Dung Tễ gọi nàng: "Mẹ."
Bạch Phóng Vi ngơ ngơ ngác ngác, nhìn thấy là hắn, vội vã xoa xoa nước mắt trên mặt, che giấu nói: "Ừ, con về đấy à, ăn cơm chưa? Để mẹ bảo người làm nấu cho con."
"Không cần đâu, con ăn rồi" Dung Tễ lạnh lùng từ chối, "Hôm nay tới tìm mẹ, là muốn cùng mẹ thương lượng chuyện..... kết hôn."
Bạch Phóng Vi giống như chẳng còn đủ sức để tức giận, uể oải hỏi: "Tìm thấy nó rồi à?"
Dung Tễ không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ im lặng cùng nàng đối diện.
Một lát sau, Bạch Phóng Vi tự giễu nở nụ cười: "Xem ra là tìm được rồi"
"Anh ấy..."
"Con trai."
Bạch Phóng Vi hướng hắn duỗi ra một tay, đáy mắt ẩn giấu sự yếu đuối chỉ cần chạm vào liền tan vỡ: "Hôm nay không nhắc đến chuyện của nó, đến đây tâm sự với mẹ một lát."
Dung Tễ do dự mấy lần, cuối cùng nắm lấy tay, ngồi vào bên cạnh nàng.
Nhưng hai mẹ con họ từ khi Dung Tễ trưởng thành đã không còn gần gũi như vậy nữa, thời điểm hòa hợp đã ít, lại ngồi gần như vậy, Dung Tễ cả người không mấy dễ chịu, nghĩ muốn tránh ra.
Một giây sau, Bạch Phóng Vi tựa đầu lên bả vai của hắn.
Dung Tễ cả người cứng ngắc, biểu hiện rõ sự luống cuống hiếm có.
- - Bạch Phóng Vi dựa vào hắn khóc.
Nàng nói muốn nói chuyện, nhưng trên thực tế hai người cũng chưa nói được mấy câu, toàn bộ quá trình đều là nàng im lặng khóc, Dung Tễ cứng ngắc nửa ngày, vẫn đem tay khoác lên vai của nàng, ôm nàng, để cho nàng khóc thật thoải mái.
Thời điểm Dung Tễ đi, quần áo đều ướt một mảnh, hắn trở lại nhà trọ, nhìn thấy Dung Tiếu, không nhịn được chạy đến ôm chặt lấy anh.
Dung Tiếu bị khóa ở trong phòng, không có gì để giải trí, điều duy nhất có thể làm là ngủ, anh ngủ đến hô đồ, còn chưa thực sự tỉnh lại đã bị tin tức tố của Dung Tễ dán lên mặt.
Dung Tễ nói: "Anh muốn gả đến Liễu gia phải không?"
Dung Tiếu không biết hắn vừa ở đâu về, sững sờ nhìn hắn không nói lời nào.
Dung Tễ chui vào trong chăn, cùng anh chen tại một chỗ, dùng trán áp lên trán anh, lặp lại lần nữa: "Ca ca muốn gả đến Liễu gia phải không?"
Hô hấp bọn họ hòa vào nhau, có thể từ trong ánh mắt đối phương nhìn thấy hình ảnh của mình, Dung Tiếu khó giải thích được hô hấp hơi ngưng lại, thần trí mơ hồ cứ như vậy mà tỉnh táo không ít.
Lỗ tai của anh đỏ lên, tim ầm ầm nhảy, dương như không còn nghe thấy âm thanh bên ngoài, trời đất quay cuồng.
Chỉ có đôi mắt Dung Tễ, tín tức tố cùng nóng bỏng hô hấp, ý nghĩ yên lòng cùng thuần phục suất hiện trong suy nghĩ của anh.
Thấy anh mãi không trả lời, Dung Tễ sốt ruột, ngồi trên người anh, hung tợn hỏi: "Rốt cuộc có phải hay không?"
Hắn lại bắt đầu dữ dằn, Dung Tiếu lại sợ hãi, không nhịn được ý nghĩ lẩn trốn, xích sắt làm cộm mắt cá chân anh, bởi vì che trong chăn rất lâu, cảm giác lạnh lẽo trở nên ấm áp không ít.
