Dung Đường bị bệnh bao lâu, Túc Hoài Cảnh liền xin nghỉ bấy lâu.
Thẳng đến khi Chu Cương và Kha Hồng Tuyết chỉ kém một bước nữa là từ quan, lần lượt tới ngõ Vĩnh An hỏi Túc Hoài Cảnh đến tột cùng đang tính toán cái gì, hắn mới một lần nữa trở về Ngự Sử đài, cũng khôi phục việc vào triều hàng ngày.
Bích Tâm được điều từ vùng ngoại ô kinh thành trở lại, ban ngày lo liệu việc sinh hoạt và bắt mạch cho Dung Đường. Túc Hoài Cảnh quá trưa mới về phủ, trong thời gian Dung Đường nửa tỉnh nửa mê sẽ xử lý một số công vụ của Ngự Sử Đài và những việc riêng.
Thỉnh thoảng Dung Đường mở mắt ra, nhìn thấy ánh đèn lờ mờ trong phòng, dưới ánh sáng khuôn mặt Túc Hoài Cảnh ngày càng tiều tụy. Y luôn lo lắng liệu Túc Hoài Cảnh có kiệt sức trước hay không, có làm hỏng mắt không. Nhưng khi bảo hắn thắp thêm vài ngọn nến để trong phòng sáng sủa hơn, Túc Hoài Cảnh lại không chịu. Hắn sợ làm phiền giấc ngủ vốn không yên của Dung Đường.
Một ngày nọ sau khi kết thúc buổi lên triều sớm, Túc Hoài Cảnh đi dọc theo từng bậc thềm trước Thái Hòa điện, phía trước có người mặc triều phục quan lớn tiên hạc nhất phẩm được mọi người vây quanh, liếc mắt nhìn thấy bóng dáng của hắn bèn vẫy tay ra hiệu cho người khác lui ra, đứng chờ tại chỗ một lúc. Túc Hoài Cảnh tiến lên, kính cẩn hành lễ: "Vương gia.”
"Ừ." Ninh Tuyên Vương khẽ gật đầu, cùng hắn đi ra ngoài cổng cung, hỏi như thuận miệng: "Dung Đường bệnh à?”
Túc Hoài Cảnh cảm thấy châm chọc.
Dung Đường sinh bệnh giằng co hơn mười ngày, ngay cả hoàng hậu cũng đã phái người hỏi thăm, vậy mà Dung Minh Ngọc, người cha ruột này, mãi đến khi gặp hắn tại triều đình mới tiện hỏi thăm tình hình con trai.
Túc Hoài Cảnh cúi đầu: "Thưa Vương gia, đúng vậy.”
Dung Minh Ngọc nhìn hắn một cái, không mặn không nhạt hỏi: "Tình hình thế nào?”
Túc Hoài Cảnh nhất thời mơ hồ, không biết vị Ninh Tuyên Vương này của Đại Ngu này muốn nghe câu trả lời như thế nào về bệnh tình con trai mình.
Hắn im lặng một lúc, nói: " Đại phu nói cần phải tĩnh dưỡng.”
Bước chân vững vàng của Dung Minh Ngọc chậm lại nửa nhịp, nghiêng đầu xem xét Túc Hoài Cảnh, ánh mắt sắc bén lướt qua người hắn, tìm ra hàm ý đằng sau câu nói này:
Không thể cung cấp thêm thông tin.
Là tốt hay xấu, sống hay chết, vị con dâu này của ông ta chẳng nói cho ông ta một chút nào.
Dung Minh Ngọc xem xét hắn vài giây rồi lẳng lặng quay đi, trầm giọng nói: "Đã cần tĩnh dưỡng thì hãy để đại phu ngày ngày chăm sóc, sinh hoạt nấu thuốc đều có người hầu hạ. Ngươi là trọng thần của triều đình, trọng thần của Ngự Sử Đài, há có thể bỏ bê chức vụ, ngày ngày tiêu hao thời gian phục vụ phu quân?”
Túc Hoài Cảnh cúi đầu, nhìn ánh sáng đỏ phản chiếu trên tuyết bên cạnh đường cung, khẽ cười một tiếng, dừng lại cúi chào, kính cẩn lại khiêm tốn nhận lỗi với cha chồng: "Vương gia dạy đúng, Hoài Cảnh xin ghi nhớ.”
