Lưu Kim Lâu, khi ánh đèn hoa mới được thắp sáng, đèn sông Kim Phấn từ từ trôi qua hòa lẫn với những vì sao đầy trời, cùng dệt nên một màn cẩm tú nhân gian.
Dưới lầu bình thư nhạc khúc, trên lầu yến tiệc ăn uống linh đình.
Dung Đường ném hết lễ nghi đi, ngồi ở dưới ghế khom lưng chuyên chú uống một chén súp ngọt ướp lạnh.
Kha Hồng Tuyết một hồi thì vui vẻ, cười bảo tiểu nhị lại mang lên mấy phần đồ ngọt không ngấy hỏi: "Thế tử gia đã thay đổi khẩu vị rồi sao? Không ăn cay mà lại ăn ngọt à?”
Dung Đường đè nén hương vị kỳ lạ trong miệng, ngước mắt đầy oán niệm nhìn hắn.
Kha thiếu pó tạm dừng quạt tày, lông mày khẽ nhướng lên, vừa kinh ngạc vừa cảm thấy thú vị: "Ôi chao, ai hại thế tử gia của chúng ta phải chịu uất ức thế? Nói ra đi, ca ca đòi lại công bằng cho ngươi.”
Dung Đường: "... Ngươi đúng là biết chiếm hời của người khác.”
Kha Hồng Tuyết cười nói, "Học huynh không muốn thành thân với ta, vừa không muốn gả cho ta lại không muốn chịu trách nhiệm với ta, ngoài chiếm chút của hời của ngươi ra thì ta cũng không làm được gì khác.”
Bên ngoài Túc Hoài Cảnh nói hắn nhận Mộc Cảnh Tự làm ca ca, trong bóng tối tất cả mọi người đều biết mấy người này có quan hệ gì.
Với tâm tư Tư Mã Chiêu của Kha Hồng Tuyết, Dung Đường không khỏi giơ ngón tay cái lên.
(Lòng dạ Tư Mã Chiêu người người đều rõ”. Câu nói này dùng để mô tả dã tâm và tham vọng của một người nào đó mà ai trong thiên hạ cũng biết.)
Y nhìn về phía Mộc Cảnh Tự, quả nhiên nhìn thấy Mộc Thiếu Khanh mặt lạnh như sương hơi giật giật, mi tâm nhẹ nhàng nhíu lại, dường như đang trách Kha Hồng Tuyết nói chuyện quá mức không đúng mực.
Tiểu Lư đại nhân đến ăn chực lại chớp chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Chịu trách nhiệm? Chịu trách nhiệm gì, học huynh huynh bị Mộc đại nhân khinh bạc sao?”
Dung Đường nghe vậy hơi khựng lại, ánh mắt sáng lên, cảm giác uất ức vì thuốc đông y đắng nghét cổ họng lập tức được thay thế bằng ý nghĩ xem kịch hay, hai tròng mắt không chớp mắt nhìn về phía Mộc Cảnh Tự.
Thiệt thòi quá!
Hai đời trước không giao tình với Tiểu Lư đại nhân đúng là thiệt thòi lớn!
Đứa nhỏ này còn nhỏ tuổi mà sao lúc nào cũng nói ra mấy lời khiếp người, bị ai dạy hư thế?
Trong lòng Dung Đường âm thầm bật cười, chờ Kha thiếu phó trả lời. Túc Hoài Cảnh ngồi ở bên cạnh y múc một chén canh ngọt đặt ở trước mặt y như lấy lòng.
Dung Đường miễn cưỡng rũ mắt nhìn qua, quay đầu liếc Túc Hoài Cảnh một cái.
Người sau nở nụ cười với y, nhìn qua nhu thuận hiểu chuyện cực kỳ.
Dung Đường: "Hừ.”
Y quay đầu, không nhìn hắn.
Đầu bên kia Kha Hồng Tuyết bị câu hỏi của Lư Gia Hi làm cho bối rối, sau khi nhận ra thì cười không ngừng:"Ngược lại không có, ta đang chà đạp thanh danh học huynh ngươi mà thôi, nếu ngươi có chút lương tâm, ngày khác vào triều truyền tin khắp nơi, nói thiếu khanh Đại Lý tự bội tình bạc nghĩa, đùa bỡn lòng người, lừa thể xác và tinh thần của ta, lại không chịu trách nhiệm với ta, ta khổ đến mức sắp đâm đầu vào tượng bệ ngạn cửa Đại Lý tự mà chết rồi.”
