Dung Đường không chỉ một lần bị Túc Hoài Cảnh làm cho kinh ngạc.
Bởi vì học thức, ngôn hành, nhân cách của hắn đã thay đổi hơn rất nhiều.
Y sững sờ tại chỗ hồi lâu, nghe Túc Hoài Cảnh nói, trong đầu nghĩ đến cái kết chưa kịp viết trong nguyên tác nên hệ thống đành phải điền vào.
Đế vương không yêu bách tính, quân chủ bị cừu hận cắn nuốt, Đại Ngu lâm vào chiến loạn, dân chúng lầm than, tuyến thế giới sụp đổ rồi bị chôn vùi.
Khi những câu chuyện này xuất hiện dưới dạng văn bản điện tử bao gồm các ký hiệu ánh sáng và pixel, rất khó để cảm nhận rõ ràng. Nhưng khi độc giả xuyên vào trong câu chuyện, trở thành một hạt bụi dưới bánh xe lịch sử, chứng kiến những tương lai và quá khứ không tồn tại trong nguyên tác đã xảy ra thay đổi, ai cũng khó tránh khỏi xúc động hoặc chờ mong.
Dung Đường nghĩ, Túc Hoài Cảnh thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Từ một câu "Nếu quân bị dân vứt bỏ, quân có thể phụ dân hay không" ở hội Chiết Hoa, đến bảy ngày mưa to ngày đêm lật xem sách cổ ở Giang Nam, bôn tẩu lương thực, cố gắng cứu mỗi một người có thể cứu trong phạm vi có thể.
Trên xe ngựa trước cung yến giao thừa, hắn nói cho Dung Tranh biết về ngôn luận quân vương, bách tính, giáo hóa, sản xuất; Cùng với cảnh xuân hơi bụi hiện giờ, đây là lúc ý thức về quyền bình đẳng chớm nở dưới truyền thống ngàn năm tù đày.
Làm người được lợi ích của chế độ đế vương phong kiến cũng tốt, làm người được ưu đãi trong hoàn cảnh giới tính không bình đẳng cũng tốt, thậm chí làm đại nhân vật phản diện cửa nát nhà tan, lòng tràn đầy cừu hận cũng được. Túc Hoài Cảnh thật sự đã thay đổi rất nhiều rất nhiều, sự trưởng thành cùng chuyển biến của hắn cũng đủ làm người ta kinh diễm.
Dung Đường đứng dưới tàng cây long não, ngước mắt nhìn mặt Túc Hoài Cảnh thỉnh thoảng loé lên đốm sáng sau khi bóng cây đung đưa, trong đầu thoáng qua một hình ảnh khác.
Đó là một ngày mùa thu đầy sương mù, mây đen chồng chất ở phía chân trời, trong kinh hình như sắp có mưa to.
Trước cửa phủ Vũ Khang Bá, vô số dân chúng tụ tập trên con đường dài thường ngày tĩnh lặng, tuấn mã cao lớn phóng tới từ phía cung điện. Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử phụng mệnh phụ hoàng đến đây đốc thúc chuyện xét nhà, Thiếu khanh đại nhân Đại Lý tự đứng ở trước cửa, cầm danh sách so sánh.
Từng người liên tục bị cấm quân áp giải ra khỏi phủ, Kha Hồng Tuyết đứng bên cạnh Mộc Cảnh Tự,ngăn trở những người hầu hoặc tiểu thiếp bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới giùm cho y.
Đó là dấu hiệu Thịnh Thừa Lệ chính thức tiến vào đoạt đích, Dung Đường không thể không đi xem.
Mười sáu tuổi nam chính đang trưởng thành, nỗi u ám và lòng tự ti do nhiều năm bị giam cầm trong lãnh cung đã mờ dần trong mắt gã. Đứng dưới bầu trời, gã chẳng khác gì mỗi hoàng tử lớn lên dưới sự sủng ái của đế vương.
