Kha Hồng Tuyết sống hai mươi bảy năm, từng quỳ gối trước cha mẹ quân vương, cũng từng bá i ân sư ở từ đường.
Nhưng trừ những lần đó ra, hắn là con trai độc nhất của Kha gia, là thám hoa lang của Đại Ngu, cũng là thiếu phó của Quốc Tử Giám.
Trong quyền hạn và trách nhiệm, nếu là hoàng tử không nghe dạy dỗ, chống đối giảng sư, hắn có thể mời những thiên hoàng quý tộc kia đi quỳ trước bài vị tổ tông.
Trừ bỏ hoàng đế, hiếm khi hắn quỳ trước người nào đó.
Sau khi Mộc Cảnh Tự nói xong, Kha Hồng Tuyết mỉm cười tới gần y dưới ánh trăng lả tả nhẹ giọng hỏi: "Học huynh lấy thân phận gì bắt ta quỳ xuống đây?"
Hắn nói: "Là Thiếu Khanh Đại Lý Tự, hay là Tam điện hạ tiền triều?"
Âm sắc Mộc Cảnh Tự hơi lạnh: "Ngươi đúng là không có quy củ."
Kha Hồng Tuyết từ chối cho ý kiến, chậm rãi đi về phía trước, lại dừng lại ở nơi sắp đụng phải Mộc Cảnh Tự.
Trước sau ba thước, là quân tử chi giao, cũng là quy củ giữa chủ và bề tôi.
Hắn cố ý duy trì khoảng cách như có như không này, như là đang im lặng kháng nghị câu chỉ trích kia.
Hắn là người có quy củ nhất thiên hạ này, nếu không làm sao có thể để học huynh tựa như hoa trên núi cao lớn tiếng răn dạy ở trước mặt mình, mà không kéo vào bùn đất hồng trần đây?
Kha Hồng Tuyết nói: "Học huynh còn chưa trả lời vấn đề của ta."
Mộc Cảnh Tự hỏi: "Nếu không phải vậy, ta có thể bắt ngươi quỳ xuống được sao?"
Kha Hồng Tuyết lập tức nở nụ cười.
Hắn tiến một bước, phá vỡ rào cản vô hình, tiến vào phạm vi ba thước trước mặt Mộc Cảnh Tự, cúi đầu, vẻ mặt như tranh vẽ, cười duyên dáng và ôn hòa, mọi sự phong lưu trong khoảnh khắc này đều trở thành sự dung túng và ngưỡng mộ vô hạn.
"Cũng có thể. "Hắn nói," Học huynh giống như thế tử gia, cưới ta về nhà, hoặc là theo ta về nhà, huynh muốn ta làm cái gì cũng được."
Trong kinh thành Đại Ngu có người hiển quý, có người bác học, có người đẹp có quan lớn......
Nhưng nếu thêm tất cả lợi thế này vào một người, mặc cho ai thốt ra tên thì đều sẽ nói là Kha Hàn Anh của Kha gia.
Kha Hồng Tuyết cũng từng thiếu niên luôn luôn phong lưu phóng khoáng.
Từ mười bảy tuổi đến hai mươi hai tuổi, hắn đã sống cuộc sống của mình theo cách mà một người khác nên trở thành.
Từ hai mươi hai tuổi đến hai mươi bảy tuổi, vẫn luôn ở bên cạnh người đó, chờ thỉnh thoảng y nghỉ chân quay đầu lại nhìn mình.
Đời người chỉ có mấy chục năm, không ai mãi là thiếu niên mười bảy tuổi.
Kha Hồng Tuyết cúi đầu, nhìn về phía điện hạ của hắn khẽ nhếch môi, đáy mắt lại có vài phần lạnh nhạt cùng bi thương.
"Nhưng huynh sẽ chẳng đồng ý bất cứ điều gì."
Hơi thở hoà cùng ánh trăng, đêm thu se lạnh, trong lúc nói chuyện tựa như có sương mù ngưng tụ chạm vào lông tơ nhỏ bên má tiên nhân dưới ánh trăng.
Kha Hồng Tuyết nhìn nơi đó, giọng nói hơi nhỏ: "Học huynh chẳng đồng ý gì cả, cũng chưa từng thừa nhận mình là điện hạ, vậy thì lấy lập trường gì mà nói ta không có quy củ, lại lấy nguyên do gì yêu cầu ta quỳ xuống?"
Hơi thở chậm rãi thoát ra, chạm vào hàng lông mi dài, khẽ rung rinh.
