Vi Phu Không Hưu Thê

Chương 19




Bị một câu của Kỷ Tinh làm bừng tỉnh, Phùng Siêu tức khắc lôi kéo Kỷ Tinh lui một bước.

Diệp Thư Vân cảm thấy buồn cười, nói: "Nếu thật là sư huynh làm, mới vừa rồi hà tất gì sư huynh phải lao lực tâm tư thử võ công cùng tay dùng kiếm của ngươi? Trực tiếp đem ngươi đưa quan phủ, dùng thủ đoạn làm ngươi nhận tội danh này là được."

Bằng năng lực của Mạnh Vân Trạch, nếu muốn làm Phùng Siêu nhận tội, tất nhiên không phải việc khó.

Phùng Siêu vẫn không tin, vô cùng cảnh giác mà nhìn Mạnh Vân Trạch, lại nhìn Diệp Thư Vân.

Diệp Thư Vân hỏi hắn: "Quay trở lại, hai ngày này ngươi ở nông thôn trốn tránh, có thấy người nào khả nghi hay có nghe chuyện gì khả nghi không?"

Trên mặt Phùng Siêu ửng hồng một trận, bị người vạch trần tâm tư như vậy, còn ở trước mặt Kỷ Tinh, thể diện hắn khó tránh khỏi có chút không nhịn được.

Diệp Thư Vân thấy hắn trộm nhìn phản ứng Kỷ Tinh, đoán được hắn nghĩ gì, vì thế nói: "Ở đây ai cũng biết ngươi vì trốn tránh án mạng mới mượn cớ cáo ốm xuống nông thôn."

Việc này vốn dĩ cũng chẳng trách Phùng Siêu.

Kỷ Tinh liếc mắt nhìn Phùng Siêu một cái, nàng vẫn luôn biết nguyên nhân hắn tới chỗ này. Hôm qua ở Hương Sơn vẽ tranh, biết rõ hắn không phải thân thể ôm bệnh, nhưng vẫn muốn chạy tới liếc hắn một cái, nàng cảm thấy chỉ cần liếc mắt một cái, biết hắn cũng khỏe, trong lòng nàng cũng dễ chịu một chút. Lại nhìn Mạnh Vân Trạch cùng Diệp Thư Vân, với bọn họ mà nói, giờ phút này nàng cùng Phùng Siêu có lẽ như trong ao cá, hoàn toàn bại lộ trước mắt hai người.

Phùng Siêu ấp úng nói: "Chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe nói."

Mạnh Vân Trạch hỏi hắn: "Vậy hai ngày nay ngươi có phát hiện hung khí khả nghi gì......"

Lời nói mới xuất ra khỏi miệng, Mạnh Vân Trạch liền có chút hối hận. Chỉ cần Phùng Siêu phát hiện một điểm dấu vết để lại, hắn cũng sẽ không hoảng loạn ở nông thôn trốn hai ngày, càng sẽ không ngốc nghêch chịu đựng người khác hoài nghi.

Ký ức ngày ấy quay trở lại, mắt Diệp Thư Vân hiện lên chút hoảng hốt, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng quay đầu nói với Mạnh Vân Trạch: "Ta nghĩ ta có khả năng biết hung khí ở nơi nào, chúng ta mau đi tìm xem."

Diệp Thư Vân nóng vội, xoay người liền chuẩn bị đi.

Kỷ Tinh bỗng nhiên gọi lại Mạnh Vân Trạch: "Mạnh thị lang, xin chờ một chút."

Diệp Thư Vân dừng lại, quay đầu nhìn về phía Kỷ Tinh.

Kỷ Tinh nhìn Phùng Siêu, lại nhìn Diệp Thư Vân: "Thỉnh thị lang nói chút chuyện riêng."

Mạnh Vân Trạch cùng Kỷ Tinh đi ra ngoài, cho đến chỗ không nhìn thấy Diệp Thư Vân cùng Phùng Siêu, Kỷ Tinh mới dừng lại.

Kỷ Tinh lộ vẻ xấu hổ nói: "Ta có một chuyện muốn cầu Mạnh thị lang giúp đỡ. Nói đến việc này làm ta hổ thẹn, vốn không nên khó xử thị lang, nhưng......" ánh mắt Kỷ Tinh liếc về phía Phùng Siêu nói: "Thỉnh thị lang đừng đem chuyện ngày ấy ta cùng Phùng Siêu gặp qua nghi phạm nói cho người khác. Phùng Siêu còn trẻ, chưa trải sự đời, không biết miệng người đáng sợ, ta phải thay hắn nghĩ, càng vì chính mình nghĩ."

