Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 124




Dung Đường và Kha Hồng Tuyết cùng rời khỏi cung, nhưng giữa đường bị Nguyên Nguyên nhảy lên xe khiến ngựa phải đổi hướng làm chậm trễ thời gian, chờ bọn họ rẽ đường đến Mộc phủ, Mộc Cảnh Tự đã lau người, đang nằm ở trên giường bôi thuốc.

Nghe có người đến, Mộc Thiếu Khanh hơi giật mình, khoác một chiếc áo ngoài, chỉnh lại cổ áo rồi ngồi dậy.

Làn da trắng nõn lộ ra từ trong cổ áo, sắc mặt tái nhợt mang theo vài phần cao quý và ngạo nghễ không thể khinh nhờn, Nguyên Nguyên nhìn thấy y thì ánh mắt sáng lên, nhỏ giọng thì thào: "Lại một người ca ca đẹp trai nữa..."

Túc Hoài Cảnh vốn đã không ưa thằng nhóc này, nghe vậy càng tức giận không có chỗ phát ti3t, cúi người nắm lấy vai cậu bé hỏi: "Sáu mươi tuổi gọi đại tỷ tỷ, hai mươi tuổi gọi ca ca, ba mươi tuổi cũng gọi ca ca, sao chỉ gọi mình ta là thúc thúc?"

Nguyên Nguyên trốn sau lưng Dung Đường, nhỏ giọng cứng đầu nói: "Bởi vì thúc hung dữ.”

Túc Hoài Cảnh muốn đánh thằng nhóc này, nhưng Mộc Cảnh Tự thấy vậy, nhíu mày, lên tiếng ngắt lời họ, hỏi: "Chuyện gì vậy, thằng nhóc này là ai?”

Túc Hoài Cảnh quay đầu, tức giận nói: "Một tên nhóc trộm vặt mà thôi.”

“Không phải! "Nguyên Nguyên thò đầu ra từ phía sau Dung Đường, lớn tiếng ồn ào.

Túc Hoài Cảnh trừng mắt nhìn cậu, tức không chỗ phát ti3t, nghẹn chết đi được, giọng lạnh xuống: " Ngươi còn dám nói dối?”

Khi đại nhân vật phản diện giận, Nguyên Dương dám cứng đầu, ầm ĩ với hắn. Nhưng chờ Túc Hoài Cảnh hạ giọng, gương mặt chỉ còn sự bình tĩnh và uy nghiêm, không chút giận dữ, thì đứa nhỏ bướng bỉnh này lại ỉu xìu, cúi đầu nhỏ giọng biện hộ, vừa nói vừa chuẩn bị khóc: "Con đã trả tiền rồi…”

“Tiền ở đâu ra? "Túc Hoài Cảnh lại hỏi.

Nguyên Nguyên không nói nữa.

Túc Hoài Cảnh lạnh lùng nhìn cậu một cái, rồi chuyển ánh mắt đi nơi khác, không khí trong phòng trở nên rất áp lực.

Mộc Cảnh Tự nhíu mày nhìn trái nhìn phải, thấp giọng kêu đau một tiếng.

Túc Hoài Cảnh lập tức cảnh giác, bước nhanh tới bên giường, khom lưng đè bả vai y lại muốn kiểm tra miệng vết thương, Mộc Cảnh Tự ngay lập tức ngước mắt, nhìn hắn, không nói lời nào nhưng ý bảo không được nhìn vết thương phía sau.

Túc Hoài Cảnh giằng co với y một lát, cuối cùng bại trận, thấp giọng nói: "Thái tử Đại Tuy.”

Nguyên Nguyên như bị đẩy vào hầm băng, không thể tin nhìn Túc Hoài Cảnh.

Dung Đường ôm lấy vai cậu, từ từ an ủi.

Kha thiếu phó đứng nhìn từ lâu không nói gì bỗng cười phá vỡ sự im lặng, đi tới trước mặt Nguyên Nguyên, ngồi xổm xuống cười nói: "Không phải chỉ là một chút bạc thôi sao, có gì ghê gớm chứ? Lấy ở đâu, lấy của ai, nói với thúc, ta đi trả giúp con.”

【...Nuông chiều!】 Hệ thống tức giận chửi bới.