Ban đêm hôm đó, tiếng khóc nỉ non của trẻ nhỏ ở tây viện Ninh Tuyên Vương phủ đánh thức cả tòa nhà, trắc phi Ninh Tuyên Vương và con nhỏ cùng sốt cao không hạ, tính mạng đang nguy kịch.
Ngày hôm sau, Ninh Tuyên Vương chưa bao giờ vắng mặt vào buổi sáng đã xin nghỉ.
Túc Hoài Cảnh đứng trong đội ngũ, cụp mắt, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra một ý cười nghiền ngẫm.
Thì ra không phải lấy quốc sự làm trọng, mà là trong lòng Vương gia, Đường Đường không đủ phân lượng.
Tâm trạng Túc Hoài Cảnh tốt hơn rất nhiều, như một chiếc lò xo bị ép đến tận cùng bỗng nhiên bật ngược lại, cảm giác sảng khoái đó vô cùng rõ ràng.
Tất cả những cảm xúc u ám trong lòng không thể thể hiện ra, không có chỗ trút giận lại đột nhiên tìm được lối thoát bắt đầu bùng nổ tàn sát bừa bãi.
Ngày đứa con nhỏ hết sốt, đứa con thứ ba của Ninh Tuyên Vương Dung Viễn bắt đầu phát sốt. Ngày Dung Viễn hết sốt, trưởng tử nhị phòng Dung Chá bắt đầu phong hàn. Ngày Dung Chá khỏi bệnh, trắc phi Tiền thị chết trong giấc ngủ, trên người mọc ra vết loét lớn.
Thư báo tang truyền tới chỗ Vương Tú Ngọc, chủ mẫu cần hồi phủ xử lý tang lễ, cuối cùng tin tức cũng đến tai Dung Đường.
Nửa đêm y tỉnh lại, cảm thấy hơi nóng như được người ta ôm vào trong lòng. Túc Hoài Cảnh nhắm mắt như đang có giấc mơ ngọt ngào, khóe môi khẽ nhếch lên một đường cong.
Dung Đường nhìn một lúc, nét cười càng đậm hơn. Túc Hoài Cảnh lười nhác nói: "Đường Đường muốn hôn thì cứ hôn đi.”
Dung Đường im lặng hai giây, không biết nên đánh giá thế nào về sự tự tin này, nhưng cuối cùng vẫn ngẩng đầu, chạm vào môi Túc Hoài Cảnh.
Quyền chủ động chẳng mấy chốc đã bị chiếm đoạt, Dung Đường bị hắn đ è xuống giường hôn đến mức không thể tỉnh táo lại. Rất lâu sau, y bắt đầu ho khan, Túc Hoài Cảnh mới buông y ra.
Dung Đường hít thở một lúc lâu, đôi mắt mờ nước nhìn đại nhân vật phản diện.
Túc Hoài Cảnh đưa tay nhẹ nhàng lau khóe mắt cho y, cười nói: "Đường Đường muốn hỏi ta cái gì?”
Dung Đường ngập ngừng một lát, rồi hỏi: "Tiền thị?”
Túc Hoài Cảnh hào phóng thừa nhận: "Là ta làm.”
Dung Đường lập tức căng thẳng, nhưng lại không biết nên nói thế nào, do dự một lát, Túc Hoài Cảnh chủ động an ủi: "Đứa bé không sao.”
Ánh mắt Dung tiểu thế tử lập tức sáng lên,
trong vẻ bệnh tật lại hiện lên sự lấp lánh như ngôi sao trên trời, Túc Hoài Cảnh không kìm lòng được, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái.
"Đứa bé vô tội, hơn nữa đó cũng không phải con của Dung Minh Ngọc, sốt là vì Tiền thị không chăm sóc tốt, hại nó bị cảm lạnh, không liên quan đến ta.”