Sức khoẻ Dung Đường không tốt, dễ buồn ngủ, nhất là khi thời tiết sắp thay đổi, xương cốt cảm thấy nhức nhối.
Y đứng ở bên cạnh đám đông trông một hồi rồi muốn rời đi, nhưng đúng lúc này, Tần Bằng Huyên bị đẩy ra.
Tên ăn chơi trác táng dâm loạn khắp chốn mất hết lễ nghi cùng với tôn quý, bị quan binh đẩy một cái liền lảo đảo một bước dài, chật vật vô cùng.
Dung Đường cũng không có hứng thú với hắn, miễn cưỡng nhìn thoáng qua, đang muốn xoay người, đột nhiên thấy sắc mặt Tần Bằng Huyên thay đổi, đưa tay run rẩy chỉ về một phương hướng.
Mặc dù hắn chẳng còn sức lực, giơ tay lên rồi lại nhanh chóng rơi xuống, hé môi muốn nói cái gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng lại chẳng thể phát ra một âm tiết hoàn chỉnh liền mạch.
Dung Đường kinh ngạc, nhìn theo ngón tay lúc trước của hắn, thấy Túc Hoài Cảnh ẩn trong đám đông.
Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Bầu trời kinh thành u ám ảm đạm, giống như một bức quốc họa lấm tấm mực đậm. Trước một tòa nhà cao cửa rộng giàu có, một nửa thê lương một nửa sục sôi.
Dung Đường đứng ở rìa đám đông nhìn thấy một thiếu niên vừa đẹp đẽ kinh người lại âm lãnh trầm thấp.
m lãnh trầm thấp giống như ác quỷ bò lên từ đầm sâu, cho dù khóe miệng cong lên ý cười, nhưng chỉ cần hắn đứng ở nơi đó sẽ làm cho người ta cảm giác sợ hãi cũng như kinh hoảng.
Hầu như không cần nhắc nhở của hệ thống, y cũng biết đó là ai.
Cuộc gặp gỡ lần đầu tiên với Túc Hoài Cảnh hoàn toàn phù hợp với miêu tả về đại nhân vật phản diện trong nguyên tác《 Hành trình của đế vương: một con rắn độc ẩn mình trong bóng tối.
Nhưng Dung Đường lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Y không nói được đến tột cùng là xảy ra vấn đề ở chỗ nào, chỉ biết rằng cơ thể vốn đã đau nhức do thời tiết thay đổi, lúc đó lại trở nên vô cùng đau đớn, trái tim như là bị người bóp chặt, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập, giống như có thể chết đi bất cứ lúc nào.
Không hề có nguyên do, cũng chưa từng phát sinh lần thứ hai.
Lúc gặp lại Túc Hoài Cảnh, chút trầm thấp âm u trên người hắn đều biến mất, chỉ còn lại khuôn mặt tuấn tú cùng với khí chất sáng tỏ như trăng.
Vì thế Dung Đường nghĩ, cái nhìn vội vàng trước cửa phủ Vũ Khang Bá có lẽ là ảo giác, Túc Hoài Cảnh chưa bao giờ u ám tối tăm như vậy.
Hắn vốn nên giống như bây giờ, gió xuân ấm áp phản chiếu lên người, làm thiếu niên lang rạng ngời trong trẻo của hắn, đi đến quốc gia lý tưởng phồn vinh bình đẳng của hắn.
Dung Đường nhất thời ngây ngẩn, Túc Hoài Cảnh cười hỏi một câu: "Được không?”
m cuối có hơi mềm mại, là cái móc câu hắn vẫn luôn mang theo khi làm nũng với Dung Đường.
Dung Đường suy nghĩ một hồi, không dễ dàng trả lời.
Y biết Túc Hoài Cảnh muốn y cố gắng cái gì, y cũng biết Túc Hoài Cảnh nói ra cảnh tượng kia cũng là cảnh tượng Dung Đường đang chờ mong.
