Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 105




Dung Đường lười biếng cả một mùa đông ở ngõ Vĩnh An,  thỉnh thoảng mới quay về Ninh Tuyên vương phủ vấn an vương phi và trưởng công chúa, thời gian còn lại đều ở trong tây thư phòng của nhà Đường Cảnh, tiêu hao thời gian từng ngày, nhìn ban ngày càng lúc càng dài ra, cây lê nở rộ từng đóa hoa tuyết.

Vào ngày kinh trập, trong kinh đổ một trận mưa to, côn trùng yên tĩnh cả mùa đông hẹn nhau kêu từng tiếng dài lại chói tai, như đang muốn tỏ rõ sắp xảy ra sự thay đổi gì đó.

Túc Hoài Cảnh đi lên từng ngày, hắn chỉ mất hai tháng ngắn ngủi đi từ Ngự Sử Đài đến Ngự Sử Lệ chính lục phẩm.

Túc Hoài Cảnh chưa bao giờ mang chuyện trên quan trường về nhà, những chuyện hắn trò chuyện với Dung Đường vĩnh viễn đều là ba bữa ăn gì, ngày nghỉ đi đâu chơi, tiểu thương trong kinh thành vận chuyển rất nhiều đồ chơi nhỏ từ phương bắc tới, muốn cùng đi xem một chút hay không…

Dung Đường đi theo sau Thịnh Thừa Lệ vất vả hai đời, lúc này được người ta bảo vệ ở bên ngoài vòng đấu tranh quyền lực, nhất thời cảm thấy hoảng hốt.

Mà cũng không phải Túc Hoài Cảnh không cho y nhúng tay một chút nào, có một số chuyện không thể nói thẳng hoặc là một số quan viên có tác dụng không thể thay thế trong nguyên tác, thỉnh thoảng Dung Đường cũng sẽ lợi dụng sơ hở của hệ thống, nhắc nhở một ít như có như không cho Túc Hoài Cảnh.

Thường thường lúc này, bọn họ ở chung sẽ biến thành Dung Đường nói, Túc Hoài Cảnh nghe.

Người sau sẽ pha cho y một bình trà, chuẩn bị vài đ ĩa trái cây sấy khô và đồ ăn nhẹ, mang theo bút giấy nghiên mực, đặt ở nơi Dung Đường vừa vươn tay là có thể với tới, phòng ngừa y nói đến hứng thú cần cầm bút viết hoặc là vẽ ra quan hệ thế lực nào đó cho hắn.

Hầu hết những tin tức mà Đường Đường nói đều phức tạp lại bí ẩn, nếu hao tâm tổn trí đi tra thì cũng không phải không tra được, nhưng tốn nhiều thời gian và sức lực, Túc Hoài Cảnh có sòng bạc Ngọc Trung Cầu, mười quan viên Đại Ngu thì có tám người đứng ở trước mặt hắn, hắn đều hiểu thấu.

Nhưng hắn bằng lòng nghe Dung Đường liên miên cằn nhằn câu được câu không.

Không chỉ giúp mình làm rõ suy nghĩ giảm bớt phiền toái, mà còn để Đường Đường có thêm sức sống.

Có thể chính y cũng không ý thức được, khi nói đến những chuyện vặt vãnh và tin đồn của quan viên, biểu cảm trên mặt Dung Đường không phải là phiền chán và khô khan, ngược lại, đó là một loại sức sống trước nay chưa từng có.

Túc Hoài Cảnh thích sức sống như vậy.

Mùa xuân Khánh Chính năm thứ mười, Đại Ngu có một chuyện lớn liên quan đến học sinh trong thiên hạ: Khoa cử.

Ngày công bố vừa vặn vào giữa xuân, trăm hoa đua nở.

Hội Chiết Hoa của Thịnh Thừa Tinh còn chưa bắt đầu, trước cửa cống viện có rất nhiều thí sinh tụ tập tới xem bài danh, cùng với một ít quan viên xuống triều đi đường vòng từ phủ nha tới.

Kha Hồng Tuyết thân là thiếu phó Quốc Tử Giám, nhưng cũng chỉ là một cái chức vị, không cần phải đi giảng dạy hàng ngày, hoàn toàn xứng đáng là một người rảnh rỗi.