Nếu thực sự có liên quan gì, thì có lẽ là lúc Hành Phong bỏ thuốc phát hiện đứa bé bị bệnh, lo lắng bị liên hệ với nhau, Túc Hoài Cảnh sẽ bị Dung Đường hiểu lầm, cố ý quay lại hỏi cách xử lý, Túc Hoài Cảnh cho Bích Tâm lén vào vương phủ chữa trị cho nó. Nhưng chuyện này không cần nói với Dung Đường, hắn vốn không phải người tốt.
Hắn chỉ nói với Dung Đường: "Mùa thu năm ngoái, Tiền thị hạ độc mẫu thân, bị ta phát hiện.”
Đồng tử Dung Đường co lại, lập tức căng thẳng, Túc Hoài Cảnh xoa nhẹ mu bàn tay y thấp giọng an ủi: "Ta ngăn lại rồi, Đường Đường yên tâm, mẫu thân không sao.”
Hắn nói: "Ta không phải người tốt, nhưng lại tin vào báo ứng, nhân quả không sai lệch, sớm muộn mà thôi. Ta vui thì để bà ta sống thêm vài ngày, ta không vui thì để bà ta sớm trả giá cho hành vi ác độc của mình. Đó vốn là thuốc bà ta tự chuẩn bị, ta chỉ trả lại cho bà ta thôi, Đường Đường không cần lo lắng quá.”
Dung Đường nhất thời không chắc lo lắng mà hắn nói chỉ Vương Tú Ngọc suýt bị Tiền thị đầu độc, hay là Túc Hoài Cảnh tự hỏi liệu mình có tính là tạo ra sát nghiệp hay không.
Dung Đường chỉ ngước mắt nhìn hắn, thấp giọng hỏi: "Tại sao tâm trạng không tốt?”
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, hơi mờ ảo đan vào bên gối, dịu dàng lại thâm tình.
Túc Hoài Cảnh cười khẽ, nửa thật nửa giả mà than: "Đường Đường cho ta viên kẹo ngọt như vậy, lại chần chừ không chịu thực hiện lời hứa, còn hỏi tại sao tâm trạng ta không tốt, sao lại bắt nạt người như thế?”
“……”
Dung Đường lập tức á khẩu, lăn qua lăn lại trên giường, trở mình đưa lưng về phía Túc Hoài Cảnh, vùi đầu vào trong chăn, cho đến khi hơi thở làm đỏ cả tai.
Túc Hoài Cảnh để mặc y làm đà điểu vài giây, rồi xoay người ôm lấy y, cằm nhẹ nhàng cọ vào đỉnh đầu Dung Đường, nhẹ nhàng nói: "Đường Đường, chúc ngủ ngon.”
Mùa đông đã qua một nửa rồi, khi nào ngươi mới có thể khỏe lại đây?
Người nên báo thù nhất là Dung Minh Ngọc, ngươi nhất định phải tận mắt chứng kiến kết cục của ông ta, đúng không?
-
Mùng một tháng chạp, bá quan nghỉ ngơi.
Thời tiết tốt, khí sắc Dung Đường cũng tốt hơn rất nhiều nên mặc quần áo tử tế xuống giường.
Song Phúc Song Thọ đã thu dọn hành lý xong, hai người lên xe ngựa ra khỏi thành.
Túc Hoài Cảnh không vui nhưng vẫn chiều theo Dung Đường, không nói gì nhiều, chỉ là tần suất cau mày hơi nhiều hơn chút.
Ngày đó thi châm bị Dung Đường phát hiện, Túc Hoài Cảnh liền không giấu diếm nữa, thỉnh thoảng bắt lấy cổ tay Dung Đường thăm dò mạch máu, chẳng hề che giấu.
Ngược lại làm bệnh nhân tự bắt đầu lo lắng.
Túc Hoài Cảnh hỏi y lo lắng cái gì, Dung Đường cười nói: "Người chữa bệnh tự làm khổ mình, ta sợ ngươi buồn.”
Túc Hoài Cảnh chẳng biết nói gì nữa.
Dung Đường nào giống một bệnh nhân hấp hối chứ? Thậm chí y còn có lòng dạ thanh thản lo lắng cho sức khỏe tâm lý của đại phu.
Túc Hoài Cảnh chẳng biết nói gì mới phải, nói gì cũng cảm thấy bất lực.