Mạnh Vân Trạch hình như có chỗ khó xử, chậm chạp không nói.

Kỷ Tinh chắp tay trịnh trọng hành lễ nói: "Thỉnh thị lang đáp ứng yêu cầu quá đáng này của ta, ân tình này của thị lang, ngày sau chắc chắn sẽ báo đáp."

Trong viện, Diệp Thư Vân đá đá bên chân giải buồn, Phùng Siêu duỗi đầu ra bên ngoài xem, nhưng cái gì cũng nhìn không thấy, nếu không phải Diệp Thư Vân còn ở chỗ này, giờ phút này hắn đã sớm bay qua nghe lén.

Phùng Siêu hỏi nàng: "Ngươi không hiếu kỳ bọn họ nói gì sao?"

Hắn định gợi lên lòng hiếu kỳ của nàng, dẫn nàng một góc nghe người khác nói chuyện.

Diệp Thư Vân lười nhác nâng mi mắt lên nhìn lướt ra bên ngoài, không hề hứng thú nói: "Này có cái gì đáng để tò mò? Còn nữa, bọn họ nói cái gì, chẳng lẽ ngươi đoán không được?"

"Bọn họ nói cái gì?"

"Bất quá là cầu sư huynh đừng đem chuyện các ngươi gặp người chết nói ra, sợ ảnh hưởng ngươi, cũng ảnh hưởng lão sư." Diệp Thư Vân tiếp tục một đi một về đá hòn đá.

Phùng Siêu nghe xong, trong lòng buồn bực, muốn ra bên ngoài, hắn ước gì tất cả mọi người đều biết việc này mới làm cho Kỷ Tinh không thể không đối mặt với tình cảm chính mình.

Diệp Thư Vân ngăn Phùng Siêu lại, mặt không biểu tình mà khuyên hắn: "Ngươi cũng quá xúc động, khó trách lão sư lo lắng ngươi như vậy. Ngươi không sợ đồn đãi vớ vẩn, nhưng không có nghĩa là lão sư giống ngươi không sợ gì cả. Thứ nhất, lão sư là nữ tử, mấy lời đồn đãi vớ vẩn trên đời này từ trước đến nay chỉ có tổn hại thanh danh nữ tử, chưa từng có chuyện danh tiết nam tử bị hao tổn; thứ hai, nàng là lão sư, ngươi là học sinh, vốn dĩ chuyện này là vi phạm lễ tiết, nếu có một chút lời đồn truyền ra, ngươi chỉ cần đổi trường yên phận hai năm là có thể bỏ qua, nhưng lão sư không giống vậy, cả đời lão sư có lẽ sẽ bị chuyện này huỷ hoại cũng chưa biết chừng."

Kỷ Tinh cùng hắn không giống nhau, về chuyện này, người khác chỉ biết nói Kỷ Tinh không phải, còn hắn so ra chẳng bị chút gì.

Nghe vậy, Phùng Siêu băn khoăn.

Diệp Thư Vân lại hỏi hắn: "Dù vậy, ngươi vẫn muốn làm sao?" Diệp Thư Vân lui một bước, không lại ngăn cản hắn: "Ngươi phải nghĩ kỹ đi."

Diệp Thư Vân nói đến rõ ràng như vậy, Phùng Siêu cũng biết cố kỵ, không dám lại đi phía trước, ngược lại lui lại mấy bước.

Mạnh Vân Trạch từ ngoài cửa hướng vào nửa thân mình nói với Diệp Thư Vân: "Xuất phát thôi."

Diệp Thư Vân ngoan ngoãn lên tiếng: "Tới đây."

Diệp Thư Vân cùng Kỷ Tinh nhìn thoáng qua, hai người đối mặt một cái, nàng  liền chạy chậm đuổi theo Mạnh Vân Trạch.

Hai người đi được vài bước, Mạnh Vân Trạch bỗng nhiên dừng lại khuyên nàng: "Lần nữa đem ngươi cuốn vào thị phi cùng hiểm cảnh, thực xin lỗi. Chỗ hung khí, ngươi nói cho ta, ta tự mình đi tìm."