Hắn đang yêu cầu, hoặc là nói thỉnh cầu, Dung Đường phải sống thêm, sống thêm vài năm, cùng hắn trông về nơi thịnh thế phồn hoa mênh mông này.
Dung Đường rất muốn đồng ý.
Y cũng cảm thấy mình có thể đồng ý.
Nếu như Thiên Đạo thật sự là Thiên Đạo, nếu như cuối cùng Túc Hoài Cảnh leo lên đế vị, Thiên Đạo cũng không có phán đoán tiểu thế giới sẽ sụp đổ, không thể vận hành.
Nhưng Dung Đường thì sao?
Rốt cục là y bị trói buộc cùng với nam chính hay là trói buộc với thế giới này?
Trước kia y cảm thấy mình chỉ có thể trói buộc với Thịnh Thừa Lệ, nhưng hai đám mây mù không ngừng tranh đoạt trong không gian hệ thống, sức khoẻ không có chuyển biến xấu sau khi từ bỏ nhiệm vụ, thậm chí bản thân nam chính gặp khó khăn hết lần này tới lần khác, đều khiến Dung Đường bắt đầu nghi hoặc.
Nếu như…thật ra đối tượng y bị trói buộc ngay từ đầu không phải Thịnh Thừa Lệ, mà là thế giới này thì sao?
Vậy kết cục cuối cùng của y sẽ như thế nào?
Túc Hoài Cảnh thấy y lâu không trả lời, lên tiếng nhắc nhở: "Đường Đường?”
Có lẽ là tiếng người quá mức ồn ào, cũng có lẽ cảnh xuân quá mức mê đắm. Dung Đường nhìn vào mắt hắn, giật mình một cái, bất giác được gật đầu.
Y nói: "Ta sẽ cố gắng.”
Cố gắng sống lâu một chút, cố gắng nhìn ngươi đạt được mong muốn.
Ánh mắt Túc Hoài Cảnh sáng ngời, lập tức vui vẻ, hắn há miệng vừa muốn nói chuyện, Dung Đường vội vàng bổ sung: "Nhưng mọi chuyện không có tuyệt đối, có nhiều thứ cũng không phải cố gắng là nhất định có thể có kết quả, ngươi......không nên ôm hy vọng quá lớn.”
Túc Hoài Cảnh giật mình, trong lòng không thể nói rõ cảm xúc gì, chút vui sướng vừa rồi đã bị Dung Đường đè nén, một mặt mê mang một mặt lại đau lòng.
Người có sức khoẻ không tốt là Dung Đường, khuyên người khác không nên ôm hy vọng quá lớn cũng là y.
Túc Hoài Cảnh yên lặng thở dài, khẽ cười nói: "Được.”
Hắn dừng một chút, rồi lại bổ sung: "Nhưng Đường Đường ngươi cũng biết, trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối, sẽ có chuyển biến.”
Dung Đường xuất thần nhìn xuống hai mảng mây mù địa vị ngang nhau trong không gian, vừa nhắc nhở mình chớ nên ôm may mắn, vừa không kìm được bắt đầu chờ mong thời cơ xoay chuyển.
Bọn họ đợi một hồi, Kha Hồng Tuyết rốt cục cũng trò chuyện xong với học sinh Lâm Uyên học phủ, thản nhiên gật đầu một cái rồi che chở Mộc Cảnh Tự chui ra khỏi đám đông, Lư Gia Hi vội vàng đuổi theo hai vị học huynh.
Khi dòng người thưa dần, Kha Hồng Tuyết mới thả tay xuống, mở quạt xếp ra, tùy ý lắc vài cái cười hỏi: "Túc đại nhân thăng quan, có phải nên mời chúng ta ăn bữa cơm hay không?"
Túc Hoài Cảnh hỏi lại: "Muốn đi đâu ăn?”
“Lưu Kim Lâu. "Kha Hồng Tuyết nói," Ăn xong tới đoàn kịch Tử Ngọc, vừa vặn có thể bắt kịp giờ Mùi mở màn.”