Mắt Nguyên Nguyên sưng lên vì khóc, sau một lúc lâu nhận ra mình không thể che giấu trước mặt những người này, mới nhỏ giọng nói: "Ngũ hoàng tử…”

Kha Hồng Tuyết sửng sốt: "Hả?”

Nguyên Nguyên: "Chỉ có hoàng tử què chân kia...mới mang túi tiền, người khác đều không mang.”

Nói xong, cậu dừng lại, không nhịn được nhỏ giọng bình luận: "Thật là nhỏ mọn…”

Hệ thống lập tức đơ ra, Dung Đường hơi ngơ ngác, lặng lẽ lui ra vài bước, quay đầu cười thầm.

Túc Hoài Cảnh vốn còn cúi đầu đứng ở trước giường Mộc Cảnh Tự, vẻ mặt khó chịu cùng thất bại "sao con trai của đại ca còn nhỏ đã ra dáng lưu manh vậy rồi?", nghe vậy liền ngạc nhiên, mặt lộ vẻ khó tin, nhìn Nguyên Nguyên.

Cậu bé bị doạ cả đêm, lúc này đã rút lại khẩu khí, kéo lấy áo Kha Hồng Tuyết trốn ra sau, không dám nhìn Túc Hoài Cảnh, như thể bị bắt nạt rất là thê thảm.

Kha thiếu phó cười không ngớt.

Nếu đây là con nhà mình, hắn nhất định phải khen một câu tinh mắt, tuổi còn trẻ sẽ cướp của người giàu chia cho người nghèo. Nhưng đây là con trai độc đinh của dòng họ học huynh, chỉ một lời không hay đã có nguy cơ làm hư bạn nhỏ. Kha thiếu phó quyết định im lặng, chỉ cười mỉm nhìn Tiểu Nguyên, mắt đầy vẻ khen ngợi.

Vì thế trong phòng, thúc thúc ngồi xổm là người tốt, ca ca đứng là người tốt, ca ca đẹp trai dựa vào giường là người tốt, chỉ có thúc thúc đứng ở đầu giường là hung dữ.

Siêu hung dữ.

Đặc biệt đặc biệt hung dữ.

Hung dữ với trẻ con thì không phải người lớn có lễ độ.

Nguyên Nguyên tức giận bất bình, ánh mắt nhìn Túc Hoài Cảnh vừa ấm ức, vừa oan uổng, vừa oán trách.

Mộc Cảnh Tự nghe toàn bộ, cuối cùng hiểu rõ tình hình, tạm quên đau ở lưng, nhíu mày nhìn Túc Hoài Cảnh muốn nói lại thôi.

Túc Hoài Cảnh đè nén nói: "Huynh trưởng có gì cứ nói thẳng.”

Mộc Cảnh Tự im lặng một lát, hàm súc nói: "Khi còn bé đệ trộm bánh ngọt của tứ tỷ ta cũng không nổi giận với đệ.”

“……”

Ý ở ngoài lời chính là nói Túc Hoài Cảnh quá hung dữ với trẻ con, đại nhân vật phản diện uất ức muốn chết,  nhưng đây là ca ca ruột của mình, kia lại là cháu ruột của mình, không thể đánh, không thể mắng, đành im lặng chịu đựng.

Dung Đường ngừng cười, bước đến trước mặt hắn, nắm lấy cổ tay, nhẹ giọng nói: "Cũng không phải Hoài Cảnh quá hung dữ, trẻ con nếu không dạy từ nhỏ, sau này lớn lên khó dạy.”

Mộc Cảnh Tự gật đầu: "Lý lẽ này đúng.”

Nhưng khi nhìn thấy cậu bé đứng trong phòng, khóc tới mức bong bóng mũi cũng sắp bay ra ngoài, mặt nhăn nhó, lại sửa lại khẩu khí: "Nhưng cũng không nên... quá hung dữ.”

Túc Hoài Cảnh: "......”

Túc Tiểu Thất quay mặt muốn quay về ngõ Vĩnh An!