Kha Hồng Tuyết cười nhìn y.
Mộc Cảnh Tự nhíu mày, lại nói: "Chức trách của Đại Lý Tự."
Ý cười của Kha Hồng Tuyết càng sâu: "Thiếu khanh Đại Lý tự giữ chức vụ công bằng, nửa đêm đến nơi phong hoa tuyết nguyệt bắt mệnh quan triều đình ngang nhiên chơi gái, hạ quan không có gì để nói, bó tay chịu trói, chờ xử lý."
Hắn lui về phía sau nửa bước, hơi ngẩng đầu lên, nói xong chờ xử lý lại lấy một loại tư thái kiệt ngạo bất tuân nhìn về phía Mộc Cảnh Tự, trong ngữ điệu lại có vài phần trào phúng: "Chỉ là Thiếu Khanh đại nhân thiết diện vô tư như vậy có thể nói cho hạ quan biết, cả phòng toàn là đồng phạm, vì sao chỉ gọi một mình ta đi ra ngoài; không phán xét không tra tấn, cũng không có nha dịch chứng kiến, rồi vì sao lại lạm dụng tư hình vừa thấy mặt đã muốn ta quỳ xuống?"
"Huynh đang phá án công bằng hay đang trút giận?"
Kha Hồng Tuyết ép sát từng bước, cơ hồ không cho Mộc Cảnh Tự đang tức giận nói một câu,trong đôi mắt hoa đào mê hoặc lòng người không còn ý cười, gắt gao nhìn chằm chằm y, sắc bén mà rõ ràng, là ánh mắt không nên xuất hiện giữa bọn họ.
Mộc Cảnh Tự nổi giận: "Kha Hàn Anh!"
"Thịnh Phù Trạch! "Kha Hồng Tuyết đè nén giọng rống lên, trong không khí rơi vào yên tĩnh như chết.
Qua thật lâu, Kha Hồng Tuyết lạnh giọng hỏi y: " Đến tột cùng là huynh sợ ta hại đệ đệ quý báu của huynh, hay là cảm thấy không vui vì ta tới thanh lâu?"
Mộc Cảnh Tự trầm mặc một lúc lâu, trả lời hắn: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì cả."
Ánh trăng thu treo trên ngọn cây, dưới lầu đèn sông trôi bồng bềnh, trong Phong Nguyệt lâu yến ngữ oanh ca như mười năm trước cũng như mười năm sau, là một ngôi mộ làm mất hồn người ta, cũng là nơi cực lạc.
Kha Hồng Tuyết cúi đầu cười nhẹ hồi lâu, không nói gì.
Mộc Cảnh Tự hơi nhíu mày, mím môi, đã lâu không cảm nhận được một sự kinh hoảng như có như không.
Thật lâu sau, Kha Hồng Tuyết cười đủ rồi, ngẩng đầu cong mắt nhìn Mộc Cảnh Tự: "Huynh không biết ta đang nói gì, nhưng ta biết."
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hỗn loạn trong phạm vi nhỏ, không biết là nguyên nhân gì.
Có tiếng nữ tử kinh hãi thét chói tai, cũng có tiếng bước chân hỗn độn bước lên sàn nhà chạy trốn, cửa nhiều lần mở ra lại đóng lại, hết thảy đều xao động bất an.
Kha Hồng Tuyết cách ba thước nhìn Thiếu Khanh đại nhân Đại Lý Tự: " Huynh tới nơi này, không phải vì ta, cũng không phải vì Túc Hoài Cảnh, đúng là huynh có công vụ trong người."
"Sắp tới lễ Vạn Thọ, sứ đoàn Đại Tuy mới vào kinh ngày hôm trước, Đại Lý tự nhận được tin báo, trong Hàn Lâm viện có một mật thám của Đông Sơn quốc muốn ngụy trang thành thám tử Đại Tuy, gây ra rối loạn ở kinh thành, hãm hại Đại Tuy khiến cho hai nước phân tranh, mượn cơ hội để hoàng đế bắt giữ thái tử Đại Tuy, khơi mào chiến tranh, tựa như mười năm trước vậy."
Lúc Kha Hồng Tuyết nói những lời này lạnh lùng lại xa cách, rõ ràng lộ ra sự mất kiên nhẫn sâu sắc, nhưng lại hiểu thấu hơn đại đa số người trên đời này.