Hắn nói như thật, vừa nói vừa thút thít hai tiếng, giống như mình uất ức thật.
Dung Đường rùng mình, yên lặng lui về phía sau ngồi thẳng người, lưng sắp dán vào lưng ghế. Túc Hoài Cảnh thừa cơ đưa tay tới xoa xoa thắt lưng cho y.
Ý tứ lấy lòng quá đủ, lại quá khiêm tốn, Dung Đường muốn tức giận với hắn cũng không được.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể hung tợn trừng hắn một cái rồi mặc cho nhân vật phản diện nhẹ nhàng xoa lưng cho mình.
Câu chuyện ma quỷ kia của Kha Hồng Tuyết không lừa được cả Lư Gia Hi đơn thuần nhất, Tiểu Lư đại nhân như gặp phải quỷ, vẻ mặt vặn vẹo nhìn Kha Hồng Tuyết hồi lâu, nghẹn họng nhìn trân trối, nếu như hai chữ ghét bỏ có thực chất thì hẳn chúng sẽ luân phiên xuất hiện ở trên mặt.
Cuối cùng quay đầu, biểu tình kiên định như là lập tức có thể dấn thân vào quân doanh báo đáp Đại Ngu, nói với Mộc Cảnh Tự: "Học huynh huynh đừng có tin huynh ấy, toàn là chuyện ma quỷ, nếu huynh ấy dám phá hoại thanh danh của huynh, ta sẽ tìm ra tất cả hồng nhan tri kỷ mà huynh ấy từng kết giao từ lúc học ở học phủ, xếp thành hàng dẫn đi Kha phủ, xem Kha thái phó có muốn đánh gãy chân huynh ấy hay không!"
Kha Hồng Tuyết cứng đờ: "...?”
Dung Đường ngơ ngẩn một hồi rồi không kiềm chế được cười ra tiếng, lưng vừa thẳng lên lại cong xuống, khóe mắt gần như sắp cười ra nước mắt.
Túc Hoài Cảnh sợ y sặc, vỗ lưng thuận khí cho y, lại thuận tay rót chén trà nóng đặt ở bên cạnh.
Dung Đường cười đủ rồi, nói: "Vậy nhớ mang thêm mấy chiếc xe ngựa đi, nếu không có thể sẽ không nhét hết đâu.”
Kha Hồng Tuyết vừa mới bình tĩnh từ cuộc làm phản của học đệ nhà mình, nghe vậy chớp chớp mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Dung Đường: "Sao ngươi cũng bỏ đá xuống giếng thế?"
Dung Đường: "Hiếm khi thấy ngươi kinh ngạc, không thêm chút lửa, nửa đêm ngủ trên giường ta cũng phải ảo não bò dậy.”
Bên ngoài Lưu Kim Lâu là phố Thủy Lăng phồn hoa chật chội, Kha Hồng Tuyết mượn ánh nến nhìn mấy người trong phòng.
Ninh Tuyên Vương thế tử làn da trắng bệch như ma ốm cười đến mặt ửng hồng, Túc Hoài Cảnh cưng chiều mặc cho y làm càn cười to, Lư Gia Hi anh dũng hy sinh nói đùa, ngay cả Mộc Cảnh Tự sau khoảnh khắc giật mình ngắn ngủi, khóe môi cũng hơi nâng lên một độ cong vi diệu.
Kha Hồng Tuyết không nói lên lời, một lúc lâu sau cúi đầu bất lực mỉm cười.
Hắn quen biết Lư Gia Hi nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn bị chiếm thế thượng phong về khoản ăn nói, nhưng hình như cũng không cần đòi lại cho lắm.
Kha Hồng Tuyết nâng ly rượu lên, cười nhấp một ngụm, tầm mắt chuyển xuống nhìn Mộc Cảnh Tự, lập tức làm ra dáng vẻ vô tội lại đáng thương, cực lực muốn phủi sạch quan hệ với các loại tri kỷ màu sắc trong miệng bọn họ.
Mộc Cảnh Tự vốn muốn quay đi không nhìn hắn, cũng không biết như thế nào, có lẽ là hành động Tiểu Thất dỗ Dung Đường tối nay rơi vào trong mắt y, hoặc có lẽ Lư Gia Hi và Đường Đường hiểu lầm Kha Hồng Tuyết sâu quá.