Dung Đường an ủi bạn nhỏ xong lại an ủi bạn lớn, nắm cổ tay Túc Hoài Cảnh, ra hiệu Kha Hồng Tuyết mang Nguyên Nguyên ra ngoài, dịu dàng nói với Mộc Cảnh Tự: "Nguyên Nguyên nhảy lên xe bọn ta, lời nói có phần thật giả khó phân, nhưng cẩn thận một chút cũng không thừa, ta và Hoài Cảnh muốn giữ cậu nhóc đó lại vài ngày.”

Mộc Cảnh Tự hơi nhíu mày, gật đầu: "Rất tốt.”

Dung Đường: "Nhưng cậu nhóc này không hòa thuận với Hoài Cảnh, chúng ta cũng không tiện ở lại nhà huynh lâu, bây giờ huynh lại là bệnh nhân, Kha thiếu phó chăm sóc huynh đã rất vất vả, nếu thêm Nguyên Nguyên thì e là không tiện.”

Mộc Cảnh Tự do dự, thực ra ở nhà thì tình trạng của y sẽ tốt hơn nhiều. Giờ y đã có thể xuống giường, ngoại trừ việc thay thuốc hơi đau, những việc khác y đều có thể chịu được. Nhưng nếu rời phủ đi làm ở Đại Lý Tự, khó tránh khỏi việc mệt mỏi đến mức vết thương tái phát.

Dung Đường nhìn ra tâm tư của y, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thừa thắng xông lên khuyên nhủ: "Hôm nay là lễ Vạn Thọ, bách quan đều có ba ngày nghỉ.Nhưng sau khi hết thời gian này, huynh vẫn phải đi lên triều. Ta nghĩ, huynh có thể xin nghỉ thêm mười ngày nửa tháng để dưỡng sức được không?”

Dung Đường nói: "Nếu là sầu lo quá sẽ có hiềm nghi chống đối bệ hạ, cũng không cần quá mức lo lắng. Huynh đã tham dự yến tiệc Vạn Thọ tối nay, việc này bá quan đều thấy rõ. Hơn nữa, trong yến tiệc vết thương của huynh đã chảy máu nhuộm đỏ cả áo trắng. Dù không ai nói ra, chắc chắn thái giám cũng đã thấy và sẽ báo lại với bệ hạ.”

“Bệ hạ là người rất kiêng kỵ và tin vào điềm báo. Ngày sinh mà thấy máu là điềm không lành, hơn nữa...” Dung Đường dừng lại, nhìn Túc Hoài Cảnh, nhận được ánh mắt ngầm đồng ý rồi mới nói tiếp: “Hơn nữa, tối nay bệ hạ có lẽ cũng đã bị dọa sợ.”

Y nói đến đây thì dừng lại, Mộc Cảnh Tự ngẩn ra, lập tức hiểu ra: “Vũ Khang Bá?”

Túc Hoài Cảnh gật đầu.

Dung Đường nói: “Sau đó để Hoài Cảnh ra sức xoay chuyển, khiến bệ hạ cảm thấy huynh thực ra là quý nhân của lão ta, đã nhắc nhở lão ta trước khi tiệc kết thúc, nhưng không được để ý, sau đó mới xảy ra chuyện thích khách. Như vậy, dù bệ hạ không hoàn toàn tin, ít nhất cũng sẽ kiêng dè huynh, mong huynh ở nhà dưỡng thương.”

Túc Hoài Cảnh trầm mặt, không biết đang suy nghĩ cái gì, vẫn không nói một lời.

Việc này rất mạo hiểm, nhưng thành công sẽ mang lại lợi ích lâu dài. Mộc Cảnh Tự biết rõ điều này, vừa động lòng vừa lo lắng, do dự nhìn Túc Hoài Cảnh.

Người sau rốt cuộc mở miệng, lại nói: "Thằng nhóc đó nói thúc thúc muốn đưa nó cho Đoan Ý trưởng công chúa hòa thân.”

Mộc Cảnh Tự ngơ ngẩn, đôi mắt trừng lớn, không thể tưởng tượng nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, như là đang nói điều này sao có thể.

Túc Hoài Cảnh: "Có lẽ không phải hòa thân, mà là có kế hoạch khác. Nó chưa nghe rõ, nhưng tối nay đã tự trốn ra, nhảy lên xe chúng ta, cầu xin chúng ta dẫn đi.”

Nguyên Nguyên sống ở Đại Tuy cũng không tốt, thậm chí vị trí thái tử của nó cũng có điều bí ẩn.

