay vào việc chính, "Đúng rồi, ngày được ấn định là ngày mười tám tháng sau, vừa lúc dì và dượng ta từ Thái Sơn đại điển trở về, có thể sẽ tới tham gia."

Ngón tay Túc Hoài Cảnh hơi cong lại, Dung Đường làm như không phát hiện, hắn dường như có chút sợ hãi: "Hoàng, Hoàng Thượng... Hoàng Hậu cũng tới?"

Dung Đường yên lặng thở dài, rất muốn hắn đừng diễn nữa, nhưng mình cũng đang diễn, hết cách, đành cúi người nắm tay hắn mà siết chặt: "Không hẳn dượng sẽ tới, nhưng dì nói dì nhất định phải đến xem ta thành hôn. Ngươi đừng sợ, đến lúc đó ta sẽ nắm tay ngươi."

Lông mi dài của Túc Hoài Cảnh rũ xuống, nhìn bàn tay đang nắm tay mình lần này rất nóng, nhưng là do hong trên bếp lò, hắn trở tay nắm lại.

Lại nghe Dung Đường có chút buồn rầu nói: "Kỳ thật mùng tám cũng là ngày tốt, nhưng mẫu thân nói mùng mười dượng dì sẽ lên đường tới Thái Sơn đại điển, nếu làm hỉ sự trước quốc tự sẽ dễ dàng va chạm, cho nên lùi về sau."

Rút cục lần này Túc Hoài Cảnh cũng chú ý tới từ then chốt: "Thái Sơn đại điển?"

Dung Đường thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tự nhủ có thể coi như đã bị hấp dẫn.

Đại điển Thái Sơn là nghi thức đại điển hàng năm, hoàng đế đến tổ miếu tế tự cầu nguyện quốc vận hưng thịnh, thời gian định vào ngày 15 tháng 3 âm lịch.

Nhân Thọ đế là một hoàng đế tương đối mê tín, từ việc lão coi bói cho từng đứa con trai của mình là có thể nhìn ra được, năm nay vừa vặn lại là năm thứ chín lão đăng cơ, cổ đại lấy chín làm tôn*, Nhân Thọ đế không thể không làm điều gì đó đặc biệt thể hiện lão thuận theo ý trời mới khiến quốc gia phồn vinh.

(Chữ "cửu" 九 (số 9) hài âm với chữ "cửu" 久 (lâu dài), mang ý nghĩa trường trường cửu cửu, vạn thế vạn đại)

Sở dĩ Dung Đường cố ý nhắc tới chuyện này, là bởi vì cái gọi là [vụ án dư đảng phản quân] y có ý nghĩ khác.

Thẩm Phi Dực không cần phải chết, cũng có thể bán cho Nhị hoàng tử một cái @n tình.

Mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng chỉ cần thoáng nhắc tới, Túc Hoài Cảnh nhất định cũng có thể nghĩ đến, đây là Dung Đường tìm ra sự ăn ý sau hai đời đối chọi gay gắt cùng với hắn.

Vì thế y nói: "Ừ, Thái Sơn đại điển năm nay rất long trọng, bệ hạ sẽ dẫn Nhị hoàng tử vào tông miếu, cha ta cũng sẽ hộ thánh giá cùng đi qua." Y đếm ngón tay, "Mùng mười xuất phát, hẳn là đi qua núi Nguyên Mông, sẽ ở bên kia nghỉ một ngày, mười lăm tế tự, mười bảy trở về, mười tám vừa vặn chúng ta thành thân."

Y nghiêm túc đếm ngày, giống như căn bản không ý thức được mình đã tiết lộ ra bên ngoài một ít chuyện mà người bình thường thậm chí quan viên bình thường cũng không thể biết được.

Mà việc này kỳ thật hiện tại ngay cả Lễ bộ cũng không dám nói, bọn họ đã lập ra vài kế hoạch, Nhân Thọ đế đến nay còn chưa quyết định chọn con đường nào.

Sở dĩ Dung Đường hiểu rõ là bởi vì kiếp trước y đi theo, dọc theo đường đi thiếu chút nữa đã hủy hoại y.

