Vi Phu Không Hưu Thê

Chương 35




Diệp Thư Vân khác với Mạnh Vân Trạch, nàng rất thích ăn trứng gà đỏ, nhưng không phải vì hương vị nó ngon đến mức nào, mà là vì trứng gà đỏ hồng xinh đẹp, nhìn vui mắt, cho nên mới thích.

Có năm nhân ngày sinh nhật Diệp Hữu Thành, người khác tặng ông một viên trứng gà đỏ, bị nàng đoạt đi mất, sau đó phụ thân hướng nàng đòi lại thế nào, nàng cũng không cho, gắt gao nắm ở trong tay, sợ bị phụ thân cướp đi.

Hôm nay là sinh nhật của Mạnh Vân Trạch, nàng lo lắng đích thân vì hắn mà chuẩn bị những thứ này, một là bởi vì bản thân nàng thích ăn, nàng đem đồ ăn mình thích đến tặng cho hắn, hai là mẹ từng nói đây là món ăn không thể thiếu trong ngày sinh nhật.

Mạnh Vân Trạch nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu: "Hôm nay là sinh nhật ta, không được khóc."

Nói cũng thật kì lạ, lời này giống như một cái chú ngữ, Diệp Thư Vân vừa nghe, lập tức đã im lặng lại, chỉ còn thút tha thút thít nức nở, quật cường mà chịu đựng không cho nước mắt rơi xuống.

Thấy nước mắt nàng phủ đầy lông mi, mày nhíu lại, bộ dáng ủy ủy khuất khuất đáng thương, hắn vừa đau lòng hối hận lại cảm thấy buồn cười.

Mạnh Vân Trạch thấp giọng cầu xin nàng: "Tha thứ cho ta nhé."

Nàng vẫn còn rất tức giận, vì thế quay người đi. Nhưng Mạnh Vân Trạch lại vui vẻ ra mặt, tự cảm thấy mình giống như đang dỗ dành trẻ con. Hắn đi nửa vòng đến bên người Diệp Thư Vân, nhưng sợ nàng lại quay sang chỗ khác không thèm nhìn hắn, lại đi thêm một vòng qua tới bắt lấy hai tay cánh tay của nàng.

Mạnh Vân Trạch lấy lòng nói: "Làm cách nào mới làm ngươi nguôi giận?"

Mỗi lần nàng lơ đãng quay đầu, kỳ thật đều là vì tìm hắn trong đám đông, cốt là để liếc nhìn hắn một cái, mà hiện tại không cần vất vả cố tình làm gì, bởi lẽ trong mắt hắn tất cả đều là nàng.

Diệp Thư Vân nhất thời không nói nên lời.

Vừa rồi trong biển người nhìn thấy được cái liếc mắt kia của hắn, nàng đã biết nàng không thể tiếp tục tức giận với hắn được nữa. Nàng luôn cho rằng, nàng gả cho hắn là nàng thắng, hiện giờ nghĩ lại, kỳ thật là thua rồi. Càng đến gần hắn, du͙ƈ vọиɠ của nàng càng lớn, muốn càng nhiều, cho nên hắn lỡ đãng làm ra một ánh mắt, một động tác là có thể tác động đến vui buồn của nàng, không phải thua thì là gì?

Nàng không cam lòng mà cúi đầu.

Hắn không cần làm gì, chỉ cần giống như bây giờ dỗ dành nàng, nàng đã không con tức giận hắn. Nhưng nàng lại giận chính mình, giận mình không có chính kiến, hắn tùy tiện dỗ dành một cái, cái gì nàng đều quên đi mất.

Diệp Thư Vân ủy khuất nói: "Là ngươi chọc ta tức giận, tất nhiên tự ngươi phải nghĩ biện pháp dỗ dành ta vui vẻ, tại sao còn quay ngược lại hỏi ta? Nào có người đầu cơ trục lợi như vậy. Nếu đang trong kỳ thi, ngươi đây là gian lận đấy."

Mạnh Vân Trạch không biết nên khóc hay cười, hắn cẩn thận nghĩ lại cảm thấy lời nàng nói thật chẳng thể nào cãi được. Hắn nhìn người vây quanh bên dòng suối thả hoa đăng, nói: "Có muốn thả hoa đăng......" Nhưng lại nghĩ, hôm qua nhạc mẫu vừa tặng hai ngọn hoa đăng, nếu không thả chẳng lẽ không phải cô phụ tâm ý của nhạc mẫu hay sao, vì thế hắn sửa lại lời nói: "Hôm qua nhạc mẫu tặng hai ngọn hoa đăng, ngày mai lấy hoa đăng kia ra thả nhé?"

