Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 1




Đau quá——

Đau thấu tim, quá trình lưỡi kiếm xuyên qua lồ ng ngực bị kéo dài vô hạn, cơn đau âm ỉ chậm rãi truyền lên não.

Kiếp trước Dung Đường bị nhân vật phản diện pháo hôi độc chết cũng không đau như vậy, cũng là kiếp trước ngã xuống từ trên cầu thang trong nháy mắt cũng không đau tới vậy.

Tỉnh táo biết mình bị người mà mình luôn che chở phản bội là một loại tra tấn tương đối tru tâm. Y mê mang mở to hai mắt, nhìn về phía thanh niên trước mặt mặc áo vải thô, núp sau tượng Quan  m trong ngôi chùa đổ nát trốn binh lính đuổi giết, trên mặt hiện lên vẻ khó hiểu: "Vì... Vì sao...?"

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi..." Tay thanh niên run rẩy, ánh mắt đỏ bừng, nốt ruồi chu sa thường ngày dịu dàng phong lưu ở khóe mắt đã nhuốm máu càng thêm vài phần mê hoặc: "Dung Đường, ngươi quá thân cận với hắn... Ta không dám đặt cược. ”

Huyết dịch nhanh chóng xói mòn,thân thể quanh năm chịu đựng nhiệt độ thấp hoàn toàn không thể chịu đựng nổi, tầm mắt dần dần tan rã, trong đầu xuất hiện tiếng ong ong, trước khi hoàn toàn ngã xuống, Dung Đường nghe thấy câu cuối cùng là: "Ngươi yên tâm, chờ sau khi ta đăng cơ, nhất định sẽ truy phong cho ngươi."

Dung Đường đột nhiên muốn cười, nhưng y giật giật khoé miệng lại chẳng thể tạo ra một đường vòng cung.

Đợi đến khi trời đất trở nên tối tăm, âm thanh của binh lính và chiến mã đều đi xa, có người thoát khỏi ngôi chùa đổ nát, có người bước vào trong chùa.

Dung Đường đang chờ hệ thống giúp y phục hồi ý thức, chợt nghe thấy một giọng nói tựa như có hơi tiếc nuối nhưng cũng vô cùng bạc tình bạc nghĩa: "Ninh Tuyên Vương thế tử? Đáng tiếc, Hành Phong ——"

"Có thuộc hạ. ”

"Chôn đi. ”

Sau đó thì không còn âm thanh nào khác, trong ý thức xuất hiện từng tiếng máy móc dồn dập.

【 Tích Tích – cảnh cáo cấp một!】

【 Kí chủ tử vong, nhiệm vụ bị đình chỉ ——】

【Sẽ tăng tốc độ dòng thời gian, theo dõi kết cục của nam chính】

【Theo dõi hoàn thành, nhân vật nam chính chết, việc theo dõi nhân vật phản diện kết thúc ——】

【Theo dõi hoàn thành, nhân vật phản diện biến mất, Đại Ngu lâm vào hỗn chiến, cốt truyện vẫn không thay đổi, nhiệm vụ thất bại!】

【Sắp bắt đầu chương trình sửa chữa, dòng thời gian quay trở lại ——】

【......】

【Hoàn thành quay ngược dòng thời gian, nhiệm vụ thứ ba của kí chủ đã mở 】

【 Chú ý! Lần này là lần xuyên cuối cùng của ký chủ, nếu nhiệm vụ tiếp tục thất bại, ký chủ chết, tiểu thế giới bị tiêu diệt, thế giới này sẽ vĩnh viễn bị xóa bỏ!!】

Dung Đường thở dài một hơi, mở mắt ở trong một khoảng không hư vô, yếu ớt gọi một tiếng: "Thống à. ”

[Chủ nhân, tôi đang ở đây.] Âm thanh của hệ thống trầm thấp, rõ ràng là âm thanh máy móc không có dao động nhưng Dung Đường lại có thể nghe thấy sự mệt mỏi.

Y mỉm cười hỏi, " Mi cảm thấy ta sai rồi sao?"

Hệ thống không lên tiếng, trái tim được tạo thành từ luồng dữ liệu không thể đưa ra câu trả lời chính xác.