Tháng chạp trời lạnh, Dung Đường kiên trì muốn đi bái Phật, Túc Hoài Cảnh vô cùng không tình nguyện, vẫn để xe ngựa đi một chút dừng một chút, qua buổi trưa mới vào sơn môn Đà Lan tự.
Nơi thanh tịnh của Phật gia, hương khói lác đác, không đếm hết được quan lại quyền quý, dân chúng khổ sở cầu xin thần Phật che chở, còn có vô số người đến thiền viện, muốn gặp cao tăng Tuệ Miễn danh tiếng khắp thiên hạ.
Dung Đường và Túc Hoài Cảnh vào sơn môn, chưa kịp nói rõ ý định, đã có chú tiểu bước lên, hai tay chắp lại niệm một câu Phật hiệu: "Thí chủ xin mời theo ta.”
Dung Đường hơi ngạc nhiên, không nói gì thêm, Túc Hoài Cảnh nhìn chằm chằm, trầm giọng hỏi: "Xin hỏi tiểu sư phụ muốn dẫn chúng ta đi đâu?”
Chú tiểu đáp: "Thí chủ hiểu lầm rồi, sư thúc chỉ mời một mình Dung thí chủ, xin ngài chờ bên ngoài.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Túc Hoài Cảnh lập tức trầm xuống, bước lên một bước chắn trước Dung Đường: "Sư thúc ngươi là ai, sao biết chúng ta sẽ đến?”
"Sư thúc nói trời nắng đẹp, tuyết trắng tinh khiết, cố nhân nên trở về rồi.”
Trong chùa vang vọng tiếng tụng kinh và Phật hiệu quanh năm, từng tiếng truyền vào tai, tẩy sạch tâm linh.
Túc Hoài Cảnh không chịu nhường bước, không muốn để Dung Đường rời khỏi tầm mắt, giằng co một lúc, Dung Đường nhẹ nhàng vỗ cánh tay hắn.
Túc Hoài Cảnh quay đầu, Dung Đường nói: "Là đại sư Tuệ Miễn.”
Túc Hoài Cảnh hơi ngẩn ra, ánh mắt dao động, kiên quyết có chút lơi lỏng, có lẽ đã từng nghe qua pháp hiệu của Tuệ Miễn.
Dung Đường nói: "Ta đã từng gặp ngài ấy một lần, được đại sư tặng bảo vật, hôm nay đến để trả lại bảo vật.”
Song Phúc đi theo phía sau, tay ôm một chiếc hộp gấm, bên trong hộp là tranh tượng Phật mà hôm đó Dung Đường mang từ Đà Lan tự về.
Đến đây không hề báo trước cho ai, thậm chí trước khi bị chú tiểu chặn lại, Dung Đường cũng không chắc lần này có thể gặp Tuệ Miễn hay không.
Nhưng khi nghe chữ "cố nhân", y liền biết mình sắp gặp ai.
Dung Đường bảo Túc Hoài Cảnh ở sương phòng của chùa chờ mình một chút, lẻ loi một mình đi theo chú tiểu đến thiền viện.
Tăng nhân trong Các cùng khách hành hương song song quỳ xuống trên bồ đoàn thấp giọng tụng kinh, vì chuộc tội, vì cầu nguyện, vì muôn ngàn d*c vọng chốn trần thế này.
Ánh mắt từ bi thương xót của tượng Phật buông xuống, không mong cầu, không hận thù, không yêu cũng không ghét.
Dung Đường đi qua con đường nhỏ, được chú tiểu dẫn vào một sân nhỏ trồng cây mai. Cửa chính của căn phòng đối diện đình viện, có một tăng nhân áo xám tóc bạc ngồi quỳ trên bồ đoàn, đốt một lò hương, đun một ấm trà, ngẩng đầu nhìn lên, mời Dung Đường vào nhà ngồi xuống.
Hương trà thanh khiết hòa quyện với mùi hương trầm của chùa miếu, Dung Đường nhìn mái tóc bạc như tuyết của Tuệ Miễn, tăng nhân lại nhìn vào mắt y, đột nhiên cười rộ lên.
Giọng nói ôn hòa như lời sấm, mỉm cười quả quyết: "Trong mắt thí chủ, bây giờ có d*c vọng rồi.”