Nàng vốn dĩ đang rất cao hứng, kết quả vừa nghe Mạnh Vân Trạch nói, trong lòng thập phần không vui, chỉ là trên mặt không thể biểu hiện ra. Diệp Thư Vân cười cười nói: "Hiện giờ ta cùng sư huynh là một cây thằng buộc châu chấu*, đi không được."

*bị dính vào nhau

Mạnh Vân Trạch nhìn nàng một cái, như đang suy tư gì.

Diệp Thư Vân lơ đãng rũ mắt nhìn bàn tay nói: "Ta vốn chỉ định đẩy nhánh cây kia ra, không có ý muốn nắm lại, là ta không cẩn thận."

Diệp Thư Vân không muốn cùng Mạnh Vân Trạch trì hoãn chuyện này, cho nên nói: "Sư huynh mới vừa nói chuyện hương dân là để lừa Phùng Siêu sao?"

Mạnh Vân Trạch gật đầu, trong một khắc, ánh mắt hắn lại có chút khó tách ra khỏi người nàng, nàng thông tuệ xa hơn so với hắn nghĩ.

Diệp Thư Vân bị Mạnh Vân Trạch nhìn chằm chằm đến có chút thẹn thùng, lấy tay che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn chằm chằm Mạnh Vân Trạch hỏi hắn: "Làm sao vậy? Trên mặt ta có dính vật gì à?"

Mạnh Vân Trạch lắc đầu đáp nói: "Không có, đi thôi, đi tìm hung khí."

Diệp Thư Vân đuổi theo Mạnh Vân Trạch.

Mạnh Vân Trạch vừa đi vừa hỏi nàng: "Hung khí ở nơi nào?"

Diệp Thư Vân nhớ lại nói: "Ta nghĩ có khả năng là ở dòng suối buổi sáng ngày đó chúng ta đi qua."

Mạnh Vân Trạch lại hỏi nàng: "Sao lại nghĩ là chỗ này?"

Diệp Thư Vân nhớ sáng sớm ngày đó nàng đã từng thấy trong suối nước có một vật gì loang loáng, đến hôm nay, nàng mới kinh ngạc phát hiện đồ vật kia vốn có chút giống chủy thủ: "Ngày đó ngươi vớt khăn giúp tiểu đạo sĩ, ta thấy loáng thoáng một vật ở trong nước, nhìn có chút giống chủy thủ, nhưng ta nhìn không rõ, không dám chắc chắn, chỉ là chuyện trước mắt không có tiến triển gì, không bằng đi qua nhìn xem. Nếu thật là hung khí, tự nhiên tốt, nếu không phải, chúng ta cũng chỉ đi thêm một chuyến mà thôi, không tổn thất gì."

Tới bên dòng suối, Diệp Thư Vân vốn định cùng Mạnh Vân Trạch cùng nhau xuống nước tìm, nhưng Mạnh Vân Trạch không cho nàng xuống nước, chỉ kêu nàng chỉ một vị trí đại khái liền nhảy qua, chớp mắt chỉ thấy mũi chân hắn nhẹ nhàng đạp lên mặt nước một chút đã bay qua toàn bộ mặt nước nhìn một vòng.

Chợt, Mạnh Vân Trạch quay lại ngừng ở trước mặt Diệp Thư Vân.

Diệp Thư Vân hỏi hắn: "Có thấy không?"

Mạnh Vân Trạch lắc đầu, khom lưng vén tay áo cùng ống quần, động tác cực kỳ thành thạo nói: "Trong nước đá nhiều, hôm nay vằn nước lại nhiều, nhìn không rõ, sợ là phải xuống nước nhìn một cái."

Diệp Thư Vân hỏi hắn: "Ngươi thật muốn xuống nước?"

Diệp Thư Vân mới nói xong, Mạnh Vân Trạch đã đi đến giữa suối.

Mạnh Vân Trạch vừa đi vừa đáp nàng: "Dù sao chỉ là một chuyến đi, một đi một về, không tổn thất gì."

Diệp Thư Vân nhấp miệng cười bất đắc dĩ, cũng nhìn hắn đi.

Diệp Thư Vân cười khanh khách nói: "Sư huynh như vậy, thật có chút giống người đánh cá."