Nó quen biết ký chủ đã bảy năm, trong bảy năm này thường xuyên xảy ra cãi vã, bất đồng, khi nảy sinh mâu thuẫn, nó thậm chí còn tức giận đến mức tắt quyền hạn của ký chủ.

Nhưng cho đến khi hai nhiệm vụ liên tiếp thất bại, nó mới xem xét lại từng bước mình đã thực hiện, cũng không cảm thấy ký chủ sai chỗ nào.

"Có lẽ thế giới này đã sai. "Dung Đường nhẹ giọng nói, rũ mắt nhìn về phía ngực mình, nơi đó đã không còn lỗ hổng nào nữa.

Y chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ bị nam chính gi ết chết.

Đây là thế giới của một cuốn tiểu thuyết, tên là "Hành trình của đế vương", nam chính có thiết lập điển hình của Tấn Giang,một đường cơ duyên nghịch thiên hậu cung vô số, lớn lên ở trong lãnh cung, mãi cho đến cuối cùng trở thành cửu ngũ chi tôn.

Nhưng điểm cuối cùng này chỉ là phỏng đoán của độc giả khi đọc tiểu thuyết. Nhân vật chính trong "Hành trình của đế vương" quả thực là nam chính xứng đáng ngồi lên ngai vàng.

Nếu như tác giả không an bài một đứa trẻ mồ côi cạnh tiên đế mạnh hơn hắn.

Nhân Thọ đế lên ngôi bất chính, là mưu phản phản loạn.

Năm thứ hai mươi lăm tiên đế lên ngôi, Đại Ngu đột nhiên gặp biến cố. Bọn man rợ phương Bắc xâm lược, Phiên vương Tây Nam cầm binh tự trọng, nịnh thần khống chế triều đình, hoạn quan chưởng quản hậu cung, tiên đế hiền minh hơn hai mươi năm, đến chết cũng không nghĩ ra vì sao trong vòng ba tháng ngắn ngủi, Đại Ngu lại sụp đổ.

Đế hậu tự treo cổ tại Cần Chính điện, Thái tử chết trận ở Bắc Cương tử thủ biên giới, tam hoàng tử xuôi nam dẹp loạn bị thúc thúc ruột chém đầu treo trên chiến kỳ của quân phản loạn, tứ công chúa nhảy xuống tường thành lấy thân báo quốc. Trong lúc nhất thời Hoàng cung Đại Ngu đầy kẻ chết chạy trốn thoát, máu chảy trăm dặm nhuộm đỏ bốn tòa cửa thành nguy nga ở kinh thành.

Hoàng cung bốc cháy, thất hoàng tử trẻ tuổi táng thân trong biển lửa. Nhân Thọ đế mưu phản thành công, được đề cử lên kim loan bảo tọa, vừa mới lên ngôi đã ban bố chiếu thư, liệt kê hơn mười tội lỗi của tiên hoàng, gán cho ông tội đánh thành ngu ngốc vô đạo, đức không xứng vị, hoàng vị đổi chủ chính là do thiên đạo chỉ dẫn.

Nhưng thật ra không phải tất cả con nối dõi của tiên hoàng đều tử vong, người bị chôn trong biển lửa chính là thi thể của một thái giám được vú nuôi mang vào thay thế, còn chưa tịnh thân, thất hoàng tử trẻ tuổi thì được âm thầm đưa ra ngoài cung, mai danh ẩn tích ăn nhờ ở đậu.

Với huyết hải thâm cừu trong người, đương nhiên hắn sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất trên con đường đăng cơ của nam chính, cũng là nhân vật phản diện lớn nhất toàn văn.

Trong hoàn cảnh bình thường, nhân vật phản diện tồn tại là để trao cho nhân vật chính bàn tay vàng cũng như mài giũa tâm tính của nhân vật chính.  Nhưng có lẽ tác giả tạo ra nhân vật phản diện vừa mạnh vừa đẹp lại vừa thảm, một lòng một dạ chỉ biết báo thù, cuối cùng sức viết không thể chống đỡ nổi nhân vật chính, người đăng cơ thành nhân vật phản diện Túc Hoài Cảnh.

Dung Đường chỉ kịp đọc tới đây, tiểu thuyết đã bị người báo cáo khóa lại, sau đó thông tin được hệ thống bổ sung sau khi y xuyên tới đây.