Mà y nói sớm như vậy là bởi vì ở hai đời trước, lại qua một ngày nữa Vũ Khang Bá sẽ dẫn binh đi bắt Thẩm Phi Dực, sau khi bị bắt sẽ bị giam một thời gian, thẳng đến trước Thái Sơn đại điển mới lấy "dư đảng phản quân" ra tế trời.

Dung Đường lo, nếu không sớm cho Túc Hoài Cảnh một loại cơ hội khác, hắn sẽ cảm thấy thời gian quá mức cấp bách.

Dung Đường nói xong thấy Túc Hoài Cảnh cúi đầu như có điều suy nghĩ, liền biết hắn nghe lọt tai, lại ăn một miếng quýt, nằm sấp xuống, mặt vùi xuống gối, chỉ lộ ra trán và ánh mắt: "Ta muốn ngủ một lát, ngươi giúp ta trông lửa nha."

Túc Hoài Cảnh hoàn hồn, cười gật đầu, chờ sau khi y ngủ thì bảo Song Phúc đi vào trông coi, mình thì che dù tới hậu viện.

Hành Phong đã chờ ở đó.

Túc Hoài Cảnh thu ô, giọt nước rớt xuống đám hoa ở phía sau, trên người hắn có mùi quýt nướng chín và mùi thuốc, nhẹ vê vê đầu ngón tay, cảm giác hơi lành lạnh của chiếc khăn tay dường như vẫn còn đó.

Hắn nói kế hoạch này cho Hành Phong, nhờ hắn sắp xếp lại, bảo Bích Tâm ở phủ Vũ Khang Bá đợi thêm vài ngày, sau đó bản thân tới Dược Lư dựng lò luyện chế Đào Hoa Diện.

Lý Phán Yên phải ở lại thêm vài ngày, phải tiếp tục cho cô dùng thuốc. Trước khi đi ra, ánh mắt hắn dừng lại trên tủ thuốc, cầm lấy phương thuốc điều hoà cơ thể.

Hành Phong đi theo vào, nhìn hắn bận rộn hồi lâu, mi tâm khẽ giật, cau mày nói: "Chủ tử, tiểu thế tử này thật sự rất cổ quái, thuộc hạ cho rằng không thể lưu lại."

Cho dù chủ tử không ngại những lời y nói với Ninh Tuyên Vương phi là thật hay giả, chỉ riêng việc hôm qua y tới hang ổ của Thẩm Phi Dực cũng đủ làm người ta sinh lòng nghi ngờ.

Lưu Vân điều tra hai ngày, thiếu gia nhà giàu này chưa từng đặt chân ra khỏi nhà, sao y có thể làm được?

Hành Phong nói xong trong Dược Lư yên tĩnh không tiếng động, mồ hôi lạnh của y theo thái dương chảy xuống, Túc Hoài Cảnh ngồi ở trên ghế nhỏ chậm rãi quạt gió trong lò sưởi.

Qua thật lâu, Hành Phong cáo lui, trong dược lư hoàn toàn không có tiếng người, chỉ để lại tiếng canh thuốc "ùng ục".

Túc Hoài Cảnh lẩm bẩm nói: "Nhưng bánh hoa đào ăn rất ngon."

Túc Hoài Cảnh nghĩ, hắn có thể chẳng nghĩ tới gì cả, chỉ cần mỗi lần Dung Đường trở về đều nhớ kỹ sẽ dỗ hắn là được.

Hắn có thể không giết y, hắn thậm chí có thể nghĩ biện pháp chữa trị cho y, chỉ cần y dù là lừa mình cũng nguyện ý cọ cọ cổ tay mình là được.

Túc Hoài Cảnh rũ mắt, nhìn về phía xương cổ tay, mặt trên kia còn lưu lại cảm giác rất nhỏ, một cái chạm vào càng tinh tế, lạnh lẽo nhưng lại mềm mại hơn đầu ngón tay.

Giống như đang nhắc nhở hắn, đây rõ ràng là một con thú nhỏ gần đất xa trời, có thể nhắm mắt vĩnh viễn bất cứ lúc nào.