Phong lưu ph óng đãng hiện ra ở trên người Kha thiếu phó vô cùng nhuần nhuyễn.
Cũng may Ngự Sử Đài và Đại Lý Tự đều không có gì khẩn cấp cần Túc Hoài Cảnh và Mộc Cảnh Tự xử lý, bọn họ dẫn theo Tiểu Lư đại nhân từ cống viện đi đến phố Thủy Lăng, lại từ Lưu Kim Lâu lắc lư đến đoàn kịch Tử Ngọc, trôi nổi trộm nửa ngày thanh nhàn.
Dưới đài trà nóng hạt dưa, trên đài hát hí về nhân sinh.
Túc Hoài Cảnh ngồi xuống không bao lâu đã ghé tai nói với Dung Đường hắn muốn đi ra ngoài một chuyến, sau đó nhìn qua Mộc Cảnh Tự, hai người liền đồng loạt rời khỏi bàn.
Lư Gia Hi thích nghe hí, Kha Hồng Tuyết càng biết thưởng thức hí, Dung Đường nhìn thoáng qua phương hướng Túc Hoài Cảnh rời đi rồi quay lại, vừa bóc hạt dưa vừa nghe hoa đán áo xanh trên đài ê ê a a.
Cho đến khi ánh nến xung quanh đột nhiên mờ đi, rèm trên sân khấu hơi kéo ra, những tiếng cười ác ý thường xuyên vang lên từ hàng ghế ngồi, người ngồi hàng đầu duỗi dài cổ nhìn qua.
Lư Gia Hi nghi hoặc: "Có chuyện gì vậy?”
Dung Đường quay đầu liếc mắt nhìn bảng biểu diễn, trong lòng chợt kinh hoảng.
Kha Hồng Tuyết thản nhiên thưởng thức trà, không nhanh không chậm nói: "Đặc sản của đoàn kịch Tử Ngọc thôi, xem là được.”
Dung Đường như ngồi trên đống lửa, lại bắt đầu nhìn về phía lối ra, thậm chí muốn đi tìm Hoài Cảnh, nhưng trên sân khấu vừa vặn truyền đến một tiếng "ưm" mập mờ.
Dung Đường: "......”
Hệ thống chợt nhận ra: 【 Ký chủ, đây có phải thoại bản cậu xem năm ngoái hay không? 】
Dung Đường: "..." Đừng nói đừng nói nữa.
Y thật sự không biết dân phong Đại Ngu lại có thể cởi mở tới như vậy!
Một câu chuyện dâm loạn cải biên thành kịch bản biểu diễn như thế nào đây??? May mà Túc Hoài Cảnh không có ở đây, nếu không y cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lư Gia Hi đỏ bừng, tầm mắt né tránh, Dung Đường chẳng dám nhìn đâu, bên cạnh còn thỉnh thoảng có một ít âm thanh khán giả trầm trồ khen ngợi.
Dung Đường cảm thấy mình lạc lõng, thậm chí y còn coi Kha Hồng Tuyết, muốn biết làm sao mà người này mặt không đỏ tim không đập ngồi ngay ngắn vừa thưởng thức trà vừa nghe diễn.
Nhưng y vừa quay qua lại thấy vẻ mặt Kha Hồng Tuyết lạnh nhạt, nhìn như đang nghe diễn, thật ra tầm mắt của hắn trong lúc lơ đãng lướt qua rèm cửa, giống như đang chờ người nào đó trở về.
Trong nháy mắt Dung Đường đột nhiên nhận ra một việc, trông Kha Hồng Tuyết vẫn luôn trưởng thành, lướt qua vạn bụi hoa, nhưng dường như trong suốt thời gian qua hắn mới là người bị bỏ lại.
Rõ ràng vẫn luôn đuổi theo, nhưng vĩnh viễn không đuổi kịp.
-
Tiền viện của đoàn kịch Tử Ngọc có nhã gian, gã sai vặt dẫn người đi vào rồi lui ra.