Sau khi Túc Hoài Cảnh đăng cơ, có oan báo oan có thù báo thù, huyết tẩy triều đình, xuất chinh Bắc Cương, biến Nhân Thọ đế làm lợn người, nam chính chạy nạn bị truy nã khắp nơi.

Hắn hoàn toàn trở thành bạo quân, ngồi trên minh đường, âm thầm hạ quân cờ. Nhưng kỳ thật Túc Hoài Cảnh căn bản không muốn làm một hoàng đế, hắn không yêu con dân của hắn, cũng không yêu quốc gia này, hắn chỉ muốn toàn bộ thiên hạ đều bị diệt.

Hắn mất vài năm bồi dưỡng ra một nhóm đại thần phản tâm, cho đến khi cánh chim bọn họ dần vững chắc, đế vương trẻ tuổi đi xuống long ỷ, vung tay lên, khói lửa ngút trời bao trùm lãnh thổ Đại Ngu.

Cơn ác mộng từ nhiều năm trước lại ập đến, nỗi tuyệt vọng lại bao trùm, chỉ là lúc này nhiều thế lực chém giết, ai cũng không biết ai mới là người chiến thắng cuối cùng.

Hoàng đế nhìn phản quân ở phía bắc, rốt cục lộ ra một nụ cười thống khoái.

Cốt truyện sụp đổ nghiêm trọng, nam chính chết trong tay nhân vật phản diện, đế vương thiên đạo không dung, cả thế giới lung lay sắp đổ, rất cần sửa chữa.

Nhưng ý thức thế giới nhỏ vừa mới thành hình không lâu, không có năng lực trực tiếp tiêu diệt nhân vật phản diện nên nó tóm lấy một người may mắn từ thế giới khác, hứa hẹn lợi ích, để y hoàn thành nhiệm vụ.

Người may mắn này chính là Dung Đường.

Y xuyên thành bia đỡ đạn bệnh tật cùng tên trong sách, đương nhiên cũng không có năng lực chống lại nhân vật phản diện, cho nên nhiệm vụ cuối cùng mà hệ thống giao cho y là bảo vệ nam chính khỏi bị nhân vật phản diện giế t chết.

Dung Đường may mắn hơn những người xuyên không khác một chút, y có ba cơ hội.

Lần đầu tiên Dung Đường ỷ vào sự tồn tại của bàn tay vàng trong nguyên tác, âm thầm trợ giúp nam chính tránh thoát mấy lần tấn công của phản diện, kết quả nổi bật quá đà, bị tâm phúc Túc Hoài Cảnh chú ý tới sự tồn tại của y, trực tiếp hạ độc dược trong nước trà, đi đời nhà ma.

Lần thứ hai Dung Đường cảm thấy cần phải thay đổi địa điểm nhập cảnh, đi thành hai đường thẳng song song, một mặt giúp nam chính tránh né công kích của phản diện, một mặt nghĩ cách liên lạc với Túc Hoài Cảnh, ý đồ bỏ đi ý nghĩ gi ết chết nam chính của hắn. Thế nhưng còn chưa đợi Túc Hoài Cảnh động thủ gi ết chết, nam chính đã thiếu kiên nhẫn cảm thấy Dung Đường phản bội mình, dẫn đến cảnh tượng vừa rồi.

Dung Đường nghĩ thầm, có lẽ là y sai rồi.

Y đối xử với nam chính quá tốt, thế cho nên mới khiến gã cảm thấy y chết vì gã là chuyện nên làm.

Linh hồn chậm rãi trở lại trong cơ thể, cảm giác nhiệt độ thấp cùng đau đớn lại một lần nữa chôn sâu trong tủy xương, cổ họng ngứa ngáy, Dung Đường ho khan một tiếng.

"Thiếu gia! Thiếu gia tỉnh rồi!" Bên người vang lên giọng nói kích động, Dung Đường chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy một chiếc giường chạm khắc tinh xảo, hoa văn dày đặc phức tạp.

Lại một lần nữa. Y nghĩ.

Trong phòng đốt rất nhiều than lửa, than hồng la trị giá một hai ngàn lạng vàng đốt tới ba chậu, trình độ xa hoa là ngay cả Dung Đường mỗi lần nhìn thấy cũng phải khiếp sợ.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, nếu trong phòng không ấm áp thì cơ thể của y chẳng thể chống đỡ nổi qua mùa xuân năm nay.