Dung Tễ chờ đến thiếu kiên nhẫn, động tác thô bạo đem chăn xốc lên, đem anh từ trong chăn lôi ra ngoài, véo mặt của anh: "Không trả lời, chính là muốn phải không?"
"Anh...." Dung Tiếu bị nắm đau, viền mắt trong nháy mắt đỏ lên, "Anh không muốn như vậy."
Anh nói xong chớp mắt một cái, thần kinh căng thẳng của Dung Tễ cuối cùng cũng có thể thả lỏng, hắn lỏng tay ra chút, cúi đầu tìm môi Dung Tiếu, an ủi hôn một cái: "Anh trai của em, thật ngoan."
Hành vi giống như bị thần kinh này, là du͙ƈ vọиɠ độc chiếm đặc thù của Alpha.
Dung Tiếu không biết hắn ở bên ngoài đã chịu đả kích gì, nhưng tóm lại không phải chuyện gì tốt đẹp.
Quả nhiên, Dung Tễ hôn hôn, nụ hôn liền biến chất, hắn đem đầu lưỡi tiến vào, cùng Dung Tiếu trao đổi hôn lưỡi, tin tức tố trên người lại bắt đầu tăng cường, bao lấy Dung Tiếu.
Dung Tiếu cơ hồ muốn nghẹt thở, lúc này Dung Tễ cuối cùng cũng coi như tạm bỏ qua bờ môi yếu ớt của anh, hít hà nơi cổ anh, cắn cắn nơi da thịt trắng ngần.
Anh bị cắn đau, chân cũng bị đau nên chẳng có sức đâu mà đạp người, không nói đến việc tránh không được xích sắt, chỉ có thể thở d0"c từ chối, tóm chặt tóc nơi đỉnh đầu Dung Tễ: "Không muốn...Dung Tễ, anh đau."
Dung Tễ ngẩng đầu lên, đôi mắt nhuốm đầy tìиɦ ɖu͙ƈ nhìn anh, ý muốn bên trong một chút cũng không giảm, nhìn ra sợ hãi trong mắt Dung Tiếu, hắn nói: "Ngày hôm nay chính là muốn anh phải đau."
Dung Tiếu vô tội cực kỳ, vừa đáng thương vừa ngốc ngốc làm nũng với hắn: "Tại sao, anh không muốn bị đau đâu, Dung Tễ... Dung Tễ."
Anh cũng không rõ mình làm nũng có bao nhiêu uy lực đối với Dung Tễ, từng tiếng khiến cho hạ th@n Dung Tễ cứng hơn so với thời điểm hắn động d*c.
Dung Tễ dùng sức ấn anh vào sâu trong lồng ngực, như muốn đem anh giấu vào tận sâu trong lòng, hắn hôn lên tóc anh, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì em thích anh."
Đọc truyện tại https://truyen4u.net/author/Duonglam04 để ủng hộ editor
Dung Tiếu hơi hoảng hốt, mặc cho Dung Tễ ôm lấy, Dung Tễ hôn môi lỗ tai của anh, nóng bỏng ướŧ áŧ, từ từ với xuống, cởϊ áσ anh ra, ngậm lấy đầṳ ѵú đứng thẳng của anh.
Tin tức tố sáng chói của Dung Tễ mang rõ ý tứ chiếm hữu, bao vây lấy toàn thân anh, trong phòng kín căn bản không thể lọt ra ngoài, anh chỉ có thể bị ép tiếp thu.
Anh che miệng không muốn kêu lên từng tiếng rêи ɾỉ, trong đôi mắt ngập nước.
Eo Alpha chui vào giữa hai chân, Dung Tễ cách lớp quần áo lấy ƈôи ŧɦịŧ chọc chọc anh.
Dung Tiếu căn bản không chống đỡ được, thông thường Omega bị Alpha của mình ký hiệu xong thì không còn miếng liêm sỉ nào nữa, có lúc chỉ cần trêu đùa chọc chọc hai cái thì dạo đầu cũng không cần làm, trực tiếp tiến vào cũng sẽ không đau lắm.