Túc Hoài Cảnh ngồi xuống rót cho Mộc Cảnh Tự một chén trà, ý bảo y ngồi xuống.
Mộc Cảnh Tự hỏi: "Có chuyện muốn nói với ta ư?”
Túc Hoài Cảnh cười nói: "Huynh trưởng, hôm nay đệ ở ngoài cống viện nói một chuyện với Đường Đường.”
Mộc Cảnh Tự nhìn về phía hắn, nghe hắn nói: "Ta nói đại ca từng muốn xây dựng học đường cho nữ tử, ta còn nói một ngày nào đó nữ tử Đại Ngu cũng có thể nhập sĩ.”
Mộc Cảnh Tự hơi trì trệ, dường như có hơi giật mình, nhưng chẳng mấy chốc biểu tình đã thả lỏng, có chút vui mừng: "Tiểu Thất, đệ trưởng thành rồi.”
Túc Hoài Cảnh từ chối cho ý kiến, nói: "Nhưng lúc ấy nói tới đây, đệ đột nhiên nhớ tới một câu huynh đã nói lúc trước, huynh nói huynh trợ giúp Thịnh Thừa Lệ, cho Kha Hồng Tuyết lý do là chọn minh chủ cho thiên hạ.”
Sắc mặt Mộc Cảnh Tự hơi khựng lại, không nói gì, đã nghe thấy Túc Hoài Cảnh hỏi tiếp: "Đây chỉ là lý do sao?”
Hắn mỉm cười, nhưng không giấu được sự nghi ngờ: "Nếu đây không phải lý do, huynh đã hạ độc Thịnh Thừa Lệ, vậy “minh chủ” chân chính huynh muốn nâng đỡ"là ai?
"Luận thân phận luận tư lịch, hoàng thất lớn như vậy không ai có thể sánh với huynh, huynh có thể từ Lĩnh Nam trở về kinh thành, đứng trên Kim Loan điện, sao lại không có năng lực dẹp loạn, tự mình đăng cơ đây?"
Cũng không phải là Túc Hoài Cảnh mù quáng tín nhiệm huynh trưởng của mình, mà là hắn rất rõ ràng, sau sự biến năm đó nếu là phụ hoàng băng thệ, đại ca chết trận, người trước mặt chưa tới phía nam mà nói thì chủ nhân thiên hạ này vốn nên là y.
Hắn vốn có thể thấu hiểu được rất nhiều người, nhưng sau đó có một Dung Đường tới, Túc Hoài Cảnh phát hiện mình không thể nhìn thấu y.
Mà đợi đến Đường Đường không giấu giếm hắn bất cứ điều gì, hắn lại đột nhiên nhận ra, kỳ thật huynh trưởng chưa bao giờ nói hết ra toàn bộ.
Thực ra Túc Hoài Cảnh cũng không cần huynh trưởng phải thổ lộ hết với mình, hắn tiếp nhận chuyện người khác có chuyện muốn giấu, nhưng hôm nay giấu diếm này hiển nhiên đã tạo thành quấy nhiễu đối với Mộc Cảnh Tự, hắn liền cảm thấy mình hẳn là biết được.
Mộc Cảnh Tự trầm mặc hồi lâu, lâu đến khi Túc Hoài Cảnh cho rằng y đại khái sẽ không nói, mới nhẹ giọng mở miệng, hỏi: " Đệ đi qua Bắc Cương chưa?"
Túc Hoài Cảnh sửng sốt ngay lập tức, trả lời: " Chưa từng.”
"Bắc cương phía bắc là Đại Tuy quốc, Đại Tuy hoàng đế và hoàng hậu thành thân nhiều năm vẫn luôn không có tin gì, mà mười năm trước sau trận chiến loạn kia, trong hoàng cung Đại Tuy có thêm một vị Thái tử điện hạ mới ra đời không bao lâu."