Thám hoa lang kinh tài tuyệt diễm, làm kinh động cả Ngu Kinh vào ngày công bố bảng lần trước, sáng sớm đã lái chiếc xe ngựa châu ngọc lộng lẫy nhà mình từ Kha phủ xa xôi vòng tới ngõ Vĩnh An, đón Dung Đường rồi cùng ngồi xe ngựa tới Tử Ngọ Môn, đón Mộc Cảnh Tự và Túc Hoài Cảnh vừa mới xuống triều.

Nhân lúc nhìn thấy Tiểu Lư đại nhân, cũng kéo lên xe.

Lư Gia Hi vừa căng thẳng lại hưng phấn, nếu theo quỹ tích nhân sinh của hắn mà nói thì hiện giờ phải trông ở cửa cống viện, là một trong những người lo sợ bất an chờ công bố yết bảng kia.

Mà nay hắn tận dụng được hội Chiết Hoa, lại có một chuyến tới vùng lũ lụt của Giang Nam, kinh nghiệm và kiến thức đã vượt xa những học sinh mới thi xong này.

Xe ngựa dừng ở góc đường, cả một con phố dài trước cửa cống viện đều bị người hầu của các học sinh chờ công bố chiếm hết, Dung Đường đi tới, còn trông thấy không ít khuôn mặt quan viên triều đình ở trong đó.

“Bắt rể dưới bảng. "Kha Hồng Tuyết cười nói, tùy ý liếc Mộc Cảnh Tự một cái, nói:" Nếu không phải giữa xuân năm ấy, ta vẫn luôn bám sát học huynh không dời chỗ, nói không chừng Mộc Thiếu Khanh chúng ta hiện giờ đã là rể hiền của vị đại nhân nào đó rồi.”

Vị chua trong lời này như muốn xông lên trời, Dung Đường lẳng lặng cách hắn vài bước, dáng vẻ Mộc Cảnh Tự vẫn lạnh lùng như trước. Qua ánh trăng sáng ngọn đèn dầu, lúc này mấy người ở chung cũng thoáng nhìn vài phần dáng vẻ Tam điện hạ phong lưu tiêu sái nhất Ngu kinh thành năm đó.

Nhưng hôm nay trong cuộc đời ngắn ngủi hai mươi tám năm, thân hữu ly tán, cấp dưới chết hết, tang phục thủ hiếu mặc mười năm, mặt nạ cũng đeo trên mặt mười năm, dáng vẻ năm đó cũng chỉ thoáng qua rồi tan, dừng lại không được lâu.

Dung Đường không thể nói là cảm giác gì, đặt mình trong một đám đông náo nhiệt ngập trời như thủy triều, nhớ tới hình ảnh trong miệng Kha Hồng Tuyết.

Ánh mặt trời rực rỡ, kinh thành trăm hoa đua nở, thanh niên tài tuấn sắp bước vào con đường làm quan đứng dưới cảnh xuân, ánh mặt trời đi qua khuôn mặt bọn họ cũng phải dịu dàng, bà mối ăn mặc tươi đẹp đến đây làm mai, quan viên đầu đội lụa đen tha thiết mời nhau.

Đó là một khung cảnh rất sống động, nhưng một khi gắn liền với Mộc Cảnh Tự, Dung Đường không hiểu sao lại cảm thấy có hơi mâu thuẫn.

Vương Tôn phú quý kiêu căng của nhân gian biến thành trăng trên đỉnh núi tuyết, đi qua hồng trần cũng chẳng hề dính đến một luồng gió nhẹ của thế tục, thật sự không nên liên quan tới hình ảnh ồn ào mất trật tự như vậy.

Dung Đường đi bên cạnh Túc Hoài Cảnh, trong mắt có chút không thể tin nhìn Mộc Cảnh Tự.

Nhưng y còn chưa hỏi ra nghi vấn của bản thân, Lư Gia Hi đã hồ nghi nói: "Không đúng nha, ta ở Lễ bộ nghe viên ngoại lang đại nhân nói, ngày công bố năm Khánh Chính thứ bảy, người được chào đón nhất rõ ràng là Kha học huynh huynh mà?"