Dung Đường nhẹ giọng gọi: "Song Phúc..."

"Ôi! Nô tài ở đây!" Thiếu niên chừng mười sáu mười bảy tuổi quỳ gối ở bên giường hầu hạ, nghe thấy giọng gọi không kìm được mà rơi hai dòng nước mắt,khuôn mặt tròn nhỏ như bánh bao khóc lại rất có cảm giác vui mừng.

Dung Đường cười cười, kiếp trước đuổi kịp kiếp trước, Song Phúc chẳng thể bồi y đến cuối cùng, nhóc con này chưa tới hai mươi tuổi đã chết.

"Đi rót cho ta một ly nước." Y nói.

Song Phúc vội vàng đáp lại, đứng dậy lại có hơi loạng choạng, quỳ quá lâu chân cũng không còn tri giác.

Dung Đường khẽ nhướng lên, lặng lẽ thở dài.

Lại phải dạy một lần nữa…

Hy vọng lần này có thể dạy được.

Y đã đủ thảm rồi, vì nam chính mà chết hai lần, Song Phúc không thể vì y mà chết lần thứ ba.

Nào có ai hầu hạ người khác có thể hầu hạ đến không để ý đến sống chết của mình kia chứ?

Nước ấm nhanh chóng được rót tới, Song Phúc đỡ Dung Đường ngồi dậy, y nhấp môi trước, sau đó để trà chảy xuống cổ họng, làm ấm cơ thể.

Dung Đường nói: "Ta muốn ngủ một lát, nếu Vương phi tới tìm ta thì nói đợi ta khoẻ lại sẽ đi thỉnh an."

Hiện tại y cần phải suy nghĩ, lần xuyên này không thích hợp, lại đi theo hai lần trước thì cuối cùng cũng chỉ là một chữ "chết".

Hơn nữa lần này càng thảm hơn, hệ thống trực tiếp đưa ra cảnh cáo, nếu thất bại không chỉ có một mình y, cả thế giới này đều sẽ bị diệt.

Nhưng…

Chuyện này thì liên quan gì tới Dung Đường đây?

Lần đầu tiên y tự lột bản thân mình ra, trầm tư thật lâu, gọi hệ thống một tiếng: "Thống à. ”

[Chủ nhân, tôi ở đây.]

Hệ thống hiếm có nhẹ nhàng như vậy, Dung Đường có hơi không quen, nhếch môi, nói: " Có khả năng ta không phải cứu tinh đâu."

Phần thưởng của nhiệm vụ của hệ thống quá lớn, hai từ " cứu tinh " là lời cám dỗ và trách nhiệm tự nhiên của mỗi người.

Nhưng trách nhiệm này, vốn chẳng liên quan gì đến Dung Đường. Y là người đã chết ở thời hiện đại, mà bây giờ sống thêm hai đời đã là buôn bán có lời rồi.

Y không phải là nhân vật nguyên bản của thế giới này, sống chết của những người này dường như chẳng liên quan gì tới y.

Dung Đường thử thuyết phục bản thân, hệ thống yên lặng không nói lời nào, ở trong không gian ý thức nhìn bản thân y tìm cho mình một lý do khác.

Một lúc lâu sau, vật chủ dường như đã thoải mái hơn, y cười một tiếng, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn thờ ơ như thường lệ.

"Ta không cứu được thiên hạ này." Dung Đường nói.

Luồng dữ liệu chủ não trong nháy mắt hỗn loạn, hệ thống yên lặng quan sát, không để sự hỗn loạn quấy nhiễu Dung Đường.

[Được rồi.] 】 Nó nói.

Dung Đường lại cười, khóe môi cong lên rất dịu dàng: "Nhưng ta muốn cứu một người."

Trong không gian hệ thống có một bản đồ khổng lồ, trong đó lóe lên một quả cầu ánh sáng màu trắng, nhìn về phía xa, có người từ Thục vào kinh, sắp phá rối cục diện.

Một lúc lâu sau, nó trả lời: [Được rồi.]

“Cám ơn.” Dung Đường mỉm cười, lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Y mệt quá rồi.

••••••••

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả đã đổi ý viết một câu chuyện ngọt ngào, bản chất là nhóc dễ thương yêu đương, mẫu giáo qua nhà chơi trò quyền mưu.