Mặt trời sắp sửa ngả về tây, Mộc Cảnh Tự nói: "Ta đã nhìn đứa bé kia từ xa, mặt mày cực kỳ giống một cố nhân.”
Túc Hoài Cảnh trừng to hai mắt, cơ hồ cho rằng mình đang nghe lầm.
Mộc Cảnh Tự cúi đầu, nhìn lá trà trôi nổi trong chén trà, giọng nói vừa nhẹ vừa yếu ớt: "Ta cũng không biết ta làm có đúng hay không, ta thậm chí không biết nó có đáng hay không, có nên hay không. Lại càng không biết hắn có nguyện ý trở về hay không, cũng không rõ làm như vậy có phải giống như phản tặc năm đó, có nguy cơ chắp tay đem núi sông tặng cho người khác hay không."
"Nhưng ta nghĩ, chỉ cần hắn bằng lòng trở về, ta cũng nên giúp hắn loại bỏ trở ngại dọc theo đường đi, coi như...làm hết trách nhiệm của tam thúc, đệ nói xem?"
Những lời này giấu ở trong lòng nhiều năm không thể nói ra với ai, hôm nay nói ra khỏi miệng, y mới bắt đầu cảm thấy thoải mái.
"A Tuyết luôn oán ta không thẳng thắn thành khẩn với hắn, không thổ lộ tình cảm với hắn, nhưng Tiểu Thất đệ biết không? Ta tận mắt nhìn thấy thân tín vì ta mà chết, đi Bắc Cương sờ qua thi cốt của đại ca và Vệ thiếu tướng quân, bẻ gãy xương cốt của chính mình; cũng tự tay đưa lương thần vào ngục giam, cứng rắn chặt đứt gân chân của cữu cữu. Đệ cho rằng ta làm sao có thể dựa vào một thân trắng tay mà đi đến bước này?"
"Trên tay ta dính qua vô số máu tươi, của ta, bằng hữu, thân nhân, địch nhân......bản thân cũng không đếm hết, nào có đạo lý kéo người khác xuống nước cùng với ta đây?”
Mộc Thiếu Khanh vẫn lạnh lùng vô tình như cũ, thậm chí lúc hắn nói những lời này cũng không có bao nhiêu cảm xúc dao động.
"Năm ấy ta mới vừa vào học phủ, học sinh trong học phủ đều nói ta như khúc gỗ, lạnh như băng, nhưng đệ biết Kha Hàn Anh hắn nói như thế nào không?"
Túc Hoài Cảnh nhất thời thất thanh, kinh ngạc lắc đầu.
Mộc Cảnh Tự nở một nụ cười hơi xa lạ: "Hắn nói không phải ta lạnh như băng, là núi cao tuyết lạnh, khí chất ngạo nghễ, không phải người chí thuần chí thiện thì không xứng làm bạn với ta.”
Mộc Cảnh Tự trầm mặc hồi lâu, nhẹ nhàng lắc đầu: "Nhưng ta không phải, hắn mới đúng.”
Kha Hàn Anh mới là tuyết lạnh trên núi cao, là cảnh xuân rực rỡ của nhân gian. Mà y chỉ là một bộ xương trắng hành tẩu trên thế gian.
Nếu không phải còn có một thân nhân nơi dị quốc xa xôi, thật ra y nên sớm nên tuẫn táng với các tướng sĩ xuôi nam cùng với mình.
Mộc cảnh tự, cảnh tự, thời tiết tốt.
Nhưng đời này hắn không thể tắm rửa trong tiết trời tốt đẹp nữa, hợp ở trong nhà lao tối tăm không ánh mặt trời, làm bạn với chuột lớn.
Cho đến khi xương trắng xuống đất, lại bị một trận tuyết lớn vùi lấp, qua loa kết thúc quang cảnh mấy chục năm.
Tác giả có lời muốn nói:
Đừng lo lắng, ít nhất bốn người này đang đoàn tụ!! Đừng sợ! Tui là mẹ ruột!