Bị người ta nói như vậy, hình như hơi uất ức.
Trong lúc suy nghĩ, Mộc Cảnh Tự đã nhẹ nhàng gật đầu: Ta biết.
Kha Hồng Tuyết sửng sốt, còn chưa ngậm hết một ngụm rượu trong miệng, thấy thế ánh mắt trừng trừng, bị sặc rượu, dùng hết một chút tự chủ cuối cùng quay đầu, ngồi xổm trên mặt đất ho khan tới mặt xám mày tro.
Mộc Cảnh Tự: "......”
Mộc đại nhân quay đầu, yên lặng gắp một đũa rau xanh.
Còn không bằng không để ý tới hắn.
Dung Đường nhìn toàn bộ cảnh tượng, không khỏi mỉm cười quay đầu lại nhỏ giọng nói với Túc Hoài Cảnh: " Hắn đúng là không có tiền đồ.”
Đại nhân vật phản diện dung túng đáp ứng, sau đó nhỏ giọng thỉnh cầu: "Đường Đường đừng tức giận được không, ta biết sai rồi.”
Dung Đường hơi khựng lại, liếc hắn: " Ngươi sai chỗ nào?”
Túc Hoài Cảnh: "Không nên tự chủ trương, thêm hoàng liên vào thuốc của ngươi, còn liên tiếp thêm rất nhiều ngày.”
Dung Đường nghe được hai chữ kia đầu lưỡi lại cảm thấy đắng, mặt cũng nhăn lại, hung dữ nói: "Ngươi cũng không sợ độc chết ta!”
“Sao có thể chứ? "Túc Hoài Cảnh lập tức phản bác," Hơn nữa lúc trước ta cũng hỏi đại phu rồi, dược tính không tương khắc với nhau. Ta còn nghĩ hiện tại thời tiết khô nóng, dùng chút hoàng liên cũng dễ tiết cơn nóng trong gan.”
Dung Đường mặt vô cảm: "Con giận chưa trút xuống, cám ơn, bây giờ ta rất muốn đánh ngươi một trận.”
“Được. "Túc Hoài Cảnh ngoan ngoãn gật đầu, túm lấy tay y đặt ở trên lòng bàn tay mình, thấp giọng nói:" Cho Đường Đường ca ca đánh nhưng sợ tay đau, lát nữa ta sẽ tìm Kha Hồng Tuyết mượn thước lại đây để ngươi đánh.”
Dung Đường: "......*
Ngươi ít nhiều cũng có chút tật xấu!
[Hắn ít nhiều cũng có chút bệnh nặng!] Hệ thống đúng lúc xuất hiện châm chọc.
Dung Đường đồng ý, lòng bàn tay giao nhau, xúc cảm ấm áp truyền đến gần như muốn theo lòng bàn tay nhảy lên mặt.
Dung Đường giơ tay, tự cho là rất nặng, nhưng thật ra vỗ vào lòng bàn tay Túc Hoài Cảnh siêu nhẹ, lạnh lùng nói: "Lần sau không được làm như vậy nữa!”
Đại nhân vật phản diện cười cong mắt, gật đầu: "Được.”
Lư Gia Hi nhìn trái nhìn phải, một bên vợ chồng nhỏ chơi đùa tình thú vỗ lòng bàn tay, một bên phong lưu công tử ho khan xong trở về không ngừng dán vào học huynh của mình.
Đều chẳng giống người, Tiểu Lư đại nhân nói trong lòng.
Giống như hai con chó, một bên đang tuổi nhược quán, một bên đã là người trưởng thành, kết quả đều làm nũng.
Tiểu Lư đại nhân âm thầm lắc đầu, gắp một miếng sườn trên bàn lên, vừa gặm vừa nghĩ, nhìn hai người rất đứng đắn, sao lại ngây thơ như vậy trước mặt người mình thích cơ chứ?
Các quan viên coi Ngự Sử Đài là cái đinh trong mắt, có biết Ngự Sử mới nhậm chức bí mật có cái dạng này hay không?
Về phần Kha thiếu phó...... Quên đi, ở học phủ cũng không thấy hắn đứng đắn được bao nhiêu lần.
Từng tầng kính lọc của Lư Gia Hi về học huynh sắp vỡ nát từng chút một, rốt cuộc không làm được chuyện che giấu lương tâm khen học huynh nhà hắn là công tử gió trăng sáng, là thiếu niên lang tiêu sái phong lưu nhất Ngu kinh này.