Hắn nhìn ánh mắt có vẻ kinh ngạc của Mộc Cảnh Tự, nói: "Trong dịp lễ Vạn Thọ, các nơi trong kinh đều tăng cường phòng hộ, Kim Ngô Vệ tuần tra ngày đêm, muốn đạt được mục đích, nhất định phải lựa chọn nơi phồn hoa nhất từ trước đến nay. Nhiều người, tính lưu động lớn, dễ thêm người lạ hoặc là cũng có thể cùng đồng liêu đục nước béo cò đi vào sẽ không bị người phát hiện."
"Sòng bạc, tửu lâu, thanh lâu..." Kha Hồng Tuyết cười cười, hỏi: "Học huynh, huynh nói xem trong Ngu kinh này còn có nơi nào hỗn loạn hơn Phong Nguyệt lâu, thích hợp gây ra mấy vụ án mạng hơn? Xà ngang trên lầu này đập xuống, bị đè dưới gỗ là một nửa là con cháu thế gia quyền quý, một nửa là mệnh quan triều đình mang hoàng ân. Trong chén rượu có vài giọt độc dược, đi lại sai chỗ đâm vào mấy con dao găm là có thể giết người vô hình; trong đám người hỗn loạn giẫm đạp, lại có ai có thể tra ra cụ thể là người nào làm?"
Hắn nói cực kỳ nhẹ nhàng, không giống như là đang đàm luận quốc gia đại sự, cũng không phải một vị quan đang nói về tính mạng con người, chỉ là cùng ngồi ở đỉnh Tàng Thư các trong học phủ cùng học huynh mình, ngóng gió mát trăng sáng trên đỉnh đầu, ngay trong tay là rượu và gà quay, ngả ngớn trò chuyện những chuyện xưa không ai biết trong sách thánh hiền.
Mộc Cảnh Tự cảm thấy phẫn nộ, trầm giọng chất vấn: "Nếu ngươi biết cả thì sao còn muốn dẫn Dung Đường tới nơi này?"
Kha Hồng Tuyết thản nhiên cười cười: "Huynh yên tâm, mỗi một giọt rượu, mỗi một món ăn mà tướng công đệ đệ quý báu của huynh đưa vào miệng, ta đều đã trông coi nếm qua, chỉ cần ta không chết y sẽ không chết."
Mộc Cảnh Tự thoáng chốc á khẩu, khiếp sợ mở to hai mắt.
Không phải hắn coi sinh mệnh của những người khác như cỏ rác, mà ngay cả sinh mệnh của mình hắn cũng mặc kệ.
Đây là một người điên tỉnh táo lại bác học, Mộc Cảnh Tự như là lần đầu tiên quen biết hắn.
Kha Hồng Tuyết nghiền ngẫm nhìn thần sắc trong mắt y, cảm thấy có vài phần vui thích, lại có chút vui sướng khi thực hiện được trò đùa dai.
Ngoài cửa là tiếng rối loạn dần dần lắng xuống, Kha Hồng Tuyết nhìn Mộc Cảnh Tự một lát, cười bổ sung: "Nhưng ta sẽ không để mình chết, không để huynh cảm thấy áy náy mà sống trên đời này, ta cũng không thể rời đi trước khi đạt được mục đích."
Hắn nói: "Học huynh, huynh còn có cái gì muốn hỏi không?"
Tâm Mộc Cảnh Tự rung động, trái tim trong lồ ng ngực đập không có quy luật, va chạm khiến y bắt đầu đau. Xương cốt toàn thân như vỡ vụn rồi lành lại, đau đớn rõ ràng cảnh tỉnh hắn.
Y nhắm mắt lại, thừa nhận: "Không có, đích thực ta đến đây để giải lao, tránh ra."
Y đi về phía trước, Kha Hồng Tuyết chặn ở trên đường, cười hỏi: "Cho nên huynh thừa nhận mình lạm dụng tư hình làm việc riêng trái pháp luật sao?"
Hùng hổ dọa người, lả lướt không buông tha......
Mộc Cảnh Tự chưa bao giờ nghĩ Kha Hồng Tuyết sẽ dùng thủ đoạn này với mình.
Y trầm mặc một lát, lạnh lùng nói: "Ta sẽ đi Đại Lý Tự lĩnh phạt."
Kha Hồng Tuyết tức cười: "Thà lĩnh phạt cũng không nói thật với ta phải không?*
Tính tình Mộc Cảnh Tự đè nén cả đêm rốt cục không kiềm chế được, y đứng tại chỗ, ngước mắt nhìn chăm chú vào mắt Kha Hồng Tuyết, trong con ngươi hiện ra một sự tức giận, y hỏi: " Ngươi muốn ta nói thật cái gì?"