Không có một quân vương của một quốc gia nào lại để thái tử duy nhất của mình chết trên đường đi sứ nước khác.

Cũng không có chuyện một đứa trẻ mười tuổi hoà thân với một Trưởng công chúa góa bụa.

Thằng nhóc này có quá nhiều bí ẩn, Túc Hoài Cảnh không thể mặc kệ cậu.

Tương tự, Mộc Cảnh Tự cũng không thể bỏ mặc.

Nghe vậy, Mộc Cảnh Tự nhíu mày hỏi: "Đệ có nắm chắc không?”

Y đang hỏi về kế hoạch của Dung Đường, gắn tình trạng sức khỏe của mình với vận mệnh của đế vương.

Túc Hoài Cảnh gật đầu: “Sáu phần.”

Đủ rồi. "Mộc Cảnh Tự nói," Đừng để lại nhược điểm bên ngoài, sau lễ vạn thọ ta sẽ đi xin nghỉ.”

Sáu phần có nghĩa là rủi ro rất lớn, nhưng Mộc Cảnh Tự tin tưởng Túc Hoài Cảnh. Mà cho dù tin tưởng như vậy, vẫn dặn dò không để lại chứng cứ, nghĩ rằng nếu có sự cố, sẽ nhận hết trách nhiệm về mình.

Túc Hoài Cảnh cũng không tán thành, nhưng vẫn gật đầu.

Hắn kiên quyết muốn xem vết thương của Mộc Cảnh Tự, nên Dung Đường không ở lại trong phòng, quay người đi ra ngoài.

Kha Hồng Tuyết ngồi ở trên bậc thềm dưới mái hiên, trong tay cầm một cái bát không, cậu nhóc khóc cả đêm đã sớm mệt mỏi ghé vào đầu gối hắn ngủ thiếp đi.

Thấy Dung Đường ra ngoài, Kha Hồng Tuyết giơ ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng, sợ đánh thức Nguyên Nguyên.

Dung Đường nhướng mày, hiếm khi cảm thấy không hiểu.

Thằng bé này biết chạy trốn, còn thay bộ quần áo của Đại Ngu, cũng biết ẩn giấu thân phận, theo lý mà nói thì tính cảnh giác và đề phòng rất cao, sao lại có thể ngủ thiếp trên người Kha Hồng Tuyết cơ chứ?

Kha thiếu phó có kỹ xảo dỗ trẻ con thần kỳ gì không?

Có nên để cho đại nhân vật phản diện học một chút hay không?

Dung Đường nghĩ như vậy, một lát sau Túc Hoài Cảnh từ trong phòng đi ra, tay vừa rửa, ngón tay trắng bệch, chắc là vừa bôi thuốc cho Mộc Cảnh Tự.

Nhìn thấy hai người ngồi trên bậc thềm, ánh mắt hắn hơi động, quay đầu hừ lạnh một tiếng.

Dung Đường thấy hắn đáng yêu muốn chết, đi qua nắm tay hắn cười đến mặt mày đều cong lên: "Về nhà không?”

Túc Hoài Cảnh gật đầu: "Được.”

Dung Đường xoa xoa bụng: "Hơi đói, lát nữa ra đường ăn bát vằn thắn nhé?”

Túc Hoài Cảnh gật đầu tiếp: "Được.”

Hai người đi dọc theo con đường trong sân, sắp rời khỏi cửa trăng thì Dung Đường thấy Túc Hoài Cảnh lén quay đầu lại, "Két" một tiếng, phía sau có người khoác áo dài màu trăng bước ra.

Một trong một ngoài, ánh mắt đều rơi vào cậu bé đang ngủ say trên bậc thềm, ánh mắt còn dịu dàng hơn ánh trăng, đầy cảm động và hoài niệm.

Trong lòng Dung Đường mềm nhũn, yên lặng lắc đầu, càng cảm thấy nhân vật phản diện mới là khẩu thị tâm phi.

Nhưng quay người lại, Túc Hoài Cảnh đặc biệt nghiêm túc nhìn về phía y, nói: “Đường Đường, chúng ta không nên có con, phiền lắm.”

Dung Đường: "...?”

Ngươi có muốn nghe lại lời mình vừa nói không?