Dù sao hai mươi bảy hai mươi tám, cũng không tính là thiếu niên, mới kết thúc một lần thi cử, Thám Hoa Lang sẽ trở thành danh hiệu của người khác.
Vòng tuổi cuồn cuộn mà qua, mọi vinh quang ngày xưa cũng sẽ dần phai nhạt, cuối cùng sẽ chỉ còn lại những dấu vết năm tháng khắc trên gò má cùng với linh hồn.
Nhưng mà......
Phong nhã hào hoa như cũ khiến người ta khâm phục là được.
Những người ngồi ở bàn này đều là những người vô cùng kinh tài tuyệt diễm, thiên tư hơn người trong triều đại này, Lư Gia Hi rất vui vì mình có thể giao hảo với bọn họ.
Hắn hì hì ăn hết nửa bàn, vừa định đặt đũa xuống đã thấy Kha Hồng Tuyết cười tủm tỉm nhìn mình, dịu dàng hỏi: "Ăn no chưa, có muốn thêm chút nữa không?"
Lư Gia Hi sửng sốt, thử hỏi: "Có thể không?”
“Đương nhiên có thể. "Kha Hồng Tuyết nói," Dù sao ăn thêm ta cũng không nghèo được, ngươi còn đang lớn, ta không so đo với ngươi.”
Lời này nói ra không hiểu sao mang theo một sự nhiệt tình ra vẻ hào phóng, nói không so đo nhưng rõ ràng là đang so đo những cái gọi là tri kỷ Lư Gia Hi mới vừa nhắc ra.
Tiểu Lư chậm lại, vừa lớn mật vừa sợ hãi liếc hắn một cái, châm chọc nói: "Nhỏ mọn ghê.”
Túc Hoài Cảnh cười nói: "Thêm chút nữa đi, Tiểu Lư đại nhân gần đây cũng vất vả rồi, ăn nhiều một chút là phải.”
Lư Gia Hi lập tức gật đầu lia lịa, trong lòng lặng lẽ dời địa vị Thế tử phi lên trên một chút, ép Kha Hồng Tuyết xuống!
Dung Đường cảm thấy buồn cười, thuận miệng hỏi một câu: "Đang bận cái gì vậy?”
“Lễ vạn thọ sắp tới, sứ thần các nước đều phải đến ăn mừng, gần đây bận rộn tu sửa dịch quán và hành cung. "Lư Gia Hi nói.
Dung Đường nghi hoặc: "Đây không phải là chuyện của công bộ sao?”
Lư Gia Hi khổ sở, len lén liếc Kha Hồng Tuyết một cái, nhỏ giọng nói: "Tiểu Lư là cục gạch, cần chuyển đi đâu thì chuyển…”
Dung Đường hơi giật mình, chợt cười, cảm thấy đứa bé này thật sự thú vị, hỏi: "Học huynh muốn ngươi đi?”
Lư Gia Hi gật đầu, lại dừng một chút, nói: "Nhưng do công bộ làm chủ, lễ bộ cũng cần người đến đốc công, phòng ngừa lễ tiết xảy ra sai sót, ngày sau náo loạn mâu thuẫn sẽ không tốt.”
Dung Đường nhớ rõ lễ Vạn Thọ lần này, cũng không có mâu thuẫn gì.
Tác dụng của ngày sinh nhật Nhân Thọ Đế trong nguyên tác, đơn giản là để Thịnh Thừa Lệ có cơ hội nhìn thấy công chúa nước láng giềng và kết giao, mở đường ngày sau mượn binh khởi sự đặt nền móng mà thôi.
Nhưng Thịnh Thừa Lệ không chống đỡ được đến lúc đó.
Dung Đường vẫn hỏi một câu: "Rất nhiều nhân vật tôn quý tới sao?”
Lư Gia Hi đếm ngón tay: "Công chúa Nguyệt thị, thế tử Đông Sơn, vương gia Bách Việt, nếu nói vị nào tôn quý một chút, cũng chính là thái tử điện hạ của Đại Tuy. Nhưng Đại Tuy vẫn có xung đột với biên giới Đại Ngu ta, lần này cố ý phái thái tử tới, cũng không biết có ý đồ gì. "Lông mày Tiểu Lư đại nhân lại sầu đến nhíu lại, giống như một ông cụ non.