Anh sợ hãi phát hiện mình ướt rồi, Dung Tễ duỗi tay xuống dưới, mò tới miệng huyệt ướt nhẹp của anh, một ngón tay tiến vào.
Sau khi tiến vào, Dung Tễ liền giật giật, eo lập tức mềm nhũn, một chút giãy dụa nhỏ bé cũng biến mất, đỏ mặt không dám cùng hắn đối diện.
Dung Tễ hôn mí mắt anh, liền cắm thêm một ngón tay vào, nơi đó thật giống như biến thành dòng suối nhỏ, dâʍ ŧɦủy̠ ồ ạt chảy ra ngoài, hắn dùng sức tách hai chân của anh ra, lặp lại động tác rút ra cắm và0 nơi chính giữa, lúc anh gào khóc rêи ɾỉ thì ngậm lấy môi anh.
Dung Tiếu thoải mái rầm rì, hai ngón tay mở lộng, nhếch miệng nắm chân anh banh ra, nhìn Dung Tiếu dưới thân muốn khóc cũng không khóc nổi.
Dung Tễ buông môi anh ra, hai ngón tay đột nhiên gia tốc xuyên xỏ, bỗng nhiên chạm tới một điểm nào đó phía sâu bên trong. Dung Tiếu cả người giật mạnh, nhỏ giọng kêu.
"Thích không?" Dung Tễ lại liên tục chạm vào điểm đó, rút ra cắm và0 mấy lần, thấy Dung Tiếu vô lực chân đá lung tung, hôn xuống trán anh nhẹ nhàng, đem ngón tay rút ra, cắm ƈôи ŧɦịŧ của mình vào.
Côи ŧɦịŧ của hắn được cho là "hơi" thô to một chút, liều mạng chen vào trong, nhất thời khiến Dung Tiếu chẳng suиɠ sướиɠ chút nào.
Dung Tiếu nước mắt lưng tròng nhìn Dung Tễ, hé miệng giãy dụa, vươn tay đẩy vai hắn: "Đau quá... Đi ra ngoài..."
Dung Tễ nắm chặt tay anh: "Mỗi lần đều nói hai câu này."
Nụ cười trên mặt hắn cực kỳ xấu xa, Dung Tiếu nhìn mà không hiểu gì cả, chỉ thấy oan ức.
Rõ ràng những lần trước đã tốt hơn nhiều, nhưng sao sáng nay, vừa bị giam cầm, giờ lại cưỡng chế đánh dấu, Dung Tễ cứ như ở trên người anh ph@t tiết, du͙ƈ vọиɠ của hắn vô cùng bạo ngược.
Hắn ngậm đầu ngực anh, đâm mạnh ƈôи ŧɦịŧ vào sâu bên trong, cúi đầu cắn cổ anh, cắn cho anh chi chít dấu răng, còn thảm hơn so với lần đầu tiên.
Dung Tiếu đầu tiên là được hắn dạo đầu, khi đó kɦoáı ƈảʍ khá mãnh liệt, sau đó Dung Tễ trực tiếp tiến vào, anh chịu đau một lát, mà ngay sau đó Dung Tễ liền bắt đầu hoạt động, mỗi lần đâm vào đều đâm đến chỗ sâu nhất, xuất phát từ bản năng s!nh lý, anh đều rầm rì rên lên.
Rất kỳ quái, ở tình huống như vậy, lần đầu tiên anh cảm nhận được không phải là khuất phục, mà bất an đến từ tận sâu đáy lòng Dung Tễ, loại bất an này cũng làm ảnh hưởng đến tâm tình của anh, khiến anh không nhịn được nhìn chăm chú vào đôi mắt Dung Tễ.
Dung Tễ mạnh mẽ rút ra cắm và0, bao tinh h0àn đánh cánh mông của anh, miệng huyệt toàn bọt trắng, tin tức tố toàn bộ phóng ra ngoài, thậm chí nồng động không thua kém gì Alpha lúc động d*c.