Mạnh Vân Trạch cười nhạt, chuyên tâm chú ý đồ vật trong nước. Diệp Thư Vân nhấc váy áo, làm bộ cũng muốn xuống nước.

Mạnh Vân Trạch liếc mắt một cái, ngăn lại nàng nói: "Nước lạnh, ngươi ở trên bờ chờ đi."

Diệp Thư Vân cầm làn váy, vội vàng dừng chân, ngừng ở bờ suối, bộ dáng đã vụng về lại nghịch ngợm. Nàng như đứa nhỏ phạm sai, xoay chuyển mắt, nhìn chằm chằm Mạnh Vân Trạch, ngoan ngoãn thu hồi chân, cười ngây thơ.

Nàng ở bên bờ đợi trong chốc lát, Mạnh Vân Trạch theo nàng chỉ tới tới lui lui tìm vài lần, chậm chạp không tìm được vật nàng nói.

Ngày xuân nước dù ấm, vẫn là lộ ra chút lạnh lẽo, Diệp Thư Vân thấy hắn dầm nước lâu không tốt, khuyên nhủ: "Sư huynh, ngươi trở về nghỉ một chút, ta đi tìm vài người tới."

Mạnh Vân Trạch đang muốn gọi Diệp Thư Vân lại, nàng đã xoay người về phía sau chạy đi, khi nàng quay lại liền thấy Thẩm Hàng Khải mang theo quan sai chạy nhanh đến, chút nhàn nhạt cười trên mặt dần phai nhạt đi.

Thẩm Hàng Khải lướt qua Diệp Thư Vân, ánh mắt dừng ở trên người Mạnh Vân Trạch phía sau nàng, trong mắt chậm rãi phủ lên một tầng cô đơn.

Diệp Thư Vân hỏi hắn: "Ngươi...... Các ngươi sao lại tới đây?"

Thẩm Hàng Khải lấy lại tinh thần, nhìn về phía Diệp Thư Vân: "Tới tìm manh mối, ngươi...... Ở chỗ này làm cái gì?"

Quan sai phía sau Thẩm Hàng Khải mỗi người đều không dám giương mắt, cũng không dám nói, chuyện Diệp Thư Vân thay Mạnh Vân Trạch làm chứng, người phá án bọn họ không ai không biết, Mạnh Hầu cùng Thẩm Hàng Khải đều dặn dò không thể truyền chuyện này ra ngoài, nếu không tuyệt không tha, bọn họ tự nhiên không dám nói. Không khéo hiện giờ trời xu đất khiến bọn hắn gặp được Mạnh Vân Trạch cùng Diệp Thư Vân ở một chỗ, xem ra ông trời thật là ngại cuộc sống bọn họ quá thư thái.

Nàng làm việc chính trực, ngồi đến đoan trang, không sợ phản ứng ý vị thâm trường của những người này, nàng nói: "Tới sớm không bằng tới đúng lúc, trong nước có lẽ cất giấu hung khí hành hung phạm nhân, Mạnh Hầu đang ở đó tìm."

Thẩm Hàng Khải đưa mắt ra hiệu người phía sau, quan sai lập tức hiểu rõ ý tứ hắn, một khắc không dám trì hoãn, mỗi người đều cởi quan ủng, cuốn ống quần xuống nước đi tìm hung khí.

Thẩm Hàng Khải thích sạch sẽ, cho nên không xuống nước, đôi mắt vừa chuyển, hắn phát hiện vết thương trong lòng bàn tay Diệp Thư Vân, khẩn trương nói: "Ngươi bị thương? Sao lại thế này?"

Chút vết thương nhỏ này, nàng không để ở trong lòng, bình thản nói: "Mới vừa rồi không cẩn thận bị nhánh cây quẹt qua một chút."

Không đợi Thẩm Hàng Khải truy hỏi, trong đám quan sai đang vùi đầu tìm hung khí bỗng nhiên có người lớn tiếng reo lên: "Tìm được rồi!"

Thẩm Hàng Khải cùng Diệp Thư Vân theo tiếng nhìn lại, ngay sau đó, người nọ từ trong nước vớt ra một đoản kiếm giơ lên cao, người nọ trước nhìn Thẩm Hàng Khải, sau lại nhìn về phía Mạnh Vân Trạch.