Diệp Thư Vân hừ hừ một tiếng nói: "Ai thèm cùng ngươi thả hoa đăng."

"Được rồi, ngày mai ta dẫn ngươi tới, một mình ngươi phóng." Mạnh Vân Trạch lấy khăn ra giúp nàng lau nước mắt chưa khô ở khóe mắt, hắn nói: "Không còn sớm, về nhà thôi."

Nghe Mạnh Vân Trạch nói hai chữ "về nhà", nàng lại mất hồn, phong cảnh xung quanh trong mắt bỗng nhiên đều biến thành hư ảnh, chỉ có hắn ở trước mắt là yên lặng bất động, khiến mỗi ánh mắt lẫn động tác của hắn đều nàng nhìn thấy rõ ràng.

Diệp Thư Vân khẩu thị tâm phi nói: "Không."

Nói xong, nàng một mình đi đến bên dòng suối.

Đêm đã khuya, người đi thả hoa đăng chỉ còn lại rải rác vài người. Bà tử bán hoa đèn phía dưới cũng đang thu thập đồ vật chuẩn bị trở về, Diệp Thư Vân xa xa thấy vậy cũng không động đậy lo lắng, chỉ tự mình ngồi xuống bên dòng suối.

Mạnh Vân Trạch đi tới, kéo nàng đứng dậy, lại cởi xuống áo choàng của mình trải lên cầu thang nói: "Trên mặt đất lạnh. Ngươi ngồi ở chỗ này chờ ta, ta đi mua hai ngọn hoa đăng rồi về."

Nàng giữ chặt ống tay áo Mạnh Vân Trạch, Mạnh Vân Trạch liền như bị người câu lấy hồn phách, ngây người ngẩn ngơ. Trong mắt hắn bỗng nhiên loáng thoáng hiện lên một hình ảnh, trong hình ảnh ấy cũng có một bé gái lôi kéo ống tay áo hắn giống như vậy.

Nàng là thật lòng muốn cùng hắn thả hoa đăng nhưng nàng chỉ muốn thả hai ngọn hoa đăng mẫu thân đưa kia.

Diệp Thư Vân chỉ chỉ áo choàng của Mạnh Vân Trạch trải trên mặt đất nói: "Ngồi xuống đi."

Ngữ khí của nàng vô cùng quen thuộc, giống như bọn họ thật sự là một đôi phu thê ân ái, không có lợi ích, cũng không có hư tình giả ý, chỉ có chân tình đối đã nhau, bất giác làm lòng hắn cảm thấy ấm áp.

Mạnh Vân Trạch đi xuống phía dưới một bước, đến gần Diệp Thư Vân rồi ngồi xuống.

Tới hiện tại, tức giận của nàng đã tan đi sắp không còn gì.

Diệp Thư Vân một tay đặt ở trên đầu gối, một tay chống cằm hỏi hắn: "Ta mạo muội hỏi ngươi một câu, trứng gà đỏ trêu chọc ngươi cái gì, vì sao ngươi lại giận dữ đến như vậy?" Nàng dừng một chút, lại hỏi hắn: "Hay là hôm nay ngươi gặp phải chuyện gì khó giải quyết?"

Nàng thật sự không thể lý giải, cho dù hắn chán ghét ăn trứng gà đỏ, nhưng hắn đã không còn là đứa trẻ, càng không phải nhóc con tùy hứng làm bậy, cần gì đến nỗi trước mặt nhiều người như vậy mà đập đổ trứng gà.

Mạnh Vân Trạch cúi đầu, như đang do dự.

Lòng Diệp Thư Vân trầm xuống, hắn không tín nhiệm nàng, cho nên không thể nói lời thật lòng với nàng.

Diệp Thư Vân chỉ lo nói với chính mình, lo cười với chính mình, giống như những lời này là chỉ nói cho mình nàng nghe, Mạnh Vân Trạch có nghe hay không, nàng cũng không để ý: "Chúng ta không giống nhau, ta thích ăn trứng gà đỏ, vô cùng vô cùng thích. Khi còn nhỏ, đến sinh nhật của ta, mẹ lúc nào cũng sẽ chuẩn bị một đĩa trứng gà đỏ cho ta. Có một năm cinh nhật của cha, vừa lúc buổi sáng ngày đó trong thành có gánh hát mới tới, ta cầu cha mang ta đi xem, cha bị ta làm phiền, cơm sáng chỉ ăn một miếng đã bế ta ra cửa. Lúc đó vừa ra đến cửa mẹ đã đưa cho cha một cái trứng gà đỏ, ta thấy liền trêu chọc mẹ, nhưng ta không dám đoạt đồ ăn của cha trước mặt mẹ, chờ mẹ xoay người đi vào, ta lập tức đoạt lấy. Dọc theo đường đi, ta nắm cái trứng gà kia cười ' khanh khách ', cha xin ta cho ông một ngụm, ta cũng không muốn. Sau đó đi đến rạp hát, ta nghĩ hôm nay là sinh nhật cha, không nên khi dễ cha như vậy, mới miễn cưỡng cho cha một miếng nhỏ."