Dung Tiếu hoàn toàn bị thuần phục, nhỏ giọng nghẹn ngào, hai chân vô lực vòng qua eo Dung Tễ.
Dung Tễ không biết lần thứ mấy cúi đầu hôn anh, đem đầu lưỡi anh cuốn ra, thô bạo mà mu"t, eo mạnh mẽ hoạt động, tay nắm chặt lấy anh, cùng anh mười ngón tay quấn quýt.
Hắn lo lắng cho cái chân bị thương tổn của Dung Tiếu, mặc dù miệng nói muốn làm anh đau, nhưng trên thực tế động tác lại nhẹ nhàng thương tiếc, chỉ có nửa người dưới hơi thô bạo một chút.
Giữa hai chân Dung Tiêu ướŧ áŧ, tiểu huy3t theo nhịp hút lấy đồ vật kia của hắn, mỗi lần hắn rút ra đều co lại, ngày càng lún sâu vào tìиɦ ɖu͙ƈ.
Rất nhanh, anh liền đạt đến cao trào lần thứ nhất, bên trong huyệt chảy ra dâʍ ŧɦủy̠, kịch liệt co rút, Dung Tễ đột nhiên bị nút mạnh một cái, không kịp chuẩn bị, suýt chút nữa là bắn r@.
Hắn gầm nhẹ một tiếng, bóp lấy eo mềm nhũn của Dung Tiếu, dùng sức đâm vào nơi sâu nhất, mở ra một cái lỗ nhỏ trong khoan sinh sản của anh, qυყ đầυ liên tục đâm rút làm phiền.
Tình trạng thân thể của Dung Tiếu hiện tại không thích hợp để lại một lần nữa triệt để đánh dấu, anh bị giật mình, đau đớn truyền đến từ khoang sinh sản khiến nước mắt anh lần nữa rơi xuống.
Anh khóc cắn cắn môi, "Dung Tễ, em làm gì vậy.... Anh tức giận rồi!"
Một câu "tức giận" mang lại hiệu quả y hệt như bị mèo nhỏ cào, Dung Tễ chặn lại trán của anh, thở d0"c nói: "Được, anh tức giận cho em nhìn một chút đi."
Đây rõ ràng là cười nhạo anh, Dung Tiếu giận dữ xấu hổ đẩy hắn, không đẩy được, liền nỗ lực từ dưới thân hắn bò ra ngoài, xích sắt theo chuyển động của anh mà kêu lên giòn giã, hòa cùng tiếng nức nở của anh, Dung Tễ thở d0"c, lòng ngứa ngáy cùng với tìиɦ ɖu͙ƈ tăng cao.
Đột nhiên, Dung Tễ dùng sức nắm anh quay lại, nửa người dưới cấp bách va chạm, ôm siết anh vào ngực, đè lên người anh, hôn lung tung lên má anh.
Dung Tiếu biết hắn sắp bắn rồi, thương tổn ở chân bởi vì hành động của Dung Tễ mà hơi hơi đau, anh nhịn, khoang sinh sản cũng đau, anh nhịn.
Cổ họng Dung Tễ phát ra một tiếng "Ưmmm" gợi cảm, âm thanh kéo thật dài, bụng chặn lại ƈôи ŧɦịŧ Dung Tiếu, toàn là mồ hôi, ướt nhẹp.
Eo hắn kịch liệt run rẩy, liều mạng đâm mạnh vào sâu bên trong, rốt cuộc ƈôи ŧɦịŧ cũng đâm sâu vào đến nơi mềm mại ấm nóng nhất kia!
Theo Dung Tễ l3n đỉnh, khoang sinh sản của Dung Tiếu lần thứ hai tiếp nhận nguồn tϊиɦ ɖϊƈh͙ ấm nóng, ngậm tất cả ở bên trong một chút cũng không bỏ xót.
Mà khi khoang sinh sản đóng lại, toàn bộ tϊиɦ ɖϊƈh͙ đã rót vào cơ thể, không có cách nào chảy ra ngoài.