Kha Hồng Tuyết bị vạch trần, nụ cười ung dung đắc ý trên mặt lập tức ngưng lại.

Hắn quay đầu, muốn cảnh cáo Lư Gia Hi đừng có mà nói lung tung, Túc Hoài Cảnh cũng đã khẽ động, ngăn cách tầm mắt của hai người, cười hỏi: "Tiểu Lư đại nhân nói tỉ mỉ nghe xem sao?"

Nói xong hắn ngước mắt nhìn Dung Đường, rõ ràng nhìn thấy hứng thú trong mắt y.

Thật đúng là......tràn đầy lòng tò mò.

Túc Hoài Cảnh lắc đầu bật cười, nghe Lư Gia Hi và Dung Đường kể sinh động như thật chuyện hắn nghe được từ Hàn Lâm viện cùng Lễ bộ, không biết đã vòng vo qua mấy đường, bỏ thêm bao nhiêu mắm muối.

Mộc Cảnh Tự nhìn qua, khóe môi hơi nhếch lên.

Kha Hồng Tuyết không ngừng kêu khổ, chủ ý chỉ muốn trêu chọc học huynh một chút, ai ngờ đứa nhỏ Tiểu Lư này làm quan còn không đổi được tính nết nghe ngóng xung quanh, cũng không biết trên triều đình nhiều chuyện mới mẻ như vậy có khiến hắn hoa mắt hay không, lại còn có lòng dạ thanh thản đi truyền bá.

Ngày công bố khoa cử năm Khánh Chính thứ mười, thám hoa lang lần trước dính vào học huynh hắn, tủi thân nói: "Ta chẳng đồng ý ai cả, huynh biết mà.”

Trạng Nguyên Lang liếc nhìn hắn, hỏi ngược lại: "Liên quan gì đến ta?”

m sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ, gió xuân trong thành ấm áp, ánh nước sông Kim Phấn phản chiếu lên bầu trời, rơi vào tầng mây, lại chiếu xuống, Ngu Kinh ngàn năm biến thành nơi phồn hoa được che đậy dưới tàng cây mờ ảo.

Tựa như một bong bóng khổng lồ, phản ánh cuộc sống vi mô của một không gian khác. Bị ánh mặt trời chiếu rọi, phản chiếu ra ánh sáng bảy màu, phản chiếu muôn hình vạn trạng của nhân gian.

Lư Gia Hi và Dung Đường đã nói từ ngày công bố bảng xếp hạng ba năm trước tới thi đình, lại từ thi đình tới Đại Lý Tự, chuyện gì Tiểu Lư đại nhân cũng đều biết một hai, chuyện gì hắn cũng có thể nói vài câu.

Dung Đường nghe mà vui vẻ, Túc Hoài Cảnh thanh thản ổn định chắn ở đằng trước, ngăn cách tầm mắt Kha Hồng Tuyết, còn luôn chú ý Dung Đường để không bị đám đông lui tới đụng vào.

Giọng Mộc Cảnh Tự rơi xuống đất, nụ cười của Kha Hồng Tuyết dần nhạt đi,  thái độ im lặng khác thường.

Mộc Cảnh Tự không quen, đi hai bước vẫn không kìm được quay đầu nhìn hắn một cái.

Kha Hồng Tuyết mở quạt xếp ra lắc nhẹ, rồi đưa tay đỡ thư đồng không biết của nhà ai đang hấp tấp vào bên cạnh giùm cho y, cánh tay bị đụng mạnh một cái lại chẳng chấn động dù là mảy may.

Va chạm không ảnh hưởng đến Mộc Cảnh Tự, Mộc đại nhân mặc triều phục màu chàm không bao giờ bị bẩn giống như bộ đồ màu trắng trước nay của y, nhất là dưới tình huống có Kha Hồng Tuyết ở đây.

Y là tuyết mùa đông giá rét, luôn biết cách giấu đi rồi phủ lên nó một lớp trắng xóa.