Mạnh Vân Trạch cười, thấy Diệp Thư Vân kể chuyện vui vẻ như vậy, giống như lời nói của nàng cũng là kinh nghiệm của hắn. Nhưng vừa nhớ tới nàng đem món ăn nàng yêu thích nhất đến trước mặt hắn, hắn một chút cũng không quý trọng, còn đạp hư tâm ý nàng như vậy, hắn áy náy không thôi.

Diệp Thư Vân dịch tay ra, không chút để ý nói: "Cười cái gì? Nói trứng gà đỏ vô cùng ngon thì kia cũng không đến mức đó, nhưng kỳ lạ chính là ta vô cùng thích thứ này."

Mạnh Vân Trạch nhẹ giọng cười, hắn nói: "Ta......"

Mạnh Vân Trạch không kịp nói hết lời, Phương Hạo đã đánh gãy lời Mạnh Vân Trạch nói: "Gia, phu nhân."

Nghe tiếng kêu, hai người đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phương Hạo xách hai ngọn hoa đăng đứng ở phía sau hai người, nhìn kỹ càng mới thấy hai ngọn hoa đăng kia đúng là hai cái mẹ nàng tặng hôm qua.

Diệp Thư Vân trước mắt sáng ngời, vui vẻ nói: "Hoa đăng!"

Phương Hạo cũng cười cười, cầm theo hai ngọn hoa đăng đi tới.

Vừa mới nãy hắn ở phía sau Mạnh Vân Trạch nghe thấy bọn họ nói muốn thả hoa đăng, hắn nhớ tới hôm qua từ Diệp phủ trở về, Diệp phu nhân có tặng hai ngọn hoa đăng, vì thế liền vội vàng trở về lấy chúng.

Phương Hạo đem hoa đăng đưa cho Mạnh Vân Trạch nói: "Ta sợ gia cùng phu nhân quay về, mới vội vàng chạy đến đây, may mắn vẫn còn kịp."

Diệp Thư Vân nói: "Cám ơn ngươi."

Phương Hạo đem hoa đăng giao cho Mạnh Vân Trạch liền thối lui sang một bên.

Hai ngọn hoa đăng mà mẫu thân nàng đưa cũng không mới lạ, hình dạng bình thường phổ biến trên thị trường, một cái màu hồng ruốc, một cái màu xanh nước. Nhưng nếu nói hai ngọn hoa đăng này có chỗ nào kỳ lạ, thì chính là một mảnh tâm ý do mẫu thân cố ý đưa cho bọn họ.

Từ xưa đến nay nếu nhà có nữ nhi xuất giá, người làm mẹ giả đều tặng hoa đăng trước nguyên tiêu cho nữ nhi đã xuất giá nhưng vẫn chưa có con, ý là muốn cầu sinh con.

Tuy nói Tết nguyên tiêu trong kinh không cấm đi lại ban đêm, nhưng đêm càng khuya, người trên đường đã tản đi rất nhiều. Lúc này hoa đăng đã đầy rẫy trên mặt hồ, đều tụ lại với nhau. Không bao lâu, hoa đăng của nàng cùng Mạnh Vân Trạch thả cũng lẫn vào đám hoa đăng lác đác lưa thưa theo dòng nước chảy đi, ánh nến trong gió đêm chợt sáng chợt tắt, những ánh đèn cũng đi theo dấu chân, chớp lóe liên tục, giống như ngôi sao trên bầu trời, mà suối nước cũng trở nên lộng lẫy bắt mắt giống như ngân hà.

Mạnh Vân Trạch hỏi nàng: "Ngươi không cầu nguyện sao?"

Diệp Thư Vân nhìn Mạnh Vân Trạch, ánh mắt thâm trầm.

Nguyện vọng của nàng chỉ có hắn.