Kha Hồng Tuyết: " Nhiều lắm."
"Lời ta muốn huynh nói thật nhiều lắm, huynh là ai? Tại sao phải tới Lâm Uyên học phủ? Tại sao giao hảo với ta? Tại sao đi vào triều đình? Tại sao vĩnh viễn không thẳng thắn thành khẩn với ta? "Kha Hồng Tuyết hỏi từng câu từng câu, cuối cùng đi tới trước mặt y, cúi đầu đối mặt với y:" Tại sao năm đó không cho ta theo tòng quân?"
"Thịnh Phù Trạch, nếu huynh muốn gạt ta, ngay từ đầu đã làm đủ chuyện rồi mới đến. " Hắn nở nụ cười khó hiểu, không thể nói là đang cười nhạo sự ngây thơ của Mộc Cảnh Tự, hay là đang nói y chưa hoàn thành được toàn bộ ván cục, tự cho mình là thông minh nhưng lại chỉ đang lừa dối chính mình.
Kha Hồng Tuyết thấp giọng nhắc nhở: "Huynh đừng quên, Kha gia ta đời đời đại nho, ta cũng từng là giáp đẳng của học phủ, cũng là thám hoa lang trong ngàn vạn người đi ra."
Công tử như ngọc, độc nhất vô nhị, nếu không có Mộc Cảnh Tự, Kha Hàn Anh vốn nên là Trạng Nguyên Lang đánh ngựa dạo phố, thưởng thức hết hoa xuân trong Ngu kinh.
Giọng hắn rất nhẹ, từng bước ép sát: "Học phủ trong thiên hạ nhiều như thế, cũng có nhiều biện pháp mai danh ẩn tích, vì sao hết lần này tới lần khác lại tới Lâm Uyên học phủ? Rõ ràng huynh biết ta ở đó."
"Nếu không lợi dụng ta, vì sao lại không nói rõ thân phận?" Rõ ràng hắn cười, đuôi mắt lại dần dần nhuộm lên màu đỏ: " Huynh cho Kha Hàn Anh ta ngu xuẩn không đáng giá như vậy, mặc cho huynh tùy tiện đến làm học huynh của ta, ta sẽ dốc hết toàn lực đi bảo vệ hắn, dọn sạch hết thảy chướng ngại cho hắn sao?"
"Khi nào thì huynh mới chịu nói một câu nói thật đây?" Kha Hồng Tuyết khàn giọng ép hỏi, trong bóng tối chỉ có ánh trăng chứng kiến một phen giao phong này.
Mộc Cảnh Tự mím môi thật lâu, thấp giọng mở miệng, phun ra hai chữ: "Làm càn."
Là trách cứ là trách tội, là áp chế tự nhiên của người ở vị trí cao đối với người ở vị trí thấp.
Kha Hồng Tuyết vẫn nở nụ cười: "Điện hạ, cuối cùng ngài cũng thừa nhận."
"... Kha Hàn Anh, ngươi tự tìm."
Mộc Cảnh Tự giơ tay, túm lấy cổ áo Kha Hồng Tuyết, kéo người tới trước mặt mình, gắt gao trừng mắt nhìn hắn.
"Là ngươi tự tìm, chính ngươi muốn đi cùng ta trong địa ngục tối tăm không ánh mặt trời."
Người bị uy hiếp lại không có bất mãn cũng như quẫn bách, ngược lại cười đến là dịu dàng, ngữ điệu cũng thong dong: "Ừ, ta cam nguyện."
Hắn nói: "Huynh có thể lợi dụng ta, cho đến khi ta chết. Nếu hài cốt có thể trải thành con đường phía trước của huynh, ta cũng cam nguyện bị huynh giẫm dưới chân."
"Nhưng huynh không thể vứt bỏ ta. "Kha Hồng Tuyết nhẹ giọng nói," Điện hạ, chúng ta đều chẳng có mấy cái mười năm, ta không chờ nổi mười năm tiếp theo nữa."
Mộc Cảnh Tự nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, lâu đến khi ánh mắt cũng sắp chua xót, rốt cục cổ tay dùng sức kéo người tới, ngẩng đầu lên, hung hăng cắn môi hắn.
Giống như người chết đuối cuối cùng cũng dám bắt lấy một cọng rơm cứu mạng.
Tác giả có lời muốn nói:
Đúng vại, Cầu Cầu bị điên rồi:)
Nhắc lại: Kha Công Mộc Thụ