Mộc Cảnh Tự sửng sốt, theo bản năng dịch bước đi về phía Kha Hồng Tuyết. Đối phương cũng đã nhàn rỗi thu quạt, thả thư đồng kia đi, cười với Mộc Cảnh Tự lần thứ hai, đôi mắt hoa đào mê người lại đa tình, ngữ ý thật giả khó phân biệt: "Học huynh, huynh vẫn nói như vậy, ta cũng sẽ đau lòng.”

Ánh nắng ấm áp giữa xuân hòa quyện với gió nhẹ, đám người và xe ngựa đan xen, Mộc Cảnh Tự giật mình một lát, khắc chế quay đi.

Túc Hoài Cảnh nhìn bọn họ một cái, không nói chuyện.

Kha Hồng Tuyết đã quen thuộc dẫn mọi người chen vào dưới hồng bảng, ngước mắt nhìn hồng bảng, làm như thật mà đọc: "Tuân Ba Quang, Hứa Bằng Trì, Lôi Hàng...... Thành tích học phủ lần này cũng không tệ lắm, tiên sinh lần này nên vui vẻ rồi.”

Tiên sinh hắn nói đương nhiên là phụ thân trên danh nghĩa của Mộc Cảnh Tự, cứ ba dịp lễ hàng năm Kha Hồng Tuyết đều chuẩn bị quà tặng đi thăm, không nói rõ đến tột cùng là còn ơn dạy dỗ, hay là đang thay ai báo đáp ân tình.

Kim Ngô Vệ ở bên cạnh duy trì trật tự, Dung Đường tùy tiện liếc tên người trên bảng rồi quay đi, ném ánh mắt tới một người trong đội Kim Ngô Vệ bên trái cống viện, đuôi lông mày hơi nhíu lại.

Túc Hoài Cảnh lại gần hỏi: "Làm sao vậy?”

“Hắn thăng chức rồi ư? "Dung Đường cách không trung chỉ một cái, lại nhanh chóng thu cánh tay về.

Túc Hoài Cảnh nhìn theo hướng y chỉ, đang nhìn thấy Thẩm Phi Dực trong nhóm thị vệ.

Túc Hoài Cảnh: "Tháng trước thăng chức, Hữu Kiêu Vệ phó tướng quân.”

Dung Đường: "... Giỏi quá." Y bội phục từ đáy lòng.

Thẩm Phi Dực hiến hổ một năm cũng chẳng thể thăng chức, Túc Hoài Cảnh mới vào triều hai tháng đã âm thầm bắt đầu đề bạt thế lực của mình.

Thật sự rất lợi hại.

Túc Hoài Cảnh nhất thời không nghe hiểu ý của y, sắc mặt lạnh lùng, thấp giọng nói: "Đường Đường.”

Dung Đường sửng sốt, nhạy bén nhận ra tâm tình nhân vật phản diện không tốt lắm, ngây thơ quay đầu lại, sau khi nhìn thấy sắc thái ánh mắt của hắn thì sửng sốt một giây, hiếm khi cảm thấy cạn lời với Túc Hoài Cảnh.

“Ta đang khen ngươi giỏi. " Y nói.

Túc Hoài Cảnh giật mình, mất một hồi mới hiểu hàm nghĩa trong lời nói của y, điểm khó chịu trong đáy mắt lập tức tan thành mây khói, cười cong đôi mắt lên, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn Đường Đường đã khích lệ.”

Dung Đường: "..." ít ghen lại đi!

Bình dấm nhỏ!

Y cạn lời muốn chết, lỗ tai xấu hổ có hơi đỏ, vừa quay đầu đột nhiên phát hiện không khí giữa Kha Hồng Tuyết và Mộc Cảnh Tự dường như có gì đó không đúng, dừng một chút, hỏi: "Bọn họ làm sao vậy?"

Túc Hoài Cảnh tùy ý nhìn thoáng qua, lắc đầu: "Không có gì, cùng lắm là chuyện nên giải quyết.”

Mạnh miệng không thừa nhận thích thôi.

Túc Hoài Cảnh nghĩ, huynh trưởng còn chưa thẳng thắn thành khẩn như Đường Đường.

Ít nhất Đường Đường sẽ mời hắn cùng ngủ.

Mặc dù chỉ là ngủ.