Diệp Thư Vân cười xinh đẹp nói: "Xem trí nhớ của ta này, vừa không cẩn thận một cái đã quên mất."

Mạnh Vân Trạch vui vẻ nói: "Không sao, ta cho phép."

Diệp Thư Vân khó hiểu, nàng hỏi: "Có ý tứ gì? Có quan hệ gì với ta?"

Vui sướng cùng chờ đợi từ đáy lòng nàng cuồn cuộn không ngừng toát ra tới.

Mạnh Vân Trạch lại không nói.

Cuộc đời nàng ghét nhất là loại người nói một nửa giấu một nửa, nhưng cố tình lần này người nói là Mạnh Vân Trạch, cho nên một chút chán ghét nàng cũng không có.

Diệp Thư Vân cùng Mạnh Vân Trạch ngồi bên dòng suối một hồi lâu, tới gần hơn nửa đêm, đêm càng ngày càng lạnh, gió đêm cũng mạnh dần, Mạnh Vân Trạch sợ nàng bị cảm lạnh liền gọi xe ngựa trở về.

Diệp Thư Vân ở bên ngoài lăn lộn cả đêm, tinh lực đã không còn chút gì, hơn nữa trong xe ngựa lại ấm áp dễ chịu, cho nên nàng ngồi ở bên trong trong chốc lát, mí mắt đã nặng trĩu, chỉ đợi nàng không chú ý liền thả xuống. Nàng chịu không nổi mệt mỏi, đầu ngả nghiêng, bất tri bất giác mí mắt đã khép lại.

Lúc đầu nàng chỉ muốn híp mắt nghỉ một lát, sau đó Mạnh Vân Trạch bỗng nhiên duỗi tay đem đầu nàng kéo đến bên vai hắn, nàng vừa mừng vừa sợ, không dám trợn mắt, lá gan to ra thừa cơ cọ cọ vào hõm vai Mạnh Vân Trạch.

Diệp Thư Vân nhấp miệng trộm cười rộ lên, Mạnh Vân Trạch không kêu nàng, nàng liền giả vờ đang ngủ.

Diệp Thư Vân cọ cọ bên vai hoàn toàn làm Mạnh Vân Trạch rối loạn tâm thần, lại một chút nhớ tới chuyện đêm hôm ấy hắn cùng Diệp Thư Vân ngủ chung một phòng. Đêm đó, hắn nhắm mắt nằm thật lâu cũng không ngủ được. Hắn dù sao cũng đang ở tuổi huyết khí phương cương, trong phòng trống bỗng dưng xuất hiện nhiều thêm một người, làm sao hắn không tâm hoảng ý loạn?

Đêm đó bởi vì hắn hoảng hốt khó nhịn, cảm thấy thời gian như trôi qua từng giây cực kỳ chậm chạy, nhịn không được đi nhìn đến động tĩnh của Diệp Thư Vân. Hắn nghiêng tai nghe, Diệp Thư Vân bên đó lại im ắng, không hề có động tĩnh gì, nghĩ chắc nàng đã sớm ngủ rồi. Kể từ đó, hắn liền cảm thấy chính mình như bị nghẹn khuất, hắn miên man suy nghĩ, khó mà đi vào giấc ngủ, nhưng đương sự đã sớm đi vào mộng gặp Chu Công, ngủ đến say nồng.

Hôm ấy hắn nằm trằn trọc hơn nửa canh giờ mới miễn cưỡng ngủ được.

Mạnh Vân Trạch rũ mắt xuống nhìn thấy hàng lông mi cong vút cùng đường mũi thẳng thắn của nàng, giờ này khắc này nàng lại giống như đêm đó, dễ dàng làm lòng hắn rối loạn, mà bản thân nàng lại giống như người không có việc gì, an an ổn ổn gặp Chu Công.

Mạnh Vân Trạch ngẩng đầu mắt nhìn phía trước, hắn mỉm cười lại không dám lộ ra, cũng không dám động dậy, sợ quấy nhiễu làm nàng tình giấc, hại nàng mệt mỏi.

Không bao lâu, Mạnh Vân Trạch lại nhịn không được cúi đầu xem nàng, càng nhìn nàng, hắn lại cảm thấy nàng có chút quen mắt, giống như trước khi nàng đến trường tư, hắn đã gặp qua nàng ở nơi nào, nhưng hắn như thế nào cũng nghĩ không ra đến tột cùng đã gặp qua nàng ở đâo.

Hắn quả thật có chút sợ nàng, sợ quá thân cận nàng, ngày sau hắn sẽ vì nàng mà chính mình bị thương.